Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 34

Chương 34

Tối hôm đó, hộp thư của Thẩm Ký Vọng nhận được một email, đó là một tập tài liệu Word. 

Anh dùng email hồi đáp lại một câu “Cảm ơn”, rồi chuyển tiếp tài liệu đó cho Lương Tê Nguyệt. 

【Mẹ của Xá Xíu】:Cảm ơn ba của Xá Xíu, moah moah. 

【Ba của Xá Xíu】:Moah cái đầu, lo mà ôn bài đi. 

【Mẹ của Xá Xíu】:…… 

Lương Tê Nguyệt suýt thì tức chết khi thấy tin nhắn hồi đáp của anh, nhưng nghĩ lại anh đã giúp mình có được tài liệu ôn tập, nên cô không đấu khẩu với anh nữa. 

Tối hôm ấy, ba người trong ký túc xá của Lương Tê Nguyệt ôm tập tài liệu ôn thi đó học đến tận một hai giờ sáng, nằm trên giường rồi vẫn còn đang nhẩm lại các kiến thức môn Nguyên lý cơ bản của Chủ nghĩa Marx-Lenin. 

Đến ngày thi hôm sau, Đào Nghi xoa xoa mái tóc rối bù, bước xuống giường, ngáp một cái. 

Cảm giác đầu tiên sau khi ngủ dậy của cô ấy là: “Tớ thấy sau khi ngủ dậy thì những gì tối qua tớ học thuộc quên hết rồi.” 

Lương Tê Nguyệt đã ngồi ăn sáng, là bánh mì mua ở siêu thị tối qua. 

Cô cắn một miếng lớn, tay kia lật cuốn sách Marx-Lenin, đồng cảm sâu sắc: “Thế nên tớ đang xem lại đây.” 

“……” 

Nguyễn Tịnh và Đào Nghi cũng thấy mình có thể tạm thời cầu khấn chút nữa, vội vàng đi đánh răng rửa mặt.

Thi xong môn Marx, buổi chiều còn có một môn chuyên ngành nữa. Ba người không ngủ trưa, giữ cho đầu óc tỉnh táo. 

Thi học kỳ liên tục suốt một tuần, Lương Tê Nguyệt thật sự không hiểu, rõ ràng có thể thi xong trong ba ngày, sao lại phải thi năm ngày, có môn buổi sáng thi buổi chiều nghỉ, có môn buổi sáng nghỉ buổi chiều thi. Cuối cùng, vào năm giờ chiều thứ sáu, chuông reo một tiếng, tất cả các môn thi kết thúc. 

“Hẹn gặp lại năm sau nha!” 

Đào Nghi đã dọn sẵn hành lý của mình, thi xong là bắt tàu cao tốc về nhà ngay. Nguyễn Tịnh có bạn bè đến Nam Thành chơi, cô ấy phải ở lại vài ngày để đi cùng. 

Vài môn thi chuyên ngành khác vẫn chưa kết thúc, nên ký túc xá vẫn có thể ở thêm. 

Còn về Lương Tê Nguyệt, sau khi ba cô là Lương Trọng Viễn biết tin cô nghỉ học, ông cũng sắp xếp thời gian để đón cô về nhà, và đã đợi sẵn dưới lầu ký túc xá. 

Đào Nghi cùng cô xuống lầu, Lương Tê Nguyệt nói đường về nhà cô đi qua ga tàu cao tốc, có thể tiện đường chở cô ấy đi cùng. 

Đào Nghi: “Tuyệt quá, cảm ơn nha, tớ đi nhờ xe cậu vậy.” 

Xe của Lương Trọng Viễn đậu ngay dưới lầu ký túc xá. Hôm nay ông vừa tan làm là đến đón con gái ngay, trên người vẫn mặc bộ đồ đi làm: áo khoác dạ dài màu đen bên ngoài, bên trong là áo gile và sơ mi, quần tây đen, cà vạt được thắt chỉnh tề trước ngực. Toàn thân ông toát ra sự quyến rũ độc đáo của người đàn ông trưởng thành ở độ tuổi này. 

