Trận đấu giữa hai người Yêu Yêu và Võ Dao tạm thời dừng lại bởi vì vì đòn tập kích bất ngờ của người thanh niên áo đen kia đối với Chu Nguyên.
Lúc này ánh mắt của Yêu Yêu đã trở nên cực kỳ lạnh lẽo. Cho dù là lúc trước khi đánh nhau với Võ Dao, nàng cũng chưa từng để lộ ra ánh mắt như vậy. Hiển nhiên, lúc này mới là lúc Yêu Yêu chân chính tức giận.
Võ Dao cũng nhận ra sự biến hóa của Yêu Yêu. Nàng cũng cảm thấy bất ngờ với hành động ra tay của người thanh niên áo đen. Bởi vì tính cách của mình, mặc dù có nhu cầu cấp thiết đối với Thánh Long chi khí trong cơ thể Chu Nguyên nhưng Võ Dao cũng không muốn phải dựa dẫm vào người khác, mà muốn dùng thực lực tự thân để đạt được.
Ở phía dưới, người thanh niên áo đen mà Võ Dao gọi là Triệu Vân Tiêu kia cũng nhận ra sự tức giận trong lời nói của nàng, thế là chỉ đành cười với vẻ bất đắc dĩ.
Lúc mới đầu hắn cũng không muốn ra tay, bởi vì hắn thấy Chu Nguyên với cảnh giới Thần Phủ cảnh sơ kỳ là không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Võ Dao.
Nhưng nào ai ngờ tới lại đột nhiên xuất hiện một cô gái với thực lực cực kỳ mạnh mẽ, không hề kém hơn Võ Dao. Thế nên hắn mới quyết định xuất thủ, trực tiếp đánh trọng thương Chu Nguyên, giúp Võ Dao đoạt lại Thánh Long chi khí, đem lại niềm vui cho mỹ nhân.
Nhưng nào ngờ Võ Dao lại chẳng hề vui thú gì với hành động này.
Triệu Vân Tiêu cười cười với Võ Dao, sau đó giơ tay lên, nói:
- Thôi nào thôi nào, đừng tức giận. Được rồi, ta không nhúng tay vào nữa, để lại tên tiểu tử này cho nàng xử lý là được chứ gì?
Triệu Vân Tiêu chỉ quan tâm tới cảm xúc của Võ Dao, cũng chưa từng liếc một chút về phía kẻ mà suýt nữa đã bị hắn đánh chết là Chu Nguyên.
Xoẹt!
Chỉ là ngay khi hắn vừa nói xong, trên bầu trời, khuôn mặt Yêu Yêu lại càng trở nên lạnh lẽo, không nói nửa câu, bàn tay vung nhẹ, cây roi do Hồn Viêm ngưng tụ mà thành phá vỡ hư không, quất mạnh về phía Triệu Vân Tiêu.
Nhìn thấy bóng roi đang càng ngày càng gần, ánh mắt Triệu Vân Tiêu lập tức trở nên nghiêm túc. Đối mặt với Yêu Yêu, hắn không dám tùy ý như lúc trước khi ra tay với Chu Nguyên. Bởi vì lực lượng Thần hồn của cô gái này mạnh tới mức mà hắn cũng cảm thấy kiêng kị.
Triệu Vân Tiêu giẫm bàn chân một cái, nguyên khí bên trong cơ thể gào thét mà ra, ngưng tụ tại sau lưng hắn, cuối cùng hình thành ba cái vòng sáng Thần Phủ.
Vòng sáng tỏa ra ánh sáng tám màu.
Không ngờ người thanh niên Triệu Vân Tiêu này cũng có thực lực Thần Phủ cảnh hậu kỳ, hơn nữa Thần Phủ của hắn cũng là cấp 8!
Mặc dù còn kém hơn so với Võ Dao, nhưng nếu đã có thể mở ra Thần Phủ cấp tám thì đã đủ để coi là thiên tài đỉnh cao rồi.
Vút!
Hồn Viêm Hỏa Tiên rơi xuống, đập mạnh vào trên vòng sáng Thần Phủ đang xoay quanh thân Triệu Vân Tiêu, phát ra những âm thanh tựa như sấm rền. Mà vòng sáng Thần Phủ cũng trở nên rung động dữ dội.
Hồn Viêm Hỏa Tiên càng đánh càng mạnh, mà vòng sáng Thần Phủ cũng càng lúc càng lung lay.
