Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 772 - Chương 771: Lôi Kích Chi Địa

Chưa xác định
Chương 771: Lôi Kích Chi Địa

Ngay khi Võ Vương qua đời thì kết cục của Đại Võ đã triệt để xác định.

Chu Nguyên truyền tin tức Võ Vương đã chết ra ngoài và tin tức này nhanh chóng làm cho toàn bộ Đại Võ Vương Triều chấn động, những thành thị cùng quân đội vốn dĩ là còn ý định liều mạng ngoan cố chống lại Đại Chu kia đều tan hết sĩ khí.

Vì vậy, Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủn, quân đội của Đại Chu đã xâm nhập vào trong lãnh thổ của Đại Võ, thế tiến công giống như chẻ tre, những chỗ bọn họ đi qua, những lá cờ mang tên Võ bị hạ xuống và đổi thành lá cờ mang tên Chu ...

Mà đến ngày thứ năm, Chu Kình suất lĩnh đại quân tinh nhuệ của Đại Chu, đã đi tới bên ngoài Đô thành của Đại Võ.

Bên ngoài Đô thành.

Nhìn cửa thành đang mở rộng hiện ra con đường tiến vào thành thị to lớn ở trước mắt, Chu Kình ngây người, im lặng hồi lâu, sắc mặt cực kỳ phức tạp.

Mà ở sau lưng hắn, Vệ Thương Lan bao gồm rất nhiều lão tướng thì kích động đến mức con mắt đỏ bừng, bởi vì năm đó, bọn họ cũng bắt đầu bỏ chạy từ đây, một đường tan tác, cuối cùng bị Võ Vương đuổi tới phương Bắc vắng vẻ.

Lúc kia, bọn họ giống như là chó nhà có tang, một đường chỉ biết điên cuồng chạy trốn.

Tuy nói bọn họ vẫn một mực ủng hộ Chu Kình, nhưng chỉ sợ ở chỗ sâu trong nội tâm của bọn họ cũng không còn quá kỳ vọng đối với việc phục quốc nữa, bởi vì chênh lệch thực lực ở giữa Đại Võ cùng Đại Chu là quá xa.

Cho nên, khi bọn họ lại một lần nữa xuất hiện ở bên ngoài Đô thành của Đại Võ, trong lòng của bọn họ vẫn đầy khó tin.

Đoạn đường phản công này của bọn họ quả thực là thuận lợi giống như là đang nằm mơ vậy.

- Ta lại trở lại rồi ...

Nhìn qua thành thị đã từng rất quen thuộc với bản thân, mặc dù là Chu Kình lúc này đều không nhịn được mà hốc mắt đỏ bừng, có xúc động muốn rơi lệ.

Giống như những người khác, hắn cũng đã từng nghĩ rằng bản thân mình rốt cuộc không có cách nào để đi vào trongtòa thành thị này.

Mà lúc này, ở phía sau, từ trong quân đội Đại Chu cũng bộc phát ra tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.

Thanh âm này khiến cho cả Đô thành đều chấn động. Lúc này, ở trong thành cũng có vô số người đang tập trung chú ý đến đại quân ở ngoài thành, bọn họ đều rất rõ ràng Chu Vương, người mà mười mấy năm trước đã từng thống trị lãnh thổ rộng lớn này, sau đó bị Võ Vương đuổi đi lại một lần nữa trở lại rồi.

Trên tường thành, thân hình của Chu Nguyên dần hiện ra đến, sau đó ở trong ánh mắt kính sợ cuồng nhiệt của binh sĩ trong đại quân của Đại Chu, hắn nhẹ nhàng bay về phía Chu Kình.

- Phụ vương, Võ Vương đã chết. Từ nay về sau, trên Thương Mang đại lục không còn có Đại Võ nữa.

Chu Nguyên nhìn qua Chu Kình, cười nói.

Chu Kình ngẩng đầu, nhìn qua Chu Nguyên ở trước mắt. Sau một lúc lâu, hắn hít sâu một hơi, chợt xuống ngựa, tay trái nắm lại, đặt lên ngực phải của mình, sắc mặt trịnh trọng, trầm thấp quát:

- Chư quân, hành lễ!

Oanh!

Ở phía sau, vô số binh sĩ của Đại Chu cũng nhìn Chu Nguyên với ánh mắt cuồng nhiệt rồi đưa nắm đấm lên trên ngực và đồng thanh hét lên, thanh âm giống như là tiếng sấm, chấn động trời đất.

Vệ Thương Lan, Vệ Thanh Thanh bao gồm nhiều tướng lĩnh cũng cung kính hành lễ.