“Thất Thất, ba cậu đẹp trai quá đi mất.” 

Đào Nghi gặp Lương Trọng Viễn xong mới hiểu tại sao có vài cô gái lại thích kiểu đàn ông chú bác. Đặc biệt là kiểu như Lương Trọng Viễn. 

Đào Nghi: “Chắc ba cậu được nhiều phụ nữ trong công ty yêu thích lắm nhỉ.” 

Lương Tê Nguyệt: “Đúng vậy, ba tớ còn là ‘cỏ’ của tập đoàn đấy.” 

Đào Nghi: “Cỏ gì cơ?” 

Lương Tê Nguyệt: “‘Cỏ của tập đoàn’ ấy.”

*cỏ = thảo, giống giáo thảo trong các truyện txvt ấy =))) 

Đào Nghi: “…” 

Lương Trọng Viễn vừa nhìn thấy bóng dáng con gái mình thì đi tới, nhận lấy vali và túi xách trong tay cô. 

Lương Tê Nguyệt giới thiệu Đào Nghi với ông: “Ba, đây là bạn cùng phòng của con. Lát nữa con có thể đưa bạn ấy đến ga tàu cao tốc trước được không ạ?” 

Lương Trọng Viễn: “Được chứ, tiện đường mà.” 

Đào Nghi: “Cháu cảm ơn chú ạ.” 

“Lên xe đi.” Lương Trọng Viễn tiện tay cầm luôn hành lý của Đào Nghi, bỏ tất cả vào cốp sau. 

Có Đào Nghi ở đó, Lương Tê Nguyệt không ngồi ghế phụ nữa, cô ngồi ở ghế sau để tiện nói chuyện với bạn. 

Khi Lương Trọng Viễn ngồi vào ghế lái, ông đưa hộp bánh kem đặt ở ghế phụ cho cô: “Thất Thất, lần trước con nói bánh kem ở tiệm này ngon phải không? Hôm nay ba lái xe ngang qua đó, mua cho con rồi đây.” 

Lương Tê Nguyệt không ngờ lại có một bất ngờ, cô đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn ba.” 

Đào Nghi nhìn thấy bao bì bánh kem, nhận ra ngay đó là tiệm nổi tiếng trên mạng mà cô thường thấy. 

“Bánh ở tiệm này lần nào đi mua cũng phải xếp hàng, khó mua lắm đấy.” 

Chắc chắn “tiện đường” trong lời Lương Trọng Viễn còn bao gồm cả việc tiện đường xếp hàng nữa. Ông ấy thật sự rất chu đáo. 

Lương Tê Nguyệt chia sẻ một ít bánh kem cho Đào Nghi, rủ bạn ăn cùng. 

Đào Nghi nhìn Lương Tê Nguyệt vui vẻ ăn bánh, cuối cùng cũng hiểu tại sao cô lại có thể sống một cách vô tư, không sợ hãi như vậy. 

Có lẽ là vì phía sau cô có một người ba rất cưng chiều cô. 

Vừa nghỉ học, Lương Tê Nguyệt đã ở lì trong nhà không muốn nhúc nhích, mỗi ngày sống như một con cá muối. 

“Cá muối” Lương Tê Nguyệt nằm nhà vài ngày, rất nhanh đã đến đêm Giao thừa. 

Lương gia phải tụ tập ở nhà cũ để ăn cơm tất niên, cô đành phải ra ngoài. Những ngày thường cô có thể kiếm cớ để không đến đó, nhưng chuyện ăn bữa cơm đoàn viên thế này, thiếu cô chắc chắn sẽ bị bà nội cô cằn nhằn, không chừng lúc đó lại nói này nói nọ với những người khác. 

Nói cô thì không sao, nhưng cô không muốn ba mình bị liên lụy. Nếu cô không có mặt, “hỏa lực” của cả nhà sẽ tập trung hết vào ba cô. 

