Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 21

Chương 21

Lương Tứ đang đợi cô ở cổng lớn bên ngoài sân vận động. Vừa thấy Lương Tê Nguyệt bước ra, anh định mở lời thì nhận ra mắt cô đỏ hoe.

“Em khóc đấy à?” Lương Tứ lập tức sa sầm mặt.

Anh nghiến răng, làm bộ đi thẳng vào trong, giọng nói cũng lạnh tanh: “Em đợi đấy, anh vào đánh cậu ta một trận.”

Ban nãy anh ấy đã dặn đừng từ chối người ta quá phũ phàng rồi cơ mà.

Không cần biết Thẩm Ký Vọng là anh em của mình, làm em gái anh khóc là không được.

Lương Tê Nguyệt: “Đừng…”

Lương Tứ không nghe: “Đến giờ em vẫn còn bênh cậu ta à?”

“Không phải!” Lương Tê Nguyệt vươn tay túm lấy cánh tay anh, giải thích: “Anh cứ coi như em là mừng đến phát khóc đi.”

Lương Tứ: “??”

“Cậu ta đồng ý rồi à?” Lương Tứ hiểu ra ý trong lời nói của cô.

Lương Tứ vẫn định đi vào, nhưng lần này mặt còn lạnh hơn: “Thế thì anh càng phải vào đánh mới đúng.”

Lương Tê Nguyệt: “…”

“Lương Tứ!” Cô lớn tiếng gọi tên anh: “Anh mà dám đánh anh ấy, em sẽ đánh anh đấy!”

Lương Tứ cười nhạt, hừ lạnh một tiếng: “Mới đó đã khuỷu tay hướng ra ngoài rồi sao?”

“À không, khuỷu tay của em vốn đã là của cậu ta rồi, đâu cần phải ngoài nữa.”

“…”

Lương Tê Nguyệt đợi anh trút hết bực bội rồi mới nói trọn vẹn: “Anh ấy không đồng ý hẹn hò với em, anh ấy chỉ hứa cho em một cơ hội để theo đuổi anh ấy thôi.”

Lương Tứ nói thẳng: “Em không nghe ra đấy là cách từ chối khéo à?”

Thích thì ở bên nhau, đâu cần lòng vòng nhiều chuyện thế.

“Em biết hiện giờ anh ấy không thích em.” Lương Tê Nguyệt cúi đầu, đá những viên sỏi nhỏ trên đất, mắt cô đã bớt đỏ hơn: “Nhưng em chỉ muốn thử thôi.”

Vừa nãy khi cô hỏi câu đó, Thẩm Ký Vọng đã im lặng đến hơn mười giây.

Sau đó, anh thở dài một tiếng: “Khi nào em theo đuổi mệt rồi thì em sẽ từ bỏ, đúng không?”

“Được thôi.”

Cuối tuần.

Lương Tê Nguyệt ở lại ký túc xá hoàn thành bài tập mà giảng viên giao. Vừa nộp bài xong trên ứng dụng học tập thì có người gửi tin nhắn Wechat cho cô.

Gần như ngay lập tức màn hình sáng lên là cô đã cầm điện thoại, nhưng khi thấy tin nhắn không phải từ người mình mong chờ, cô lại xịu mặt xuống.

Kể từ khi hai người tháo bỏ lớp rào cản đó, thái độ của Thẩm Ký Vọng đối với cô rõ ràng có chút lạnh nhạt hơn, trả lời tin nhắn không còn nhanh như trước.

Tối qua cô gửi tin nhắn chúc anh ngủ ngon mà đến giờ anh vẫn chưa trả lời.

Đã hai giờ chiều rồi! Ngủ nướng cũng phải dậy từ lâu rồi chứ!

Lương Tê Nguyệt vừa lẩm bẩm vừa chọt chọt vào ảnh đại diện của anh, sau đó tìm một bài viết gửi qua.

