Chương 30
Vừa hết thời gian, Thẩm Ký Vọng lập tức gạt tay Lương Tê Nguyệt ra, chiếc ghế phía sau bị anh đẩy lùi, phát ra âm thanh chói tai.
“Tôi đi vệ sinh một lát, mọi người tiếp tục đi.”
Lương Tê Nguyệt nhìn bóng lưng anh vội vã rời đi, theo phản xạ muốn đuổi theo nhưng lại dừng lại.
Anh không phải là đang giận đấy chứ? Có phải cô đã đùa quá trớn rồi không?
Những người khác có mặt cũng cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của Thẩm Ký Vọng ban nãy, họ nhìn nhau, không khí nhất thời chùng xuống, không ai nói lời nào.
Mãi đến khi tiếng nhạc bên ngoài bất chợt vọng vào, sự chú ý của mọi người mới bị thu hút.
Ở giữa công viên trên đỉnh núi này có một sân khấu ca nhạc, đã đến giờ ca sĩ biểu diễn.
Trên sân khấu là một ban nhạc, ca sĩ chính là một cô gái tóc ngắn, nhuộm vàng, trông rất ngầu và cá tính, hai bên là tay guitar và bass.
Các thành viên câu lạc bộ âm nhạc vừa nghe thấy nhạc đã hứng thú, nói muốn ra xem, trò chơi cũng không tiếp tục chơi nữa.
Lương Tê Nguyệt không đi theo, ánh mắt dừng lại trên người Lương Tứ, người vẫn ngồi yên tại chỗ như cô.
Anh cúi đầu không biết đang nghĩ gì, vài giây sau đột nhiên đứng dậy, vừa rút bao thuốc lá, vừa đi về phía bãi đất trống ở đằng xa.
Lương Tê Nguyệt đi theo, nhưng không lại gần anh.
Lá cây xung quanh lay động, phát ra tiếng sột soạt, cành lá phản chiếu ánh trăng lấp lánh, chiếu lên khuôn mặt không rõ cảm xúc của anh.
Anh cúi đầu châm một điếu thuốc ngậm vào, dựa vào lan can ban công. Lửa thuốc lá lập lòe giữa các ngón tay. Hôm nay anh lại mặc đồ đen, toát ra một cảm giác cô độc lạ lùng.
Đợi anh hút xong một điếu thuốc, Lương Tê Nguyệt mới bước tới, đứng cạnh anh, bất chợt mở lời: “Thành thật sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị. Nói đi, đàn chị Tần Ngữ kia có quan hệ gì với anh, khai báo thành thật.”
Cô hiếm khi thấy Lương Tứ có vẻ mặt như thế này.
Đàn ông ấy mà, buồn phiền thì chỉ vì tiền hoặc vì tình thôi.
Lương Tứ cũng không giấu cô, thành thật nói: “Bạn gái cũ.”
Chuyện này Lương Tê Nguyệt biết, cô muốn biết thêm những chuyện chưa rõ, bèn hỏi tiếp: “Hai người quen nhau khi nào, hẹn hò bao lâu, vì sao chia tay?”
Lương Tứ: “Cần chi tiết đến thế à?”
Lương Tê Nguyệt: “Cần.”
Gió đêm mang theo chút hơi lạnh, không khí dường như vẫn còn vương mùi thịt nướng ban nãy, trộn lẫn với mùi thuốc lá trên người anh.
Sân khấu ca nhạc không xa đang phát nhạc, còn bãi đất trống họ đang đứng chỉ có hai người anh em cô.
Cứ như là được dành riêng cho anh vậy.
Lương Tứ thực sự chỉ trả lời đúng ba câu hỏi cô đưa ra.
Cô gái tên Tần Ngữ là bạn gái anh quen năm hai đại học, do anh chủ động theo đuổi. Hai người hẹn hò ba tháng thì chia tay.
Chỉ riêng việc “anh chủ động theo đuổi” cũng đủ khiến Lương Tê Nguyệt ngạc nhiên.
Bởi vì cô biết Lương Tứ trước đây chưa từng theo đuổi ai, ngay cả mối tình đầu của anh ấy cũng là do cô gái đó chủ động.
Sau này hai người thi vào hai trường đại học khác nhau, yêu xa, rồi tự nhiên chia tay.
