Khác biệt với hoàn cảnh mà Khương Thái Thần cùng các đệ tử Thánh Cung gặp phải khi trở về tông môn, khi đám người Chu Nguyên, Sở Thanh trở lại Thương Huyền Tông thì toàn bộ môn phái đều đang chìm đắm ở trong sự hân hoan vui mừng.
Ngay cả Chưởng giáo Thanh Dương cùng các vị Phong Chủ cũng đích thân đi ra trước cửa, nghênh đón đón các đệ tử trở về. Tuy nói trận tranh đấu này chỉ là sự cọ xát giữa thế hệ đệ tử trẻ tuổi, cũng không có khả năng thay đổi tình thế giữa hai bên, nhưng trong những năm vừa qua, Thương Huyền Tông vẫn luôn bị Thánh Cung áp chế, vô cùng cần có một chiến thắng như vậy để đề cao sĩ khí.
Mà thắng lợi mà nhóm người Chu Nguyên giành được đã trở thành một cái cọc tiêu cùng tấm gương cho các đệ tử Thương Huyền Tông. Mọi người đều hiểu, tuy rằng Thánh Cung rất mạnh, nhưng cũng không phải là không thể chiến thắng. Nếu các đệ tử theo sau muốn đuổi theo thì cần phải cố gắng càng nhiều, không được lười biếng.
Trước sơn môn, vô số đệ tử nhìn thấy những thân.ảnh trở về kia, trong mắt tràn đầy sự tôn sùng.
Đặc biệt là khi bọn hắn nhìn thấy thân hình người thanh niên Chu Nguyên đứng ở phía trước của rất nhiều đệ tử thì sự tôn kính trong mắt lại càng thêm nồng đậm. Trong quá khứ, tuy rằng chiến tích của Chu Nguyên ở trong Thương Huyền Tông cũng khá kinh người, nhưng dù sao cũng chỉ là đối nội. Hơn nữa ở thời điểm đó thực lực của hắn vẫn còn có sự chênh lệch đáng kể với đám người Sở Thanh, Khổng Thánh cùng các Thánh tử khác.
Không ai ngờ tới tốc độ tiến bộ của hắn lại nhanh tới mức này.
Trải qua lần rèn luyện trong Huyền Nguyên Động Thiên này, tất nhiên là Chu Nguyên sẽ được xếp vào danh sách Thánh tử của Thương Huyền Tông, hơn nữa vị trí xếp hạng sẽ ở gần với Sở Thanh.
Dù sao, ngay cả Khổng Thánh và Lý Khanh Thiền cũng không thể tự tin rằng mình có thể chiến thắng Kim Thiềm Tử. Thế mà Chu Nguyên lại làm được, thậm chí là chém giết. Thực lực như vậy đã vượt xa so với Thánh tử bình thường khác.
Nếu như nói tại trước thời điểm tiến vào Huyền Nguyên Động Thiên, Chu Nguyên chỉ là một đệ tử có danh tiếng cực cao của Thánh Nguyên Phong. Như vậy trải qua sự kiện lần này, nếu nói Chu Nguyên là là người dẫn đầu cho thế hệ tuổi trẻ của Thương Huyền Tông thì cũng sẽ không có người cảm thấy là hắn không có đủ tư cách.
Trên một ngọn núi, rất nhiều đệ tử của Thánh Nguyên Phong đều tụ tập về đây. Bọn họ nhìn rất nhiều bóng người đang lướt xuống từ trên Pháp Chu, tại phía trước của nhóm người, có thể bất gặp thân ảnh của Sở Thanh, Chu Nguyên.
- Lần này, Chu Nguyên sư huynh lại giương danh cho Thánh Nguyên Phong chúng ta! -Có đệ tử Thánh Nguyên Phong không khỏi nói.
- Để xem về sau còn có ai dám nói đệ tử Thánh Nguyên Phong chúng ta là vô dụng?! -Có đệ tử nói, tràn đầy tự hào, cảm thấy mở mày mở mặt.
