Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 32

Chương 32

Khi biết Lương Tê Nguyệt đang truyền nước trong phòng, Lương Tứ phản ứng rất gay gắt: “Cậu nói ai vừa mới tiêm?” 

Thẩm Ký Vọng: “Em gái cậu.” 

Lương Tứ xác nhận lại lần nữa: “Em gái tôi? Con bé tên Lương Tê Nguyệt ấy hả?” 

Thẩm Ký Vọng: “Cậu có đứa em gái thứ hai nào tên Lương Tê Nguyệt nữa không?” 

Sau khi đã xác định được sự việc là thật, Lương Tứ thốt ra một câu: “Thẩm Ký Vọng, cậu đúng là cái đồ tai họa nhân gian!” 

Thẩm Ký Vọng: “???” 

Lương Tứ: “Từ nhỏ đến lớn số lần nó tiêm chích đếm trên đầu ngón tay. Cậu giỏi thật đấy, có cậu ở bên cạnh là nó chịu tiêm ngay.” 

Chuyện mà Lương Trọng Viễn và Lương Tứ đều không làm được, Thẩm Ký Vọng lại làm được.

Thẩm Ký Vọng nghe tiếng Lương Tứ mắng mỏ không ngớt bên đầu dây điện thoại, cách một tấm cửa kính, anh nhìn người đang lặng lẽ truyền nước bên trong. 

Chiếc áo khoác rộng thùng thình bao bọc lấy cơ thể gầy gò của cô gái. Hình như cô hơi buồn ngủ, mí mắt cứ sụp xuống, đầu gật gù như gà mổ thóc. 

Thẩm Ký Vọng vội vàng cúp điện thoại, bước nhanh đến đỡ đầu cô thẳng lại. Lương Tê Nguyệt thấy đầu óc choáng váng, rất khó chịu, dường như cảm thấy đầu mình đang được ai đó đỡ, nhưng cô không thể mở mắt ra, đành cứ thế thiếp đi.

Lúc Lương Trọng Viễn đến, cảnh tượng ông thấy là con gái mình đang gối đầu trên vai chàng trai bên cạnh. 

Ban đầu ông định gọi điện hỏi Lương Tê Nguyệt cuối tuần này có về nhà ăn cơm không, nhưng không ai nghe máy, nên ông gọi cho Lương Tứ. 

Lúc đó, Lương Tứ đang đứng ở cửa, tiếng xe cứu thương từ xa vọng lại gần, Lương Trọng Viễn nghe thấy, liền hỏi anh ấy đang ở đâu, tại sao không gọi được cho Lương Tê Nguyệt. 

Giọng Lương Trọng Viễn có vẻ lo lắng, Lương Tứ sợ ông hiểu lầm, nên nói là Lương Tê Nguyệt bị cảm, anh đưa cô đến bệnh viện khám nên không tiện nghe điện thoại. 

Nghe con gái mình bị ốm, Lương Trọng Viễn lập tức hỏi cậu ở bệnh viện nào, ông sẽ đến ngay.

Lương Trọng Viễn nhìn người đàn ông lạ mặt bên cạnh con gái mình, quay sang Lương Tứ: “Cậu kia là ai?” 

Mặc dù cảnh tượng trước mắt dễ gây hiểu lầm, nhưng Lương Trọng Viễn không hề nghĩ theo hướng đây là bạn trai của Lương Tê Nguyệt. Bởi vì ông biết, nếu con gái ông có người yêu, nó nhất định sẽ nói cho ông – người ba này biết. 

Lương Tứ: “Là bạn cùng phòng của con, tên là Thẩm Ký Vọng.” 

Thẩm Ký Vọng, cái tên này Lương Trọng Viễn không hề xa lạ. Con trai nhà họ Thẩm, chuyện gia đình họ ông cũng nghe qua ít nhiều. Chỉ là không ngờ lần gặp mặt đầu tiên lại diễn ra trong hoàn cảnh như thế này.

Lương Trọng Viễn còn chưa kịp đến gần, Lương Tê Nguyệt đã tỉnh dậy. Mở mắt ra, cô thấy ba mình xuất hiện ngay trước mặt. Cô vẫn còn mơ màng, tưởng là mơ, cho đến khi nghe thấy giọng nói pha chút cười của ông: “Công chúa Thất Thất nhà mình bây giờ lại không sợ tiêm nữa à?” 

Lương Trọng Viễn thấy kim tiêm trên mu bàn tay con gái cũng hơi ngạc nhiên, nhưng phản ứng không dữ dội như Lương Tứ, lại còn xen lẫn sự an ủi. 

Lương Tê Nguyệt nói thật: “Sợ chứ, đau chết đi được ấy.” 