—【Hóa ra ngủ nướng có nhiều tác hại đến vậy? Đọc xong bạn còn dám ngủ không?】

Gửi xong, cô mới trả lời tin nhắn của lớp trưởng Thể dục, cậu ta hỏi về việc đăng ký tham gia Hội thao tuần sau.

Lương Tê Nguyệt là lớp phó học tập, có một nhóm chat chung với các cán bộ lớp khác, lớp trưởng thể dục đã kết bạn với cô từ trước để tiện trao đổi.

Lương Tê Nguyệt quay đầu hỏi hai người bạn cùng phòng đang ngồi trên giường: “Lớp trưởng hỏi ký túc xá mình có ai đăng ký tham gia Hội thao không?”

Đào Nghi đang ăn khoai tây chiên, phát ra tiếng rồm rộp, cô ấy lắc đầu: “À, tớ không đăng ký đâu.”

Không phải cô ấy không muốn, mà là tế bào vận động của cô ấy thực sự kém.

Tháng trước, bài kiểm tra thể lực 800m đã gần như lấy mạng cô ấy, phải nghỉ ngơi mất mấy ngày.

Đào Nghi: “Tớ xin đi làm người tiếp nước cho các vận động viên được không?”

“Được thôi.” Lương Tê Nguyệt biết thể lực cô ấy không tốt, bèn quay sang hỏi Nguyễn Tịnh: “Tịnh ca thì sao?”

Nguyễn Tịnh đang cúi đầu chơi game, chia chút tinh thần trả lời cô: “Nếu không ai đăng ký nhảy cao, nhảy xa thì tính cả tớ.”

“Được rồi.”

Lương Tê Nguyệt thuật lại lời hai cô bạn cho lớp trưởng, rồi hỏi thêm còn môn nào chưa có người đăng ký. Bản thân cô thì đăng ký môn 1500m nữ.

Đào Nghi nghe cô báo danh 1500m, bày tỏ sự ngưỡng mộ trước hành động anh hùng vì tập thể này.

Tuần này đáng mong chờ hơn mọi khi, vì sau hai ngày học sẽ là Hội thao kéo dài ba ngày.

Sau lễ khai mạc, các nội dung thi đấu bắt đầu diễn ra có trật tự.

Đào Nghi đi đến khu trại của lớp để viết bài tường thuật, Nguyễn Tịnh giành được vị trí thứ hai trong môn Nhảy cao nữ, sau đó về trước.

Còn Lương Tê Nguyệt thì ở lại xem Thẩm Ký Vọng thi đấu.

Trong lúc cô đi mua nước, khu vực nhảy cao đã chật kín người. Lương Tê Nguyệt chen mãi mới lọt vào, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng Thẩm Ký Vọng.

Anh đứng cạnh trọng tài, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác mỏng màu đen, bên dưới là quần đùi đen, da anh trắng lạnh, bắp chân lộ ra săn chắc và mạnh mẽ.

Quan trọng là, hôm nay trên trán anh còn đeo một chiếc băng đô đen, thấp hơn chân tóc mái, có vài sợi tóc con được vén ra, cả người trông vừa khỏe khoắn vừa đẹp trai, cảm giác chàng trai thể thao được tôn lên tuyệt đối.

Trọng tài bảo họ dán số báo danh lên ngực, lát nữa sẽ thi đấu theo thứ tự.

Thẩm Ký Vọng cởi áo khoác ngoài, bên trong là áo phông đen tay ngắn, cánh tay lộ ra với đường nét cơ bắp rõ ràng.

Anh định đặt chiếc áo vừa cởi xuống đất thì khựng lại, khẽ nhíu mày, dường như có chút lưỡng lự.

Đúng lúc này, một bàn tay trắng nõn thon thả xuất hiện trước mặt anh, kèm theo giọng nữ quen thuộc:

“Anh Thập Lục, để em cầm cho.”