Đứng ở phía trước nhất của các đệ tử Thánh Nguyên Phong đến đây đón chào là một cô thiếu nữ mặc áo xanh. Nàng tết tóc đuôi ngựa, thanh xuân tràn đầy sức sống, lúc này, đôi mắt đẹp của nàng cũng đang nhìn chăm chú lên chân ảnh Chu Nguyên.
- Mục sư muội, bây giờ Chu Nguyên sư huynh đã càng ngày càng lợi hại rồi. Trước đó còn nghe muội nói muốn đuổi theo bước chân của huynh ấy. Bây giờ xem ra nhiệm vụ ấy càng ngày càng khó khăn rồi. -Có một đệ tử quay về phía nàng, nói.
Các đệ tử ở xung quanh nghe vậy cũng cười vang đầy trêu chọc. Hiển nhiên cô thiếu nữ áo xanh được rất nhiều người yêu thích.
Cô thiếu nữ ấy chính là người mới gia nhập vào Thánh Nguyên Phong, tại thời điểm trước lúc Chu Nguyên tham gia Huyền Nguyên Động Thiên - Mục Tiểu Man. Trải qua mấy tháng nay, cô gái mới vào nội sơn này đã trở thành người có thanh danh rất lớn trong Thánh Nguyên Phong, chỉ đứng phía sau Chu Nguyên và Yêu Yêu.
Cô bé vốn xinh đẹp, tràn đầy sức sống, tính cách lại hoạt bát cởi mở, đặc biệt là thiên phú tu luyện rất tốt, cho nên chỉ qua thời gian mấy tháng ngắn ngủi đã bộc lộ tài năng, nhìn rất giống với tình huống của Chu Nguyên lúc trước.
Nghe được tiếng cười của mọi người xung quanh, cô bé nghiêng đầu, nghiêm túc nói:
- Mục tiêu càng cao, ta mới càng có động lực để phấn đấu. Chu Nguyên sư huynh lợi hại như vậy khiến cho ta cảm thấy lựa chọn gia nhập tập Thánh Nguyên Phong là đúng đắn.
Tựa hồ trong đôi mắt của nàng mãi mãi tràn ngập chiến ý, giống như một cô sư tử con.
Đứng ở phía trước của rất nhiều đệ tử là Thẩm Thái Uyên. Lúc này ông đang đứng chắp tay, nghe thấy âm thanh vui đùa ở đằng sau, trên khuôn mặt già nua cũng hiện lên ý cười.
Xem ra quả là lão tổ phù hộ, Thánh Nguyên Phong đã khởi tử hồi sinh.
Bây giờ, về phần cấp cao, đã có một vài trưởng lão chủ động gia nhập Thánh Nguyên Phong, khiến cho nó bắt đầu quật khởi.
Về phần cấp thấp, có Chu Nguyên đi đầu ở phía trước, đằng sau lại có Mục Tiểu Man đuổi sát phía sau, xem ra Thánh Nguyên Phong bọn họ cũng không cam lòng bỏ qua vị trí Thánh tử của Thương Huyền Tông.
Hết thảy những hiện tượng tốt đẹp này đều xuất hiện kể từ khi Chu Nguyên gia nhập Thánh Nguyên Phong...
Thẩm Thái Uyên nhìn bóng hình Chu Nguyên ở nơi xa, cảm thán trong lòng. Không nhịn được có chút đắc chí, bởi vì lúc trước chính là ánh mắt của ông độc đáo, không tiếc tấm mặt mo cũng muốn kéo Chu Nguyên vào dưới tay mình.
Mà bây giờ, bên trong Thương Huyền Tông, không biết bao nhiêu trưởng lão hâm mộ ghen ghét ông đến đỏ cả mắt đây?
Trải qua nghi thức nghênh đón cực kỳ long trọng, Chu Nguyên cùng các đệ tử trở về đều đến bái kiến Chưởng giáo Thanh Dương cùng các vị Phong Chủ. Sau khi công việc kết thúc thì thời gian đã đến xế chiều.
