Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 38

Chương 38

Càng đến gần cổng vào khu vực bên trong, dòng người tự động xếp thành hàng, không khí xung quanh cũng dần lưu thông hơn.

Thẩm Ký Vọng vô thức cử động tay, Lương Tê Nguyệt tưởng anh định buông ra nên lại nắm chặt hơn.

Nhận ra ý đồ của cô, Thẩm Ký Vọng khẽ nhướng mày, ánh mắt thoáng lên ý cười.

Lương Tê Nguyệt biết anh đã nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của mình, cô bèn nói thẳng: “Em muốn anh nắm tay em.”

“Được không ạ?” Âm cuối câu nói tự động kéo dài, cứ như đang làm nũng.

Thẩm Ký Vọng mềm lòng.

Không đợi được câu trả lời, Lương Tê Nguyệt nghĩ là không được, vừa định buông tay thì lại bị người ta nắm chặt trở lại.

“Được chứ, nhưng em không sợ họ phát hiện sao?”

Sau khi ở bên nhau, cả hai ngầm hiểu không công khai ra bên ngoài, giữ thái độ thuận theo tự nhiên.

Nếu bị phát hiện thì thừa nhận, chưa bị phát hiện thì cứ im lặng.

Ban đầu Thẩm Ký Vọng từng nghĩ có nên nói với mọi người không, nhưng Lương Tê Nguyệt lại muốn chơi trò tình yêu bí mật một thời gian.

Tình yêu bí mật.

Thẩm Ký Vọng thấy cô nàng này lúc nào cũng có mấy ý tưởng kỳ lạ.

Anh không nói gì, cứ chiều theo ý cô.

Ngay lúc này, Lương Tứ, Võ Kiệt và Ôn Dịch Thanh đang đứng cách họ không xa phía trước.

Cách vài người, hai bàn tay buông thõng bên hông vẫn nắm chặt lấy nhau, vừa mập mờ vừa ngọt ngào.

Trên sân khấu, DJ đang bật nhạc, không khí dần được khuấy động, đạt đến đỉnh điểm khi ban nhạc lên sân khấu biểu diễn.

“Chờ đợi một ngày nắng đẹp 

Tôi sẽ dắt em đi biển

Để kịp níu giữ khoảnh khắc này trước khi quá trễ…”

Không khí lễ hội âm nhạc đã thổi bùng lên sự náo nhiệt trong lòng mọi người, họ cùng nhau hát theo:

“Liệu có thể cùng em dốc hết sức chạy về phía đường chân trời

Mọi thứ chưa phải là kết thúc cho đến khi ánh hoàng hôn tan biến…”

Thẩm Ký Vọng nhìn Lương Tê Nguyệt đang nhảy nhót bên cạnh. Cô phấn khích đến mức đã buông tay anh ra, vung vẩy hai tay theo điệu nhạc, nụ cười rạng rỡ lan khắp khuôn mặt.

Ánh mắt anh bất giác nhuốm ý cười.

Sao lại có người, còn rực rỡ hơn cả ánh dương.

Khiến người ta không thể từ chối sự gần gũi của cô, thậm chí bị cô từng bước thu hút.

Khi bài hát sắp kết thúc, cô đột nhiên áp sát lại, ngước đầu tựa vào vai anh. Thẩm Ký Vọng cúi thấp đầu theo, cổ hơi cong.

Nhìn từ phía sau, tư thế của hai người thật tự nhiên và thân mật, vô cùng xứng đôi.

Thẩm Ký Vọng nghe thấy cô thì thầm bên tai: “Bài này anh hát cũng hay lắm.”

Thẩm Ký Vọng hơi nghiêng đầu, khoảng cách giữa hai người càng rút ngắn, chóp mũi anh lướt qua chóp mũi cô, một luồng điện xẹt qua.

Anh hỏi: “Anh hát lúc nào?”

Lương Tê Nguyệt: “Buổi tiệc tất niên đó, hồi anh năm nhất.”

Thẩm Ký Vọng: “Em xem ở đâu?”

Lúc anh học năm nhất thì cô vẫn còn học cấp ba.

“Trên… trên mạng đó.” Lương Tê Nguyệt trả lời hơi chột dạ: “Em vô tình lướt thấy.”

Thực ra không phải.

Buổi tiệc tất niên năm nhất của anh, cô đã đến tận nơi.

Hôm đó là thứ sáu, trường cô không phải học buổi tối, tan học là cô bắt xe buýt, rồi lén lút lẻn vào Nam Thanh.

Chuyện này ngay cả Lương Tứ cũng không biết.

Vì đó là bí mật thuộc về riêng cô.