Triệu Vân Tiêu biến sắc, mặc dù hắn đã thu hồi lòng khinh thường đối với Yêu Yêu, nhưng không ngờ tới vẫn còn đánh giá thấp thực lực của nàng. Với thực lực như vậy, dù cho là trong những người đồng lứa Thần Phủ cảnh tại Hỗn Nguyên Thiên thì cũng đủ để đứng vào hàng đầu.
Oanh!
Cuối cùng, trong sự kinh sợ của Triệu Vân Tiêu, vòng sáng Thần Phủ quanh người hắn cũng chịu tới cực hạn, cuối cùng ầm vang vỡ vụn.
Trên thân Triệu Vân Tiêu lập tức hiện lên một chùm chớp đen, cùng lúc đó thân hình hắn cũng biến mất ngay tại chỗ. Khi xuất hiện lại đã là ở một vị trí xa xôi trên bầu trời. Trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ ngưng trọng.
Chỉ mới một hồi ngắn ngủi mà vòng sáng bảo hộ của hắn đã bị phá vỡ, từ đó cũng đủ để thấy đòn tấn công của Yêu Yêu là mạnh tới nhường nào.
- Này vị cô nương kia, làm gì hùng hổ doạ người như vậy?!
Lúc này Triệu Vân Tiêu cũng được dịp quan sát Yêu Yêu, thế là trong mắt không khỏi hiện lên sự kinh diễm. Có thể coi Võ Dao đã là người xuất chúng nhất trong những cô gái mà hắn từng thấy, thế nên mới khiến cho hắn mang lòng vấn vương. Vốn cho rằng trong thế gian này chắc chẳng còn có cô gái nào có thể vượt qua nàng, nhưng hôm nay khi gặp phải Yêu Yêu mới thấy nàng chẳng hề kém cạnh so với Võ Dao.
Triệu Vân Tiêu nhìn lướt qua Chu Nguyên ở phía dưới, trong lòng xuất hiện sự đố kỵ. Tên tiểu tử giống như con chuột này lại có thể đồng thời có quan hệ dính líu với hai cô gái đẹp như tiên giáng trần, đúng là phúc phận tu luyện từ kiếp trước.
Lúc này ở phía dưới, Chu Nguyên cũng đã đứng người lên. Hắn nhìn những vết rách bên ngoài bộ giáp bạc của mình, ánh mắt hiện lên sự lạnh lẽo cực độ. Trong khoảnh khắc vừa nãy, nếu như không phải hắn phát hiện kịp thời, thì chỉ sợ lúc này đã bị đánh cho trọng thương hoặc thậm chí là bị đánh chết.
Yêu Yêu bay xuống, đứng bảo vệ bên người Chu Nguyên, đôi mắt xinh đẹp lại nhìn về một phía của hư không, nói:
- Cẩn thận, nơi đây còn có người khác, rất mạnh!
Chu Nguyên nghe vậy, lập tức giật mình.
- Ha ha, cô bé thật là nhạy cảm. -Ngay khi âm thanh của Yêu Yêu vừa mới dứt, một tiếng nói già nua đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, Chu Nguyên nhìn thấy một lão già mặc áo bào đen xuất hiện từ trong hư không.
Ngay khi lão ta vừa mới xuất hiện, toàn thân Chu Nguyên đã trở nên căng cứng, sắc mặt ngưng trọng. Từ áp lực mà lão già này mang lại, Chu Nguyên hiểu đây không phải là kẻ mà hai người họ có thể chống lại.
Lão già mặc áo màu đen nhìn Chu Nguyên một chút, khoát khoát tay, nói:
- Mấy đứa nhóc, không cần khẩn trương, lão phu sẽ không can thiệp vào chuyện của mấy đứa các ngươi.
Ông ta ngẩng đầu nhìn về hư không, cười nói:
- Hơn nữa nếu thật sự để cho ta phải nhúng tay thì sự việc sẽ lớn lắm đấy. Thương Huyền Tông các ngươi sẽ không nhịn cơn giận này đâu.
Hiển nhiên ông ta cũng đã cảm ứng được một vài tồn tại cường đại đang nhìn chăm chú nơi đây.
Lão già mặc áo bào đen quay đầu, nhìn Võ Dao, cười nói:
- Nha đầu, chỉ sợ chuyện này hôm nay là không thể giải quyết rồi. Điểm đến là dừng thôi.
Võ Dao gật đầu, dần dần hạ xuống dưới đất.
