Những tảng đá không ngừng lăn xuống từ trên vách núi đá. Nhìn thấy bóng người bị khảm nạm thật sâu vào trong vách núi đá, tất cả mọi người đều tỏ ra chấn động. Kết quả của trận chiến này thật sự là có chút vượt quá dự liệu của bọn họ. Không ngờ Chu Nguyên lại có thể đánh bại Thương Xuân Thu một cách dễ dàng như vậy.
Ở trên năm đỉnh núi khác, năm vị Thánh Tử còn lại cũng tỏ ra ngưng trọng, kiêng kị nhìn chằm chằm Chu Nguyên.
Lúc trước, mọi người đều có thể cảm nhận được đòn tấn công của Thương Xuân Thu đã mạnh mẽ đến mức tận cùng, trạng thái của bản thân hắn cũng gần như hoàn mỹ, nhưng mà cho dù như thế, hắn vẫn không thể rung chuyển Chu Nguyên chút nào.
Bọn họ cũng nhìn ra được, lúc trước Chu Nguyên cũng không có thi triển bất luận Nguyên thuật gì, chỗ hắn dựa vào hoàn toàn là nguyên khí thuần túy nghiền áp.
Một trăm tám mươi nghìn viên tinh thể nguyên khí trong khí phủ quả thực mạnh đến mức đáng sợ.
Chỉ ngây ngốc trong chốc lát, những đệ tử của Thánh Nguyên Phong kia chợt bộc phát ra tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, ánh mắt của bọn họ đã không khác gì người hâm mộ cuồng nhiệt khi nhìn qua bóng người vẫn đang bảo trì tư thế đánh ra một quyền ở trên đỉnh núi kia.
Lúc này, Chu Nguyên có thể nói là có xu thế vô địch, nghiền áp Thánh Tử trong cùng thế hệ.
Ở trong sự chú ý của mọi người, trên đỉnh núi, Chu Nguyên cũng hít sâu một hơi, chậm rãi thu quyền, nguyên khí cuồn cuộn trong cơ thể lao nhanh như sông Trường Giang và Hoàng Hà theo thời gian trôi qua mà dần quy về bình tĩnh.
Hắn nhìn qua vách núi sụp đổ ở xa xa kia, trong lòng cũng có chút cảm thán. Trong dĩ vãng, hắn luôn bị đối thủ của mình dùng ưu thế về phương diện nguyên khí để áp chế. Ngày hôm nay, hắn rốt cục có thể thử cảm giác của một lần chiến đấu đường đường chính chính dùng nguyên khí nghiền áp đối thủ.
Một trăm tám mươi nghìn viên tinh thể nguyên khí trong khí phủ quả thực là quá kinh khủng, phía dưới Thần Phủ Cảnh đã gần như không có đối thủ.
Ở xa xa, ở bên trong vách núi sụp đổ, Thương Xuân Thu lảo đảo giãy giụa đi ra. Lúc này, toàn thân hắn đều là máu tươi, quần áo rách bươm, trông dị thường chật vật.
Hắn lau vết máu ở khóe miệng, nhìn qua hình dáng thê thảm của bản thân lúc này, cười khổ một tiếng, sau đó ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía Chu Nguyên và nói:
- Chu Nguyên sư đệ, số lượng tinh thể nguyên khí trong khí phủ của ngươi thật đúng là không ai bằng, ta thua tâm phục khẩu phục.
- Đa tạ Thương sư huynh rồi.
Chu Nguyên ôm quyền nói.
Thương Xuân Thu lắc đầu, vung tay áo lên, ngay sau đó có một vệt sáng bắn ra.
Chu Nguyên đưa tay, tiếp lấy thứ kia, vừa nhìn rõ đó là thứ gì thì ánh mắt lập tức trở nên nóng bỏng, đó là một miếng ngọc giản, hắn biết ở trong đó là có khắc Huyền Thánh Thể chính thức.
- Chu Nguyên sư đệ tựa hồ cũng tu luyện một loại Nguyên thuật Luyện Thể, mặc dù không biết được là từ đâu đến, nhưng có lẽ là cùng một mạch với Huyền Thánh Thể, mà bây giờ đã có Huyền Thánh Thể, về sau, nhục thể của ngươi cũng có thể nhanh chóng nâng cao một bước.
Thương Xuân Thu nói.
Chu Nguyên thu hồi ngọc giản, lại một lần nữa thi lễ đối với Thương Xuân Thu.