Cô vẫn còn đeo cặp sách, đứng ở cửa sau của đại sảnh, một góc rất khuất, ngắm nhìn anh ở trung tâm sân khấu.

Anh vừa xuất hiện đã khiến các cô gái phía dưới hò reo.

Chiếc áo phông trắng đơn giản, quần jean màu nhạt mặc trên người anh toát lên vẻ thư sinh, lúc cười lên mắt như sao sáng, ánh nhìn rực rỡ.

Khí chất ngông nghênh phóng khoáng, không hề che giấu.

Rực rỡ vạn phần, khiến người ta rung động.

Điều khiến cô tiếc nuối là vì quá say mê nghe hát nên cô quên mất việc quay video.

Vì vậy, tối về nhà cô đã tìm trên trang chính thức của Đại học Nam Thanh, tải đoạn video chỉ khoảng năm phút đó về, đến giờ vẫn giữ trong album bí mật trên điện thoại.

Thẩm Ký Vọng không hề hay biết những điều này, thấy cô bạn gái của mình đang rất vui vẻ, anh muốn cô vui hơn nữa.

“Nếu em thích, sau này anh sẽ hát cho em nghe.”

Mắt Lương Tê Nguyệt sáng rỡ: “Được ạ.”

Sau khi lễ hội âm nhạc kết thúc, mọi người đi dọc bờ biển về phía nhà nghỉ đã đặt trước.

Bốn chàng trai đi phía sau, nhìn Lương Tê Nguyệt đang đi phía trước, cô đã cởi giày dép và bước chân vui vẻ trên bãi cát.

Hôm nay Lương Tê Nguyệt mặc một chiếc váy hai dây hoa nhí màu xanh lam, vai thẳng lưng thon, eo nhỏ nhắn dễ ôm trọn, bắp chân trắng nõn cứ nhảy lên nhảy xuống.

Hoàng hôn màu cam vàng như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp, gió biển thổi tung mái tóc dài của cô, cô quay đầu lại, nụ cười rạng rỡ, đẹp như một tuyệt sắc giai nhân.

Võ Kiệt không kìm được lấy điện thoại ra chụp cho cô một tấm, xem xong ảnh còn thốt lên kinh ngạc: “Em gái Thất Thất nhà mình đẹp quá đi.”

Thẩm Ký Vọng và Lương Tứ đồng thanh: “Nhà cậu?”

“Nhà cậu, nhà cậu.” Võ Kiệt vội vàng sửa lời, rồi nhận ra ban nãy không chỉ nghe thấy giọng Lương Tứ, cậu lại nghi hoặc nhìn Thẩm Ký Vọng: “Thập Lục, ban nãy cậu cũng nói hả?”

Thẩm Ký Vọng: “Cậu nghe nhầm rồi.”

“Thật à.” Võ Kiệt gãi đầu.

Ánh mắt Ôn Dịch Thanh lướt qua Thẩm Ký Vọng, rồi nhìn về phía Lương Tê Nguyệt đang đi trước, nhớ lại cảnh mình vô tình quay đầu nhìn thấy hai người nắm tay ban nãy, cậu đã hiểu ra phần nào.

Lương Tứ thấy Lương Tê Nguyệt càng đi gần về phía biển, bèn bước lên dặn dò cô cẩn thận kẻo chút nữa thủy triều lên, còn Võ Kiệt thì khoe với Lương Tê Nguyệt những bức ảnh đẹp cậu vừa chụp cho cô.

Tranh thủ lúc hai người kia không ở gần, Ôn Dịch Thanh hỏi Thẩm Ký Vọng bên cạnh: “Chuyện khi nào?”

Thẩm Ký Vọng thấy cậu chỉ về phía Lương Tê Nguyệt, biết chuyện hai người yêu nhau đã bị cậu phát hiện, mà Ôn Dịch Thanh vốn là người tinh tế nhất trong ký túc xá.

Thẩm Ký Vọng nói ra một mốc thời gian, Ôn Dịch Thanh nghe xong có chút bất ngờ: “Sớm hơn tôi tưởng.”

Cậu cứ nghĩ hai người này mới xác nhận quan hệ gần đây.

“Vậy tôi là người đầu tiên biết chuyện?” Ôn Dịch Thanh hỏi tiếp.

Thẩm Ký Vọng: “Ừ, họ…”

Ôn Dịch Thanh: “Vậy không nói cho họ biết vội.”

Thẩm Ký Vọng: “??”

Ôn Dịch Thanh nhìn Võ Kiệt và Lương Tứ phía trước, cười vẻ ranh mãnh: “Tôi biết được bằng thực lực, tại sao họ lại có đáp án mở chứ?”

