Nguyện Ước Trọn Đời

Chương 29

Nhận được điện thoại do Mạnh Tân Duy chủ động liên lạc, Bạch Nặc Ngôn rất vui mừng, ít nhất điều đó đã chứng minh anh đã tạo cho cô một nấc thang đi xuống. Mối quan hệ hiện nay giữa hai người dường như giống với việc bước đi trên một sợi dây, có thể cắt đứt bất cứ lúc nào, nhưng nếu cứ đoạn tuyệt quan hệ như vậy không khỏi khiến người ta tiếc nuối, vì vậy cả hai đều tự hiểu tình cảnh “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng” của họ.

Cảm giác này thật kỳ lạ, dù đôi bên đều không giải thích một lời, cũng không liên lạc với nhau, cứ như sẽ dễ dàng cắt đứt như vậy, nhưng chỉ cần một bên chịu nhún mình liên lạc, tất cả trở lại như ban đầu. Cho dù đó chỉ là suy nghĩ của Bạch Nặc Ngôn, cũng khiến cô hăng hái bừng bừng chạy đến ăn một bữa cơm với Mạnh Tân Duy. Cả hai đều không đề cập đến sự kiện lần trước, vì họ không muốn tiếp tục cãi vã.

Vậy nên bữa cơm này rất vui vẻ, họ cũng lựa chọn những đề tài khá an toàn.

Vì lý do này nên tâm trạng của Bạch Nặc Ngôn không tồi nhé, Uông Đàn còn có cảm giác, trạng thái cảm xúc của Bạch Nặc Ngôn giống như thời tiết tháng sáu vậy, chợt buồn chợt vui, khiến cô không thể theo kịp nhịp điệu.

Sau khi chào từ biệt Mạnh Tân Duy, Bạch Nặc Ngôn trở về Khinh Vân, tùy tiện vứt túi sách một chỗ, chạy đến cướp điều khiển tivi của Uông Đàn.

Hiếm khi Bạch Nặc Ngôn hưng phấn như vậy, nên Uông Đàn cũng nhường cô, ai bảo Uông Đàn sinh ra đã tốt bụng.

Cô thích xem những bộ phim kinh điển, do những thiên vương thủ vai. Lần nào xem cô đều bị Uông Đàn chế diễu, thậm chí còn hoài nghi liệu cô có theo kịp thời đại, nhưng cô vẫn không sao thích nổi những sản phẩm giải trí công nghiệp hiện hành.

Không hiểu sao cô lại nghĩ đến phim ảnh, ví dụ như bây giờ, cô muốn xem phim “Phong Nguyệt Vân Thiên”.

Bộ phim “Yêu một người thật khó” đã từng được hoan nghênh khắp làng trên xóm dưới, nhưng cô lại chẳng có ấn tượng gì. Hồi nhỏ, mỗi lần xem phim truyền hình, cô đều không khỏi hoài nghi. Tại sao Phương Mỹ Lâm lại có thể dành toàn tâm toàn ý để yêu Trầm Gia Vĩ đến thế mà không lựa chọn một người đàn ông tốt hơn? Trầm Gia Vĩ là một người đàn ông hư hỏng, xấu xa, không hề xứng với cô. Thậm chí cô cho rằng, bộ phim này chỉ hấp dẫn cô ở chỗ, không biết từ bao giờ Phương Mỹ Lâm đã yêu Trầm Gia Vĩ. Vì trong các bộ phim truyền hình, nữ chính sẽ không yêu nhân vật nam phản diện, thường chỉ yêu nam chính diện. Nhưng cô đã nhầm, bộ phim này hoàn toàn khác, từ đầu đến cuối Phương Mỹ Lâm đều yêu Trầm Gia Vĩ, thậm chí nguyện chết vì anh. Cô nhớ lại cảnh khi Phương Mỹ Lâm tự sát, cô đã uống rất nhiều thuốc ngủ, cô mang theo toàn bộ chứng cứ phạm tội của Trầm Gia Vĩ, cứ như vậy chết đi.

