Phong các mấy ngày nay, không thể nghi ngờ đã được một loại không khí vui mừng bao phủ, dù sao mấy năm trước đây , vị trí các chủ Phong các một mực bị bỏ trống, làm cho Phong các chia thành năm bè bảy mảng, không có các chủ gắn kết, địa vị Phong các trong bốn các gần như là ở cuối cùng.
Hơn nữa ba các còn lại, đặc biệt là Hỏa các cùng Sơn các, không ngừng đào góc tường Phong ra, mang những thiên kiêu trẻ tuổi thiên phú không tồi đi, đây là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến Phong các càng ngày càng yếu.
Mà bây giờ, rốt cục có tân nhiệm các chủ, thực lực còn rất bất phàm, chuyện này đối với Phong các mà nói hiển nhiên là một đại hảo sự.
Về phần nhóm người vốn dĩ ủng hộ Trần Bắc Phong, cũng bắt đầu nhanh chóng tan rã, kể cả đám người Kim Đằng trước kia được Trần Bắc Phong thống lĩnh, giờ khắc này bọn họ đã rơi vào một loại hoàn cảnh cực kỳ lúng túng, cho nên tất cả đều rất thức thời an tĩnh lại, không dám gây sự chút nào.
Bọn hắn đều hiểu, từ nay về sau, Phong các sẽ do một mình Chu Nguyên định đoạt, Trần Bắc Phong kể cả có khỏi hẳn sau khi trọng thương, chỉ sợ cũng sẽ bị áp chế đến không thở nổi, có khi ngay cả vị trí phó các chủ cũng khó lòng đảm bảo, đến cả Trần Bắc Phong còn như vậy, huống chi bọn hắn?
Hiện tại đám người Kim Đằng đều hận không thể làm Chu Nguyên trực tiếp lãng quên bọn hắn, sao còn dám gây chuyện linh tinh?
. . .
Trung ương Phong đảo, Kính Hồ.
Trong Kính hồ trên đảo nhỏ, có hai tòa tháp lâu cao ngất, một tòa là Sự Vụ lâu, để thành viên Phong các xác nhận nhiệm vụ, nhận tiền lương, mà một tòa còn lại, chính là Các Chủ lâu, chỉ bất quá đã bỏ trống được mấy năm, vì bây giờ Chu Nguyên tấn thăng làm các chủ, nên mới một lần nữa mở ra.
Các Chủ lâu trong hai ngày này đã được cẩn thận quét tước, Chu Nguyên cũng từ tiểu lâu trước kia dọn đến đây.
Tại mái nhà trong đình viện, Chu Nguyên đứng chắp tay, ánh mắt của hắn nhìn ra xa ra, sóng gợn lăn tăn của Kính Hồ tỏa ra bốn phía, trong những sân huấn luyện, lúc này có rất nhiều thành viên Phong các đang tiến hành tu luyện cùng luận bàn hàng ngày.
Một lát sau, ánh mắt của hắn thu hồi, nhìn ra bên ngoài Các Chủ lâu, nơi đó có một bóng người quanh quẩn.
"Người kia tên là Lê Kiên a? Có phải tới tìm ngươi không?" Chu Nguyên quay đầu, nhìn về Diệp Băng Lăng ở bên cạnh, cười nói.
Diệp Băng Lăng cười lạnh một tiếng , nói: "Loại bạch nhãn lang này, không phải loại tốt lành gì, hắn hiện tại lại muốn ruồng bỏ Trần Bắc Phong rồi."
Một thời gian trước, khi Trần Bắc Phong mượn nhờ Bộ Ngấn Văn đả kích bọn hắn, Lê Kiên này chính là người thứ nhất đầu phục, nếu như những người khác hành động như vậy, Diệp Băng Lăng kỳ thật cũng có thể lý giải, nhưng Lê Kiên lại do nàng một tay kéo lên vị trí thống lĩnh, có thể nói là ân tình không nhỏ.
Nhưng Lê Kiên cuối cùng vẫn lựa chọn phản bội, đây không thể nghi ngờ là chọc giận Diệp Băng Lăng.
Chu Nguyên thấy thế, liền tùy ý nói với Y Thu Thủy ở một bên: "Vậy liền tìm cơ hội tước đi vị trí thống lĩnh của hắn đi."
Phong các hiện giờ, hắn nói một là một hai là hai, kể cả muốn xử trí một thống lĩnh, cũng không cần bất luận người nào đồng ý.
Y Thu Thủy vầng trán hơi nhăn, Phong các bây giờ, Chu Nguyên nhìn qua chính là các chủ, nhưng kỳ thật rất nhiều chuyện toàn là nàng xử lý, nàng lúc đầu cảm thấy như vậy có chút vượt quyền, cho nên còn thử thông báo mọi chuyện cho Chu Nguyên, để hắn quyết định cuối cùng.
Nhưng Chu Nguyên chỉ mới thử được gần nửa ngày, đã có chút biến sắc liên tục từ chối, bởi vì hắn phát hiện, bắt hắn xử lý mấy chuyện rối rắm linh tinh này, thì thà để hắn đi tìm người khác đánh một trận còn hơn.
Trước đó khi hắn là phó các chủ, cũng không có nhiều chuyện cần để ý tới như vậy, nhưng hôm nay thành các chủ mới phát hiện, khống chế một các, tựa hồ cũng không phải sảng khoái như trong tưởng tượng.
Mà sau khi nhìn ra Chu Nguyên kháng cự những công việc này, Y Thu Thủy chỉ có thể bất đắc dĩ cho phép hắn buông tay làm chưởng quầy.