Ngày Giao thừa, Lương Tê Nguyệt ăn mặc rất rực rỡ, áo khoác ngắn dạ len màu đỏ tươi, kết hợp với chân váy đen dài đến mắt cá chân. Mái tóc hơi dài được uốn xoăn nhẹ nhàng bằng máy uốn tóc, sau gáy cài một chiếc nơ lớn màu đỏ. 

Cô còn trang điểm nhẹ, màu son môi rực rỡ hơn ngày thường, trông càng thêm tươi tắn. 

Khi cô đến nhà họ Lương, những người khác đã đến đông đủ. Bà nội Lương đang ngồi trên ghế sofa trò chuyện với mọi người, vừa thấy cô đến là mặt đã không vui. 

“Cả nhà phải đợi một mình cháu, cháu oai phong ghê nhỉ.” 

Lương Tê Nguyệt gật đầu, vẻ mặt đồng tình: “Cháu cũng thấy vậy.” 

Mọi người hoàn toàn không cần phải đợi cô. Câu nói này rõ ràng là đang châm chọc cô. 

Bà nội Lương: “……” 

Lương Trọng Viễn kịp thời đỡ lời: “Là lỗi của con, con ra khỏi nhà muộn, lại còn gặp kẹt xe trên đường.” 

Bà nội Lương biết con trai nhận hết lỗi về mình, bà hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa. 

Bữa cơm tất niên do Lương Trọng Viễn đứng bếp, trong ba người con trai nhà họ Lương, ông là người nấu ăn ngon nhất. Lương Bá Xương và Lương Thúc Minh đứng bên cạnh phụ giúp, còn vợ họ thì ngồi trong phòng khách trò chuyện với người lớn tuổi. Cảnh tượng này cũng hiếm khi hòa thuận. 

Lương Tê Nguyệt ngồi một mình trên ghế sofa đơn nghịch điện thoại, Wechat nhận được rất nhiều lời chúc Tết, cô lần lượt trả lời. 

Sau đó, cô gửi riêng cho Thẩm Ký Vọng một tin nhắn, toàn là những lời chúc Tết thông thường. 

Lương Tứ thấy cô buồn chán, rủ cô lên phòng mình chơi game một lát, Lương Tê Nguyệt đồng ý. Hai anh em khoanh chân ngồi trên giường, tư thế giống nhau, chăm chú nhìn màn hình TV. 

Lương Tê Nguyệt đột nhiên lên tiếng: “Anh Tứ, hôm nay anh có nói chuyện với anh Thập Lục không?” 

Lương Tứ: “Không.” 

Lương Tê Nguyệt: “Sao anh lại không nói chuyện với anh ấy chứ, hai người không phải anh em tốt sao? Em với mấy đứa bạn thân ngày nào cũng trò chuyện.” 

Lương Tứ: “Ngày nào cũng gặp ở trường, giờ khó khăn lắm mới không gặp, ai rảnh rỗi đi tìm cậu ta nói chuyện chứ.” 

Lương Tê Nguyệt: “…” 

Lương Tứ nghe câu hỏi và giọng điệu của cô, đoán: “Em nhắn tin cho cậu ta, cậu ta không trả lời em à?” 

Lương Tê Nguyệt không nói gì, nhưng Lương Tứ biết mình đoán đúng. 

Câu “Người ta không rảnh để ý đến em” suýt chút nữa thốt ra khỏi miệng, sợ lát nữa cô lại làm ầm lên, anh bèn đổi lời: “Có lẽ cậu ta đang bận việc gì đó.” 

Lương Tê Nguyệt cũng chấp nhận câu trả lời của anh: “Có lẽ vậy.” 

Nhưng cô vẫn cảm thấy hơi trống trải trong lòng. 

…… 

Sau khi ăn cơm tất niên xong, Lương Tê Nguyệt không về nhà, cô ở lại đây để đón Giao thừa. 

Cô kê một chiếc ghế ngồi trong sân ngắm trăng. Gió đêm thổi tới, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng xào xạc của lá cây bị gió thổi. 

