* * *
Trong thâm cốc, khi trường thương kim sắc kia xuất hiện trên tay Tề Hạo, nguyên khí quanh thân hắn chuyển động, cũng là lúc ngày càng ác liệt hơn. Khí thế khắp người hắn từ từ tăng lên khiến người khác có cảm giác bị áp bức mãnh liệt.
Chu Nguyên vô cùng nghiêm túc nhìn Tề Hạo, không có chút khinh thường nào. Tay hắn rút Thiên Nguyên Bút bên hông ra.
- Vũ hình thái!
Ánh sáng trên Thiên Nguyên Bút biến động, chớp mắt hóa thành một chuôi bút lớn màu đen cao như người. Lông tơ chỗ ngòi bút trắng như tuyết từng sợi khép lại, tạo thành đầu thương giống như nụ hoa, ở đầu thương lóe lên hàn quang.
Chu Nguyên tay cầm Thiên Nguyên Bút, ngòi bút hướng xéo xuống đất, cặp mắt kia cũng dần dần trở nên lạnh lùng.
Nguyên khí trong suốt quẩn quanh khắp người, từ từ hội tụ cùng Thiên Nguyên Bút. Trải qua sự tăng cấp của Thiên Nguyên Bút, chỗ ngòi bút hình thành khí mang, sắc bén dị thường.
Hai ánh mắt chạm nhau giữa không trung, sát khí dâng trào.
Bành!
Chớp mắt, thân ảnh hai người cơ hồ cùng lúc bắn ra, trong phút chốc đã lao vào đánh nhau chỗ đất trống kia.
Chát!
Thương ảnh kim sắc cùng bút ảnh hắc sắc đều chứa sức mạnh kinh người, phá tan không khí, nặng nề giao kích phát ra tiếng kim loại thanh thúy.
Xẹt! Xẹt!
Nguyên khí quanh thân của hai người dường như bị thôi động đến tận cùng, mỗi lần tấn công đều tỏ ra cực kì hung hãn. Thương bút cơ hồ mang theo tàn ảnh, giao nhau như sấm chớp.
Chưa tới một phút, hai người đã giao thủ mấy chục hiệp.
Có điều ai cũng nhìn ra được, cuộc giao chiến này rõ ràng vẫn là Tề Hạo chiếm thế thượng phong. Bất luận thế nào hắn cũng có thực lực Dưỡng Khí cảnh hậu kỳ. Hơn nữa đã tu thành nguyên khí tứ phẩm, Hỗn Nguyên Kim Thạch Khí.
Còn Chu Nguyên chẳng qua chỉ là Dưỡng Khí cảnh sơ kỳ, lại chưa từng tu luyện công pháp nguyên khí, uy lực không bằng. Hắn có thể liều mạng cùng Tề Hạo đến độ này đã khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.
Thương ảnh kim sắc càn quét tới, bên trên nguyên khí biến động, ngay cả không khí cũng bị phá vỡ.
Choang!
Thương ảnh nặng nề quét trên thân bút màu đen, nhất thời tia lửa bắn ra tung tóe. Nhưng sức mạnh mạnh mẽ kia vẫn khiến Chu Nguyên bị đẩy lùi ra, Thiên Nguyên Bút trong tay vạch ra một vệt sâu đậm trên mặt đất.
Phù.
Chu Nguyên ổn định cơ thể, thở một hơi thật dài. Huyết khí trong người bị va chạm mạnh mẽ trước đó kịch liệt sôi trào. Điều này khiến ánh mắt hắn ngày càng ngưng trọng.
Lúc này xem như hắn cũng hiểu rõ, toàn bộ thực lực của đối phương quả là mạnh hơn hắn. Nếu không phải mượn ưu thế của khí phủ, e là sớm đã bại trong trận giao tranh trước đó.
Nhưng do lúc trước chịu thiệt Oán Long Độc, Tề Hạo đã không dám cùng hắn đụng chạm thân thể, mà lại mượn lực của nguyên binh phát động tấn công. Việc này cũng khiến Oán Long Độc không cách nào xâm nhiễm.
