Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 727 - Chương 726: Đoạt Thánh Chiến!

Chưa xác định
Chương 726: Đoạt Thánh Chiến!

Nguyên khí cuồng bạo bộc phát ra từ trong cơ thể Chu Nguyên, có thể thấy được lúc này trong lòng của hắn tất nhiên cũng không được bình tĩnh.

Nhưng mà nguyên khí bộc phát cũng không có tiếp tục bao lâu, Chu Nguyên nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh, nguyên khí cũng bắt đầu thu liễm. Dù sao hắn cũng sớm đã có dự đoán trước về ngày hôm nay rồi.

- Hai năm rồi, Võ Vương kia cuối cùng là cũng không nhị được mà muốn động thủ rồi hay sao?

Ánh mắt của Chu Nguyên lạnh lùng như đao. Chuyện này ngược lại cũng không tính là chuyện xấu, bởi vì hắn vốn cho là Võ Vương sẽ ra tay sớm hơn cơ.

Mà hai năm qua, từ lúc ly khai Đại Chu đến nay, Chu Nguyên cũng từ một thiếu niên chỉ có tu vi Thiên Quan Cảnh đã nhảy lên trở thành một tồn tại đỉnh cấp trong thế hệ trẻ của Thánh Châu đại lục.

Xem ra, hắn có lẽ phải về Đại Chu rồi.

Đại Võ thế mạnh, Võ Vương kia lại là cường giả Thần Phủ Cảnh, Đại Chu bên này căn bản không có người nào là đối thủ của hắn. Ở trong chiến tranh giữa các Vương Triều, một vị cường giả của Thần Phủ Cảnh đủ để phát huy tác dụng mang tính quyết định.

Hô.

Chu Nguyên hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thanh Dương chưởng môn.

- Thế nào? Ngươi định trở về hay sao?

Thanh Dương chưởng môn hỏi.

Chu Nguyên gật đầu, trầm giọng nói:

- Chưởng môn, một trong mục đích chủ yếu để ta đến Thương Huyền Tông tu luyện là vì báo thù cho Đại Chu ta. Cho nên lúc này, ta không thể không trở về.

Thanh Dương chưởng môn khẽ gật đầu, nói:

- Đây là ân oán giữa các Vương Triều với nhau, ta tự nhiên sẽ không ngăn trở ngươi.

- Nhưng mà ngươi cũng chớ vội vàng xao động. Đại Võ xâm chiếm Đại Chu, nhìn như chỉ là hai cái Vương Triều tranh chấp, nhưng hôm nay ngươi là đệ tử của Thương Huyền Tông ta, mà Võ Hoàng kia là đệ tử của Thánh Cung.

- Đại Võ chọn ở thời điểm này để động thủ, phía sau khó tránh khỏi không có ẩn giấu âm mưu của vị trong Thánh Cung kia.

Nghe Thanh Dương chưởng môn nói vậy, Chu Nguyên lập tức cả kinh, cau mày nói:

- Ta cùng với vị cung chủ kia của Thánh Cung cũng không có ân oán gì, lấy thân phận của ông ta tại sao lại muốn nhúng tay vào cuộc chiến giữa hai Vương Triều nho nhỏ cơ chứ?

Vị cung chủ kia của Thánh Cung có thể là một trong những tồn tại cường đại nhất của Thương Huyền Thiên, nói không dễ nghe thì đối với ông ta, bất luận là Đại Chu hay là Đại Võ chỉ sợ đều không bằng con sâu cái kiến vậy.

Đại Võ dựa vào một cường giả Thần Phủ Cảnh là Võ Vương đã có thể áp chế Đại Chu nhiều năm như vậy. Mà Thần Phủ Cảnh ở trong tông môn đỉnh cấp như Thánh Cung thì tính toán là cái gì? Cũng chỉ là một hộ pháp mà thôi, ngay cả danh hiệu trưởng lão cũng không đạt được.

Bình thường mà nói thì chiến tranh giữa hai Vương Triều chỉ là một việc vô cùng nhỏ bé, cho dù chỉ liếc mắt nhìn e rằng vị cung chủ kia của Thánh Cung cũng sẽ ngại lãng phí thời gian.

Thanh Dương chưởng môn thản nhiên nói:

- Nếu như ngươi chỉ là một đệ tử bình thường của Thương Huyền Tông ta thì có lẽ việc này hoàn toàn chính xác vẫn chỉ là việc nhỏ. Chẳng qua hiện nay uy danh của ngươi ở bên ngoài cũng không thấp, thậm chí có người đã nói người chính là một trong những nhân tài kiệt xuất trong hàng ngũ đệ tử thế hệ trẻ của Thương Huyền Tông ta, lại thêm việc ngươi làm cho Thánh Cung bị tổn thất nặng ở bên trong Huyền Nguyên Động Thiên, vị kia của Thánh Cung muốn ra tay để tìm về chút thể diện cũng không phải là chuyện không thể nào xảy ra.