Lương Tê Nguyệt: “Vậy hai người chia tay vì sao?”
Anh và mối tình đầu hẹn hò hơn một năm, còn người anh chủ động theo đuổi này chỉ được ba tháng.
Lương Tứ: “Không hợp.”
Một lý do vạn năng và cũ rích.
Anh nói là vậy, nhưng ánh mắt lại vô thức nhìn về phía xa.
Lương Tê Nguyệt nhìn theo phía sau, phát hiện anh ấy đang nhìn về hướng nhà vệ sinh.
Thẩm Ký Vọng, Võ Kiệt và Ôn Dịch Thanh vừa bước ra. Võ Kiệt đang tỏ vẻ đùa cợt tiến lại gần Thẩm Ký Vọng, giơ bàn tay còn dính nước vẩy lên mặt anh.
Thẩm Ký Vọng nhấc chân định đá cậu, Võ Kiệt nhanh nhẹn lách ra trốn sau lưng Ôn Dịch Thanh.
Trực giác của con gái đôi khi rất chính xác, Lương Tê Nguyệt đoán: “Không phải vì anh Thập Lục đấy chứ?”
Lương Tứ: “…”
Quả nhiên bị cô đoán trúng rồi.
Lương Tứ thấy cô cứ đứng đó với vẻ mặt “anh không nói em sẽ không đi”, nghĩ chuyện này sớm muộn gì cô cũng biết, anh dứt khoát kể hết mọi chuyện.
Lý do chia tay với Tần Ngữ quả thật là vì Thẩm Ký Vọng.
Hai người quen nhau vào cuối học kỳ hai năm thứ hai. Sau khi hẹn hò hơn một tháng, Lương Tứ ra nước ngoài tham gia hoạt động giao lưu hè.
Cặp đôi nhỏ đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt lại phải yêu xa, Lương Tứ cũng cảm thấy mình là một người bạn trai chưa tròn trách nhiệm, nên cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của cô ta.
Một hôm, Tần Ngữ tự đi bar chơi. Vài giờ trôi qua, Lương Tứ vẫn chưa nhận được tin nhắn cô ta đã về nhà an toàn, gọi điện thoại cũng không ai bắt máy.
Anh ấy đang ở nước ngoài, không thể về ngay được, nên đã nhờ Thẩm Ký Vọng giúp anh đón người.
Sau hôm đó, một số chuyện đã âm thầm thay đổi.
Tần Ngữ bề ngoài vẫn tỏ vẻ yêu thương Lương Tứ, nhưng lén lút bắt đầu nhắn tin thường xuyên cho Thẩm Ký Vọng, toàn những lời lẽ mập mờ, còn hay rủ anh đi chơi.
Ví dụ như Tần Ngữ nói: “Tôi muốn tặng Lương Tứ một bất ngờ, mua cho anh ấy một bộ quần áo, nhưng không biết có vừa không, anh có thể giúp tôi thử được không?”
Thẩm Ký Vọng: “Không được.”
Hoặc cô ta nói: “Trời mưa rồi, tôi đang ở ngoài, anh có thể đến đón tôi không?”
Thẩm Ký Vọng: “Không rảnh.”
Thậm chí có lần cô ta còn gửi cho anh tin nhắn “Thẩm Ký Vọng, tôi say rồi, vì anh”, rồi một phút sau lại thu hồi.
Nhưng lúc đó Thẩm Ký Vọng tình cờ đang xem điện thoại nên đã thấy tin nhắn cô ta gửi, nhưng không trả lời.
Tối hôm đó, cô ta lại đăng một trạng thái lên vòng bạn bè, kèm một bức ảnh chai rượu trên bàn và một câu nói.
—【Lòng đàn ông khó hiểu quá đi mất.】
Lúc đó cô ta đang yêu Lương Tứ, mọi người đều nghĩ cô đang nói về Lương Tứ, còn vào bình luận an ủi cô ta.
Từ sau đó, bất kể cô ta gửi gì, Thẩm Ký Vọng không bao giờ hồi âm tin nhắn của cô ta nữa.
Sau khi Lương Tứ trở về, Thẩm Ký Vọng trực tiếp đưa cho anh xem lịch sử trò chuyện với Tần Ngữ trong điện thoại, rồi để lại một câu:
“Tôi đã chặn cô ta rồi, còn lại tự cậu giải quyết đi.”