Lương Tê Nguyệt lặng lẽ ngồi đó, tóc dài xõa xuống, vai khoác một chiếc chăn mỏng, khuôn mặt nghiêng tĩnh lặng, ánh mắt nhìn lên mặt trăng dịu dàng và đẹp đẽ. Trong khoảnh khắc nào đó, Lương Trọng Viễn thấy hình bóng người vợ quá cố của mình trên người con gái. 

Tiếng bước chân của ông thu hút sự chú ý của Lương Tê Nguyệt. 

Thấy người đến là ông, cô nở một nụ cười: “Ba, sao ba chưa ngủ?” 

Lương Trọng Viễn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, kéo chiếc chăn mỏng trượt xuống vai cô lên: “Ba đến đón Giao thừa cùng Thất Thất của chúng ta.” 

Trăng sáng treo cao, ánh trăng vằng vặc, ánh sáng bạc dịu dàng rơi xuống mặt đất, cành lá đung đưa, bóng cây lay động. Lương Tê Nguyệt quay đầu lại, Lương Trọng Viễn đang bất động nhìn lên mặt trăng trên trời, trong mắt ông có ánh sáng và sự dịu dàng. 

Cô đột nhiên lên tiếng: “Ba, có phải ba cũng đang nhớ mẹ không?” 

Lương Trọng Viễn hơi ngạc nhiên, nhưng không phủ nhận: “Ừ.” 

Lương Tê Nguyệt: “Con cũng vậy.” 

Mẹ của Lương Tê Nguyệt qua đời vì bệnh, ngay trước Tết Nguyên đán. Bà đã không thể qua được năm mới này, cũng không thể qua được mùa đông này. 

Ký ức về ngày hôm đó đến nay vẫn in rõ trong tâm trí Lương Tê Nguyệt: bệnh viện ngập mùi thuốc khử trùng, chiếc giường bệnh màu trắng, mẹ cô nằm đó, nắm tay cô, giọng nói đã yếu ớt vô cùng. 

“Thất Thất của chúng ta, sau này nhất định phải lớn lên thật vui vẻ.” 

“Mẹ không thể ở bên con nữa, nhưng con còn có ba.” 

Nghĩ đến chồng mình, nước mắt bà không kìm được chảy xuống, thấm vào chiếc gối sau đầu.

“Ba cũng chỉ có mình con thôi, con cũng phải ở bên ba nhé.” 

“Mẹ… xin lỗi hai ba con.” 

Không thể đồng hành cùng con gái lớn lên, không thể ở bên chồng đến già, đó là điều hối tiếc duy nhất của bà. Và không thể cùng mẹ đón một năm mới cũng là điều hối tiếc của Lương Tê Nguyệt. Vì vậy, mỗi đêm Giao thừa, cô đều thức đón Giao thừa, hy vọng mình có thể đưa mẹ trên trời cùng đón từng năm mới. 

Lương Tê Nguyệt: “Mẹ nói, nhớ mẹ thì ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng, mẹ cũng đang nhìn chúng ta.” 

Mẹ của Lương Tê Nguyệt có một cái tên rất hay, gọi là Vân Kiến Nguyệt. 

“Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh”

Thấy mây tan thì gặp trăng sáng

Và cái tên Lương Tê Nguyệt được kết hợp từ tình yêu của ba mẹ cô. “Tê” có nghĩa là nương náu. Ý là Lương Trọng Viễn sẽ nương náu suốt đời trên mặt trăng Vân Kiến Nguyệt này. 

Vì vậy, sau khi Vân Kiến Nguyệt qua đời, dù bà nội Lương khuyên nhủ thế nào, Lương Trọng Viễn cũng không tái hôn. 

Lương Tê Nguyệt nhìn đồng hồ, đợi đến đúng không giờ, cô quay đầu lại nhìn Lương Trọng Viễn, mỉm cười rạng rỡ, vui vẻ nói: “Ba, chúc mừng năm mới!” 

Lương Trọng Viễn nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, cũng cười theo: “Chúc mừng năm mới.” 

A Nguyệt, con gái của chúng ta lại lớn thêm một tuổi rồi. 