- Hơn nữa căn cứ vào tình báo mà Thương Huyền Tông chúng ta nhận được thì bên phía Thánh Cung tựa hồ đích thật là có một ít động tác lạ thường.

Sắc mặt của Chu Nguyên có chút khó coi. Nếu như mọi chuyện thật sự diễn ra như lời Thanh Dương chưởng môn đã nói thì trận chiến tranh giữa Đại Võ cùng Đại Chu ngược lại là biến thành ván cờ của hai con quái vật khổng lồ là Thánh Cung cùng Thương Huyền Tông.

Chuyện này có thể thật là có chút phiền toái.

- Việc này ngươi cũng chớ lo lắng, tất cả đại tông môn đều có quy củ, gia tộc của các đệ tử có bất kỳ ân oán gì thì đều sẽ do đệ tử giải quyết, cao tầng tông môn không thể nhúng tay.

Thanh Dương chưởng môn chậm rãi nói.

- Hiện tại, nếu như Thánh Cung phá vỡ quy củ, Thương Huyền Tông ta cũng không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.

Ở trong Huyền Nguyên Động Thiên, Chu Nguyên là vì Thương Huyền Tông mới giết chết nhiều Thánh Tử của Thánh Cung như vậy, làm cho Thánh Cung mất hết mặt mũi. Cho nên lúc này nếu như Thương Huyền Tông không ủng hộ Chu Nguyên vậy thì cũng sẽ làm cho lòng người rét lạnh.

Nghe Thanh Dương chưởng môn nói vậy, trong lòng Chu Nguyên không khỏi có chút cảm động, bởi vì chỉ có Thương Huyền Tông cố định ủng hộ hắn, làm hậu trường, bối cảnh của hắn thì hắn mới có thể buông tay chiến đấu cùng Thánh Cung.

Còn không thì đơn giản chỉ là như bọ ngựa đấu xe, kiến càng lay cây mà thôi.

Chỉ là Thương Huyền Tông muốn lựa chọn đối chọi gay gắt cùng Thánh Cung thì động tĩnh có thể lớn hơn, cho nên Thanh Dương chưởng môn không mở miệng Chu Nguyên thật đúng là có chút không xác định, dù sao vì một đệ tử nho nhỏ mà phải chiến đấu với con quái vật khổng lồ nhưThánh Cung, hiển nhiên là một việc làm không có lợi, thu hoạch cùng trả giá không cân bằng.

- Tạ ơn chưởng môn.

Chu Nguyên ôm quyền, thi lễ thật sâu.

Thanh Dương chưởng môn cười cười, ấm giọng nói:

- Tiểu gia hỏa chớ suy nghĩ quá nhiều. Ngươi chỉ cần nhớ rõ mình là đệ tử đã liều mạng, vào sinh ra tử vì Thương Huyền Tông ta thì như vậy Thương Huyền Tông ta tuyệt sẽ không lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt lúc ngươi chịu khổ.

- Thánh Cung tuy mạnh nhưng Thương Huyền Tông ta cũng không phải là ăn chay. Chỉ cần Thánh Nguyên cung chủ kia dám phá hỏng quy củ thì Thương Huyền Tông ta cũng dám liều mình, kéo Thánh Cung xuống ngựa, nhìn xem cuối cùng tiện nghi thuộc về nhà nào?

Thanh âm ôn hòa, chậm rãi của Thanh Dương chưởng môn lộ ra sự ôn nhuận, nho nhã, nhưng mà ẩn phía dưới ngữ khí hời hợt là hàn ý dày đặc, tựa như là sấm sét ẩn trong mây đen vậy.

Thấy thế, mấy người Sở Thanh, Lý Khanh Thiền, Khổng Thánh chờ Thánh Tử đều kinh hãi nhìn qua Thanh Dương chưởng môn. Hiển nhiên đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy bộ dáng bá đạo như vậy của vị chưởng môn xưa nay vốn ôn hòa của mình.

Ở một bên, Liên Y Phong chủ thì mỉm cười, liếc nhìn Thanh Dương chưởng môn rồi nói:

- Đại sư huynh, cũng đã thật nhiều năm rồi ta chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của huynh. Năm đó huynh chính là người bá đạo nhất trong số sư huynh muội chúng ta. Kết quả, sau khi trở thành chưởng môn, huynh lại biến thành một người hiền lành vậy, không có chút thú vị nào cả.

