Vương triều Đại Chu, bên trong Vương cung.
Trong đại điện, Chu Kình ngồi ở trên ngai vàng, ở phía dưới là rất nhiều văn thần võ tướng của Đại Chu. Lúc này, bên trong toàn bộ đại điện đều tràn ngập một cảm giác khẩn trương.
Đầu nguồn của bầu không khí khẩn trương này là do một tin cấp báo lúc trước. Theo các thám tử hồi báo, trong khoảng thời gian gần đây, Vương triều Đại Võ có sự điều động quân lực cực lớn, rất nhiều quân đội đang bắt đầu tụ tập về phía biên cảnh Đại Chu.
Chiến tranh đang tới gần.
Trong khoảng thời gian hai năm này, Vương triều Đại Võ đã từ bỏ hành động khuếch trương về các phương hướng khác, ngược lại gia tăng sự áp chế đối với Đại Chu, chỗ biên cảnh giữa hai nước thường xuyên xảy ra va chạm.
Sự khác thường này khiến cho tất cả mọi người hiểu được, trải qua hai năm chuẩn bị, Vương triều Đại Võ bắt đầu chuẩn bị khai chiến với Đại Chu.
Trong đại điện, sắc mặt ai nấy đều cực kỳ ngưng trọng. Tuy rằng trong mấy năm này thì thực lực của Đại Chu cũng tăng lên khá nhiều, nhưng đối với Vương triều Đại Võ mà nói thì bọn hắn vẫn là ở thế yếu.
Điểm trọng yếu nhất chính là, Võ Vương chính là cao thủ cảnh giới Thần Phủ.
Có thể nói nếu ở trên chiến trường, một cao thủ cảnh giới Thần Phủ cũng đủ khả năng tạo thành yếu tố quyết định cho sự thắng bại của cuộc chiến.
Bây giờ thực lực của Chu Kình cũng đã khôi phục khá nhiều, nhưng vẫn chỉ ở mức Thái Sơ cảnh bát trọng thiên mà thôi, đem so sánh cùng với Võ Vương thì còn có chênh lệch cực lớn.
Mặc dù trong lòng nặng nề, nhưng trên mặt Chu Kình vẫn còn giữ lại vẻ bình tĩnh. Ông nhìn về phía dưới, đứng đầu hàng quan võ chính là đại tướng quân Vệ Thương Lan. Trải qua thời gian hai năm, thực lực của Vệ Thương Lan đã tăng lên tới cảnh giới Thái Sơ thất trọng thiên.
- Đại tướng quân, nếu Đại Võ có dã tâm xâm chiếm, Đại Chu chúng ta không thể không đề phòng. -Chu Kình trầm giọng nói.
Vệ Thương Lan lập tức ôm quyền đáp:
- Thuộc hạ lập tức đi biên cương, sẵn sàng đón quân địch.
Dù nói vậy, trong mắt Vệ Thương Lan cũng hiện lên chút sầu lo. Dù sao Đại Võ quá mức cường đại, mặc dù trong những năm qua thực lực của Đại Chu cũng đã có tiến bộ, nhưng vẫn còn không đủ nắm chắc để thắng được Đại Võ.
Vệ Thương Lan quay đầu, liếc nhìn người thiếu nữ đứng ở phía sau lưng. Cô gái ấy chính là Vệ Thanh Thanh.
Vệ Thanh Thanh nhìn thấy sự sầu lo trong mắt Vệ Thương Lan, không khỏi thở dài trong lòng.
- Thưa Vương thượng, thực lực của Đại Võ rất mạnh. Nếu cứ cố liều mạng thì sẽ không phải là một chuyện tốt cho Đại Chu ta. -Lúc này cũng có một âm thanh vang lên, Vệ Thương Lan quay đầu nhìn lại, phát hiện người nói chuyện chính là Hắc Độc Vương.
Lúc này sắc mặt Hắc Độc Vương cũng có chút méo mó. Lúc trước hắn bị Chu Nguyên bắt được, ký kết ước hẹn Thần hồn, bị trói buộc lại trở thành một thần tử của Đại Chu. Mặc dù trong suốt hai năm vừa qua, cuộc sống của hắn cũng khá thoải mái, nhưng bây giờ Đại Võ lại đột nhiên muốn xâm lấn, chỉ sợ ngày tốt lành cũng chẳng còn được bao lâu.
Dù sao Hắc Độc Vương rất rõ ràng thực lực của Đại Võ, chỉ nói riêng cao thủ cảnh giới Thần Phủ là Võ Vương thì đã khó có thể ngăn cản, đủ để điều khiển chiến cuộc.
Chu Kình nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói:
- Vậy ý của ngươi là muốn Đại Chu chúng ta đầu hàng hay sao?
Hắc Độc Vương cười một tiếng đầy lúng túng. Làm sao mà hắn không biết mối thù giữa Chu Kình và Võ Vương cơ chứ? Giữa hai bên đã không còn có khả năng có thể hòa giải, thế là hắn chỉ có thể đau khổ thở dài trong lòng một tiếng.