Hôm nay, khi xem lại bộ phim truyền hình này, suy nghĩ của cô đã khác trước. Yêu chính là yêu, sao có thể phân biệt đối phương là người tốt hay xấu đây. Thậm chí, cô thích lựa chọn của Phương Mỹ Lâm, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, chấp nhận hi sinh tính mạng của mình vì tình yêu. Cô cho rằng thật ra Gia Vĩ cũng yêu Phương Mỹ Lâm, thế nhưng tình yêu này cuối cùng đã trở thành liều thuốc độc giết chết người anh yêu, đối với anh ta tình yêu không quan trọng bằng lợi nhuận. Thế nhưng cô lại thích ích kỷ hủy hoại Trầm Gia Vĩ, cô không ưa kiểu đàn ông như Trầm Gia Vĩ chút nào, trong lòng cô thầm muốn Phương Mỹ Lâm công bố chứng cứ phạm tội để hủy diệt cả nhà họ Trầm kia, nếu không nhà hắn sao có thể thoát tội.

Cô lại nghĩ, đến cuối cùng thiện giả ác báo, mọi chuyện đều sẽ có nhân quả tuần hoàn, thế nên cô bình tâm trở lại.

Cô nằm co quắp trên ghế salon, Uông Đàn nhìn cô nghiến răng nghiến lợi. Bởi vì Bạch Nặc Ngôn theo dõi phim truyền hình còn nhanh hơn xem tiểu thuyết, cô đọc truyện đã nhanh như gió, mà xem phim cũng mau lẹ vô cùng, rốt cục cô cũng không hiểu nổi Bạch Nặc Ngôn đang xem cái gì.

Cô hoàn toàn không thấy ánh mắt cay độc của Uông Đàn, vì cô đã rơi vào những suy tư của chính mình.

Cô nhớ lại một bộ phim truyền hình cô từng rất thích, nhưng cô không thể tìm lại được, cô không còn nhớ chính xác tên nam chính nữ chính, nhưng cô vẫn nhớ được chi tiết nội dung bộ phim. Khi còn bé, nữ chính thường chạy bên chị gái cô, cha mẹ rất yêu thương cô chị, mỗi khi người chị chơi đàn piano, cả nhà cùng sum vầy, đó là khoảng khắc vui vẻ nhất. Nhưng một ngày kia, nữ chính và chị gái cùng thả diều trên bờ biển, đúng lúc đó con diều rơi xuống khe núi, người chị bò xuống nhặt, không may rơi xuống vực. Từ khi người chị ra đi, cuộc sống gia đình họ hoàn toàn thay đổi, trong nhà cô không hề có tiếng cười. Khi cô ấy lén chơi đàn piano của chị, lập tức bị cha mẹ mắng, không cho phép đụng vào đồ đạc của cô chị. Sau đó, cha mẹ cô thường xuyên cãi vã, không lâu sau liền ly hôn. Mẹ cô sau này sinh được thêm một người con gái.

Tình tiết phía sau, cô cũng không còn nhớ rõ. Hình như sau này nữ chính đã mạo danh chị gái cô, cô nói rằng sau khi rơi xuống vực đã thoát chết. Vừa phải diễn cuộc đời người chị, vừa phải đóng nhân vật người em, nhưng tất cả mọi người đều tin. Sau đó cô gặp nam chính, hình như còn có một nam phụ khác. Có một cảnh phim nam phụ cãi nhau với nữ chính trên cầu, cô sắp rơi xuống nước, nam chính cố hết sức để kéo cô lên, khi đó cô đã mang thai. Nhưng Bạch Nặc Ngôn không nhớ chính xác, nữ chính không biết đứa trẻ trong bụng là con ai, thậm chí cô nàng còn không biết bản thân thật sự yêu ai, vì cô dường như đã kết hôn với nam phụ, mà nam chính và nam phụ lại là đối thủ trên thương trường của nhau, vô cùng rắc rối.

Vậy cuối cùng nam phụ mới thực sự là nam chính, hay là do cô luôn mặc định nam chính là nam chính, chính cô cũng không rõ. Kết thúc của bộ phim chính cô cũng không nhớ được rõ ràng.

Cô chợt liên tưởng đến bộ phim này, là vì, phim nào cũng có nhân vật nam phản diện và chính diện, nhưng nữ chính lựa chọn nhân vật phản diện, lại rất mới mẻ hiếm có.