Lương Trọng Viễn xoa đầu cô. Không hiểu sao, trong khoảnh khắc đó, Lương Tê Nguyệt lại nghĩ đến cái cách Thẩm Ký Vọng xoa đầu cô lúc tiêm, cảm giác dịu dàng hệt như ba cô vậy.

Thẩm Ký Vọng đã đứng dậy sau khi Lương Tê Nguyệt tỉnh, nghe cuộc đối thoại của hai ba con, anh đã đoán được người đàn ông trung niên trước mặt là ai. 

Vì vậy, khi Lương Trọng Viễn nhìn sang anh, với tư cách là hậu bối, anh tự giới thiệu trước: “Cháu chào chú, cháu là Thẩm Ký Vọng.” 

Lương Trọng Viễn: “Chào cháu, nãy giờ làm phiền cháu chăm sóc Thất Thất nhà chú rồi.” 

Thẩm Ký Vọng: “Không phiền ạ, đó là điều cháu nên làm.” 

Lương Trọng Viễn: “??” 

Thẩm Ký Vọng bị ánh mắt của ông nhìn có chút căng thẳng, nhận ra mình lỡ lời, anh vội vàng chữa lời: “Em ấy là em gái của Lương Tứ, cũng chính là em gái của cháu.” 

Vì vậy, chăm sóc em ấy là điều nên làm. 

Nói ra câu này, đến lượt Lương Tê Nguyệt không vui. Tại sao anh ấy cứ xem cô là em gái mãi vậy?

Có một cô y tá đến rút kim tiêm cho Lương Tê Nguyệt. Cô nhìn ba người đàn ông trước mặt, sự trưởng thành và vẻ thư sinh hòa quyện với nhau một cách hài hòa đến lạ. Đồng thời, cô cũng không khỏi cảm thán gen của gia đình này thật sự quá tốt. …

Ra khỏi bệnh viện, Lương Trọng Viễn nói sẽ đưa Lương Tê Nguyệt về nhà ngủ, vì mai là cuối tuần, không cần đi học. 

Lương Tứ lái xe đến nên sẽ cùng Thẩm Ký Vọng về trường. 

Mấy người đi về phía bãi đậu xe, trong lúc đó Lương Trọng Viễn và Lương Tê Nguyệt đi trước, ông không ngừng hỏi han con gái: “Bị cảm từ lúc nào, sao không nói cho ba biết?” 

Bảo sao tuần này nó không gọi điện cho ông. Hai ba con họ bình thường cứ hai, ba ngày lại gọi điện cho nhau một lần. 

Lương Tê Nguyệt: “Bệnh lặt vặt thôi, con sợ ba lo lắng.” 

Lương Trọng Viễn: “Biết ba lo lắng thì càng phải nói cho ba biết chứ. Nếu hôm nào ba bị ốm mà cũng giấu con, con sẽ thế nào?” 

Lương Tê Nguyệt nghĩ một lúc, cô quả thật cũng sẽ không vui, thậm chí còn giận nữa. 

Lương Trọng Viễn biết cô đã để lời nói của ông vào lòng, bèn dịu dàng khuyên nhủ: “Vậy nên lần sau phải nói cho ba biết.” 

Lương Tê Nguyệt: “Vâng.” 

“Đói chưa, về nhà ba nấu cháo cho ăn nhé, giờ con chỉ nên ăn đồ thanh đạm thôi.” 

“Khuya rồi không ăn nữa đâu ạ.” 

“Con nói thế là đang đói rồi, đói thì phải ăn.” 

“Dạ thôi được, vậy làm phiền ba nha!”

Thẩm Ký Vọng nhìn cảnh tượng ấm áp của hai ba con, cảm thấy rất xa lạ. Đó là một cảm giác mà anh chưa từng được trải nghiệm. Một cảm giác gọi là tình phụ tử. 

Thẩm Ký Vọng nhớ đến người cha bận rộn với công việc kinh doanh của mình. Năm xưa, ông đã suýt đoạn tuyệt quan hệ với ông bà khi từ bỏ nghề bác sĩ, rồi sau đó ít khi về nhà, lăn lộn trong đủ các thương trường. 

Thẩm Ký Vọng có thể thấy ông trên TV, trên các tạp chí tài chính, nhưng chỉ có ở nhà là không thấy.

“Anh Thập Lục, anh Lương Tứ, em với ba về trước đây.” Lương Tê Nguyệt ngồi vào ghế phụ lái, thò đầu ra vẫy tay chào tạm biệt họ. 

Lương Tứ vẫy tay lại với cô, thấy Thẩm Ký Vọng đứng yên nhìn về phía trước, anh ấy đưa tay quơ qua trước mặt Thẩm Ký Vọng. 

“Em tôi đang chào tạm biệt cậu kìa.” 