Ngày hôm sau, Lương Tứ đi tìm Tần Ngữ nói chia tay.
Khi cô ta hỏi lý do, Lương Tứ nói thẳng: “Đứng núi này trông núi nọ, cá và gấu cô đều muốn có, cô không thấy mình quá tham lam sao.”
Sau khi chia tay, Tần Ngữ công khai tuyên bố là mình chủ động chia tay, còn nói Lương Tứ rất tốt, chỉ là họ không hợp.
Một cặp đôi trời sinh như thế khiến nhiều sinh viên không khỏi tiếc nuối.
Mọi người nhớ đến trạng thái cô ta đăng vài hôm trước, không khỏi đoán già đoán non, cho rằng là do Lương Tứ không mang lại đủ cảm giác an toàn cho cô ta.
Cộng thêm sau này lại rộ lên chuyện Khương Ly đang theo đuổi Lương Tứ, càng khiến mọi người khẳng định lỗi là do Lương Tứ.
Lương Tứ nghe những lời này cũng không giải thích nhiều.
Anh ấy vốn không muốn chuyện chia tay của hai người làm lớn, nên ai đề nghị chia tay không quan trọng với anh, người khác muốn nói sao thì nói.
…
Lương Tê Nguyệt nghe xong những chuyện nội bộ mà người khác không biết, nhìn Lương Tứ với vẻ mặt đầy chán ghét: “Anh, trước đây gu anh tệ thật đấy.”
Lương Tứ: “…”
Lương Tê Nguyệt thăm dò hỏi: “Vậy bây giờ anh không còn thích bạn gái cũ nữa đúng không?”
Lương Tứ: “Ừm.”
Đối với anh, đó chỉ là một mối tình thoáng qua mà thôi.
Anh cũng đã gần như quên mất cảm giác mình đã từng thích cô ta lúc đó là như thế nào.
Chỉ nhớ rằng ngày đó vô tình thấy cô ta nhảy múa trong phòng tập, đẹp như một con thiên nga đen duyên dáng.
Khoảnh khắc đó, anh đã rung động.
Lương Tê Nguyệt: “Vậy anh thích con gái biết nhảy? Chị Khương Ly cũng biết nhảy mà, sao anh không đồng ý lời theo đuổi của chị ấy?”
Lương Tứ: “Bây giờ anh không muốn nghĩ đến chuyện này.”
Mối tình thất bại vừa qua khiến anh tạm thời không còn tâm trí để vun đắp tình yêu.
Hơn nữa, bây giờ anh đã là sinh viên năm ba, năm tư là phải chuẩn bị đi thực tập ở công ty rồi, không còn thời gian để bận tâm chuyện khác.
Lương Tê Nguyệt hừ lạnh một tiếng, bất bình: “Đợi đến lúc chị Khương Ly hẹn hò với người khác rồi, anh đừng có mà hối hận!”
Lương Tứ liếc cô một cái: “Đừng lo chuyện của anh nữa, lo cho bản thân em trước đi.”
Anh đang ám chỉ chuyện của cô và Thẩm Ký Vọng.
Lương Tê Nguyệt vỗ vai anh, vẻ mặt chắc chắn: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng hết sức để Thẩm Ký Vọng thành em rể của anh.”
Lương Tứ: “…”
Câu nói ban nãy của anh là ý này à.
Lúc này, tiếng hát từ sân khấu ca nhạc đột nhiên lớn hơn, là mọi người đang cùng nhau hát một bài.
“Nếu suốt ngày cứ gọi nhau là anh em
Sẽ chẳng bao giờ nhận ra được tình cảm của tôi
Chúng ta hãy cứ thử yêu nhau như mọi người xung quanh
Đừng cứ mãi ở danh nghĩa bạn thân như thế này nữa
Nam hay nữ đều có thể yêu nhau, chẳng nhất thiết phải là bạn bè…”
Lương Tê Nguyệt nhìn thấy Thẩm Ký Vọng đã đi đến gần ban công, chợt nảy ra ý, cô cũng hát theo.