- Nếu tu thành Thông Thiên Huyền Mãng Khí của Tổ Long Kinh tầng một, cho dù ta là Dưỡng Khí cảnh sơ kỳ chắc cũng có thể thắng được hắn.
Chu Nguyên có chút hối hận, nhưng tiếc là Thông Thiên Huyền Mãng Khí mà hắn tu luyện cần có thú hồn nguyên thú mãng xà tứ phẩm, bây giờ vẫn còn nằm trong cơ thể chiến khôi.
- Có thể dựa vào thực lực Dưỡng Khí cảnh sơ kỳ, hơn nữa ngay cả công pháp nguyên khí vẫn còn chưa tu luyện mà chống đỡ ta lâu như vậy, xem như ngươi có bản lĩnh.
Tề Hạo cầm thương ngạo nghễ đứng, lạnh lùng nói.
Lúc Chu Nguyên đang cảm thán, thực ra trong lòng Tề Hạo cũng thầm kinh hãi. Vì theo lẽ thường mà nói, đẳng cấp hai bên hoàn toàn không so sánh được, nếu hắn muốn chém chết Chu Nguyên chắc chỉ là chuyện trong mấy hiệp mà thôi.
Nhưng hiện tại, Chu Nguyên và hắn đã liều mạng nhiều hiệp như vậy mà vẫn không bị trọng thương. Việc này cũng đủ khiến người ta cảm thấy khó tin.
Cho nên việc này lại gợi lên sát tâm của Tề Hạo lần nữa. Chu Nguyên này chỉ mới là Dưỡng Khí cảnh sơ kỳ đã khó giải quyết như vậy. Nếu đợi đến lúc hắn đạt tới Dưỡng Khí cảnh hậu kỳ, lại tu luyện công pháp nguyên khí, há chẳng phải ngay cả đến tư cách giao thủ với hắn cũng không có sao?
- Đây chính là cơ hội tốt nhất, trực tiếp diệt trừ hắn để sơn cốc này trở thành nơi chôn xương hắn!
Trong mắt Tề Hạo lưu chuyển sát ý, trường thương kim sắc trong tay lần nữa tóe ra ánh sáng ác liệt.
Thân ảnh hắn bắn ra lần nữa, thương ảnh gào thét, tựa như một đạo cầu vồng kim sắc, nhắm thẳng vào Chu Nguyên.
Tất nhiên tấn công của hắn cũng trở nên hung mãnh hơn, ai cũng cảm nhận được sát tâm cực kỳ mãnh liệt.
- Tề Hạo muốn ra tay hạ sát rồi.
- Chu Nguyên điện hạ, sợ là gặp nguy hiểm.
- …
Ngoài sơn cốc nhiều ánh mắt nhìn thấy cảnh này đều xì xào bàn tán. Trước lúc giao chiến Chu Nguyên hoàn toàn bị áp chế, hiện tại Tề Hạo tấn công càng dữ dội hơn, sợ là không lâu sau đó, Chu Nguyên sẽ lộ ra dấu hiệu thất bại.
Vào lúc này Chu Nguyên cũng ngẩng đầu lên. Hắn nhìn thấy thương mang kim sắc đang xông tới, sắc lạnh trong mắt biến động. Chợt hắn hít sâu một hơi, dưới lớp quần áo tựa hồ có quang văn hiện lên.
- Kim Viên Bàn Sơn Văn!
Tiếng quát khẽ vang lên trong lòng Chu Nguyên. Nháy mắt trên da hắn có một đạo quang văn phức tạp nổi lên.
Khắp người Chu Nguyên lúc này đều chấn động. Hắn cảm nhận được một cỗ sức mạnh kinh người từ trong cơ thể bộc phát ra, lan đến khắp nơi trong người.
Thậm chí cơ thể của hắn dường như đang từ từ bành trướng ra.
Năm ngón tay hắn chậm rãi nắm chặt Thiên Nguyên Bút, chân giẫm một cái, đất đá văng tung tóe. Thân ảnh cùng bút bắn thẳng ra. Thiên Nguyên Bút gào thét, xông đến thương mang kim sắc kia, mạnh mẽ đụng độ lần nữa.
