Chương 5
Đào Nghi phía sau đang chú tâm ăn vặt, miệng nhóp nhép, mọi thứ xung quanh dường như không liên quan gì đến cô ấy.
Nguyễn Tịnh bên cạnh nhìn cảnh tượng trước mắt, cùng với khuôn mặt hơi đỏ của Lương Tê Nguyệt, dường như cô ấy chợt hiểu ra điều gì đó.
Đợi đến khi mưa nhỏ dần, Thẩm Ký Vọng mở dù bước ra ngoài. Trước khi đi theo, Lương Tê Nguyệt gọi với lại, vẫy tay: “Các cậu đợi nhé, tớ về lấy dù.”
Đào Nghi miệng còn đầy khoai tây chiên, nói không rõ lời: “Không cần đâu, bọn mình đợi mưa…”
Âm cuối của từ “tạnh” đột ngột biến mất, vì Nguyễn Tịnh đã bịt miệng cô ấy lại.
“Được rồi.”
Bị tước quyền nói, Đào Nghi chỉ có thể mở to mắt, khó hiểu nhìn Nguyễn Tịnh.
Nguyễn Tịnh hỏi nhỏ cô ấy: “Có muốn sau này được ăn cơm miễn phí do đàn anh Thẩm mời không?”
Đào Nghi, không thể nói, chỉ có thể gật đầu lia lịa để trả lời.
Nguyễn Tịnh: “Vậy thì đừng nói gì cả.”
Đào Nghi: “…”
Ngày sau khi kết thúc khóa quân sự là thứ bảy, tối hôm đó sẽ diễn ra buổi tiệc chào tân của Đại học Nam Thanh tại hội trường lớn.
Vì số lượng chỗ ngồi có hạn nên ai đến trước thì ngồi trước, người đến muộn chỉ có thể đứng xem phía sau.
Phòng ký túc xá của Lương Tê Nguyệt nghĩ rằng họ đã đến khá sớm, nhưng khi tới nơi, họ phát hiện ra có người còn sớm hơn.
Toàn bộ hội trường lớn có hình bán nguyệt, có chỗ ngồi ở giữa và hai bên, nhưng đã có một phần ba số ghế bị chiếm.
“Sao những người này đến sớm thế, không cần ăn tối sao?” Một cô gái đi phía sau họ cũng thốt lên cùng thắc mắc.
Cô bạn đi cùng trả lời: “Vì xem trai đẹp, nhịn đói thì tính là gì.”
“Có lý.” Đào Nghi là người nói câu này.
Lương Tê Nguyệt cười, bảo cô ấy nhanh chóng ngồi xuống, đừng chắn đường người khác.
Một lúc sau, rất nhiều người lần lượt vào hội trường, nhìn qua, gần như không còn ghế trống.
Trước khi buổi tiệc bắt đầu, các thành viên Hội sinh viên đeo thẻ nhân viên đang phát light stick cho mọi người bên dưới sân khấu.
Đào Nghi nhận một cây, vẫy trong tay, phấn khích nói: “Có cả light stick ư? Sao cứ như đang đi xem concert vậy.”
Đang nói chuyện, tiếng mic đột ngột vang lên, giống như ai đó dùng tay vỗ vào mic, ngay sau đó là một giọng nam quen thuộc truyền đến: “Buổi tiệc sắp bắt đầu, xin quý vị nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, xin cảm ơn đã hợp tác.”
Lời vừa dứt, không khí trong hội trường nhanh chóng yên tĩnh lại.
Đào Nghi ngồi cạnh Lương Tê Nguyệt, hạ giọng nói: “Anh Lương đẹp trai quá, còn làm MC nữa.”
Lương Tứ trên sân khấu mặc bộ vest đen được là phẳng phiu, dáng người thẳng tắp, mái tóc chải ngược ra sau.
Anh đứng cạnh một cô gái mặc váy dạ hội màu đỏ, tay cầm tấm thẻ, miệng khẽ động đậy, đang bàn bạc điều gì đó.
Điều Lương Tê Nguyệt chú ý lại là cô gái bên cạnh Lương Tứ: “Chị Khương Ly hôm nay cũng đẹp quá.”