Thẩm Ký Vọng: “…”

Hình như cũng phải, đúng là không công bằng lắm.

Khách sạn họ đã đặt tổng cộng ba phòng, hai phòng đôi và một phòng đơn, Lương Tê Nguyệt ngủ riêng một phòng.

Sau khi tắm xong, Lương Tê Nguyệt nằm sấp trên giường lật xem những bức ảnh chụp hôm nay, sau khi chọn đủ chín tấm thì đăng lên vòng bạn bè.

Có cảnh đẹp trên đường, đám đông ở lễ hội âm nhạc, hoàng hôn trên biển, đồ ăn và ảnh tự chụp.

Và cả bàn tay của một người đàn ông.

Ở giữa chín bức ảnh là hình chụp một bàn tay đàn ông đang nắm vô lăng, làn da trắng lạnh toát lên vẻ gợi cảm, rất sạch sẽ, các mạch máu trên mu bàn tay cũng thấy rất rõ.

Bàn tay kia khuỷu tay cong lên gác một bên, tư thế tùy ý, mang theo cảm giác lơ đãng mà cuốn hút.

Bên cạnh ghế phụ lái, lộ ra một đoạn nhỏ rõ ràng là góc váy của con gái.

Hoàn toàn là góc chụp của bạn gái.

Chỉ có con gái mới hiểu được tâm tư nhỏ bé này.

Ảnh vừa đăng lên, rất nhiều bạn học nữ trước đây đã để lại bình luận.

【Một phút! Tôi muốn thông tin của người đàn ông này!】

【Bàn tay gì mà đẹp tuyệt thế này, chắc chắn là một anh chàng đẹp trai!】

【Nắm đâu phải vô lăng, là nắm trái tim tôi đây này.】

Lương Tê Nguyệt chỉ trả lời bình luận đầu tiên, sau đó đi xem tin nhắn vừa nhảy ra trong nhóm ký túc xá.

【Đào Nghi】:Chuyện gì, chuyện gì! Người đàn ông đó là ai!!!

【Nguyễn Tịnh】:Còn có thể là ai.

Lương Tê Nguyệt không định giấu hai cô bạn, nên nói thật.

Biết Lương Tê Nguyệt và Thẩm Ký Vọng đã ở bên nhau, Đào Nghi la lên đòi ăn một bữa thịnh soạn.

Ký túc xá nữ có một quy tắc bất thành văn, ai thoát kiếp độc thân thì người yêu của người đó phải mời đi ăn.

【Mẹ của Xá Xíu】:Về trường rồi nói.

Đào Nghi thấy bức ảnh cô chụp có hơi quen, hỏi cô có phải đang ở Tam Á không, rồi nói mình cũng đang ở đó.

Lương Tê Nguyệt: “Cậu không về nhà hả?”

Đào Nghi: “Là Trâu Dương ấy mà, đội bóng rổ của họ trước đây thắng giải được một khoản tiền thưởng, mọi người rủ nhau đi du lịch, tớ đi theo thôi.”

Lương Tê Nguyệt: “Vậy cậu có muốn qua tìm tớ không?”

Đào Nghi: “Được chứ, được chứ, mọi người cùng chơi.”

Lương Tê Nguyệt gửi định vị cho cô bạn, bảo ngày mai qua tìm mình.

Trong phòng đôi cách đó một cánh cửa, Võ Kiệt nhìn hai bình luận mà chỉ mình cậu có thể thấy trong vòng bạn bè của Lương Tê Nguyệt, nhất thời ngây người.

– “Một phút! Tôi muốn thông tin của người đàn ông này!”

– “Không cho đâu, là bạn trai tôi đó, hihi.”

Võ Kiệt xác nhận đi xác nhận lại lần nữa là Lương Tê Nguyệt đăng bài này, rồi lại chạy đi hỏi cô em họ của mình có quen Lương Tê Nguyệt không.

Sau khi nhận được câu trả lời: “Có chứ, là bạn học cấp hai của em.” 

Võ Kiệt rơi vào trầm tư.

Lương Tê Nguyệt chắc cũng không nghĩ cô và Võ Kiệt lại có chung một người bạn trong vòng giao tiếp, trước đây cũng chưa từng phát hiện ra.

Thành phố Nam có rất nhiều trường học, không gặp nhau cũng là bình thường, gặp được nhau thì là duyên phận.

Quan trọng là lời Lương Tê Nguyệt đáp lại, bạn trai cô ấy, cô lấy đâu ra bạn trai?