Thẩm Ký Vọng hoàn hồn, nhìn cô gái nhỏ đang bám hai tay vào cửa sổ xe, bàn tay nhỏ vẫy vẫy qua lại. Vì cảm lạnh nên mũi cô hơi đỏ, làm khuôn mặt vốn hơi tái càng thêm nổi bật, nhưng đôi mắt thì rất sáng, linh động và có hồn. 

Lương Trọng Viễn ở ghế lái nhắc nhở: “Đóng cửa kính vào, coi chừng bị lạnh.” 

Thẩm Ký Vọng: “Nghe lời ba em đi, đóng cửa kính lại, về nhà nhớ uống thuốc đúng giờ.” 

“Dạ vâng.” Lương Tê Nguyệt gật đầu, cũng nhắc nhở lại anh: “Anh cũng phải nhớ uống thuốc đấy.” 

Cuộc đối thoại của hai người trông vô cùng bình thường, nhưng lại toát lên một cảm giác chia ly lưu luyến, khó dứt như của một cặp tình nhân nhỏ. Ít nhất Lương Tứ cảm thấy như vậy. 

Qua mười mấy phút tiếp xúc, Lương Trọng Viễn cũng nhận ra con gái mình dường như có chút khác biệt với chàng trai tên “Thẩm Ký Vọng” này. Nhưng ông không hỏi. Có những chuyện, con bé muốn nói thì sẽ nói. 

Lương Trọng Viễn với tư cách là người lớn cũng nhắc nhở Lương Tứ một chút: “A Tứ, tối lái xe cẩn thận, về đến trường thì nhắn tin cho chú biết.” 

Lương Tứ: “Vâng, chú hai.” 

Chiếc xe từ từ lăn bánh, bóng dáng Lương Tê Nguyệt và ba cô cũng biến mất khỏi tầm nhìn.

Lương Tê Nguyệt ngủ một giấc rất dài, tỉnh dậy thì đã là giữa trưa. Lương Trọng Viễn lại nấu cho cô một chút cháo, thêm thịt nạc băm và hành lá, hương vị không quá nhạt. 

Ông nhìn con gái đang cúi đầu ăn cháo, đưa tay sờ trán cô, nhiệt độ bình thường. 

“Chắc là đã hạ sốt rồi, cảm thấy đỡ hơn chưa?” 

Lương Tê Nguyệt uống một ngụm cháo rồi mới trả lời: “Dạ đỡ hơn nhiều rồi ạ, không còn đau đầu nữa.” 

Tác dụng của việc tiêm quả thật rất nhanh, cộng thêm uống thuốc đúng giờ, các triệu chứng cảm lạnh của Lương Tê Nguyệt đã thuyên giảm. Cô nằm nhà hai ngày cuối tuần, tinh thần cũng hồi phục phần nào. 

Nhưng cái gì đến rồi cũng phải đến, sáng thứ hai, Lương Tê Nguyệt đeo ba lô, ôm cuốn sách Tư tưởng Mao Trạch Đông đến thư viện.

Tuần ôn thi cuối kỳ, thư viện đông hơn hẳn, hầu như không còn chỗ trống. Lương Tê Nguyệt đến nơi không thể tìm thấy chỗ nào trống, khắp nơi người ngồi san sát. Cho đến khi cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở góc khuất nhất. 

Là Thẩm Ký Vọng. 

Mặc dù anh đang đeo khẩu trang, nhưng Lương Tê Nguyệt vẫn nhận ra anh ngay lập tức. Nắng sớm xuyên qua cửa kính rọi xuống bàn phía trước. 

Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, cả người lười biếng tựa vào ghế. Khẩu trang che khuất gần hết khuôn mặt anh, chỉ để lộ đôi mắt đẹp đang chăm chú nhìn cuốn sách trên tay. Khí chất quanh anh nổi bật, toát lên vẻ trầm tĩnh và đẹp trai. Có lẽ đã ngồi hơi lâu, anh điều chỉnh lại tư thế, đặt tay lên thành ghế, rồi nhắm mắt lại, có vẻ hơi buồn ngủ.

Lương Tê Nguyệt rón rén đi đến gần anh. Cô còn chưa đi đến nơi, Thẩm Ký Vọng dường như đã cảm nhận được, chợt ngước mắt lên, nhìn thẳng về phía cô. 

Cô thản nhiên giơ một bàn tay vẫy chào anh, rồi ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, giơ bốn ngón tay: “Em thề là em không biết anh cũng ở thư viện.” 

Ý là cô không theo dõi anh. 

Lương Tê Nguyệt chỉ vào cuốn sách Tư tưởng Mao Trạch Đông trong tay, vẻ mặt khổ sở: “Em đến để ôm chân Phật đây.” 