Nhìn qua cảnh tượng này, vô số đệ tử của Thương Huyền Tông đều âm thầm cảm thán, vốn dĩ bọn họ còn cho rằng Chu Nguyên tất nhiên có một trận khổ chiến với Thương Xuân Thu, nhưng ai ngờ được chỉ mới chiến đấu trong một hiệp ngắn ngủn, thắng bại cũng đã phân ra.
Trong khi rất nhiều đệ tử còn đang cảm thán, thân hình của Chu Nguyên đã lao ra, sau đó ở trong sự chú ý của mọi người, bay về phía Linh Văn Phong.
...
Trên đỉnh Linh Văn Phong, Diệp Ca đang ngồi xếp bằng. Nhìn thấy Chu Nguyên bay đến, hắn phiền muộn thở ra một hơi dài, ngay cả Thương Xuân Thu xếp hạng thứ tư đều bị Chu Nguyên dùng một quyền để đánh bại thì hắn làm sao có thể thủ được đây?
- Chu Nguyên sư đệ, mặc dù biết được ta đại khái không có phần thắng gì, nhưng thân là Thánh Tử của Linh Văn Phong, ta cũng không có khả năng không chống cự đã chịu thua, để cho ngươi thoải mái lấy môn Nguyên thuật này của Linh Văn Phong ta đi.
Diệp Ca nói.
Chu Nguyên cười gật gật đầu, nói:
- Diệp Ca sư huynh thỉnh ra tay đi.
Lúc này, sắc mặt của Diệp Ca trở nên nghiêm túc, hai bàn tay thon dài khép lại, thần hồn trong mi tâm chấn động, cuối cùng sức mạnh thần hồn nhanh chóng ngưng tụ, biến thành một chiếc đèn lồng ở trong lòng bàn tay của hắn.
Chỉ có điều cái đèn lồng này hơi có chút hư ảo, hiển nhiên là dùng sức mạnh thần hồn biến thành.
- Đây chính là Nguyên thuật trấn phong của Linh Văn Phong ta, Hồn Đăng Thuật.
- Một khi chiếc đèn này ngưng luyện thành hình thì sẽ giúp uẩn dưỡng Hồn Viêm. Tuy rằng, hiện nay ta còn chưa đột phá đến Thần Phủ Cảnh, nhưng mượn sự huyền diệu của Hồn Đăng Thuật thì vẫn có thể đủ miễn cưỡng thi triển một chút Hồn Viêm.
Nói xong, đầu ngón tay của Diệp Ca khẽ điểm lên chiếc đèn kia một cái, lập tức ở bên trong chiếc đèn có một tia lửa xuất hiện, sau đó ngọn lửa mở rộng, theo thời gian trôi qua mà dần tạo thành một đốm lửa xen vào hữu hình cùng vô hình, to cỡ đầu ngón tay.
Đúng là một đốm Hồn Viêm!
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt Chu Nguyên xẹt qua một tia kinh ngạc. Ngoại trừ Yêu Yêu thì đây là lần thứ hai hắn chứng kiến một người chưa đột phá đến Thần Phủ Cảnh lại có thể ngưng luyện ra Hồn Viêm.
Mà thân là người bên cạnh Yêu Yêu, hắn tự nhiên sẽ hiểu uy lực của Hồn Viêm, lúc trước Chiêm Đài Thanh của Thánh Cung kia cũng bị Hồn Viêm của Yêu Yêu đánh trọng thương.
- Nếu như Chu Nguyên sư đệ có thể tiếp được Hồn Viêm này của ta, như vậy ta tự nhiên sẽ chắp tay kính dâng Hồn Đăng Thuật cho ngươi.
Diệp Ca vừa dứt lời, chiếc đèn lồng kia đã chấn động, ngay sau đó Hồn Viêm ở bên trong đó đột nhiên bắn mạnh ra, xuyên thẳng qua hư không, đánh về phía Chu Nguyên.
Nhìn qua Hồn Viêm mãnh liệt bắn đến kia, Chu Nguyên chớp mắt, thân hình không động đậy, cũng không dùng nguyên khí hộ thể, mà tùy ý để Hồn Viêm mãnh liệt bắn vào trong cơ thể của hắn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều đệ tử đều hô lên kinh hãi. Phỉa biết rằng nếu như để Hồn Viêm chui vào cơ thể, thế nhưng mà có thể trực tiếp thiêu đốt thần hồn. Tuy rằng số lượng tinh thể nguyên khí trong khí phủ của Chu Nguyên nhiều nhưng cũng không có tác dụng gì, hơn nữa để mặc cho Hồn Viêm chui vào cơ thể như thế thì muốn giải quyết chỉ sợ cũng phải trả một cái giá lớn.