Thẩm Ký Vọng ngước mắt lên, không hề ngạc nhiên, dường như việc cô xuất hiện ở đây là điều anh đã đoán trước.

Hôm qua cô đã nhắn tin hỏi anh đăng ký môn gì, nói sẽ đến cổ vũ cho anh.

Lúc đó anh không trả lời, nhưng sau đó Võ Kiệt đã thú thật rằng mình đã nói cho Lương Tê Nguyệt biết.

Thẩm Ký Vọng lườm cậu ta một cái, rồi ném thẳng một cuốn sách qua.

Lương Tê Nguyệt vẫn giữ nguyên động tác chìa tay, mắt nhìn thẳng vào anh, hàng mi dài chớp chớp, giọng nói có chút tinh nghịch: “Em chỉ giúp anh cầm áo khoác thôi, em sẽ không làm gì anh đâu.”

“Hơn nữa, không phải anh đã hứa cho em một cơ hội sao, vậy anh phải để em thể hiện một chút chứ.”

Lương Tê Nguyệt lại vươn tay dài hơn, có vẻ quyết tâm muốn cầm.

Nhưng hành động của cô rất cẩn thận, chỉ đưa ra một cử chỉ muốn lấy, không chạm vào quần áo của anh.

Chỉ cần anh nói một từ từ chối, cô sẽ rút tay lại, biết điểm dừng.

Một cảm xúc phức tạp lướt qua đôi mắt đen của Thẩm Ký Vọng.

Lần trước anh cũng như bị nóng đầu, mềm lòng đồng ý khi cô nói câu đó.

Ban đầu anh muốn cô thấy khó mà rút lui, cô muốn theo đuổi thì cứ theo, theo đuổi mệt rồi sẽ tự bỏ cuộc.

Nhưng diễn biến sự việc hiện tại có vẻ vượt quá tầm kiểm soát của anh.

Lương Tê Nguyệt thì lại cho rằng việc anh đồng ý cho cô cơ hội đã là một dấu hiệu rất tốt.

Dù sao, những cô gái từng tỏ tình với anh trước đây còn chẳng có cơ hội nào, cô ít nhất đã tiến một bước lớn.

Thẩm Ký Vọng nhét chiếc áo khoác vào tay cô. Anh vốn có chút sạch sẽ, không thích đặt quần áo xuống đất.

Hơn nữa, để cô cầm giúp một lát cũng không sao, chỉ là một chiếc áo thôi mà.

Nhưng anh không biết, việc con gái giúp con trai cầm áo vốn dĩ là một hành động mang ý nghĩa ái muội.

Chiếc áo của chàng trai còn vương lại mùi bạc hà quen thuộc trên người anh, lạnh lẽo mà dễ chịu. Lương Tê Nguyệt lần mò hai bên túi áo, sờ đi sờ lại.

Thẩm Ký Vọng: “Tìm gì đấy?”

Lương Tê Nguyệt: “Hộp thuốc lá.”

Thẩm Ký Vọng: “Không có.”

Anh đi thi đấu thì mang theo hộp thuốc lá làm gì.

Lương Tê Nguyệt yên tâm, đưa chai nước mà cô vẫn cầm trên tay cho anh uống.

Mắt cô lấp lánh, nụ cười rất ngọt: “Anh Thập Lục, hôm nay anh đẹp trai thật đấy.”

Thẩm Ký Vọng vừa uống xong một ngụm nước, nhướng mày, liếc cô một cái: “Trước đây anh không đẹp trai à?”

“Cũng đẹp trai!” Lương Tê Nguyệt chỉ vào chiếc băng đô trên trán anh: “Nhưng hôm nay đeo cái này càng đẹp trai hơn.”

Vận động viên thứ sáu đã nhảy xong, tiếp theo là Thẩm Ký Vọng. Trọng tài đang gọi tên anh. Khi anh trả lại chai nước cho Lương Tê Nguyệt, cô nói với anh: “Anh Thập Lục, cố lên nha!”