Thẩm Ký Vọng: “…” 

Anh khẽ gật đầu, cụp mắt xuống tiếp tục đọc sách. 

Lương Tê Nguyệt thấy anh cũng đang ôn tập nên không làm phiền, mở sách mang theo ra, bắt đầu đọc từ trang đầu tiên.

Chỉ vừa lật qua năm trang sách, cô đã đứng dậy đi lấy một cốc nước nóng, quay lại ngồi chưa được bao lâu, lại đi vệ sinh một chuyến. Đi xong thấy có tin nhắn, cô liền lấy điện thoại ra trả lời. Thời gian cứ thế trôi qua một giờ đồng hồ. 

Thẩm Ký Vọng quay sang nhìn Lương Tê Nguyệt đang đeo tai nghe chơi điện thoại, cuốn sách giáo trình Tư tưởng Mao Trạch Đông trên bàn vẫn dừng lại ở trang thứ bảy. Một tiếng đồng hồ chỉ đọc được bảy trang. Thảo nào cô phải đến ôm chân Phật.

Đào Nghi vừa gửi cho Lương Tê Nguyệt một video hài hước. Cô đang xem rất chăm chú, bỗng thấy một cảm giác lạnh buốt truyền đến bên tai, một ngón tay ai đó lướt nhẹ qua d** tai cô, lấy đi một bên tai nghe. 

Người lấy tai nghe của cô là Thẩm Ký Vọng, anh đột nhiên hỏi: “Khi nào thi?” 

Lương Tê Nguyệt: “Ngày mai.” 

Thẩm Ký Vọng: “Mấy giờ.” 

Lương Tê Nguyệt nghĩ một lát: “Khoảng chín giờ sáng.” 

Thẩm Ký Vọng nhìn đồng hồ đeo tay: “Bây giờ là chín giờ sáng, còn 24 tiếng nữa là em thi. Vừa nãy một tiếng em đọc được 7 trang. Theo hiệu suất này của em, không ăn không ngủ đến sáng mai em có thể đọc được 168 trang.” 

Anh chỉ vào cuốn sách mà Lương Tê Nguyệt chỉ mới lật hai lần: “Mà cuốn sách này khoảng hơn 300 trang, 132 trang còn lại em định không ôm chân Phật nữa sao?” 

Lương Tê Nguyệt: “…” 

Những người học ngành tài chính đều thích tính toán rõ ràng như vậy sao? Nhưng Lương Tê Nguyệt hiểu ý anh muốn nói gì. Cô tháo tai nghe ra, tắt màn hình điện thoại, lật sang trang thứ tám, một chuỗi động tác nhanh thoăn thoắt. 

“Lúc nãy em đang khởi động thôi, bây giờ em sẽ ôn tập nghiêm túc!”

Nửa tiếng sau. Thẩm Ký Vọng không còn cảm thấy người bên cạnh đi đi lại lại như vừa nãy nữa, cô ngồi yên lặng trên ghế, không bị bất cứ thứ gì xung quanh làm phiền. 

Bởi vì cô đã ngủ rồi. 

Một bên má Lương Tê Nguyệt gối lên cuốn sách, trang sách dừng lại ở trang thứ mười. Cô nhắm hờ mắt, môi mím lại, ngủ rất ngon lành. 

Ánh mặt trời bên ngoài chiếu mạnh hơn, nắng ấm mùa đông tuy dịu nhẹ nhưng vẫn có chút chói mắt. Cô vô thức nhíu mày, hàng mi dài và cong khẽ rung lên, dường như có dấu hiệu sắp tỉnh. Giây tiếp theo, ánh sáng mặt trời biến mất, một bóng râm đổ xuống. Lương Tê Nguyệt động đậy mí mắt, rồi lại ngủ thiếp đi.

Trong thư viện yên tĩnh, có tiếng bước chân của một người nào đó. Một bạn sinh viên muốn tìm một cuốn sách ở đây, đi ngang qua góc này, nhìn thấy cảnh tượng này. 

Bàn ghế, sách vở xung quanh Thẩm Ký Vọng, kể cả chính anh, đều được ánh mặt trời chiếu rọi, tỏa ra ánh vàng nhạt. Những hạt bụi li ti lơ lửng trong không khí cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. 

Anh đang cúi đầu, khuôn mặt nghiêng lạnh lùng, mày mắt chăm chú viết chữ, nhưng bàn tay kia lại giơ cao cuốn sách, vừa vặn không lệch đi đâu, che chắn ánh nắng ngoài cửa sổ cho cô gái bên cạnh. Người qua người lại, cô là sự thiên vị rõ ràng và công khai của anh.

Hết chương 32

Bình Luận (0)
Comment