Chương 2
Hai ngày nay là ngày tân sinh viên nhập học, khu ký túc xá nữ cho phép phụ huynh học sinh vào nhưng phải đăng ký trước với cô quản lý.
Lương Tứ đem hành lý của Lương Tê Nguyệt đến phòng rồi mới đi ăn.
Ngay cạnh trường có một khu phố ẩm thực nhỏ với rất nhiều hàng quán.
Đi được một đoạn, Lương Tứ nhận được điện thoại của người bạn cùng phòng là Võ Kiệt, cậu ta nói đã xong việc bên mình và hỏi anh đang ở đâu, trưa có muốn ăn cùng không.
Điều này rất vừa ý Lương Tứ, cậu cũng lười tìm chỗ khác: “Được, tôi đi cùng Thập Lục và dẫn thêm một người.”
“Ai vậy? Nam hay nữ?”
“Em họ tôi, tân sinh viên.”
Nghe địa chỉ được báo qua điện thoại, Lương Tứ phát hiện nó ở ngay gần đó.
Quán họ đến là tiệm cá nướng, bình thường đã đông khách, hôm nay nhập học càng thêm chật kín, không còn chỗ trống.
Lương Tứ mất chút thời gian mới nhìn thấy Võ Kiệt đứng dậy, ra sức vẫy tay gọi mình trong góc quán đông nghịt người. Bên cạnh cậu ta còn có một nam sinh nữa, đều là bạn cùng phòng.
Võ Kiệt nhìn Lương Tê Nguyệt đi bên cạnh Lương Tứ, mắt sáng rực: “Bro ơi, tôi cảm giác tôi sắp biết yêu rồi.”
Ôn Dịch Thanh đang xem thực đơn, đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi, nói: “Lần nào cậu thấy gái xinh mà chẳng nói câu này?”
“Nói gì cơ?” Giọng Lương Tứ đột nhiên xen vào, anh vừa đến gần đã nghe thấy câu cuối của Ôn Dịch Thanh.
Anh bảo Lương Tê Nguyệt ngồi vào chiếc ghế trống đối diện, còn mình ngồi bên cạnh cô.
Thẩm Ký Vọng không ngồi cùng họ, anh bảo Võ Kiệt xích vào trong để chừa ra một chỗ trống.
Ôn Dịch Thanh không chút do dự bán đứng đồng đội, chỉ vào Võ Kiệt: “Nó muốn làm em rể cậu.”
Ánh mắt Lương Tứ đánh giá Võ Kiệt từ trên xuống dưới rồi nhanh chóng phủ quyết: “Cậu á? Cậu không được.”
Võ Kiệt không ngờ mình bị loại nhanh đến thế, muốn biết lý do: “Tại sao vậy?”
“Bởi vì—” Lương Tứ chỉ tay sang Lương Tê Nguyệt bên cạnh: “Con bé thích nhìn mặt.”
“…”
Võ Kiệt: “Tôi cũng đâu có xấu!”
Dường như đã đoán trước được cậu ta sẽ nói vậy, Lương Tứ lại chỉ vào chính mình, nói nốt vế sau: “Mà tôi là tiêu chuẩn thấp nhất của con bé rồi.”
Võ Kiệt trợn tròn mắt, nhìn thoáng qua khuôn mặt Lương Tứ, tự động rút lui.
Tiêu chuẩn thấp nhất này quá cao rồi.
Bất chợt, Lương Tê Nguyệt thấy người ngồi đối diện cô cười khẽ một cái.
Thẩm Ký Vọng hơi ngẩng cằm, đường quai hàm tạo thành một góc rất đẹp, nhìn xuống nữa, yết hầu khẽ nhấp nhô.
Khóe môi nhếch nhẹ sang hai bên, khuôn mặt lấp đầy ý cười, càng tôn lên nét tinh tế, phóng khoáng của đôi mày và ánh mắt.
Cách nhau một mặt bàn, giọng nói dễ nghe của anh lọt vào tai cô, trầm thấp, mang theo sự mê hoặc.