Nhưng còn có chuyện mới mẻ độc đáo nữa, bị cô quên mất.

Mang theo chút tiếc nuối, cô mơ mơ hồ hồ nhớ lại một vài tình tiết trong phim.

Nhưng cô vẫn thấy, bi kịch của nữ chính, cuối cùng đều do chính cô ấy tạo thành, chỉ có những cô gái ngu dốt mới mù quáng yêu một người đến mức không để lại cho bản thân bất kỳ lối thoát.

Cô suy tư đến mơ màng, dường như ngủ thiếp trên ghế salon, đến lúc đó Uông Đàn mới lay cô tỉnh lại.

- Bảo vệ thông báo bên ngoài có một cô gái đến tìm cô.

Bạch Nặc Ngôn ngồi thẳng dậy:

- Ai thế nhỉ?

Uông Đàn gọi điện hỏi lại, vô cùng kinh ngạc nói:

- Giang Tang Du?

Bạch Nặc Ngôn chẳng qua chỉ hơi nhíu mày:

- Bảo cô ta đi đi.

Mặc dù Uông Đàn thấy hơi kỳ quái, nhưng vẫn làm theo lời Bạch Nặc Ngôn, rồi lại bất đắc dĩ trả lời:

- Giang tiểu thư đó nói, hôm nay không gặp được cô, cô ấy sẽ nhất định không về.

- Vậy cứ mặc kệ cô ta đứng đó.

Bạch Nặc Ngôn thật sự nói là làm, Đừng tưởng cô chỉ nói chơi. Bản thân cô lại tiếp tục cầm điều khiển chỉnh chỉnh các kênh, cố gắng không để chuyện bên ngoài ảnh hưởng đến tâm trạng. Uông Đàn vẫn khuyên cô, lựa lời xin cô ra ngoài xem đối phương còn tốt không, cuối cùng miễn cho việc bị Uông Đàn quấy nhiễu, nửa giờ sau, Bạch Nặc Ngôn mới đủng đỉnh ra ngoài.

Cô dường như vậy chưa tỉnh ngủ, rõ ràng cô có thể để Giang Tang Du đi vào, nhưng cô không bao giờ chấp nhận chuyện đó.

Giang Tang Du quả nhiên vẫn còn đứng đó, nhìn thấy Bạch Nặc Ngôn bước ra mà không hề nổi giận chút nào.

Bạch Nặc Ngôn lại rất sợ cái biểu cảm ôn hòa không biết giận dỗi của Giang Tang Du.

- Tôi vừa ngủ quên, trợ lý lại không muốn đánh thức, cô cũng biết tôi bận rộn trăm công nghìn việc, lâu lắm mới ngủ được một giấc. Thật không phải, để cô phải chờ lâu.

Giang Tang Du cũng không bóc mẽ cô:

- Bây giờ cô đã tỉnh ngủ chưa, tôi muốn nói chuyện với cô một chút.

Bạch Nặc Ngôn làm như vô tình nhìn xuống đồng hồ đeo tay:

- Vậy thì nhanh lên, nói ngắn gọn thôi, thời gian của tôi vô cùng quý giá đấy.

Giang Tang Du cũng không để ý đến thái độ của cô.

- Cha bệnh nặng lắm, phải vào viện rồi.

Bạch Nặc Ngôn đánh giá lại một lần từ đầu đến chân cô, rồi mới chậm chạp mở miệng:

- Cô vẫn còn nhàn rỗi mà đến tìm tôi, hẳn là không nghiêm trọng.

- Là bệnh tim tái phát, rất khẩn cấp, hiện đã qua giai đoạn nguy hiểm. Mẹ vẫn ở trong viện chăm sóc cha, còn tôi chạy thẳng từ bệnh viện đến đây. Dù cha không hề nói, nhưng tôi biết, khi cha tỉnh lại, người cha muốn gặp nhất là cô.

Bạch Nặc Ngôn nhíu mày:

- Thì sao?

- Tôi hi vọng cô có thể vào viện thăm cha một chút, cha nhất định sẽ rất vui.

Bạch Nặc Ngôn mím môi:

- Tôi không đi đâu.