“Làm sao để yêu nếu chẳng có cảm giảm
Gọi đại ca cũng chỉ là cái cớ
Ta có thể yêu nhau mà, nếu chỉ có thể làm bạn với người mình yêu thì quá vô nghĩa…”
Thẩm Ký Vọng: “…”
Võ Kiệt bên cạnh nghe hiểu lời bài hát, “ồ ồ” một tiếng.
Lương Tê Nguyệt lại nhìn Lương Tứ, tiếp tục hát: “Tôi muốn yêu nên chẳng cần hợp nhau, người chẳng cần đợi ai cho phép cả…”
Lương Tứ: “…”
Lần này ngay cả Ôn Dịch Thanh cũng không nhịn được cười.
Lương Tê Nguyệt thực ra không hề đùa, cô hát rất nghiêm túc.
Đã có thể làm người yêu thì ai lại muốn làm bạn.
Cô cũng vậy.
Cô không hề muốn làm em gái của Thẩm Ký Vọng.
Nhưng anh dường như chỉ xem cô là em gái.
Nếu hai người vẫn giữ thái độ bình thường như mọi khi, anh sẽ không né tránh cô.
Nhưng như vừa nãy, cô tiến lại gần một chút, anh liền tránh đi.
Giữa họ luôn có một khoảng cách, và khoảng cách đó, hoàn toàn do anh kiểm soát.
Lương Tê Nguyệt nghĩ đến đây, ngước nhìn vầng trăng treo cao trên trời, rõ ràng cảm thấy gần đến thế, nhưng vẫn xa vời không với tới được.
Mắt cô cay xè, hốc mắt dần đỏ lên.
Cảm xúc nhỏ bé của con gái đôi khi đến rất nhanh. Cảm giác buồn bã như có thứ gì đó lan từ lồng ngực lên cổ họng, rồi tắc nghẹn lại ở đó, khiến cô không thở nổi.
Lương Tứ thấy cô ngước đầu lên, là người đầu tiên nhận ra sự thay đổi cảm xúc của cô, bèn hỏi: “Em sao thế?”
Cậu không hỏi thì thôi, Lương Tê Nguyệt nghe xong càng cảm thấy khó chịu hơn, nhưng cô không muốn Thẩm Ký Vọng thấy bộ dạng của mình lúc này.
Cô đột nhiên lao vào vòng tay Lương Tứ, nhìn về phía bờ sông vô tận, quay lưng về phía Thẩm Ký Vọng và những người khác, cô nghẹn giọng nói: “Anh Lương Tứ, em lạnh quá.”
Lương Tứ: “??”
Anh ấy tuy hơi khó hiểu, nhưng vẫn đáp lời: “Em mặc áo khoác dày thế này mà còn lạnh à?”
Lại còn lạnh đột ngột như thế.
Lương Tê Nguyệt: “Lạnh, thực sự rất lạnh.”
Là lòng cô lạnh quá.
Lương Tứ nghe thấy giọng nói lúc này của cô cảm thấy hơi đau lòng, không cần biết cảm xúc của cô là thật hay giả, anh hoàn toàn chịu thua: “Rồi rồi rồi, em lạnh thì anh cởi áo khoác cho em, bỏ tay ra đã.”
Lương Tê Nguyệt không buông, cố gắng chui vào lòng anh.
Đầu cô đụng vào ngực anh, rồi cô đột nhiên đánh anh một cái.
Cô tức giận nói hai chữ: “Cứng quá.”
“Tim đàn ông các anh sao lại cứng hơn sắt vậy.”
Cô còn đánh thêm mấy cái, như đang trút giận.
Lương Tứ: “…”
Anh nhìn sang Thẩm Ký Vọng bên cạnh, phản ứng vài giây, chợt hiểu ra những lời vô lý cô vừa nói.
Vẻ mặt cậu như thể viết rõ ràng dòng chữ: “Tôi thấy hình như người con bé mắng là cậu thì phải.”
—
【Tác giả có lời muốn nói】
16 nhà chúng ta là vua cô đơn vạn năm, chưa từng hẹn hò (⁄ω⁄)
Hãy cho anh ấy thêm chút thời gian nhé~
Chú thích: Lời bài hát xuất hiện trong chương này là từ bài hát “Đại ca” của Vệ Lan.
Mọi người có thể nghe bài hát tại đây: Đại ca
Hết chương 30