Vũ Châu tọa lạc ở phía Tây Nam Thiên Uyên vực, toàn bộ châu vực trải qua nhiều năm mưa to, rừng mưa nguyên sinh trải rộng khắp nơi, cho nên được xưng là Vũ Châu.
Mà thực lực Vũ Châu trong 800 châu ở Thiên Uyên vực cũng thuộc cấp bậc cuối cùng, nghe nói ngay cả châu chủ cũng chỉ có thực lực là Thần Phủ cảnh hậu kỳ, đặt trong Thiên Uyên vực gần như không chút thu hút nào.
Cũng chính bởi vì Vũ Châu thực lực yếu đuối, cho nên lần này khi Thiên Yên Thú tàn phá bừa bãi, bọn hắn vô lực giải quyết, chỉ có thể báo cáo lại, chờ đợi Thiên Uyên Động Thiên điều động đội ngũ đến tiêu diệt.
Mà khi Chu Nguyên, Diệp Băng Lăng một đoàn người đuổi tới Vũ Châu, đã là năm ngày sau.
Thiên Uyên vực quá mức bao la, cho dù một số lục địa có kết giới truyền tống, nhưng muốn từ Thiên Uyên Động Thiên đến Vũ Châu, cũng phải mất một chút thời gian.
. . .
Vũ Châu.
Lúc này giữa thiên địa có mưa như trút nước, âm thanh tí tách không ngừng.
Mà đám người Chu Nguyên đang đứng trên một tòa thanh phong, quanh thân nguyên khí phun trào, mưa to khi áp sát nửa trượng quanh thân sẽ lập tức tan biến mất.
Lúc này Chu Nguyên cầm trong tay một phần địa đồ, mắt nhìn rừng mưa cổ xưa kéo dài quá tầm mắt, nơi có vô số đại thụ che trời mọc lên.
"Thế nào, tìm được khu vực Thiên Yên Thú chưa?" Diệp Băng Lăng ở một bên hỏi, bọn hắn sau khi đi vào Vũ Châu, đầu tiên là tới gặp châu chủ Vũ Châu, từ chỗ của hắn lấy được địa đồ Vũ Châu cùng một chút tình báo về Thiên Yên Thú.
Mà dựa theo tình báo, Thiên Yên Thú chính là đang ở trong mảnh rừng mưa bát ngát này.
Bất quá rừng mưa nguyên thủy hoàn cảnh ác liệt, còn ẩn giấu rất nhiều Nguyên thú năng lực quỷ dị, hơi không cẩn thận, đến cả cường giả Thần Phủ cảnh cũng có thể vẫn lạc nơi đây, cho nên đám người Chu Nguyên trên đoạn đường này cũng phải cẩn thận từng li từng tí, không dám gióng trống khua chiêng tùy ý tìm kiếm.
Chỉ là làm như vậy, hiệu suất liền hạ thấp xuống rất nhiều, bọn hắn ở vùng rừng mưa khổng lồ này tìm hai ngày, nhưng vẫn như cũ không có bất kỳ đầu mối hữu dụng gì, hiển nhiên con Thiên Yên Thú kia cũng cực kỳ giảo hoạt, biết được bản thân trọng thương, nên cũng không tùy tiện xuất hiện.
Chu Nguyên lắc đầu , nói: "Tiếp tục vào chỗ sâu tìm kiếm đi."
Nói xong, hắn lướt đi, thân ảnh trong mưa to đầy trời như ẩn như hiện.
Mà Diệp Băng Lăng, Thương Tiểu Linh bọn hắn cũng lập tức đuổi theo.
Tìm kiếm tiếp tục, lại kéo dài hai ngày, bất quá ngay lúc Chu Nguyên có chút cảm giác không nhịn được nữa, cuộc tìm kiếm rốt cục đã phát hiện một chút đột phá.
Chu Nguyên đạp chân lên một cành cây đại thụ che trời, ánh mắt nhìn phía trước, chỉ thấy nơi đó xuất hiện một vực sâu khổng lồ, vực sâu như cái miệng đen kịt khổng lồ, thôn phệ mưa to đang trút xuống.
Trong toà vực sâu kia, Chu Nguyên cảm giác được một cỗ khí tức mịt mờ mà hung tàn.
Loại khí tức kia, ngay cả hắn cũng cảm thấy nguy hiểm.