Đôi mắt phượng của nàng nhìn Yêu Yêu một lát, sau đó quay lại nhìn về phía Chu Nguyên, quan sát hắn một lúc, cuối cùng mở miệng nói:
- Cuộc chiến giành Thánh Long chi khí chưa bao giờ kết thúc. Ngày nào Long khí còn chưa dung hợp viên mãn, ngày đó chiến tranh vẫn sẽ không ngừng, mãi cho đến khi sinh tử.
- Chu Nguyên, có lẽ quan hệ giữa ngươi và ta sẽ xảy ra đúng như những gì mà lời tiên đoán kia nói, chỉ có người thắng mới có thể sống sót.
- Ta không phủ nhận là Thánh Long chi khí vốn là của ngươi. Thế nhưng trên cõi đời này vốn là mạnh được yếu thua, thế nên ta sẽ không lưu tình chút nào.
- Mặc dù bản thân ta rất chán ghét Thánh Long chi khí. Nhưng trong những năm gần đây nó lại mang đến cho ta rất nhiều sự trợ giúp. Thế nên bất kể như thế nào, coi như ta thiếu nợ ngươi một phần nhân quả.
Nói tới đây, Võ Dao hít sâu một hơi, nói:
- Về sau, nếu có cơ hội, ngoại trừ việc liên quan tới Thánh Long chi khí, trong những việc khác, ta sẽ tìm cách trả lại mối nhân quả này cho ngươi.
Chu Nguyên nhìn Võ Dao, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Bởi vì trong quá khứ, bất kể là Võ Hoàng hay Võ Vương đều không thừa nhận là Thánh Long chi khí có nguồn gốc từ hắn. Thậm chí Võ Hoàng còn luôn cãi rằng Chu Nguyên chỉ là vật chứa tạm thời cho Thánh Long chi khí mà thôi.
Chỉ có cô gái Võ Dao này lại có thể thản nhiên thừa nhận, chưa từng lấy cớ che lấp. Tuy rằng là phận nữ nhi, nhưng lòng dạ lại rộng lớn hơn nhiều so với Võ Hoàng cùng Võ Vương.
Tuy nhiên trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Chu Nguyên sẽ không có bất kỳ một sự sự nhượng bộ nào. Bởi vì hắn biết cô gái trước mắt mình còn nguy hiểm hơn nhiều so với Võ Hoàng, Võ Vương.
- Đã là thứ thuộc về ta thì kiểu gì ta cũng sẽ đòi trở lại. Thánh Long chi khí không phải là thứ thuộc về ngươi. -Khẩu khí của Chu Nguyên vẫn cực kỳ cường ngạnh không có nhượng bộ chút nào.
Chùm chớp đen quanh thân Võ Dao dần dần thu liễm lại, ánh nắng chiếu rọi trên gương mặt xinh đẹp của nàng.
- Nếu có một ngày mà ngươi thật sự có thể cướp đi Thánh Long chi khí từ ta, vậy cũng là do thực lực của ngươi mạnh hơn. Khi đó dù cho ta có bỏ mình, ta cũng sẽ không oán trách nửa câu.
Đôi mắt phượng của Võ Dao nhìn chằm chằm Chu Nguyên và nói:
- Đương nhiên, ta càng hy vọng ngày đó ngươi có thể tự mình tiến tới, mà không phải là dựa vào sự giúp đỡ của người khác.
Nói đến đây, nàng còn liếc nhìn Yêu Yêu một chút.
Yêu Yêu thản nhiên nói:
- Nếu như không phải có người âm thầm bảo vệ thì hôm nay cô cũng đừng mong thoát được khỏi nơi đây.
Nói, nàng còn nhìn thoáng qua lão già mặc áo đen.
Đôi mắt phượng của Võ Dao híp lại, tựa như sự uy nghiêm cao quý của Phượng Hoàng bị khiêu chiến, âm thanh cũng trở nên lạnh lẽo:
- Mặc dù lực lượng Thần hồn của cô rất mạnh, nhưng nếu thật sự chiến đấu, ta cũng không phải sợ cô.
Hai cô gái đối mặt, bầu không khí lại trở nên giương cung bạt kiếm.
Lão già áo đen cười với vẻ bất đắc dĩ. Không hiểu sao kể từ khi gặp Yêu Yêu, biểu hiện của Võ Dao vẫn luôn nóng nảy như thùng thuốc nổ.
Cũng may là cuối cùng hai cô gái cũng không tiếp tục đấu, bởi vì cứ như vậy cũng chẳng có ý nghĩa chút nào.
Chu Nguyên nhìn Võ Dao, cười nhạt một tiếng:
- Năm đó khi danh tiếng của Võ Hoàng còn vang dội khắp đại lục Thương Mang, thì ta mới bắt đầu khai mạch tu hành ở Đại Chu. Ngay cả khi đó ta cũng không hề sợ hãi, chứ huống chi bây giờ cô và ta đều là Thần Phủ cảnh.