Mặc dù Hắc Độc Vương không nói tiếp, nhưng biểu hiện không có lòng tin kia của hắn cũng đã gây ảnh hưởng tới không ít người. Thế là bầu không khí bên trong đại điện lại càng thêm trở nên ngột ngạt.
Chu Kình nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi cảm thấy bất lực. Trong suốt những năm này, ông cố gắng hết sức tăng lên thực lực của Đại Chu. Số lượng khôi lỗi được đào móc ra từ bên trong Hắc Uyên cũng trở thành con át chủ bài để Đại Chu chống lại Đại Võ. Thế nhưng liệu rằng như vậy đã đủ để ngăn cản cao thủ cảnh giới Thần Phủ như Võ Vương chưa đây?
- Báo!
Bỗng nhiên có một tiếng cấp báo truyền tới phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
Một binh sĩ nhanh chóng xông vào bên trong đại điện, quỳ xuống một chân, sắc mặt đỏ bừng, nói:
- Bẩm báo Vương thượng, Ưng Các vừa thu được tình báo đến từ đại lục Thánh Châu.
- Thánh Châu đại lục? -Chu Kình sững sờ. Ông cũng biết tới danh tiếng của Thánh Châu đại lục. Khác biệt với vị trí vắng vẻ của Thương Mang đại lục, Thánh Châu đại lục chính là khối lục địa nằm ở trung tâm của toàn bộ Thương Huyền Thiên.
Tuy nhiên bởi vì khoảng cách giữa hai đại lục là cực kỳ xa xôi, thế nên trước đó Chu Kình cũng không quá để ý tới tình báo đến từ Thánh Châu đại lục. Nhưng kể từ khi Chu Nguyên rời đi Đại Chu, gia nhập vào Thương Huyền Tông thì ông bắt đầu tiêu hao hết tâm lực, làm cho bộ phận tình báo Ưng Các phải cố gắng hết sức thu thập tin tức có liên quan tới đại lục Thánh Châu.
Nghĩ tới đây, Chu Kình như hiểu ra điều gì:
“Chẳng lẽ là tin tức của Nguyên nhi?”
Chu Kình không khỏi kích động, đã hai năm kể từ khi Chu Nguyên tiến về Thương Huyền Tông. Trong hai năm này, ông không thể nhận được bất kỳ tin tức nào từ con mình. Cũng không biết cuộc sống đứa nhỏ bây giờ thế nào?
Nghe nói bên trong Thương Huyền Tông có vô số thiên tài. Nguyên nhi phải phấn đấu ở nơi đó, không biết cuộc sống có tốt không?
- Nói đi!
- Thưa Vương thượng, chúng thần vừa mới thu hoạch được tin tức có liên quan tới Điện hạ! -Binh sĩ nhanh chóng nói.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của đám người bên trong đại điện lập tức bắn tới.
Vệ Thương Lan, Vệ Thanh Thanh đồng thời quay đầu nhìn về phía binh sĩ kia, sau đó liếc nhìn nhau, không khỏi ngạc nhiên. Nghe nói vị Điện hạ kia đã gia nhập Thương Huyền Tông, nhưng trong suốt hai năm này chẳng có chút tin tức nào. Không ngờ là hôm nay lại có tin truyền về.
“Lúc trước Điện hạ Chu Nguyên cũng là kỳ tài ngút trời, chỉ là Thương Huyền Tông chính là một môn phái siêu cấp, là nơi quy tụ của vô số những thiên tài đến từ rất nhiều đại lục. Chu Nguyên Điện hạ phải phấn đấu cùng với những người này, không biết bây giờ như thế nào? Phải chăng vẫn còn sáng chói như hồi còn ở Thương Mang đại lục như vậy?” -Vệ Thương Lan nghĩ thầm.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi lắc đầu khe khẽ. Đại lục Thương Mang quá nhỏ, có thể trở nên nổi bật ở nơi đây cũng không có nghĩa là khi tiến về Thương Huyền Tông liền vẫn có thể ưu tú như vậy.
Hắc Độc Vương nghe tới hai chữ Điện hạ thì sắc mặt không khỏi có chút phức tạp. Nếu như không phải người này thì có lẽ bây giờ hắn vẫn còn đang tiêu dao tự tại ở bên trong Hắc Uyên.
“Suốt hai năm mà không có tin tức gì, chỉ sợ cuộc sống của gia hỏa này bên trong Thương Huyền Tông cũng chẳng ra gì?”. Hắc Độc Vương bị Chu Nguyên khống chế Thần hồn, mặc dù ngày bình thường cũng không dám biểu lộ ra bên ngoài, nhưng trong lòng vẫn còn có một chút khó chịu.
- Bấm Vương thượng, theo tin tức nói, trước đây ở trên đại lục Thánh Châu xuất hiện một Bảo Địa tên là Huyền Nguyên Động Thiên. Toàn bộ các thiên tài nổi bật nhất của Thương Huyền Thiên đều tiến về nơi đó, trong đó có cả các vị thiên tài của Thương Huyền Tông, Thánh Cung cùng các môn phái lớn khác.