Lương Tê Nguyệt lấy điện thoại ra đăng một dòng trạng thái chúc mừng năm mới lên Mạng xã hội. Và gửi tin nhắn mới cho Thẩm Ký Vọng. 

【Anh Thập Lục, chúc mừng năm mới! Năm mới bình an!】

Số chấm đỏ trên Wechat liên tục tăng lên, nhiều người bình luận hoặc thích dòng trạng thái của cô. Nhưng Lương Tê Nguyệt lại không thấy của Thẩm Ký Vọng. Tin nhắn cô gửi cho anh vào buổi sáng đến giờ vẫn chưa được trả lời. 

Bên ngoài quá lạnh, Lương Trọng Viễn bảo về nhà thôi. Đúng lúc này, bụng Lương Tê Nguyệt đột nhiên kêu “ục ục” vài tiếng, bị ông nghe thấy. 

“Đói rồi à?” 

Lương Tê Nguyệt xoa bụng mình: “Hình như hơi đói ạ.” 

Lương Trọng Viễn xoa đầu cô: “Ba đi nấu chút há cảo cho con nhé.” 

Há cảo được gói vào buổi chiều. Lương Trọng Viễn cán vỏ bánh, làm nhân thịt, sau đó rủ mấy đứa nhỏ tham gia vào. 

Lương Nghị học một lúc rồi nói mình còn bài tập về nhà chưa làm xong, lén lút trốn về phòng. Lương Tê Nguyệt khéo tay, bắt nhịp được ngay. Lương Tứ không biết gói, nhưng thấy cô chỉ có một mình, anh muốn ở lại làm cùng. Thế nhưng, anh chàng này là người không chịu ngồi yên, ở bên cạnh không những làm hỏng việc mà còn bôi cả bột mì lên mặt cô. 

Cuối cùng, những há cảo đã được hoàn thành một cách gian nan trong sự đùa giỡn của hai anh em.

Bữa cơm tất niên ăn một ít, vẫn còn thừa lại để trong tủ lạnh. Giờ đây vừa lúc có thể dùng làm bữa ăn khuya. 

Há cảo vừa nấu xong, đã nghe thấy giọng Lương Tứ từ cầu thang: “Giờ tôi lái xe qua đó, khoảng mười lăm phút là đến.” 

Lương Tê Nguyệt thấy cậu đi vội vàng, liền hỏi: “Anh Tứ, đêm hôm khuya khoắt anh đi đâu vậy?” 

“Bà của Thập Lục nhập viện rồi, anh đi thăm chút.” 

Lương Tê Nguyệt giật mình, cô cũng đứng dậy theo: “Em cũng đi!” 

…… 

Khi hai người đến bệnh viện, Thẩm Ký Vọng đang ngồi trên ghế dài ngoài phòng phẫu thuật, mặc chiếc áo hoodie đen có mũ, hai tay đút trong túi. Tóc đen rủ xuống trán, anh cúi đầu, để lộ nửa khuôn mặt nghiêng lạnh lùng, tuấn tú. 

Nghe thấy tiếng bước chân, anh nghiêng đầu nhìn sang. Anh không ngạc nhiên khi thấy Lương Tứ xuất hiện, nhưng phía sau anh ấy còn có một người đi theo. 

Chiếc khăn quàng cổ màu đỏ rượu che đi gần hết khuôn mặt cô, đôi mắt to lộ ra ngoài. Khi nhìn thấy anh, mắt cô sáng lên, như có ánh sáng lấp lánh. 

Thẩm Ký Vọng nhìn cô, nhưng lời nói lại hướng về Lương Tứ: “Sao cậu lại đưa cả cô ấy đến đây?” 

Không đợi Lương Tứ trả lời, Lương Tê Nguyệt đã tự mình trả lời: “Là em tự muốn đi theo.” 

Vừa nãy trên xe, Lương Tứ đã kể tóm tắt cho cô nghe sự việc. Sáng sớm hôm nay, Thẩm Ký Vọng đã đi cùng bà nội đến chùa ở ngoại ô để thắp hương cầu phúc. Hai bà cháu đã ở đó cả ngày. Buổi chiều khi xuống núi, bà nội anh đột nhiên ngất xỉu. Sau khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói bà bị đột quỵ nhẹ, cần phải nằm viện điều trị một thời gian. 