“Vậy người có thể làm em rể cậu, chẳng phải chỉ có tôi sao?”
“!!!”
Lông mi cong vút của Lương Tê Nguyệt khẽ run lên.
Rõ ràng biết đó chỉ là một câu nói đùa, nhưng khi nghe xong, cô vẫn không khỏi tim đập nhanh hơn.
Tuy nhiên, trọng tâm của Lương Tứ bên cạnh cô lại hoàn toàn đi lệch: “Ý cậu là, cậu đẹp trai hơn tôi?”
Thẩm Ký Vọng: “Ừm hứm.”
Lương Tứ: “Cậu đúng là chẳng biết khiêm tốn chút nào.”
Võ Kiệt nghe xong bật cười: “Khiêm tốn á? Cái đức tính truyền thống đấy nhà Thập Lục chúng tôi chưa bao giờ có.”
Ôn Dịch Thanh: “Đồng ý.”
Ôn Dịch Thanh thấy Lương Tê Nguyệt nãy giờ im lặng, có vẻ hơi lạc lõng trong vòng bốn người con trai họ, bèn đá chân Lương Tứ dưới gầm bàn, nhắc nhở: “A Tứ, không giới thiệu chút à?”
Lương Tứ lúc này mới nhớ ra chưa chính thức giới thiệu ba người bạn cùng phòng này cho Lương Tê Nguyệt: “Võ Kiệt, Ôn Dịch Thanh, còn cậu này là Thẩm Ký Vọng, em vừa mới biết rồi đấy.”
“Đây là em họ tôi, Lương Tê Nguyệt.”
Lương Tê Nguyệt vẫy tay chào họ: “Em chào các đàn anh ạ.”
Võ Kiệt đối với Lương Tê Nguyệt có cảm giác thân quen ngay lập tức, tự nhiên nói: “Gọi đàn anh nghe khách sáo quá, em là em gái của Tứ ca thì cũng là em gái của bọn anh.”
Lương Tê Nguyệt hiểu ý cậu ta, liền nhanh chóng đổi cách xưng hô: “Anh Võ Kiệt, anh Dịch Thanh.”
Khi ánh mắt từ từ chuyển sang Thẩm Ký Vọng, cô không tự chủ mím môi, rồi mới thốt ra được một tiếng “anh Thập Lục”.
Tiếng gọi này vừa dứt, biểu cảm của mấy nam sinh có mặt đều khác nhau.
Giọng cô gái ngọt ngào, rõ ràng từng chữ, khi gọi “anh Thập Lục” dường như còn nhẹ nhàng hơn, âm cuối hơi kéo dài đầy lưu luyến.
Võ Kiệt nghe xong thấy cả người tê dại, không khỏi có chút ghen tị.
Rõ ràng cùng là gọi tên, tại sao gọi cậu ta và gọi Thẩm Ký Vọng lại nghe khác hẳn nhau?
Ngay cả Thẩm Ký Vọng nghe thấy tiếng “anh Thập Lục” này cũng có chút bất ngờ.
Anh Thập Lục.
Hiếm khi có người gọi anh như vậy.
Anh là con trai độc nhất nhà họ Thẩm, thêm vào đó, những người cùng trang lứa xung quanh phần lớn đều lớn tuổi hơn anh, nên chẳng mấy ai gọi anh là anh.
Ngay cả cái tên gọi thân mật Thập Lục này, cũng chỉ những người thân thiết mới dám gọi.
Bình thường nghe quen giọng của mấy ông bạn lớn tiếng, cùng một cách xưng hô khi thốt ra từ miệng con gái lại mang một cảm giác đặc biệt hơn.
Lương Tứ, người anh họ ruột, lúc này cảm thấy hơi khó chịu, nhìn Lương Tê Nguyệt: “Sao bình thường bảo em gọi anh là anh trai thì chẳng thấy em ngoan như vậy.”
Lương Tê Nguyệt đối diện với Lương Tứ thì hoàn toàn là một thái độ khác, quay đầu lại, một tràng liên thanh: “Anh, anh, anh, anh, anh, anh, anh, anh.”