Đợi đến lúc Chu Nguyên bước ra khỏi đại điện thì cả người đều cảm giác mệt mỏi như muốn nhũn ra.
Trước đó, Chu Nguyên đã giao nộp tất cả Dị bảo Thần Trúc thu hoạch được bên trong tòa Ngọc Bích kia. Bởi vì đó là thành quả do sự cố gắng của tất cả Thánh tử, hắn không thể ích kỷ độc chiếm được.
Về sau, khi Chưởng giáo đã tìm hiểu rõ tình huống thì sẽ căn cứ vào mức độ cống hiến của từng người để để ban thưởng lại cho các đệ tử, bởi vậy Chu Nguyên cũng không lo phần của mình bị thiếu đi.
Đương nhiên, Chu Nguyên cũng che giấu việc có liên quan tới Thiên Tru. Bởi vì vấn đề này có liên quan tới Thương Huyền Thánh Ấn, hắn không thể tiết lộ ra nửa phần.
Đi ra khỏi đại điện, ánh mắt Chu Nguyên không khỏi tìm kiếm xung quanh, cuối cùng dừng lại ở trên một vách đá được bao phủ trong mây mù. Chỉ thấy ở nơi đó, Yêu Yêu đang ôm Thôn Thôn trong ngực đứng lặng. Nắng chiều rủ xuống, tựa như khoác lên trên thân nàng một chiếc áo đỏ thắm, kết hợp với khí chất thanh lãnh của nàng, khiến cho Yêu Yêu nhìn tựa như một tiên nữ giáng trần.
Rất nhiều đệ tử nam đi qua đều không nhịn được nhìn về phía nàng. Tuy nhiên bởi vì danh tiếng của Yêu Yêu ở trong Thương Huyền Tông có khi còn cao hơn so với Chu Nguyên, thế nên không có ai dám tiến lên quấy rầy cả.
- Tỷ còn chưa trở về à? -Chu Nguyên tiến lên, cười hỏi.
Bởi vì Yêu Yêu không có hứng chú với mấy thủ tục tiếp đón lằng nhằng này, nên ngay từ đầu cũng không tham dự. Chu Nguyên còn tưởng là nàng đi về động phủ trước cơ.
Đôi mắt xinh đẹp, trong suốt như liếc hồ thu của Yêu Yêu nhìn về phía Chu Nguyên, thấy hắn có vẻ mỏi mệt, ánh mắt trở nên nhu hòa một chút, nhỏ nhẹ nói:
- Muốn chờ cậu cùng trở về!
Chu Nguyên giật mình, nhìn gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ như ngọc kia của Yêu Yêu. Trong chớp mắt này, nội tâm của hắn bị tiếng nói mềm mại của nàng làm cho rung động, một cảm giác ấm áp bao phủ toàn thân.
- Ừ, chúng ta về nhà. -Vẻ mỏi mệt trên khuôn mặt Chu Nguyên đã biến mất, lộ ra nụ cười tươi rói.
- Về nhà ư...
Yêu Yêu giật mình, suy nghĩ cái từ này, đôi môi đỏ nhấc lên một đường cong mờ nhạt. Không biết từ lúc nào, nàng đã bắt đầu cảm thấy nhớ nhung với ngôi động phủ nho nhỏ mà mình sống suốt hai năm trời kia.
Đương nhiên, trong nội tâm của nàng cũng hiểu rõ, nỗi nhớ nhung ấy của mình cũng không phải bởi vì riêng động phủ, mà là bởi vì, bên trong động phủ kia, còn có người khác ở cùng.
Nàng để ý, không phải động phủ, mà là người.
Yêu Yêu vuốt ve Thôn Thôn đang nằm ngủ gật trong ngực, gật nhẹ đầu, nét cười khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp vượt qua cả ráng chiều.
- Ừm, về nhà!