Bởi vì bọn họ đều rất rõ ràng cử động lần này của Chu Kình có ý nghĩa gì. Lúc này đây, Chu Nguyên cơ hồ là dùng sức của một người, cứu vãn Đại Chu sắp sửa bị tiêu diệt.

Nếu như không phải là có Chu Nguyên đứng ra ngăn cơn sóng dữ, Võ Vương tất nhiên sẽ phá hủy Đại Chu. Dưới bước chân của quân đội Đại Võ, Đại Chu Vương Triều sẽ bị nhuộm đỏ bởi máu tươi.

Ở thời điểm Võ Vương kia ra tay, tất cả mọi người kể cả Chu Kình chỉ sợ đều cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng. Lúc kia, bọn họ chỉ có thể nghĩ một điều, đó là liều chết đánh một trận, cho dù không thắng được thì cũng phải đánh.

Nhưng mà ai có thể nghĩ tới, ở thời điểm tuyệt vọng đó, điện hạ của Đại Chu bọn họ đạp trên mặt sông đi đến, đã trở thành hi vọng cuối cùng của vô số con dân Đại Chu.

Không có người nào có thể tưởng tượng, khi bọn họ nhìn thấy Chu Nguyên đạp trên mặt sông đi đến kia, trong nội tâm của bọn họ kích động bực nào.

Nhìn thấy Chu Kình với đại quân của Đại Chu hành lễ đối với mình như thế, Chu Nguyên cũng khẽ giật mình, chợt hắn bất đắc dĩ nói:

- Phụ vương cần gì phải làm như thế, thân là điện hạ của Đại Chu, ta tự nhiên cũng có trách nhiệm bảo hộ con dân của mình.

Chu Kình nhìn qua Chu Nguyên, trong mắt đầy vui mừng cùng tự hào, nói:

- Chu Nguyên, lần này con cứu vô số con dân của Đại Chu ta, cho nên có tư cách hưởng thụ lễ này.

- Lấy uy vọng hôm nay của con, cho dù muốn trở thành Vương thượng của Đại Chu cũng không phải việc gì khó rồi.

Nghe Chu Kình nói vậy, Chu Nguyên lại cười khan một tiếng.

Thấy thế, Chu Kình thở dài:

- Ta biết rõ hiện tại tầm mắt của tiểu gia hỏa nhà ngươi đã biến cao, căn bản là chướng mắt một cái Đại Chu Vương Triều nho nhỏ.

Hắn cũng minh bạch, đối với Chu Nguyên, không chỉ là Đại Chu quá nhỏ mà kể cả Thương Mang đại lục này cũng quá nhỏ rồi. Lấy thiên phú cùng thực lực hiện nay của Chu Nguyên, căn bản không khả năng ở lại Đại Chu làm vương giả.

- Phụ vương hiện tại vẫn còn khỏe mạnh, cũng không cần nghĩ đến chuyện thoái vị nhường ngôi làm gì.

Chu Nguyên cười nói, ở lại Đại Chu thực sự không phải là điều mà hắn theo đuổi.

Lần này, sau khi giải quyết Đại Võ, Đại Chu cũng coi như là không có nỗi lo về sau, tương lai ngoại trừ ngẫu nhiên trở lại thì phần lớn thời gian, hắn khả năng cũng sẽ ở lại Thương Huyền Tông.

Bởi vì chỉ có ở tại thiên địa càng thêm rộng lớn thì hắn mới có thể đủ khả năng để không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn nữa.

Chu Kình gật gật đầu, nhi tử có mục tiêu cao cũng không phải là chuyện xấu, chỉ cần mục tiêu của con trai mình có phù hợp với bản thân thì hắn tự nhiên sẽ ủng hộ.

Chu Kình vỗ vỗ bả vai của Chu Nguyên, sau đó nhìn qua Đô thành hùng vĩ ở trước mắt này, hắn hít sâu một hơi, nói với những tướng lãnh ở sau lưng:

- Chúng ta cũng vào thành thôi. Từ hôm nay trở đi, toàn bộ Thương Mang đại lục đều sẽ biết được, Đại Chu Vương Triều của năm đó ... đã trở lại rồi.

...

Mặc dù đại quân của Đại Chu chiếm lĩnh Đô thành của Đại Võ nhưng Đại Võ Vương Triều cũng không tính là triệt để tan vỡ.

Trong mấy ngày kế tiếp, Chu Kình không ngừng xử lý quốc vụ, từng mệnh lệnh được phát ra, Đại Chu cũng bắt đầu tiếp thu cùng càn quét dư nghiệt của Đại Võ Vương Triều. Khoảng thời gian đầu thì còn có người phản kháng nhưng Đại Võ đã mất đại thế, cho nên sự phản kháng này cũng không có tác dụng quá lớn.