Lương Tứ: “Em đẻ trứng à.”
* “anh” trong tiếng Trung pinyin là /ge/ (phát âm giống tiếng gà kêu)
Lương Tê Nguyệt: “Anh mới đẻ trứng ấy! Chẳng phải anh bảo em gọi sao.”
“…”
Màn đấu khẩu của hai anh em lại khiến Võ Kiệt và những người khác bật cười.
Nhân viên phục vụ vừa hay đi tới dọn món, đặt một nồi cá nướng lên bàn của họ, bên trên phủ một lớp ớt đỏ dày cộm, cùng với rau mùi và hành lá xanh mướt, màu sắc rực rỡ, hương thơm đậm đà, cá được nướng bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm tan.
Mọi người ngầm bỏ qua chuyện vừa rồi, bắt đầu cầm đũa lên.
Ở đâu có Võ Kiệt, ở đó không thiếu đề tài. Suốt bữa ăn, cậu ta là người nói nhiều nhất, thỉnh thoảng trêu chọc Lương Tê Nguyệt, rồi lại bị Lương Tứ đáp trả.
Lương Tê Nguyệt thỉnh thoảng tranh thủ lúc mọi người không chú ý, lén lút ngước mắt nhìn Thẩm Ký Vọng.
Anh ăn với tốc độ không nhanh không chậm, nhưng thích gắp miếng lớn, má sẽ hơi phồng lên một chút. Thấy món rau mùi không thích, anh khẽ nhíu mày, rồi gắp ra đĩa nhỏ bên cạnh.
Thỉnh thoảng nghe Võ Kiệt bên cạnh nói điều gì đó buồn cười, khóe mày anh nhếch lên, đuôi mắt cong nhẹ, trong đôi mắt đen như mực ẩn chứa tia cười lấp lánh.
Dường như cảm nhận được ánh mắt ai đó luôn dõi theo, Thẩm Ký Vọng khẽ nâng mí mắt, liếc nhìn cô với ánh mắt hờ hững.
Bốn mắt nhìn nhau chỉ một giây, Lương Tê Nguyệt hơi bối rối dời ánh nhìn.
Nhưng ngay giây sau lại không nhịn được muốn nhìn anh.
Thế nhưng ánh mắt anh đã chuyển đi nơi khác, cứ như ánh nhìn vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
…
“Em Thất Thất, có thời gian thì rủ bọn anh đi ăn chung nhé, dù sao cũng là anh trai em mời mà.”
Sau buổi ăn trưa vừa rồi, Võ Kiệt đã quen thuộc gọi cô bằng biệt danh thân mật.
Lương Tứ nghe vậy, duỗi chân muốn đạp vào người cậu ta: “Cút.”
Võ Kiệt nhanh nhẹn né tránh, vừa vặn trốn sau lưng Thẩm Ký Vọng, nhưng cậu bạn này lại nói: “Đừng làm tổn thương người vô tội.”
Võ Kiệt: “…”
Thẩm Thập Lục, cậu không có tim.
Ra khỏi tiệm cá nướng, cả nhóm đi về phía Đại học Nam Thanh, giữa đường đi ngang qua một siêu thị. Lương Tứ bảo họ đi về trước, nói rằng anh cần đưa Lương Tê Nguyệt đi mua một số đồ dùng sinh hoạt cho ký túc xá.
Ba nam sinh kia đang định về phòng, thì Lương Tứ lại tóm lấy Thẩm Ký Vọng, người đi cuối cùng: “Cậu ở lại.”
Thẩm Ký Vọng nhìn anh ấy bằng ánh mắt kiểu “Cậu bị sao vậy” và “Tại sao tôi phải ở lại”.
Lương Tứ nhìn hai người đã đi xa, đưa ra lý do chính đáng: “Hai người kia chiều còn phải đi đón tân sinh viên, cậu không có việc gì làm, giúp tôi xách đồ.”
Theo hiểu biết của anh ấy về Lương Tê Nguyệt, một khi đã vào siêu thị thì thế nào cũng mua một, hai, ba, bốn, năm túi lớn mang về, anh ấy cần tìm một người lao động khổ sai đi cùng.