"Nơi đây rất có thể chính là nơi nghỉ chân của Thiên Yên Thú." Chu Nguyên nói khẽ.
"Trước đây cũng từng phát hiện mấy chỗ hư hư thực thực, nhưng cuối cùng đều sai lầm."
Diệp Băng Lăng nhắc nhở: "Chúng ta nhất định phải xác định mục tiêu, nếu như nhầm lẫn, những con Nguyên thú ở đây đều có tính thù dai cực kì, sẽ mang đến cho chúng ta phiền toái không nhỏ."
Chu Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, nhưng chợt có chút khó xử, trong vực sâu kia tình huống không rõ, mạo muội tiến vào dò xét, là có chút không khôn ngoan, dù sao bất luận là ai trong bọn hắn, đơn độc đối mặt Thiên Yên Thú kia đều cực kỳ nguy hiểm, mà nhiều người thì rất dễ dàng bị Thiên Yên Thú phát giác.
"Dò xét có thể giao cho ta ." Lúc này, Thương Tiểu Linh một mực trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng.
Những người khác nhìn sang, Chu Nguyên do dự một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
Thương Tiểu Linh thấy thế, hai tay hợp cấp tốc khép lại, ấn pháp biến ảo, lập tức có rung động nguyên khí nổi lên: "Thiên Nhãn Thuật!"
Nguyên khí rung động một hồi, sau đó tạo thành một quang cầu có chút hư ảo, trong quang cầu, có một con mắt dọc đang chuyển động.
Ông!
Mắt dọc nhoáng một cái, biến mất không thấy dâu, nhưng Chu Nguyên lại có thể cảm giác được một tia rung động cực kì nhỏ cấp tốc đi xa, mà khi khoảng cách càng ngày càng xa, ngay cả Chu Nguyên cũng không có cách nào cảm giác được mắt dọc kia nữa.
Mà lúc này, không khí trước mặt Thương Tiểu Linh có chút chập trùng, tựa như biến thành một cái gương, mà cảnh tượng trong cái gương phi tốc lướt qua, tựa hồ là do con mắt truyền về.
Chu Nguyên nhìn thấy một màn này, trong mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc, chiêu nhìn trộm này của Thương Tiểu Linh, tuy không có sức chiến đấu gì, nhưng lại có thể dò xét từ sớm, chiếm cứ thế chủ động, có thể nói là tăng lên thật lớn khả năng sinh tồn.
Xem ra, Thương Tiểu Linh có thể dùng thân phận tán tu tu luyện tới bước này, đích thật có chút bản lãnh.
Chợt sự chú ý của hắn liền tập trung đến mặt gương kia, chỉ thấy nơi đó bắt đầu tiếp cận vực sâu, mà mắt dọc thì lặng lẽ đáp xuống, chỉ thấy trong vực sâu, địa hình phức tạp, tựa như mê cung.
Mọi người đều bình tức tĩnh khí nhìn qua.
Mắt dọc không ngừng dò xét bốn phía, theo thời gian dần trôi tìm tòi sâu trong đó, sau một khắc, con ngươi đám người Chu Nguyên đột nhiên co rụt lại, bởi vì bọn hắn nhìn thấy, bên ngoài tòa động quật chỗ sâu nhất vực sâu, một con cự thú to lớn màu đen lẳng lặng nằm.
Thân thể cự thú màu đen trải rộng vảy đen, đầu có sừng cong xanh đen, vẻ ngoài như sư như hổ, trên thân thể cao lớn mơ hồ thấy được vết máu dữ tợn, sâu đủ thấy xương.
Một cỗ uy áp cường đại, như có như không phát ra, cho dù chỉ là từ trong tấm gương phản chiếu, cũng có thể làm đám người Chu Nguyên cảm thấy áp lực không nhỏ.
Nhưng trong mắt bọn hắn lại có vui mừng toát ra, bởi vì cự thú màu đen trước mắt, hoàn toàn giống thông tin trên tờ nhiệm vụ, chính là đầu Thiên Yên Thú trọng thương kia.
"Chính là nó!" Chu Nguyên như trút được gánh nặng cười một tiếng, nói.
Thương Tiểu Linh nhẹ nhàng gật đầu, tâm niệm vừa động, mắt dọc kia liền từ từ tiêu tán, tấm gương trước mặt bọn họ cũng đen lại.