Ở trong ánh mắt kinh hãi, nghi hoặc của mọi người, Chu Nguyên đã cảm nhận được sau khi xâm nhập vào trong cơ thể, Hồn Viêm nhanh chóng lao lên chỗ mi tâm, muốn thiêu đốt thần hồn của hắn. Chợt hắn cười nhạt một tiếng, tâm niệm vừa động.
Ở bên trong không gian Thần Hồn tựa như Hỗn Độn, có một chiếc cối xay khổng lồ đang không ngừng di chuyển, ở những nơi mà nó đi qua, hết thảy vật chất đều bị hút vào và nghiền thành hư vô.
Mà một đám Hồn Viêm kia cũng bị chiếc cối xay này nghiền áp và chỉ trong khoảnh khắc là đã vỡ nát ra.
Vào lúc này, hai mắt vốn đang khép hờ của Chu Nguyên đột nhiên mở ra, hai con ngươi vẫn sáng ngời có thần như trước, còn ở phía đối diện, sắc mặt của Diệp Ca lại kịch liệt biến đổi, hắn không nhịn được mà lùi về phía sau một bước, bởi vì hắn phát giác được một đám Hồn Viêm kia bị phai mờ rồi.
Chuyện này làm cho hắn cảm thấy có chút khó tin, lúc này mới bao lâu? Chỉ có mấy chục giây ngắn ngủn mà thôi, vậy mà Chu Nguyên cũng đã có thể hóa giải được Hồn Viêm xâm nhập vào trong cơ thể rồi sao?
Khóe miệng của Diệp Ca khẽ giật giật, nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể cười khổ, thở dài một tiếng, nói:
- Ta thua.
Hắn cũng không nói nhảm gì nữa, vung tay ném ngọc giản ghi lại Hồn Đăng Thuật cho Chu Nguyên.
Chu Nguyên đưa tay tiếp nhận, ôm quyền thi lễ và cũng không kéo dài, trực tiếp quay người, sau đó bay về phía Lôi Ngục Phong.
...
Ở chỗ đó, Thánh Tử của Lôi Ngục Phong là Lữ Kinh Thần nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, trầm thấp nói:
- Nguyên thuật trấn phong của Lôi Ngục Phong ta có tên là Lôi Ngục Thuật, người bị vây ở trong đó sẽ tựa như là phạm nhân bị nhốt trong nhà lao bằng sấm sét, khó có thể đột phá, cuối cùng bị vô số tia sét đánh giết.
Oanh!
Vừa dứt lời, chỉ thấy được nguyên khí cuồn cuộn đột nhiên bộc phát ra từ trong cơ thể hắn, trong trời đất vang lên tiếng sấm cuồng bạo.
Chu Nguyên nhìn lại và phát hiện bốn phía chung quanh đã tràn ngập sấm sét, từng tia sét thô to giống như là những con trăn lớn, ẩn chứa uy lực kinh người di chuyển xung quanh.
Rầm rầm!
Chỉ trong một cái chớp mắt, những tia sét này đã mãnh liệt lao xuống, nhanh chóng đánh tới chỗ trung ương, nơi Chu Nguyên đang đứng.
Vô số tia sét đánh xuống, hào quang sáng chói mắt bộc phát, đồng thời cũng bao phủ thân hình của Chu Nguyên.
Đòn tấn công kia làm cho vô số người cảm thấy sợ hãi, nhưng mà lúc này lại không có người lo lắng cho sự an toàn của Chu Nguyên, ngược lại là đang suy nghĩ xem đòn tấn công mạnh mẽ như thế phải chăng thật có thể ngăn cản lại thế thắng như chẻ tre của Chu Nguyên hay sao?
Ở trên đỉnh núi, vô số tia sét gào thét đánh xuống trong thời gian trọn vẹn nửa nén hương.
Cuối cùng, khi trên mặt của Lữ Kinh Thần xuất hiện thần sắc mệt mỏi, biểu hiện của việc nguyên khí trong cơ thể cạn kiệt thì những tia sét kia mới dần dần ít đi và từ từ ngừng hẳn, không đánh xuống nữa.
Hào quang chói mắt cũng dần tán đi, khi đỉnh núi lại một lần nữa xuất hiện ở trong mắt mọi người thì mặt đất đã thủng lỗ chỗ, cỏ cây bị sét đánh đen thui nhưng mà mọi người cũng không có để ý những chuyện này, ánh mắt của bọn họ vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào chỗ Chu Nguyên đứng lúc trước.