Giang Tang Du nóng nảy nói:

- Cô đừng vậy mà, cha rất nhớ cô, hơn nữa cha còn đang bệnh nặng. Tình thế như bây giờ cô còn không chịu gặp cha sao?

- Tại sao tôi phải đi chứ?

- Cô là con gái cha, sao cô không đến gặp cha được chứ?

Bạch Nặc Ngôn dương dương khóe miệng:

- Ông ấy họ Giang, tôi đây họ Bạch, tôi không nhớ được mối quan hệ giữa tôi và ông ấy.

Giang Tang Du lại cắn môi:

- Tôi biết cô vẫn oán hận chúng tôi, nhưng dù sao cô vẫn là con gái của cha, cô vẫn là chị ruột tôi, sự thật này không bao giờ có thể thay đổi.

- Giang đại tiểu thư ơi, tôi từ nhỏ đã mồ côi cha, năm 15 tuổi mồ côi mẹ, sao đột nhiên bây giờ có một người sống lại thế. Trước kia tôi không cần cha, hiện tại cũng không cần. Mà cô không cần biểu hiện tấm lòng hiếu thảo của cô trước mặt tôi đâu, sẽ chỉ làm tôi càng trở nên độc ác hơn thôi. Từ nhỏ cô không thiếu thứ gì, thế nên lớn lên cô đương nhiên lương thiện thuần khiết. Nếu tôi ở trong hoàn cảnh của cô, tôi còn có thể tốt đẹp hơn cơ. Nhưng tôi lại không có được cơ hội đó, cô quen biết tôi đã lâu như vậy, sao vẫn không hiểu rõ tôi thế. Sao tôi có thể trở thành đứa con hiếu thảo vĩ đại như cô?

Giang Tang Du lắc đầu:

- Bệnh của cha thật sự nghiêm trọng.

- Tôi nói cho cô biết nhé.

Bạch Nặc Ngôn khoanh tay trước ngực:

- Ngày mẹ tôi mắt, anh họ tôi và những đứa khác đều khóc, chỉ có tôi là không nhỏ một giọt nước mắt. Tôi là loại người lạnh lẽo vô tình thế đấy, đừng có mơ tôi làm những chuyện thập đại tứ hiếu, cô tìm nhầm người rồi.

- Ngày dì mất cô nhất định rất khó khăn, không khóc không có nghĩa là…

- Đừng tưởng cô hiểu tôi nhé.

- Tôi chỉ muốn cô đến thăm cha một lần thôi.

Giang Tang Du lôi kéo Bạch Nặc Ngôn.

- Tôi xin cô đấy. Không phải cô từng nói sẽ thực hiện một nguyện vọng của tôi sao? Bây giờ cô hãy thực hiện yêu cầu này của tôi đi, cùng tôi đến bệnh viện nhé.

Nhắc đến nguyện vọng phải ngược dòng thời gian trở về học kỳ một năm đó, vào một buổi tối, Bạch Nặc Ngôn đang mải mê đọc một cuốn tiểu thuyết, cô mê mẩn đến mức quên ăn, nhưng dù sao vẫn không tránh khỏi đói bụng. Nhưng cô vốn không thích mặc đồ ngủ, còn Giang Tang Du lại đang mặc đồ ngủ, hẳn sẽ không có ý định ra ngoài. Hơn nữa phòng ngủ cách trường khá xa, nhưng Bạch Nặc Ngôn thật sự đói đến không ngủ nổi. Giang Tang Du khuyên cô cố chịu đựng, nhưng cô không thể chịu được. Cuối cùng, chuyện được giải quyết bằng cách, Giang Tang Du phải thay quần áo, mất 30 phút đi từ phòng ngủ đến nhà ăn để mua nộm chua cay cho cô, sau đó mất 30 phút mang về. Bạch Nặc Ngôn tự cảm thấy áy náy, đã chủ động đề nghị sẽ thực hiện một yêu cầu của Giang Tang Du. Ngày đó cô còn nói, nếu có thể làm được, cô nhất định sẽ không từ chối.

Khi đó tình bạn giữa hai cô vẫn chưa đứt đoạn, nên cô đã tình nguyện hứa hẹn.

Mà bây giờ, Bạch Nặc Ngôn chỉ có thể hận bát nộm chua cay kia.
Bình Luận (0)
Comment