- Mà trong lần xâm nhập Huyền Nguyên Động Thiên này, Chu Nguyên Điện hạ tỏa sáng rực rỡ, chém giết ba vị Thánh tử của Thánh Cung, khi tin tức truyền đi, toàn bộ Thánh Châu rung động!
- Sau khi trở về môn phái, Điện hạ cũng được thăng cấp trở thành Thánh tử của Thương Huyền Tông, xếp hạng thứ hai! -Binh sĩ kia cực kỳ kích động, nhanh chóng bẩm báo.
Khi hắn vừa nói xong, toàn bộ đại điện đều trở nên yên tĩnh.
Ngay cả Chu Kình cũng đều không thể bảo trì được hình tượng, không nhịn được há hốc mồm. Tuy rằng đại lục Thương Mang ở vị trí cực kỳ vắng vẻ, nhưng bọn họ cũng hiểu rõ, nghe nói ở bên trong những môn phái cực kỳ mạnh mẽ của đại lục Thánh Châu, thì chỉ có những đệ tử tinh nhuệ kiệt xuất nhất mới được xưng là Thánh tử.
Thực lực của mỗi người bọn họ đều đạt tới cấp độ Thái Sơ cảnh Cửu trọng thiên!
Hơn nữa mức độ tích lũy nguyên khí của các Thánh tử cũng vượt xa so với những Thái Sơ bình thường khác.
Mà bây giờ, tin tức lại nói, bên trong Huyền Nguyên Động Thiên, Chu Nguyên đã chém giết ba vị Thánh tử cảnh giới Thái Sơ Cửu trọng thiên? Đồng thời bây giờ cũng đã trở thành Thánh tử xếp hạng thứ hai của Thương Huyền Tông?!
Sự chấn kinh của Vệ Thương Lan hiện rõ trên mặt, hắn nhìn về phía Vệ Thanh Thanh. Lúc này nàng cũng đang há miệng, đôi mắt đẹp trừng tròn xoe.
Nếu nàng nhớ không nhầm thì lúc trước khi Chu Nguyên rời khỏi Đại Võ chỉ cảnh giới vẫn mới chỉ là Thiên Quan mà thôi! Thế mà bây giờ đã trở thành Thánh tử của Thương Huyền Tông rồi ư? Đây chẳng hỏi là nói thực lực hôm nay của Điện hạ đã đủ để so sánh với Thái Sơ cảnh Cửu trọng thiên?!
Hắc Độc Vương cũng trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu, mới không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
Trong đại điện, rất nhiều thần tử rung động, qua nửa ngày mới lấy lại tinh thần, nhao nhao lên tiếng chúc mừng.
- Ha ha!
Chu Kình đứng dậy cười to, xóa tan đi sự nặng nề lúc trước, khuôn mặt hồng hào, vui mừng nói:
- Quả nhiên, Thánh Long của Chu gia ta sẽ không kém hơn bất luận một tên thiên tài nào cả!
- Đại tướng quân, ngươi đi lĩnh mệnh đi thôi. Dù cho có phải dốc hết mọi lực lượng, Đại Chu chúng ta cũng phải chiến đấu với Đại Võ tới cùng!
Vệ Thương Lan lập tức ôm quyền lĩnh mệnh, sau đó cùng Vệ Thanh Thanh quay người mà đi. Khác hẳn với lúc trước, bây giờ bước chân của bọn họ trở nên vững vàng rất nhiều, sĩ khí phóng đại.
Bọn họ cũng hiểu rõ ý tứ của Chu Kình, đó chính là dốc hết lực lượng của Đại Chu, ngăn chặn bước tiến của Đại Võ.
Bởi vì Chu Nguyên còn cần thời gian.
Cảnh giới bây giờ của hắn đã rất tiếp cận với Thần Phủ cảnh rồi. Chỉ cần tranh thủ cho Chu Nguyên thêm một chút thời gian, như vậy trong tương lai, trong cuộc chiến giữa Đại Chu cùng Đại Võ, đến tột cùng là ai thắng ai thua thì còn chưa thể biết được!
Nếu như nói lúc trước Đại Chu không thể nhìn thấy hi vọng khi phải chống lại Đại Võ, thì nay, khi tin tức về Chu Nguyên truyền tới, bọn họ đã nhìn thấy một ánh rạng đông.
Chu Kình nhìn bóng người Vệ Thương Lan dần dần đi xa, cũng thở dài một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, nhìn về phía xa, bàn tay nắm chặt.
“Nguyên nhi, con cứ an tâm tu luyện tại Thương Huyền Tông đi!”
“Phụ vương sẽ dốc hết hết thảy, tranh thủ cho con càng nhiều thời gian!”
“Phụ vương chờ ngày mà con trở về!”
“Toàn bộ Đại Chu đều đang chờ mong ngày đó!”