Lúc này, ở bên trong, vẫn có một bóng người lẳng lặng đứng như cũ, nguyên khí cường hãn vờn ở quanh người hắn hình thành mấy tầng phòng ngự ngăn cản rất nhiều tia sét, hơn nữa trên da của Chu Nguyên có ánh sáng màu xanh ngọc lưu chuyển, mặc dù có mấy tia sét lọt lưới đánh được lên người của hắn thì vẫn như cũ là không chút ảnh hưởng với thân thể cường hoành của hắn.
Dựa theo tu vi nguyên khí cùng sức mạnh của thân thể, mặc dù ở trong Lôi Ngục bị sấm sét đánh đến nửa nén hương, Chu Nguyên vẫn như trước không có bao nhiêu tổn thương.
Tất cả mọi người đều yên tĩnh, nhìn cảnh tượng như vậy, thắng bại đã không cần nói cũng biết.
Hiển nhiên là đã sớm đoán trước được kết quả này cho nên sắc mặt của Lữ Kinh Thần kia cũng khá bình tĩnh, hắn búng ngón tay, một miếng ngọc giản bắn về phía Chu Nguyên.
Chu Nguyên thò tay tiếp nhận, nguyên khí ở quanh người thu liễm. Nhìn khu vực bị sét đánh xung quanh một lần, hắn cũng thở ra một hơi thật dài. Hiện tại, trong sáu đại Thánh Tử, hắn đã đánh bại người thứ ba.
Chu Nguyên quay người, thân hình chỉ khẽ động đã nhanh chóng xuất hiện ở trên Tuyết Liên Phong.
...
Lúc này, Lý Khanh Thiền đang ngồi xếp bằng trên một tảng nham thạch lớn, thân thể mềm mại thon dài, dáng người Lung linh hấp dẫn. Chỉ là lúc này, khuôn mặt xưa nay vốn trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng chính đang phức tạp nhìn qua bóng người vừa đi vào Tuyết Liên Phong kia.
Nàng vẫn còn nhớ rõ, lần đầu nhìn thấy Chu Nguyên là lúc thằng này không hiểu thấu xông vào chỗ nàng đang tắm rửa, lúc ấy nếu như không có Yêu Yêu thì nàng tất nhiên sẽ hung hăng giáo huấn thằng này một trận.
Mà cũng từ lúc kia, nàng cảm thấy có chút không cam lòng đối với việc Yêu Yêu chiếu cố Chu Nguyên như thế. Bởi vì theo nàng thấy, một cô gái kinh tài tuyệt diễm như Yêu Yêu vậy tuyệt đối là người độc nhất bên trong Thương Huyền Thiên này.
Coi như là Chiêm Đài Thanh của Thánh Cung cũng không bằng.
Cho nên, theo nàng thấy, Chu Nguyên ở cùng một chỗ với Yêu Yêu, hoàn toàn giống như là một con cóc xấu xí dính ở trên người thiên nga, ở trên bộ lông trắng như tuyết tạo thành một vòng tròn màu xanh thẫm chướng mắt.
Trong dĩ vãng, nàng không có cách nào để lý giải vì sao Yêu Yêu lại để ý Chu Nguyên như vậy. Dù sao rồng không ở cùng rắn, phượng hoàng không ở chung tổ với chim sẻ đã là định lý muôn đời, Chu Nguyên đứng bên cạnh Yêu Yêu thật sự là không hợp nhau.
Nhưng mà, hai năm qua, Lý Khanh Thiền cũng được tận mắt chứng kiến, thiếu niên ở trong mắt nàng vốn hoàn toàn không xứng với Yêu Yêu lại từng bước một đi về phía trước, cuối cùng ở trong sự kinh ngạc của nàng, hắn đã đuổi theo kịp bước chân của những Thánh Tử như bọn họ.
Hơn nữa hôm nay hắn còn ... bắt đầu siêu việt.
Giờ này khắc này, Lý Khanh Thiền cũng không thể không thừa nhận, ánh mắt của nàng thật sự là còn kém hơn Yêu Yêu rất nhiều.
Tong ánh mắt phức tạp ngóng nhìn của Lý Khanh Thiền, Chu Nguyên cũng đứng nghiêm bước chân, sau đó gãi đầu cười cười với nàng, nụ cười ngược lại là làm cho Lý Khanh Thiền nhớ lại cảnh tượng hai năm trước, ở trong bồn tắm, nàng khiếp sợ nhìn qua thiếu niên xuất hiện từ dưới đáy nước, khi đó hắn cũng cười xấu hổ như vậy.
Chẳng qua khi mới nhìn thì nụ cười kia khiến nàng cảm thấy chán ghét nhưng hôm nay vẫn nụ cười như thế lại cho nàng cảm nhận thấy Chu Nguyên thong dong mà khiêm tốn.
- Khanh Thiền sư tỷ, xin chỉ giáo.