Chuyện này phải quay lại thời điểm quân huấn, một lần nghỉ giải lao giữa chừng, có các anh chị Hội sinh viên mang nước đường đậu xanh đến phát cho mọi người, nói là trường đặc biệt chuẩn bị để giải nhiệt.
Tân sinh viên nghe thấy thì mừng rỡ, ào lên tranh nhau.
Lương Tê Nguyệt lúc đó đang ngồi trên đất, vừa định đứng dậy, một cánh tay trắng nõn đưa ra trước mặt cô: “Của em.”
Cô ngước nhìn, bị cô gái xinh đẹp trước mặt thu hút. Cô ấy có ngũ quan tinh tế, rạng rỡ, tóc đen da tuyết, trông sạch sẽ và cao quý, như đóa hoa phú quý giữa nhân gian.
Câu “Cảm ơn chị” chưa kịp thốt ra, cô gái đã mở lời trước: “Em là Lương Tê Nguyệt đúng không?”
Lương Tê Nguyệt chớp chớp mắt, hơi khó hiểu.
Theo ấn tượng, cô không quen biết chị gái xinh đẹp này.
“Đôi mắt của em…” Chị gái xinh đẹp đưa ngón tay chỉ vào mắt mình: “Giống hệt Lương Tứ, rất đẹp.”
Tên của anh họ mình đột nhiên được nhắc đến, giác quan thứ sáu của cô gái mách bảo—
Chắc chắn có chuyện bát quái ở đây!
“Giới thiệu chính thức nhé, chị là Khương Ly, chị dâu tương lai của em.”
“!!!”
Mặc dù trong lòng đã đoán được phần nào, nhưng Lương Tê Nguyệt lúc đó suýt nữa thì không giữ vững được bát nước đường đậu xanh trên tay.
Tối hôm đó, cô gọi điện hỏi Lương Tứ, nhưng nhận được lời phủ nhận.
Sau đó, chính Đào Nghi – chuyên gia thường xuyên hoạt động trên diễn đàn bát quái – đã kể cho cô nghe về những chuyện thầm kín giữa chị Khương Ly và Lương Tứ.
Cô gái tên Khương Ly này là đàn chị cùng khoa với họ, hiện đang theo đuổi Lương Tứ.
Khương Ly còn có chút liên quan đến Thẩm Ký Vọng, hình như là họ hàng xa nào đó của anh.
Việc cô ấy dây dưa với Lương Tứ là do một bài tập cuối kỳ. Khương Ly cần một người mẫu nam, cô ấy yêu cầu cao, không chỉ cần người có thân hình đẹp mà còn phải đẹp trai.
Vì vậy, cô ấy tìm đến Thẩm Ký Vọng, nhưng anh không chịu giúp, đẩy luôn Lương Tứ cùng phòng ra thay thế.
Đào Nghi: “Nghe nói là anh họ cậu thua cược khi chơi game với đàn anh Thẩm nên mới đồng ý giúp chị Khương Ly việc này.”
Sau đó, Khương Ly bắt đầu theo đuổi Lương Tứ, nhưng cho đến nay vẫn chưa thành công.
Đúng bảy giờ, buổi tiệc chào tân chính thức bắt đầu.
Bốn người dẫn chương trình mặc vest và váy dạ hội bước lên sân khấu, mỗi người một đoạn giới thiệu về chương trình.
Chất lượng các buổi tiệc chào tân của Đại học Nam Thanh luôn được đánh giá cao. Từ các tiết mục biểu diễn, thiết kế sân khấu đến thiết bị âm thanh, tất cả đều được đầu tư kỹ lưỡng, vì thế mới đi sâu vào lòng người.
Vì vậy, từ màn mở đầu cho đến tiết mục áp chót, Lương Tê Nguyệt và Đào Nghi đều hò reo từ đầu đến cuối, còn Nguyễn Tịnh thì ngồi yên lặng nhìn hai người họ làm ồn.
“Sau đây, xin mời quý vị cùng thưởng thức tiết mục cuối cùng của buổi tiệc chào tân năm nay, màn trình diễn đặc sắc của Ban nhạc Số học của trường chúng ta.”
