Ông!
Khi thanh âm Chu Nguyên vừa xuất ra, trong một chớp mắt, giữa thiên địa có tiếng kiếm ngân vang vọng vang lên, trong không khí có khí tức sắc bén lạnh lẽo đâm phá.
Chung quanh mặt hồ, càng là không ngừng xuất hiện từng đạo vết tích nhỏ xíu, chúng đều bị những tia kiếm khí kia xé rách.
Giờ khắc này Chu Nguyên lại thúc giục Đãng Ma Kiếm Hoàn Thuật, so với lúc trước, không thể nghi ngờ đã mạnh hơn rất nhiều.
Chu Nguyên mặt không gợn sóng, hai mắt tựa như mũi kiếm nhọn hoắt, hắn nói nhảm nửa câu, bàn tay vừa nhấc, Kiếm Hoàn trong lòng bàn tay lập tức mãnh liệt bắn ra, xé rách hư không.
Kiếm khí cuồn cuộn điên cuồng ngưng tụ, trực tiếp ở ngoài Kiếm Hoàn biến thành một thanh kiếm quang trên dưới mấy trăm trượng, vệt kiếm quang tản ra hàn khí ngập trời, một kiếm này, đã khiến sắc mặt không ít Thần Phủ cảnh hậu kỳ đang theo dõi trận đánh đều không nhịn được biến đổi.
Ong ong!
Kiếm quang trảm phá hư không, trực tiếp khóa chặt Trần Bắc Phong.
Mà sắc mặt Trần Bắc Phong cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng, hai tay của hắn kết ấn, lập tức nguyên khí cuồn cuộn phun trào, trực tiếp ở trong không trung ngưng luyện ra mấy đạo phong nhận to lớn màu vàng đậm.
Vù vù!
Phong nhận gào thét xuất chiêu, cùng kiếm quang kia va chạm.
Răng rắc!
Nhưng mà lần này, kiếm quang lướt qua, mấy đạo phong nhận màu vàng đậm trực tiếp bị phá nát, hóa thành vô số điểm sáng.
Trần Bắc Phong sắc mặt nhịn không được khẽ biến, lúc trước một đạo phong nhận của hắn là có thể ngăn trở Kiếm Hoàn Chu Nguyên, nhưng lúc này, mấy đạo liên thủ vậy mà lập tức tan nát, từ đó có thể thấy thực lực Chu Nguyên cực kỳ mạnh mẽ.
Trần Bắc Phong nhanh chóng lùi lại, hai tay kết ân, hét to: "Thượng phẩm Thiên nguyên thuật, Long Ma Toản!"
Ô ô!
Cuồng phong màu vàng đậm gào thét xuất kích, như một con phong long giương nanh múa vuốt, mũi nhọn điên cuồng xoay tròn, phóng thích lực sát thương cường đại.
Hiển nhiên, hiện tại đối mặt Chu Nguyên, Trần Bắc Phong không còn dám tiếp tục khinh thường, cũng thi triển sát chiêu sở trường, mà Diệp Băng Lăng lúc nãy chính là thua dưới chiêu này của hắn.
Kiếm quang to lớn chém xuống, mà máy khoan cũng tựa như vòi rồng nghênh đón, cuối cùng cả hai hung hăng đụng vào nhau.
Oanh!
Va chạm trong nháy mắt, có thanh âm kinh thiên vang vọng, sau đó sóng xung kích của chúng như gió bão tàn phá bừa bãi chung quanh.
Ầm ầm!
Trên mặt hồ, trực tiếp nổi lên sóng lớn ngàn trượng , điên cuồng càn quét , bất quá cũng may trên cột đá bốn phía có không ít cường giả, nhao nhao xuất thủ, áp chế sóng lớn cuốn tới.
Có ngọn sóng lớn xông lên bầu trời rồi nổ tung, cuối cùng hóa thành mưa to trút xuống.
Bất quá vô số ánh mắt đều mặc kệ nước mưa, tập trung kín kẽ vào hai bóng người đang chiến đấu.
Nơi đó, máy khoan cuồng bạo đã bị kiếm quang chém nát, kiếm quang còn sót lại bổ về phía Trần Bắc Phong, nhưng lại bị ba đạo Thần Phủ quang hoàn ngăn cản.
Thân hình Trần Bắc Phong giữa không trung lui lại, sắc mặt lại trở nên có chút âm trầm, bởi vì pha va chạm vừa rồi, hắn đã rơi vào hạ phong. . .
Nếu như không phải Long Ma Toản tiêu hao lực lượng Kiếm Hoàn hơn phân nửa, chỉ sợ một kiếm kia xuất ra, ba đạo Thần Phủ quang hoàn của hắn đều đã bị đánh nát.