Mà chỗ sâu trong vực thẳm, khi mắt dọc vừa biến mất, cự thú màu đen chợt mở ra đôi mắt màu đỏ tươi như máu, hơi nghi hoặc một chút ngẩng đầu nhìn một chút, nhưng cuối cùng không phát hiện cái gì, thế là nó không suy nghĩ nhiều, tiếp tục chìm vào giấc ngủ khôi phục thương thế.
. . .
Bên ngoài vực sâu, đám người Chu Nguyên sau khi xác định mục tiêu, bầu không khí đã buông lỏng một chút.
Bất quá Thương Tiểu Linh lại nói khẽ: "Các chủ, đầu Thiên Yên Thú này mặc dù đang trọng thương, nhưng so với trên nhiệm vụ ghi chép thì thương thế nhẹ hơn, chắc là do trong khoảng thời gian này nó đã khôi phục một chút."
Những người khác nghe vậy, dáng tươi cười lập tức thu lại, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Bọn hắn cũng không dám quên, Thiên Yên Thú chính là hàng lục phẩm, có thể so với cường giả Thiên Dương cảnh, nếu như nó không thụ thương, coi như bọn hắn liên thủ, chỉ sợ cũng không thể rung chuyển nó mảy may.
Mà bây giờ, Thương Tiểu Linh nói thương thế của nó có chỗ khôi phục, nói cách khác nhiệm vụ lần này, độ khó sẽ tăng lên một chút.
Diệp Băng Lăng thấy thế, môi đỏ hé mở nói: "Lần này vây quét Thiên Yên Thú, Chu Nguyên làm chủ công, chúng ta chỉ cần hiệp trợ hắn là được."
Bây giờ trong cả đám, Chu Nguyên mặc dù chỉ là Thần Phủ cảnh trung kỳ, nhưng nếu bàn sức chiến đấu, lại là đứng thứ nhất, mà Chu Nguyên là chủ công, không thể nghi ngờ sẽ giúp những người khác chia sẻ áp lực không nhỏ.
"Chư vị yên tâm, nếu đến lúc đó thật sự phát hiện không thể địch lại, chúng ta sẽ thối lui, không cần tử chiến đến cùng." Chu Nguyên cũng nhắc nhở đám người một tiếng.
"Ta trước tiên bố trí một chút nguyên văn kết giới, miễn cho lúc đại chiến bộc phát, động tĩnh truyền ra lại dẫn đến Nguyên thú cường đại khác thăm dò." Nói đến đây, ánh mắt Chu Nguyên như có như không nhìn lại xa xa phía sau một chút, khóe miệng nở một nụ cười ý vị thâm trường.
Đám người nghe vậy, đều gật đầu xác nhận, thần sắc nghiêm nghị, đồng thời còn có chút khẩn trương, bởi vì bọn hắn đều hiểu, trận chiến đấu này, tất nhiên sẽ kịch liệt vô cùng.
. . .
Mà khi đám người Chu Nguyên đang chuẩn bị vì săn bắn Thiên Yên Thú, ở nơi xa xa trong rừng mưa.
Mấy đạo thân ảnh thoáng hiện ra, bọn hắn khoác trường bào màu xám nhạt, trên trường bào có quang văn nhàn nhạt hiển lộ, che lại toàn thân đồng thời cũng che đậy cả ba động nguyên khí.
Người dẫn đầu ngẩng lên, lộ ra khuôn mặt, chính là Phương Ngao Hỏa các.
"Xem ra bọn hắn đã tìm ra Thiên Yên Thú."
Phương Ngao nở nụ cười có chút hăng hái, chậm rãi nói: "Chúng ta trước tiên cứ nhìn trò hay đi, để bọn hắn chém giết lẫn nhau, đến thời điểm thích hợp chúng ta lại tới kết thúc công việc, ha ha, chắc hẳn đến lúc đó sắc mặt Chu Nguyên hẳn sẽ rất đặc sắc a?"
Những người bên cạnh nghe vậy, cũng cười nhẹ thành tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ giễu cợt.
Chu Nguyên kia chỉ sợ nghĩ vỡ đầu cũng không ra, phía sau bọn hắn, còn có một đám ngư ông bám theo. . .