Đúng lúc này, Võ Kiệt gửi tin nhắn cho Thẩm Ký Vọng, bảo anh giúp mua hai chai dầu gội và sữa tắm mang về ký túc xá.
Vào siêu thị, tuy nói là đến mua đồ dùng sinh hoạt, nhưng Lương Tê Nguyệt lại đi thẳng đến khu đồ ăn vặt đầu tiên.
Lương Tứ lấy một chiếc xe đẩy nhỏ đi bên cạnh cô.
Cô cứ ném cái gì vào xe, anh lại lấy cái đó ra đặt lại chỗ cũ.
Thẩm Ký Vọng đi theo phía sau hai người, thấy cảnh này không khỏi bật cười.
Đi dạo một vòng, Lương Tê Nguyệt mới phát hiện xe đẩy của mình vẫn trống không.
Cô lườm Lương Tứ một cái, tức giận tự mình đẩy xe: “Không cần anh đi theo, em tự mua.”
Bị chê bai, Lương Tứ kéo người anh em của mình đứng yên tại chỗ. Anh thu ánh mắt khỏi Lương Tê Nguyệt, khoanh tay trước ngực, lười biếng ngáp một cái.
Thẩm Ký Vọng: “Buồn ngủ thế à?”
Lương Tứ liếc anh: “Hôm nay tôi dậy từ năm giờ sáng để đón tân sinh viên đấy, không như ai kia.”
Lúc đầu giáo viên chủ nhiệm muốn đẩy bốn người họ ra làm bộ mặt cho khoa Tài chính để làm công tác đón tiếp sinh viên mới, nhưng Thẩm Ký Vọng nói bận việc nên từ chối.
Anh thì có việc gì chứ, chẳng qua là ngủ trong ký túc xá thôi.
Lúc đồng hồ báo thức của Lương Tứ kêu lúc hơn năm giờ sáng, làm đánh thức cậu công tử ngủ nông này, anh còn ném một cái gối về phía Lương Tứ, bực bội nói một tiếng “ồn.”
Xong lại vùi đầu ngủ tiếp.
Lương Tứ tức đến mức muốn đánh người.
Thẩm Ký Vọng thì không hề có chút áy náy nào, còn trả lời một cách rất thẳng thắn:
“Việc không thích thì phải học cách từ chối.”
Lương Tứ: “…”
—
Không có sự cản trở của Lương Tứ, tốc độ của Lương Tê Nguyệt rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Khi thanh toán, Lương Tứ chủ động trả tiền, Lương Tê Nguyệt đứng sau lưng anh, nịnh nọt đấm lưng cho anh.
Nhân viên thu ngân dùng máy quét mã liên tục “tít tít”, đồ vệ sinh cá nhân chỉ chiếm một phần nhỏ, còn lại là đống đồ ăn vặt chất thành núi.
Hôm nay là ngày khai giảng nên có rất nhiều tân sinh viên đến siêu thị mua sắm, hàng người xếp rất dài. Một sinh viên đẩy xe đẩy cũng đến quầy này thanh toán, đang cúi đầu xem điện thoại, không để ý khoảng cách quá gần, góc xe đẩy suýt chút nữa va vào lưng Lương Tê Nguyệt—
Thẩm Ký Vọng đứng bên cạnh nhanh tay kéo cô một cái.
Lương Tê Nguyệt không kịp phòng bị, vai chạm vào ngực anh, rất cứng, là khung xương trưởng thành của thiếu niên, mang theo hơi ấm không thể lờ đi, nóng bỏng đến tận đáy lòng cô.
Một mùi bạc hà mát lạnh xộc vào mũi, hơi thở cô nghẹn lại, ngước mắt lên, theo đường quai hàm sắc nét, cô nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Thẩm Ký Vọng ở cự ly gần.
Thẩm Ký Vọng đưa tay chặn chiếc xe đẩy lại. Cậu sinh viên kia cảm thấy lực cản, mới rời mắt khỏi điện thoại, nhận ra lỗi sai của mình và vội vàng xin lỗi.