Linh Quân Phong chủ nói:

- Chưởng môn sư huynh là người đứng đầu của một tông, có rất nhiều chuyện cần băn khoăn, suy nghĩ, tự nhiên không thể tùy ý như dĩ vãng vậy.

- Ngươi thì biết cái gì?

Liên Y Phong chủ lạnh lẽo liếc nhìn Linh Quân Phong chủ rồi khẽ nói.

Thấy thế, Linh Quân Phong chủ hơi trì trệ nhưng rồi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Trong những năm gần đây, thái độ của Liên Y Phong chủ đối với hắn vẫn ác liệt như vậy, hắn sớm thành thói quen.

Thanh Dương chưởng môn khoát tay áo, nói với Chu Nguyên:

- Chu Nguyên, ngươi chỉ cần để ý đến trận chiến tranh giữa Đại Chu của ngươi cùng Đại Võ mà thôi. Những chuyện còn lại thì không cần ngươi quan tâm, ta sẽ thử thăm dò vị Thánh Nguyên cung chủ kia xem liệu có thể nhìn ra ý định thực sự của hắn hay không? Còn nếu Thánh Cung thật sự muốn đấu, Thương Huyền Tông ta sẽ phụng bồi đến cùng.

- Nhưng mà nếu như Thánh Cung kia cũng không có phá hoại quy củ thì ngươi bên này lại phiền toái rồi. Dù sao Võ Vương kia cũng là cường giả Thần Phủ Cảnh lâu năm, đối với ngươi thì chỉ sợ là một địch thủ mạnh cực kỳ khó giải quyết.

Nếu như Thánh Cung kia không có phá hoại quy củ, Thương Huyền Tông tự nhiên cũng không có lý do nào để nhúng tay, như vậy đến lúc đó Chu Nguyên chỉ có thể tự mình đối mặt với vị Võ Vương kia.

Tuy rằng, ở trong mắt của mấy người Thanh Dương chưởng môn, một Thần Phủ Cảnh không coi vào đâu, nhưng đối với mấy người trẻ tuổi như Chu Nguyên vậy thì Thần Phủ Cảnh lại là đại địch chân chính.

Một khi bước vào Thần Phủ Cảnh, tính toán là chân chính bước vào con đường tu luyện, nội tình sẽ xuất hiện tình huống tăng vọt.

Mặc dù là Thần Phủ Cảnh kém cỏi nhất thì trong Thần Phủ cũng sẽ có khoảng năm trăm nghìn viên tinh thể nguyên khí, vượt xa con số một trăm tám mươi nghìn của Chu Nguyên lúc này.

Mà khi thực lực có sự chênh lệch cực lớn thì thủ đoạn có nhiều hơn nữa đều không có tác dụng gì cả.

Chu Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Chưởng môn yên tâm, Võ Vương kia là địch nhân của con, con sẽ tự mình ứng đối.

Thanh Dương chưởng môn thấy thế, cũng không nói thêm lời, hỏi:

- Ngươi định khi nào thì khởi hành?

Chu Nguyên suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Chiến tranh giữa các Vương Triều sẽ không thể kết thúc trong thời gian ngắn được. Hiện nay, Đại Võ cũng chỉ mới bắt đầu tuyên chiến, xem ra sẽ còn có một chút thời gian mới đến mức độ kịch liệt.

- Mà trong khoảng thời gian này, con còn muốn làm một chuyện.

- Chuyện gì?

Thanh Dương chưởng môn nghi hoặc hỏi.

Lúc này, ánh mắt của Chu Nguyên nhìn về phía mấy người Sở Thanh, Khổng Thánh, Lý Khanh Thiền đang đứng ở một bên rồi hắn áy náy nói:

- Hôm nay, thời gian cấp bách, vì tăng lên chiến lực, sư đệ cũng bất đắc dĩ, cho nên có thể sẽ đắc tội các vị sư huynh, sư tỷ rồi.

Nghe Chu Nguyên nói như vậy, mấy người Sở Thanh, Lý Khanh Thiền đều khẽ giật mình.

Ngay sau đó, Chu Nguyên lui ra phía sau một bước, giọng nói to, rõ giống như tiếng sấm, ầm ầm vang vọng khắp trong Thương Huyền Tông.

- Chu Nguyên, Thánh Tử của Thánh Nguyên Phong tại đây khởi xướng Đoạt Thánh Chiến với Thánh Tử của sáu phong khác, mong rằng các vị sư huynh, sư tỷ sẽ thành toàn!

Lời vừa nói ra, toàn bộ đệ tử trong Thương Huyền Tông đều chấn động.

Dĩ nhiên là Đoạt Thánh Chiến!

Chu Nguyên đây là muốn một hơi thu hoạch cả Thương Huyền sáu thuật của các phong khác hay sao?

Bình Luận (0)
Comment