Mà một số Vương Triều chung quanh Đại Võ cũng có vẻ cực kỳ bình tĩnh.

Dựa theo tình huống bình thường, khi một cái Vương Triều tan vỡ thì những Vương Triều ở chung quanh tất nhiên sẽ rục rịch, thừa cơ xâm chiếm lãnh thổ của đối phương, nhưng mà lúc này đây, những Vương Triều ở chung quanh Đại Võ đều tỏ ra vô cùng trung thực.

Đây hết thảy đều là vì bọn họ biết được hiện tại Đại Chu có được một vị điện hạ có thể đánh bại cường giả Thần Phủ Cảnh trung kỳ như Võ Vương ...

Ngay cả Võ Vương đều bị hắn đánh bại, thực lực như vậy đã là tồn tại vô địch ở trên Thương Mang đại lục này, huống chi, vị điện hạ của Đại Chu này còn có một thân phận khác, đó là Thánh Tử mạnh nhất của Thương Huyền Tông ...

Dựa lưng vào ngọn núi lớn này, hôm nay Đại Chu đã là tồn tại mà không người nào dám gây sự rồi.

Những ngày này, Chu Nguyên cũng không trực tiếp rời đi, bởi vì hắn biết được lúc này Đại Chu còn cần hắn tọa trấn, đợi đến lúc hết thảy mọi việc đã ổn định thì hắn sẽ chạy về Thương Huyền Tông.

Vì vậy, Chu Kình đón Tần Ngọc vào trong Đô thành của Đại Võ. Chu Nguyên đã rời nhà nhiều năm như vậy, nàng tự nhiên là có rất nhiều chuyện muốn nói với con trai mình.

...

Mà khi Chu Nguyên còn đang hưởng thụ sinh hoạt bình lặng hiếm có thì hắn lại không biết, ở trong khoảng thời gian này, Thương Huyền Thiên đã rung chuyển, tất cả các thế lực lớn cũng rung chuyển theo.

Rất nhiều tồn tại cường đại bình thường chỉ bế quan vào lúc này cũng dừng việc tu luyện, đi ra ngoài.

Hết thảy nguyên nhân đều là vì Thánh Nguyên cung chủ kia nhìn trộm Thiên Cơ, khiến cho trời đất chấn động, thiên cơ tiết lộ ra, tự nhiên cũng bị những tồn tại cường đại này phát giác.

Thì ra mục tiêu của Thánh Nguyên lại chính là Thương Huyền Thánh Ấn!

Đây không thể nghi ngờ là một tin tức làm cho tất cả các thế lực lớn đều khiếp sợ.

Năm đó, Thương Huyền lão tổ là Thiên Chủ của Thương Huyền Thiên, khống chế Thương Huyền Thánh Ấn. Chỉ là sau khi lão tổ vẫn lạc, Thương Huyền Thánh Ấn cũng không biết tung tích, vô luận tìm kiếm như thế nào thì bọn họ cũng không có cách nào để tìm thấy bất cứ manh mối gì, hiển nhiên là bị Thương Huyền lão tổ dùng thủ đoạn cao cường ẩn giấu đi.

Mà hôm nay, Thánh Nguyên cung chủ nhìn trộm Thiên Cơ, lấy được manh mối về chỗ giấu Thương Huyền Thánh Ấn, đây không thể nghi ngờ là biểu lộ dã tâm của hắn, hắn muốn đạt được Thương Huyền Thánh Ấn, tiến thêm một bước, trở thành Thiên Chủ mới của Thương Huyền Thiên!

Dã tâm này của Thánh Nguyên cung chủ cũng không phải là chuyện bí ẩn gì, cao tầng của các thế lực lớn đều biết, nhưng mà có dã tâm là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác.

Dù sao mọi người đều biết, một khi Thánh Nguyên cung chủ trở thành Thiên Chủ của Thương Huyền Thiên vậy thì Thánh Cung sẽ thật sự chúa tể Thương Huyền Thiên, những tông phái khác cũng sẽ thấp hơn một đầu.

Điều này hiển nhiên không phải là cảnh tượng mà tông môn khác cam tâm tình nguyện muốn nhìn thấy.

Cho nên, một vài người nhạy cảm đều ẩn ẩn cảm giác được, hào khí trong Thương Huyền Thiên tựa như là đã dần dần trở nên căng cứng ...

Nhưng mà hào khí này cũng không có tiếp tục bao lâu thì đã bị tin tức mới truyền ra từ Thánh Cung phá hủy. Lúc này đây, Thương Huyền Thiên triệt để nổ tung rồi.

- Thương Huyền Thánh Ấn ẩn giấu trong Lôi Kích Chi Địa ...

Bình Luận (0)
Comment