“Ừm.” Thẩm Ký Vọng đáp.

Anh lại nhấn vào số báo danh trước ngực để đảm bảo đã dán chắc, rồi quay người bước ra sân, để lại một bóng lưng cao ráo.

Lương Tê Nguyệt chợt nhớ ra số “7” dán trên áo anh, khóe môi cong lên.

Mọi hành động của hai người lọt vào mắt những người xung quanh, khiến họ đều bày tỏ sự ngạc nhiên.

“Chuyện gì thế? Hai người này hẹn hò rồi à?”

“Không phải chứ, chắc là cô gái kia đang theo đuổi Thẩm Ký Vọng.”

“Can đảm vậy sao, Thẩm Ký Vọng nổi tiếng là khó theo đuổi mà.”

“Nhưng trước đây hình như chưa từng thấy cô gái nào tỏ tình với Thẩm Ký Vọng mà còn có thể ở gần anh ấy thế này, tôi thấy vụ này có lẽ có khả năng…”

Cậu con trai vừa nói câu cuối cùng bỗng bị ai đó vỗ vai. Cậu ta quay đầu lại, thấy người vừa vỗ mình chính là nữ chính trong cuộc thảo luận, vẻ mặt kinh hãi.

Lương Tê Nguyệt: “Thật ra, lời các cậu nói, tôi nghe thấy hết đấy.”

Cậu con trai hoảng loạn xin lỗi, lời nói có chút lộn xộn: “K-Không, không phải ý đó, bọn tôi không, không hề nói xấu cậu…”

“Không sao, không sao. Mình đúng là đang theo đuổi anh ấy thật.” Lương Tê Nguyệt hào phóng thừa nhận.

“Và tôi thấy lời cậu nói rất đúng.”

Cậu con trai: “??”

Cậu ta vừa nói gì ấy nhỉ.

— “Tôi thấy vụ này có lẽ có khả năng.”

Cậu ta nhìn Lương Tê Nguyệt đã chuyển ánh mắt về phía sân đấu. Cô gái chăm chú nhìn Thẩm Ký Vọng, vui vẻ vỗ tay khi anh hoàn thành cú nhảy đầu tiên, nụ cười rạng rỡ.

Sau đó, cô lon ton chạy theo Thẩm Ký Vọng vừa rời khỏi sân, một tràng ca ngợi tuôn ra: “Anh Thập Lục giỏi quá! Thanh ngang cao 1m6 lận, gần bằng em rồi, mà anh nhảy qua dễ dàng thế.”

Cậu con trai không khỏi cảm thán, kiểu tấn công trực diện và khen ngợi thế này ai mà chịu nổi!

Giờ thì cậu ta cũng thấy câu mình nói ban nãy rất đúng.

Thẩm Ký Vọng nghe thấy có người cười khúc khích, ánh mắt hờ hững liếc qua, mấy người đó mới thu lại nụ cười.

Anh nhìn sang Lương Tê Nguyệt: “Lần sau đừng so sánh mình như thế.”

Gì mà cao bằng cô ấy, gì mà nhảy qua.

Lương Tê Nguyệt có hơi khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Cuộc thi nhảy cao bước vào vòng tranh chấp ba vị trí dẫn đầu, thanh ngang đã được nâng lên 1m9.

Thẩm Ký Vọng đứng ngoài đám đông, lắc chân, đưa tay kéo lại chiếc băng đô trên trán, ánh mắt tập trung nhìn vào thanh nhảy cao phía trước.

Lương Tê Nguyệt nhìn anh với vẻ mặt căng thẳng, đếm bước chạy lấy đà của anh, tổng cộng mười bước, đoạn đầu chạy thẳng, đoạn sau chạy vòng cung, sau đó cơ thể bật lên không trung, lưng đối diện với thanh ngang, vung chân lên—

Một tư thế nhảy cao kiểu lưng qua hoàn hảo.