Tiếng vỗ tay phía dưới sân khấu rõ ràng còn cuồng nhiệt hơn lúc nãy. Lương Tê Nguyệt vỗ đến đỏ cả lòng bàn tay, mắt không chớp nhìn chằm chằm sân khấu, thấy tấm màn nhung đỏ được từ từ kéo ra—
Ánh sáng xung quanh tái hiện, đèn chiếu rọi từ trên đỉnh đầu đổ xuống bốn người trên sân khấu.
Lương Tứ, người vừa làm MC, đã thay bộ vest trang trọng bằng trang phục thường ngày, tay cầm một chiếc dùi trống, xoay vài vòng linh hoạt trên ngón tay, động tác thuần thục.
Bên cạnh là Ôn Dịch Thanh, trước mặt là một cây đàn piano điện. Võ Kiệt đeo đàn bass đứng ở vị trí bên trái.
Thẩm Ký Vọng đứng ở vị trí trung tâm, hôm nay anh mặc một bộ đồ đen từ đầu đến chân: áo ba lỗ không tay kiểu rộng rãi, cổ đeo một sợi dây chuyền bạc.
Hai bờ vai rộng chống đỡ chiếc áo, cánh tay lộ ra có đường nét cơ bắp rõ ràng, toát ra khí chất hormone nam tính.
Anh cúi đầu, mái tóc đen ngắn hơi lỏng lẻo, phía trước là một chiếc micro đứng. Ngón tay thon dài, đẹp đẽ cầm chiếc micro màu bạc, xoay nhẹ vài vòng, dường như đang điều chỉnh độ cao phù hợp.
Sau khi điều chỉnh xong, Thẩm Ký Vọng nghiêng đầu, khẽ gật đầu về phía Ôn Dịch Thanh.
Võ Kiệt và Lương Tứ cũng nhận được tín hiệu, vào tư thế sẵn sàng.
Khi Thẩm Ký Vọng ngẩng đầu nhìn về phía khán đài, anh khẽ cười, nụ cười bất cần, khóe môi kéo nhẹ sang một bên, kiêu ngạo, khí chất ngang tàng.
Nhạc dạo vang lên, anh đứng một cách ngẫu nhiên, quần áo đen ôm lấy đôi chân dài, mũi chân nhịp nhàng gõ nhẹ xuống đất, đánh nhịp theo tiếng piano, động tác và tư thế đều toát lên vẻ lơ đãng.
Khi nhạc chính thức vào, Thẩm Ký Vọng đưa môi gần sát mic, đôi mắt hoa đào lướt nhanh qua khán giả, ánh mắt không dừng lại, nhưng vô tình đã câu được biết bao trái tim thiếu nữ.
“Hôm nay mình tôi trong đêm lạnh, ngắm nhìn những hoa tuyết đang rơi
Ôm trái tim lạnh lẽo trôi về nơi xa”
Khi anh cất giọng hát câu đầu tiên bằng tiếng Quảng Đông, cả hội trường đã bùng nổ.
Giọng hát trầm ấm, hay bẩm sinh của chàng trai, cùng với cách phát âm tiếng Quảng Đông rõ ràng, chuẩn mực, cảm xúc dạt dào, hòa quyện hoàn hảo với tiếng đàn.
“Mặc mưa gió cản lối, vẫn miệt mài theo đuổi một bóng hình trong sương ảo
Nhưng giữa đất trời bao la này, bạn và tôi, ai sẽ đổi thay?”
Võ Kiệt, người chơi bass bên cạnh, hát bè: “Liệu có ai sẽ không thay đổi…”
“Đôi lần chúng ta nhận được những ánh mắt lạnh lẽo kèm nụ cười mai mỉa
Nhưng vẫn chưa bao giờ từ bỏ những lý tưởng trong tim
Có những lần hoảng loạn, mọi cảm giác dường như tan biến
Có thể vô tình mà những lý tưởng trong lòng phai mờ dần…”
Bài hát đến đoạn cao trào, Lương Tứ giơ cao dùi trống, dồn lực gõ mạnh vào bộ trống, tạo ra những âm thanh mạnh mẽ.
Bài hát quá quen thuộc, tất cả mọi người bên dưới đều hát theo.
Các chàng trai gào thét, các cô gái thì dùng sức vung vẩy light stick trong tay.