Lương Tứ ở phía trước nghe thấy tiếng động mới quay đầu lại, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền đoán được phần nào, hỏi Lương Tê Nguyệt: “Em không sao chứ?”
“Em không sao.” Lương Tê Nguyệt lắc đầu.
Cô ngước nhìn Thẩm Ký Vọng, cảm ơn anh: “Cảm ơn anh Thập Lục.”
Dù chưa nghe quen, nhưng lần thứ hai cái tên này được thốt ra từ miệng cô gái, đôi mắt đẹp của Thẩm Ký Vọng khẽ động.
Cô gọi cũng thật thuận miệng.
Mặc dù nhân viên thu ngân đã dùng túi lớn nhất của siêu thị, nhưng đồ Lương Tê Nguyệt mua vẫn phải đóng thành bốn túi.
Lương Tứ tự động chia công việc, mình xách hai túi, liếc nhìn Thẩm Ký Vọng đang đứng bên cạnh, ý bảo anh giúp một tay.
Lương Tê Nguyệt liếc trộm Thẩm Ký Vọng, ngại làm phiền anh nữa, chưa đợi anh có hành động gì, cô đã chủ động đưa tay ra trước.
Tay cô vừa chạm vào túi ni lông, những ngón tay thon dài, xương khớp rõ ràng của anh vô tình lướt qua đầu ngón tay cô. Anh khẽ cong ngón trỏ, móc vào miệng túi, giành lấy hai túi đồ trước cô một bước.
Lương Tê Nguyệt rụt tay lại như bị điện giật, giấu ra sau lưng.
Năm ngón tay cô co quắp đầy bối rối, dường như nơi đó vẫn còn lưu lại hơi nóng cháy bỏng.
Hơi nóng ấy từng chút, từng chút một lan đến tận lồng ngực cô.
Ra khỏi siêu thị, hơi lạnh biến mất, cái nóng như trùm lên người, mặt trời vẫn chói chang.
Lương Tê Nguyệt lấy mũ đội lên, thấy hai nam sinh đi phía trước bị nắng gắt, cô lại lấy ô ra định che cho họ.
Trừ những ngày mưa, con trai hình như không có thói quen che ô, nắng thì cứ để nắng, dù sao da thịt cũng dày rồi. Lương Tứ cũng nghĩ vậy, nói một câu “Không cần.”
Lương Tê Nguyệt: “Anh đã đen rồi, phơi nắng nữa thì lần sau đi đêm em không thấy anh đâu.”
Lương Tứ: “???”
Anh ấy bị chiêu khích tướng của Lương Tê Nguyệt k*ch th*ch thành công, đưa tay nhận lấy chiếc ô màu trong suốt.
Một người đàn ông to lớn che ô vào mùa hè vẫn hơi kỳ cục, anh ấy định kéo Thẩm Ký Vọng đi cùng, nhưng anh lại tránh ra, giọng điệu đáng ghét: “Không cần, tôi trắng.”
Lương Tứ: “…”
—
【Tác giả có lời muốn nói】
Lương Tứ: Hình như đã đạt đến cảnh giới chỉ có mình tôi bị tổn thương (cười).
Thứ tự tuổi trong ký túc xá nam chính dựa theo tên gọi—
Ôn Dịch Thanh (Nhất) > Lương Tứ (Tứ) > Võ Kiệt (Ngũ) > Thẩm Ký Vọng (Thập Lục, cứ coi như là Lục đi, haha)
Đặt tên như thế này quả thật tiện quá đi TvT
【Editor】:
* Ôn Dịch Thanh (温奕清 – WenYiQing) đồng âm với Nhất (yi)
Lương Tứ (梁肆 – LiangSi) có số 4 trong tên, 肆 thường được sử dụng trong văn bản tài chính
Võ Kiệt (武杰 – WuJie) đồng âm với Ngũ (wu)
Thẩm Ký Vọng (沈既望 – ShenJiWang) – Thập Lục (16), sau này sẽ có giải thích cái tên này
Hết chương 2