Choang!
Âm thanh kim loại lại vang lên, ngòi bút cùng đầu thương đều chạm nhau kịch liệt.
Từng đợt sóng khí mắt thường có thể thấy lan rộng ra, tạo thành cuồng phong. Đá vụn xung quanh bị quét sạch, thậm chí trực tiếp bị đánh nát.
Bùm!
Cơ thể Chu Nguyên và Tề Hạo lúc này cũng hơi chấn động. Mỗi người đều cảm nhận được lực đạo kinh người đang lao tới. Thân hình bất ổn bị chấn động liên tiếp đẩy lui về sau mười mấy bước.
Oa!
Cảnh này rơi vào tầm mắt của nhiều người quan sát bên ngoài, nhất thời bộc phát ra tiếng kinh ngạc.
Bởi vì lần đụng độ này hai người lại không thể phân cao thấp!
- Sao có thể!
Ánh mắt Tề Hạo cũng có chút khiếp sợ. Lần tấn công trước đó hắn cơ hồ đã dùng hết toàn lực, chính là định triệt để áp bức Chu Nguyên, nhưng ai cũng không ngờ tới lại có kết quả như vậy.
Chu Nguyên ổn định bước chân. So về độ kinh sợ với Tề Hạo, hắn lại ung dung hơn nhiều. Kim Viên Bàn Sơn Văn là nguyên văn nhị phẩm, có thể tiếp thêm sức mạnh cường hãn cho người dùng. Nhờ lực này mà hắn mới có thể cứng rắn giao chiến cùng Tề Hạo Dưỡng Khí cảnh hậu kỳ.
- Xem như bù lại chênh lệch…
Năm ngón tay Chu Nguyên nắm chặt Thiên Nguyên Bút, nhìn về Tề Hạo cười cười nói:
- Lần này, chúng ta hãy đánh một trận cho ra trò đi.
Ngòi bút vừa chấn động, chợt có khí mang thanh sắc từ ngòi bút xông ra, ước chừng mười mấy tấc. Hơn nữa màu sắc kia cũng trở nên nồng đậm hơn, không ngờ chính là Thốn Mang Thuật.
Tề Hạo nhìn ngòi bút của Chu Nguyên ánh sáng xanh đang co giãn liên tục, ánh mắt càng âm trầm hơn. Đầu thương kim sắc vừa run lên cũng có ánh sáng xanh vô cùng sắc bén bắn ra.
- Trước mặt ta ngươi lại dùng Thốn Mang Thuật, đúng là không biết sống chết.
Tề Hạo lạnh giọng nói.
Xẹt!
Ánh mắt hai người chạm nhau, hàn ý dữ dội, đã hung hãn lao về phía nhau.
Beng! Beng!
Trong thâm cốc, hai bóng người giao nhau như chớp. Thương ảnh bút ảnh không ngừng va chạm, kình phong cuồng bạo nổi lên. Những chỗ đi qua, trên mặt đất đều xuất hiện từng dấu vết sâu đậm.
Hai người lúc này đều dùng sức mạnh của mình biến động đến mức cao nhất.
Tầm mắt của đám đông lúc này tập trung nhìn trận giao phong ác liệt tàn nhẫn của hai người, cũng từ từ di chuyển theo.
Không ai ngờ được, vốn dĩ bọn họ đều cho rằng Chu Nguyên sẽ hoàn toàn thảm bại, lại có thể dựa vào thực lực Dưỡng Khí cảnh sơ kỳ giao chiến quyết liệt với Tề Hạo như vậy.
- Chu Nguyên điện hạ thật có chút bản lĩnh nha.
- Lúc này ai thắng ai thua, e là không thể nói trước…
- Có điều e là Tề Hạo vẫn nhiều phần thắng hơn, dù gì cũng là Dưỡng Khí cảnh hậu kỳ. Nói về trình độ nguyên khí hùng hậu, so sánh thế nào cũng mạnh hơn Dưỡng Khí cảnh sơ kỳ của Chu Nguyên. Đáng tiếc, đáng tiếc a…