Ánh mắt Võ Kiệt dừng lại ở bức ảnh thứ năm trong bài đăng, là bức duy nhất có dấu vết của con trai.

Dù mắt cậu ta có mù đến mấy cũng nhận ra đó là bạn cùng phòng đã ở chung hai năm với mình.

Đó là xe của Thẩm Ký Vọng, là tay của Thẩm Ký Vọng, nốt ruồi ở khớp ngón trỏ kia quá quen thuộc.

Họ còn từng thảo luận, bảo là hình như người có nốt ruồi ở ngón tay viết chữ đều đẹp.

Rõ ràng là năm người đi du lịch, nhưng ba người còn lại lại không được nhắc tên.

Điều này chứng tỏ điều gì?

Chứng tỏ ba người kia là bóng đèn.

Ôn Dịch Thanh vừa tắm xong bước ra khỏi phòng tắm thì bị Võ Kiệt kéo mạnh lên giường ngồi.

Cậu ta vẻ mặt thần bí, giơ một ngón tay lên, cảnh giác nhìn xung quanh, rồi mới mở miệng nói: “Dịch ca, tôi phát hiện ra một bí! mật! động! trời!”

Giọng nói đầy cảm xúc, lên bổng xuống trầm, ra vẻ “Mau hỏi tôi đi”, “Tôi đang cân nhắc xem có nên nói cho cậu không.”

Ôn Dịch Thanh dùng chiếc khăn vắt trên vai lau mái tóc vừa gội, thấy phản ứng này của cậu thì đại khái cũng đoán được chút gì đó, giọng điệu điềm tĩnh: “Thập Lục và Thất Thất ở bên nhau rồi?”

Cái gọi là bí mật động trời đã bị cậu ta một lời vạch trần.

Võ Kiệt lại một lần nữa ngây người.

Sau khi phản ứng lại, cậu ta ba câu hỏi liên tiếp: “Sao cậu biết? Biết từ khi nào? Biết rồi sao không nói cho tôi?”

Ôn Dịch Thanh: “Chỉ sớm hơn cậu một chút thôi.”

Võ Kiệt: “Vậy tôi là người cuối cùng trong ký túc xá biết chuyện?”

Ôn Dịch Thanh: “Không phải.”

Võ Kiệt lập tức nghĩ đến một người khác trong phòng bên cạnh: “Lương Tứ lại không biết sao?”

Là anh họ của Lương Tê Nguyệt, lại không hề biết em gái mình đang hẹn hò với bạn thân của mình?

Ôn Dịch Thanh nhìn nụ cười không thể giấu được trên mặt Võ Kiệt, cười gật đầu.

Võ Kiệt cười ha hả vài tiếng, tâm trạng lập tức tốt hẳn lên, lén lút bàn bạc với cậu: “Vậy chúng ta đừng nói cho cậu ấy biết nhé.”

Bạn thân đôi khi ăn ý đến thế đấy, ý nghĩ của cậu ta hoàn toàn trùng khớp với Ôn Dịch Thanh sáng nay.

“Với cái phản xạ đó của Lương Tứ, chắc phải vòng quanh Trái Đất một vòng.”

Cái cảm giác trời biết đất biết, tao biết mày không biết này, quá sướng.

Võ Kiệt vừa ngân nga hát, vừa cầm một chiếc q**n l*t màu đỏ lắc mông đi về phía phòng tắm, bước đi duyên dáng vạn phần, ra vẻ đắc ý.

Ôn Dịch Thanh phía sau cười bất lực, rồi cúi đầu gửi tin nhắn cho Thẩm Ký Vọng.

【Ôn Dịch Thanh】:Võ Kiệt biết rồi.

Biết chuyện gì, không cần nói cũng rõ.

Thẩm Ký Vọng thấy tin nhắn này thì ngẩng đầu nhìn Lương Tứ một cái.

Lương Tứ đang nằm trên chiếc giường bên cạnh chuẩn bị ngủ, đột nhiên hắt hơi hai cái.

Anh ấy xoa xoa mũi, thấy hơi ngứa, lại nhớ đến câu nói người già hay nói: “Một nhớ hai chửi.”

“Thập Lục, tôi cảm thấy có người đang chửi tôi.”

Thẩm Ký Vọng: “…”

Cảm giác của cậu không sai đâu.

【Tác giả có lời muốn nói】

Truyện này còn có tên là: #Lương Tứ khờ khạo và những người anh em#

Chú thích: Lời bài hát trong chương này trích từ bài hát “Muốn Đi Biển”.

Mọi người nghe bài hát tại đây: Muốn Đi Biển

Hết chương 38

Bình Luận (0)
Comment