Hôm nay Lương Tê Nguyệt cứ nhắc mãi với Lương Tứ chuyện Thẩm Ký Vọng không trả lời tin nhắn của cô, nên vừa nãy trước khi ngủ, Lương Tứ đã chủ động gọi điện cho Thẩm Ký Vọng, tình cờ nghe thấy tiếng cấp cứu ở đầu dây bên kia, giống như ở bệnh viện, anh ấy lập tức tỉnh ngủ. 

“Anh em, cậu còn sống không đấy?” 

“…” 

Thẩm Ký Vọng tiếp lời: “Lẽ nào giờ là hồn ma đang nghe điện thoại của cậu?” 

Lương Tứ cũng không đùa giỡn với anh nữa: “Tình hình sao rồi, đêm Giao thừa mà cậu ở bệnh viện à?” 

“Ừ, bà tôi xảy ra chút chuyện.” 

Sau đó Lương Tứ nói muốn đến xem sao, xem có gì có thể giúp được không. Khi xuống lầu thì tình cờ gặp Lương Tê Nguyệt chưa ngủ, cô kiên quyết đòi đi theo, Lương Tứ cũng đành chịu. 

Lương Tứ hỏi Thẩm Ký Vọng về tình hình hiện tại của bà anh. 

Thẩm Ký Vọng: “Đã ngủ rồi, ông tôi đang ở trong đó với bà.” 

Lương Tê Nguyệt trên tay còn cầm một chiếc hộp giữ nhiệt. Cô đi đến chiếc ghế bên cạnh Thẩm Ký Vọng ngồi xuống, mở nắp hộp ra, một làn hơi trắng bốc lên từ bên trong.

Cô ghé mặt lại gần anh, giọng quan tâm: “Anh Thập Lục, chắc anh chưa ăn gì phải không? Anh có đói không, em mang ít há cảo đến, là em tự gói đấy.” 

Nghe Lương Tứ nói, Thẩm Ký Vọng bận rộn liên tục kể từ khi bà anh xảy ra chuyện, chỉ có lúc rảnh rỗi mới nhận được điện thoại của Lương Tứ. 

Vì vậy, trước khi ra khỏi nhà, Lương Tê Nguyệt đã quay lại nhà bếp lấy thêm ít há cảo mang theo. 

Thẩm Ký Vọng quả thật hơi đói, buổi trưa anh chỉ ăn cơm chay ở chùa. Từ chiều đến giờ, anh bận lo thủ tục nhập viện cho bà, đã bảy tám tiếng chưa ăn gì. Anh nhận lấy chiếc muỗng Lương Tê Nguyệt đưa cho, trực tiếp xúc từng cái bánh chẻo cho vào miệng. 

Lương Tê Nguyệt nhắc nhở: “Anh cẩn thận kẻo nóng.” 

Nhân thịt xuyên qua vỏ bánh, mang theo nước thịt vào miệng anh, độ mặn vừa phải. 

Thẩm Ký Vọng: “Không nóng, vừa đủ.” 

Mọi thứ đều thật vừa đủ. Cô xuất hiện ở đây thật vừa đủ, há cảo cô mang đến cũng thật vừa đủ. Khoảnh khắc nhìn thấy cô vừa rồi, Thẩm Ký Vọng không hiểu sao lại có cảm giác an lòng. 

Cô gái như thể bước đến bên anh cùng với ánh sáng. 

Khoảnh khắc đó anh đã nghĩ 

–– Có một người ở bên mình như thế này, dường như cũng rất tốt. 

Và Lương Tê Nguyệt, người vừa hay xuất hiện bên cạnh anh, là người đầu tiên anh nghĩ đến.

Tác giả có lời muốn nói】

Lương Tứ bên cạnh: Cứ coi như tôi đã chết rồi đi. 

Hết chương 34

Bình Luận (0)
Comment