Những thống lĩnh như Tiêu Hoằng, Lục Minh Nguyệt thấy Chu Nguyên tùy ý xử trí một vị thống lĩnh, cũng là thần sắc nghiêm nghị, trong lòng không khỏi dâng lên một chút kính sợ khi đối mặt với hắn.
"Thu Thủy, ngươi thật đúng là phúc tinh của ta." Chu Nguyên nhìn Y Thu Thủy xử lý đống công việc của Phong các thành ngay ngắn rõ ràng, không nhịn được khích lệ nói, nếu không có Y Thu Thủy hiện tại hắn không biết đã sớm sứt đầu mẻ trán đến mức nào.
Y Thu Thủy tức giận trợn mắt nhìn hắn, bất quá tuy nói công việc Phong các hơi có chút rườm rà phiền phức, nhưng đối với người từng âm thầm quản lý Tiểu Huyền châu như nàng, đây toàn là chuyện lặt vặt, cho nên xử lý cũng coi như thuận buồm xuôi gió.
"Những chuyện nhỏ nhặt này ta có thể giúp ngươi giải quyết, nhưng hội nghị bốn các ngày mai vẫn cần ngươi ra mặt." Nàng nói.
Vừa đề cập hội nghị bốn các, ánh mắt Chu Nguyên đã ngưng lại , nói: "Ta luôn cảm giác có chút kẻ đến không thiện."
"Các ngươi có biết hội nghị bốn các này sẽ làm cái gì không?"
Diệp Băng Lăng trầm ngâm một chút , nói: "Ta cảm thấy, chỉ sợ là cùng Tân nhân đại điển có quan hệ."
"Tân nhân đại điển?" Chu Nguyên trừng mắt.
Y Thu Thủy thấy Chu Nguyên bộ dáng ngơ ngác, nên nhịn không được nhẹ nhàng xoa trán, khẽ cắn răng nói: "Hôm qua không phải ta đã đặt tư liệu trên bàn của ngươi sao? Ngươi không thấy?"
Chu Nguyên sắc mặt có chút xấu hổ, ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Y Thu Thủy cảm thấy vô lực với loại các chủ vô trách nhiệm này, nói: "Hàng năm đều sẽ có thiên kiêu mới từ các nơi tiến vào Thiên Uyên Động Thiên, bọn hắn sau khi trải qua xét duyệt sẽ đến bốn các, đây chính là Tân nhân đại điển."
"Tân nhân đại điển đối với bốn các mà nói cực kỳ trọng yếu, bởi vì đại biểu cho máu mới, mà trong những người này cũng không thiếu hạt giống tốt, nếu có thể thu nạp dưới trướng, cũng sẽ tăng cường thực lực Phong các rất nhiều."
"Cho nên mỗi lần Tân nhân đại điển, bốn các đều sẽ theo định mức mà tranh đoạt."
"Bất quá. . . Không bao gồm Phong các chúng ta."
Chu Nguyên khẽ giật mình , nói: "Có ý tứ gì?"
"Tại thời điểm trước, dựa theo quy củ, bốn các đều có số lượng một phần năm, không được vượt qua, nhưng về sau Phong các đến cả các chủ cũng không có, tự nhiên không có tư cách tham gia hội nghị các chủ, thế là cuối cùng Lữ Tiêu cùng Hàn Uyên liên thủ, nuốt lấy gần hết định mức người mới của Phong các." Y Thu Thủy giải thích.
Chu Nguyên nhăn mày , nói: "Nuốt bao nhiêu?"
"Gần như toàn bộ." Diệp Băng Lăng nói tiếp, gương mặt xinh đẹp cũng có chút khó coi.
"Tân nhân đại điển hàng năm, Hỏa các cùng Sơn các cướp người nhanh nhất, cuối cùng lưu lại một chút người cùi bắp cho Phong các. . . Căn bản không cùng một cấp độ, cho nên trong hai năm này, nội tình Phong các càng ngày càng kém."
Khóe miệng Chu Nguyên có chút co quắp, Lữ Tiêu, Hàn Uyên hai người này khẩu vị cũng thật quá đáng rồi đó.
Chu Nguyên nghĩ một chút, thanh âm bình tĩnh nói: "Dĩ vãng bọn hắn làm gì ta mặc kệ, bất quá nếu bây giờ ta là các chủ Phong các, như vậy những gì thuộc về Phong các, phải toàn bộ trả lại."
"Ta không chiếm tiện nghi của ai, nhưng bất kể người nào cũng đừng hòng chiếm tiện nghi của ta."
Hắn bây giờ trở thành các chủ Phong các, nơi này xem như căn cơ của hắn, đừng tưởng ở đây toàn mấy Thần Phủ cảnh nhỏ yếu, nhưng tương lai không chừng sẽ có người ngồi vị trí cao trong Thiên Uyên vực, cho nên hắn tự nhiên muốn giữ gìn tốt căn nhà nhỏ này.
Y Thu Thủy cùng Diệp Băng Lăng liếc nhau, nếu là như vậy, chắc hẳn ngày mai chỉ sợ trên hội nghị các chủ sẽ có động tĩnh không nhỏ.
"Còn có một vấn đề."
Y Thu Thủy khẽ cắn môi đỏ, trầm ngâm nói: "Coi như chúng ta lấy lại số định mức, nhưng trong Tân nhân đại điển kia, vẫn không có cách nào đoạt thắng Hỏa các, Sơn các, những nhân tài ưu tú kia, tám chín phần mười sẽ chọn bọn hắn, bởi như vậy, chúng ta có khi vẫn chỉ có thể đạt được người mới đã bị bọn hắn đào thải."
"Vì cái gì?" Chu Nguyên hỏi.
Diệp Băng Lăng có chút thở dài bất đắc dĩ, thanh âm nặng nề mà nói: "Bởi vì đãi ngộ."