Chu Nguyên có 14 triệu nguyên khí, vậy mà khi thực sự liều mạng, còn hung hãn hơn 15 triệu nguyên khí của hắn!
"Nguyên khí của tên hỗn đản này chẳng lẽ là bát phẩm?" Trần Bắc Phong ánh mắt biến ảo, Mê Thần Hoàng Phong Khí chính là thất phẩm, nhưng lại nhiều lần bị đối phương áp chế, hiển nhiên phẩm chất nguyên khí Chu Nguyên cao hơn hắn!
"Mới vậy đã không chịu nổi?"
Chu Nguyên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi đao khóa chặt Trần Bắc Phong, ngữ khí nhàn nhạt.
Trần Bắc Phong có chút run rẩy khóe miệng, bị Chu Nguyên áp chế như vậy, thật sự đã làm hắn mặt mũi mất hết, bởi vì trước đó, hắn vốn không đích thực coi Chu Nguyên như đối thủ, bởi vì hắn cảm thấy Chu Nguyên không có tư cách này. . .
Chu Nguyên thần sắc bình thản, mi tâm của hắn có thần quang sáng chói nở rộ.
Chân tay hắn đột nhiên có động tác.
Ầm! Ầm!
Phiến đá không ngừng vỡ nát, hóa thành vô số mảnh vỡ phóng lên tận trời.
"Hồn Viêm!"
Hỏa viêm vô hình bắn ra, bao trùm trên những mảnh vỡ kia, sau một khắc, vô số mảnh vỡ trực tiếp xé rách không khí, phô thiên cái địa gào thét lao tới Trần Bắc Phong.
"Hồn Viêm? !"
Chiêu này của Chu Nguyên bị người bên ngoài nhìn thấy, lập tức làm nhiều thanh âm kinh hô vang lên, có thể ngưng luyện Hồn Viêm, tức là cảnh giới Thần Phủ đã bước vào Hóa cảnh!
Trần Bắc Phong con ngươi hơi co lại, hắn từng suy đoán cảnh giới Thần Hồn Chu Nguyên không yếu, nhưng vẫn không nghĩ tới, Chu Nguyên lại bước vào Hóa cảnh!
Mà thần hồn Hóa cảnh so với Thực cảnh, không thể nghi ngờ là một loại biến đổi về chất, dấu hiệu trực quan, chính là Hồn Viêm thành hình.
Một khi bị lửa này đốt, thần hồn có thể trực tiếp bị thiêu cháy, đau đớn chết đi sống lại.
Cho nên Trần Bắc Phong tự nhiên không dám để cho những mảnh vỡ nhiễm Hồn Viêm đánh trúng thân thể, hắn vội vàng lùi lại, cùng lúc đó, nguyên khí cuồn cuộn gào thét mà ra, ngưng tụ thành phong nhận phô thiên cái địa, ngăn cản hết những mảnh vỡ nhiễm lấy Hồn Viêm lại.
Ầm! Ầm!
Trong không trung không ngừng phát ra tiếng bạo liệt.
Bất quá, ngay lúc Trần Bắc Phong đang chống cự Hồn Viêm, hắn lại đột nhiên phát hiện Chu Nguyên đã biến mất.
"Không tốt!" Trong lòng hắn đột nhiên giật mình.
"Huyền Thánh Thể!"
Bất quá, trong nháy mắt ngay khi hắn thầm kêu hỏng bét, một đạo thanh âm trầm thấp, trực tiếp từ sau lưng hắn vang lên, khóe mắt Trần Bắc Phong đảo qua, liền nhìn thấy Chu Nguyên xuất hiện ở phía sau, làn da có ánh ngọc nở rộ, xương cốt sáng chói màu trắng bạc, máu vận chuyển trong cơ thể như những dòng sông đỏ.
Thân thể bành trướng, tựa như một tiểu cự nhân, bàn chân dẫm vỡ phiến đá bên dưới.
Mà lúc này, trên thân thể Chu Nguyên , vẫn còn có Hồn Viêm vô hình thiêu đốt.
Khí thế ngập trời, tựa như hung thú vồ mồi.
Lông tơ toàn thân Trần Bắc Phong đều bắt đầu dựng ngược lên.
Oanh! Oanh!
Mà Chu Nguyên thì ánh mắt băng lãnh, vô số quyền ảnh, làm chấn động hư không, phô thiên cái địa bao phủ Trần Bắc Phong, tựa như một đầu cự thú hung bạo.
Trần Bắc Phong choáng váng, nguyên khí trong cơ thể không giữ lại chút nào bạo phát ra ngoài, ở quanh thân tạo thành vô số tầng phòng ngự.