Sóng âm thanh không ngừng nghỉ, dâng lên từng đợt, tiếng hát chìm đắm trong biển ánh sáng lung linh này.
Thẩm Ký Vọng dùng một tay kéo micro ra, nắm gọn trong tay một cách đẹp trai, rồi bước vài bước về phía trước.
Đèn chiếu rọi từ trên đầu luôn dõi theo bóng hình anh, chiếu vào khuôn mặt hoàn hảo, đường nét sâu sắc.
Anh cất lên một nốt cao hoàn hảo, đường nét cổ đẹp đẽ kéo dài xuống, yết hầu nhô ra trông vô cùng quyến rũ.
“Xin hãy tha thứ cho tôi vì dùng cả đời mình theo đuổi tự do
Chỉ sợ một ngày nào đó khi tôi ngã xuống
Thì những lý tưởng và ước mơ sẽ bị phản bội
Sợ đến một ngày chỉ còn lại bạn và tôi…”
Cả hội trường lớn bị bao trùm bởi tiếng hát vang dội, như những đợt sóng biển lớn lao về phía trước, tràn đầy nhiệt huyết và ước mơ của tuổi trẻ.
Họ là những người theo đuổi ước mơ của thời đại này, tiến bước về phía mục tiêu, không sợ hãi, không gì ngăn cản được.
Lương Tê Nguyệt bị nhấn chìm giữa đám đông, dường như tai cô đã tự động lọc bỏ mọi âm thanh xung quanh, chỉ nghe rõ tiếng hát của Thẩm Ký Vọng.
Mỗi câu hát đều chạm thẳng vào tim.
“Tôi vẫn cứ tự do tự tại
Mãi cất cao tiếng hát qua ngàn dặm bôn ba…”
Anh đứng ở vị trí trung tâm của sân khấu, cũng là nơi rực rỡ nhất.
Giống như vầng trăng sáng nhất trên bầu trời đêm, độc nhất vô nhị trên thế gian, được các vì sao vây quanh.
Và cô, chỉ là một ngôi sao nhỏ bé trong số đó, bị vầng trăng ấy quyến rũ.
…
Kết thúc một bài hát.
Nhiều người vẫn chưa hoàn hồn sau giọng hát vừa rồi.
Cho đến khi giọng nói của Thẩm Ký Vọng vang vọng khắp hội trường qua mic.
“Xin chào mọi người, chúng tôi là Ban nhạc Số học.”
Anh bất ngờ giơ tay lên, ngón trỏ và ngón giữa khép lại chạm vào trán, thực hiện động tác chào kiểu quân đội đầy phong độ về phía khán giả.
Tư thế kiêu ngạo, lại hút mọi ánh nhìn.
Vẻ bất cần đời đó đẹp trai ngất trời.
“Chào mừng các bạn đến với Nam Thanh.”
Cuối cùng, các cô gái bên dưới cũng không kìm được nữa mà thét lên.
“Ban nhạc Số học đỉnh quá, đỉnh quá!!”
“Nam Thanh có các anh thật là đáng tự hào!!”
“Cứu tôi với, Thẩm Ký Vọng là Cổ Vương* à!”
(*cổ ở đây là trùng cổ, ý câu nói này là bị TKV hạ cổ độc, bị ảnh cho bùa mê thuốc lú)
“Anh ấy đâm thẳng vào tim tôi rồi!”
Sau khi tiết mục cuối cùng kết thúc, buổi tiệc chào tân khép lại, lúc đó đã là chín giờ rưỡi tối.
Mặc dù trước đó có rất nhiều tiết mục hay, nhưng ấn tượng sâu sắc nhất đối với mọi người vẫn là Ban nhạc Số học, màn kết quá xuất sắc.
Lương Tê Nguyệt theo dòng người đi ra khỏi hội trường lớn, điện thoại rung lên, là cuộc gọi từ Lương Tứ, hỏi cô lát nữa có muốn cùng họ ra ngoài trường ăn khuya không.
Lương Tê Nguyệt nhanh chóng nắm bắt được một từ khóa trong lời anh trai.
“Họ” nghĩa là không chỉ có một mình anh ấy.