- Cho nên cô cũng cần phải cẩn thận một chút, bởi vì chỉ sợ lần sau khi gặp lại cô sẽ chẳng còn có ưu thế như bây giờ đâu.
- Con chuột cuồng vọng! -Võ Dao không nói lời nào, nhưng Triệu Vân Tiêu đứng ở một bên lại cười híp cả mắt, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường:
- Cho rằng bản thân có thể lăn lộn ra một chút danh tiếng ở trong Thương Huyền Thiên này liền có thể có tư cách nói chuyện như vậy với bất kỳ ai à?
- Cho ngươi biết một chuyện, nếu đem so sánh với Hỗn Nguyên Thiên thì cái nơi Thương Huyền Thiên này chẳng có gì đáng nhắc tới.
- Cho nên, ngươi cũng nên hiểu rõ một chuyện, thiên tài của hai bên cũng là có chênh lệch... Đừng có nói hợp hai vào làm một.
Chu Nguyên nhìn Triệu Vân Tiêu một chút, nhàn nhạt nói:
- Ta cũng nhớ kỹ một chưởng lúc trước của các hạ, sau này nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp lại.
Triệu Vân Tiêu nghe vậy thì không khỏi vỗ tay, cười tủm tỉm nói:
- Cực kỳ mong chờ!
Triệu Vân Tiêu có vẻ khinh thường, coi đây là trò cười. Nhưng Võ Dao lại nhìn thật sâu Chu Nguyên. Bởi vì nàng cũng biết một chút về tình hình của hắn. Nói thật, khi biết được Chu Nguyên có thể quật khởi từ một tình cảnh rách nát như vậy, dù là nàng cũng phải cảm thấy kinh dị.
Tuy nhiên Võ Dao cũng là người có lòng dạ kiêu ngạo, nàng không tin mình sẽ phải thua bất luận kẻ nào, dù cho đối thủ là Thánh Long của Đại Chu.
Thế nên, đối mặt với Chu Nguyên, nàng chỉ hơi gật đầu, nói:
- Ta sẽ chờ!
Nói xong, Võ Dao thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn tòa lăng mộ hoang vu bên kia, nhỏ giọng nói:
- Diêm trưởng lão, xin cho đệ tử được tế bái Mẫu Hậu một lần cuối cùng!
Lão già áo đen gật đầu.
Võ Dao được cho phép, chậm rãi đi vào trước ngôi mộ, nhìn chăm chú từng chữ trên tấm bia, tựa như lại lần nữa cảm nhận được vòng tay che chở ôn nhu của Mẫu Hậu.
Nàng quỳ xuống trước bia mộ, cúi thấp đầu.
- Mẫu Hậu, Đại Võ đã vong, tất cả mọi chuyện đã kết thúc.
- Từ nay về sau, Dao nhi chỉ còn một thân một mình, không còn gì phải lo lắng.
- Từ đây con xin bái biệt Người, mong Mẫu Hậu được yên nghỉ dưới suối vàng!
Võ Dao quỳ lạy, đôi mắt phượng khép lại, đôi lông mi hơi rung động, cuối cùng, một giọt nước mắt óng ánh trượt xuống, rơi vỡ trên mặt đất.
Nàng hiểu rõ, có lẽ sau lần rời đi này, sẽ không bao giờ quay lại nơi đây nữa.
Mọi chuyện lúc trước, tan thành mây khói.
Võ Dao cúi đầu hồi lâu, cuối cùng thu lại cảm xúc trong lòng, chậm rãi đứng lên.
Cũng tại lúc khi Võ Dao xoay người, Chu Nguyên phát hiện khí chất của nàng trở nên bình tĩnh rất nhiều. Loại bình tĩnh ấy càng giống như là thái độ lạnh nhạt, thờ ơ hết thảy. Có lẽ sau một cái cúi đầu này, nỗi niềm vướng bận sau cùng của nàng đã hoàn toàn biến mất.
Từ đây mọi việc trong quá khứ bị chôn vùi.
Đồng thời trái tim mềm mại hiền lành trước kia cũng bị bao trùm trong từng tầng từng tầng băng cứng...
Cô công chúa hiền lành ngây thơ năm đó trong Vương cung Đại Võ đã triệt để chết đi...
Về sau, trên thế giới này, chỉ còn còn cô gái theo đuổi con đường mạnh nhất... Võ Dao.