Khi lưng anh tiếp đất trên đệm, thanh ngang vẫn nằm yên vị.

Một tràng thán phục bùng nổ xung quanh.

Lương Tê Nguyệt bừng tỉnh trong tiếng vỗ tay, đợi Thẩm Ký Vọng bước xuống khỏi đệm, cô lập tức chạy nhanh đến bên anh, kích động nắm lấy cánh tay anh mà lắc: “Quán quân! Anh Thập Lục giành quán quân rồi!”

Hai chàng trai trước đó đều có chút sơ suất trong hai lần nhảy, không vượt qua được độ cao này, nên Thẩm Ký Vọng nghiễm nhiên giành vị trí thứ nhất môn nhảy cao.

Thế nhưng Lương Tê Nguyệt còn vui hơn cả chính bản thân anh, cứ nhảy nhót bên cạnh anh, trông cô hớn hở vô cùng.

Sau khi cuộc thi nhảy cao kết thúc, trời đã gần hoàng hôn. Hai người đi ra ngoài sân vận động.

Phía sau là ráng chiều bao la, nửa bầu trời phía Tây được nhuộm màu, ánh cam rực rỡ chiếu rọi trên đầu họ, đẹp như những gam màu chỉ có trong truyện tranh.

Thẩm Ký Vọng vừa uống nước, vừa lắng nghe Lương Tê Nguyệt bên cạnh không ngừng khen ngợi anh.

“Lúc anh nhảy cú cuối cùng, thanh ngang cách lưng anh có xíu thôi này—” Cô mô tả lại cảnh tượng mình vừa thấy cho anh, giọng đầy hồi hộp: “Em cứ sợ gió thổi một cái là nó rơi xuống.”

“Nhưng em cảm giác ngay cả gió cũng ưu ái anh, nên mới không để thanh ngang rơi xuống đâu.”

Mải nói chuyện, Lương Tê Nguyệt không hề nhận ra khóe môi chàng trai bên cạnh khẽ cong lên.

Thẩm Ký Vọng cụp mắt nhìn cô.

Nghe giọng nói không ngừng nghỉ của cô mà anh không hề thấy ồn ào.

Lương Tê Nguyệt: “Hóa ra nhảy cao vui thật, biết thế em cũng đăng ký rồi.”

Thẩm Ký Vọng: “Em không được đâu.”

Trong ánh mắt khó hiểu của Lương Tê Nguyệt, anh đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, khuôn mặt bất cần đời cười một cách ác ý: “Chiều cao không đủ.”

Lương Tê Nguyệt: “…”

Lương Tê Nguyệt dừng bước, hai tay chống nạnh, đôi mắt xinh đẹp trừng anh, mặt phồng lên vì giận, ra dáng “Em giận rồi đấy”.

“Anh có tin em—” Cô đe dọa.

“Hửm?” Thẩm Ký Vọng nhướng mày.

“Em có thể nhảy lên đánh đầu gối anh không!”

“…”

【Tác giả có lời muốn nói】

Lương Tê Nguyệt: Theo đuổi người ta mệt quá, không theo nữa.

Thẩm Ký Vọng: ? Mới là ngày đầu tiên thôi mà.

“Nhảy lên đánh đầu gối bạn” – 起来打你膝盖 / tiào qǐlái dǎ nǐ xīgài) có mang hàm ý trêu chọc trong ngôn ngữ mạng Trung Quốc, và nó chủ yếu được dùng để ám chỉ người khác có chiều cao khiêm tốn. Nó ám chỉ rằng bạn thấp bé đến mức tôi thậm chí không cần cúi xuống, mà phải nhảy lên mới đánh trúng được đầu gối của bạn. Tức là, chiều cao của người bị trêu chọc gần sát hoặc thấp hơn chiều cao đầu gối của người nói, khiến người nói phải “nhảy” để thực hiện hành động.

Hết chương 21

Bình Luận (0)
Comment