Ầm ầm!
Sóng xung kích nguyên khí không ngừng bộc phát, thế công của Chu Nguyên dễ như trở bàn tay xé rách hết đống nguyên khí phòng ngự của Trần Bắc Phong, cho dù điên cuồng phòng ngự, nhưng thân thể vẫn ăn một ít quả đấm.
Những quyền ảnh kia lực nặng như núi, đáng sợ nhất là phía trên có Hồn Viêm thiêu đốt, cho nên mỗi một lần rơi xuống thân thể Trần Bắc Phong, chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến Trần Bắc Phong đau nhức kịch liệt không cách nào hình dung, khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo đáng sợ.
Phốc phốc! Phốc phốc!
Nguyên khí bạo tạc, máu tươi không ngừng từ miệng Trần Bắc Phong phun ra ngoài.
Ầm!
Đến lúc cuối cùng, thêm một đạo quyền ảnh rơi trên người Trần Bắc Phong , hư không nổ tung, thân thể của hắn lăn lông lốc bắn ngược ra phía sau, để lại một đạo vết tích thật sâu trên quảng trường .
Khói bụi mịt mờ trực tiếp che giấu thân ảnh của hắn.
Mà thẳng đến lúc này, quảng trường bốn phía rất nhiều người mới tỉnh táo lại từ thế công cuồng bạo như hung thú của Chu Nguyên, bốc lên âm thanh xôn xao ngập trời.
Ai cũng không nghĩ tới, Chu Nguyên bộc phát hung hãn đến thế, vừa rồi gần như đấm cho Trần Bắc Phong biến thành bao cát!
Bên Lâm các, Tưởng Man há to miệng , nói: "Không nghĩ tới vị Chu Nguyên phó các chủ này nhìn qua nhã nhặn, nhưng khi động thủ lại hung tàn như vậy."
"Lại còn có Hồn Viêm. . . Cái này đau nhức cực kỳ a, Trần Bắc Phong lần này sợ là ngay cả đứng cũng không nổi." Mộc Thanh Yên cũng cảm thán nói, nếu nói có đồ vật gì đánh vào thân thể làm người ta không muốn sống nữa, Hồn Viêm tuyệt đối xem như một trong số đó.
Mộc Liễu đưa bàn tay sờ lên cằm, khẽ nhíu mày nhìn Trần Bắc Phong bị khói bụi bao phủ, lẩm bẩm nói: "Trần Bắc Phong kia có chút không đúng. . ."
Bên Hỏa các, Hàn Uyên cũng nhẹ nhàng bĩu môi, nói với Lữ Tiêu: "Xem ra các ngươi tính toán thất bại, Trần Bắc Phong đánh không thắng Chu Nguyên."
Lữ Tiêu sắc mặt bình thản , nói: "Thế thì cũng chưa chắc."
"Chúng ta chuẩn bị đầy đủ hơn xa ngươi tưởng tượng."
"Ồ?"
Hàn Uyên hơi nhíu mày, ánh mắt cũng có chút kinh nghi nhìn về giữa sân.
. . .
Chu Nguyên chậm rãi buông tay ra, hắn nhìn khói bụi tản ra, thần sắc bình tĩnh, cũng không có bao nhiêu vui mừng, ngược lại trong mắt lóe lên một tia nghi ngờ.
Bởi vì lúc trước khi đánh trúng Trần Bắc Phong hắn cảm giác được một tia dị dạng.
Tựa hồ có đồ vật gì bảo vệ Trần Bắc Phong.
Sàn sạt.
Mà ngay tại lúc này, hắn bỗng nhiên nghe thấy được trong bụi mù có tiếng vang nhỏ xíu, lúc này tay áo vung lên, nguyên khí mang cuồng phong cuốn hết chúng đi.
Cảnh tượng bị che lấp cũng hiển lộ ra ngoài.
Thế là chung quanh quảng trường, có rất nhiều tiếng kinh hô lại vang lên.
Chu Nguyên cũng hơi nhíu mày.
Chỉ thấy ở nơi xa xa trên quảng trường, Trần Bắc Phong quỳ một chân trên đất, trên người hắn tràn đầy máu tươi, dồn dập thở phì phò, mà lúc này, trong vết thương trên thân thể của hắn, có thứ gì từ máu thịt chui ra ngoài. . .
Cái kia tựa hồ là những hạt cát có màu đỏ như máu.
Bên Phong các, Diệp Băng Lăng, Y Thu Thủy nhìn thấy một màn này, gương mặt xinh đẹp lập tức biến đổi, nghẹn ngào hô lên.
"Cái đó là. . . Xích Ma Trùng Sa?"