Lương Tê Nguyệt không trả lời mà hỏi ngược lại: “Có những ai đi ạ?”
Lương Tứ: “Chỉ có bốn người phòng anh thôi.”
Lần này, Lương Tê Nguyệt không ngần ngại một giây nào: “Đi ạ.”
Âm lượng câu “đi” của cô còn lớn hơn hẳn.
Lương Tứ bên đó có vẻ còn đang bận việc, xung quanh hơi ồn ào: “Được rồi, vậy lát nữa em ra cửa sau hội trường tìm anh nhé.”
Lương Tê Nguyệt: “Vâng.”
Đám đông xung quanh dần tản đi, Lương Tê Nguyệt cất điện thoại vào túi, nói với hai người bạn cùng phòng: “Tớ sẽ về ký túc xá muộn một chút, anh họ tớ rủ đi ăn khuya.”
Đào Nghi gật đầu đã biết, còn Nguyễn Tịnh nhắc nhở thêm một câu: “Ký túc xá có giờ giới nghiêm là 11 giờ rưỡi, cậu đừng về quá muộn nhé.”
“Tớ biết rồi, tớ đi đây.”
Lương Tê Nguyệt vẫy tay chào tạm biệt họ, rồi đi ngược hướng.
Cô đi vòng qua hội trường lớn đến cửa sau, nơi này ít người hơn hẳn so với cửa trước, chỉ thỉnh thoảng có vài người ra vào.
Nhân lúc một người vừa bước ra, Lương Tê Nguyệt ấn vào cánh cửa đang mở và nhanh chóng luồn vào bên trong.
Cô cúi đầu đi, vừa bước lên hai bậc thang, không may lại đụng phải một người đi đối diện. Trán cô khẽ chạm vào làn da còn đang tỏa nhiệt của chàng trai, chóp mũi cô nhanh chóng tràn ngập mùi bạc hà quen thuộc, thanh mát nhưng lạnh lẽo.
Lương Tê Nguyệt theo bản năng lùi lại, nhưng quên mất đây là bậc thang, lập tức hụt chân—
Trong lúc hoảng loạn, cô cảm nhận được mái tóc mình chạm vào một thứ mềm mại, hình như là lòng bàn tay của ai đó đỡ lấy gáy cô.
Một tiếng “Cạch” vang lên, cánh cửa đang hé mở lại bị đóng lại.
Lòng bàn tay rộng lớn của Thẩm Ký Vọng ôm lấy gáy cô, mu bàn tay tựa vào cánh cửa. Bàn tay còn lại anh xòe ngón, dùng lực chống lên cánh cửa, giúp cơ thể đang chao đảo đứng vững lại.
Anh khẽ thở ra một hơi, hơi thở nóng bỏng phả vào trán Lương Tê Nguyệt, khiến cô run lên.
Một tư thế kabedon chuẩn mực.
Tiếng đóng cửa khiến những người ở phía hậu trường quay sang nhìn.
Vì vóc dáng, họ chỉ thấy được bóng lưng cao lớn, thẳng đứng của Thẩm Ký Vọng, đang đứng đối diện với cánh cửa.
Nếu không phải vì một bàn tay trắng nõn, thon thả đang túm lấy một phần vạt áo bên hông anh, họ đã không nhận ra còn có một người nữa.
Nhìn bàn tay đó, vừa trắng vừa nhỏ, rõ ràng là của một cô gái.
Thẩm Ký Vọng cụp mắt xuống, ánh nhìn dừng lại ở vòng eo của mình, rồi men theo cánh tay trắng nõn đó lên, nhìn người chủ của bàn tay.
Giọng nói anh lười biếng, lại cố ý đè thấp xuống:
“Em gái, tay em để ở đâu đấy?”
—
【Tác giả có lời muốn nói】
Thẩm Ký Vọng: Em có thể buông tay ra chưa.
Lương Tê Nguyệt: Anh ấy gọi tôi là em gái.
Thẩm Ký Vọng: Đứng vững rồi thì buông tay.
Lương Tê Nguyệt: Anh ấy gọi tôi là em gái.
Thẩm Ký Vọng: Buông tay.
Lương Tê Nguyệt: Anh ấy gọi tôi là em gái.
Thẩm Ký Vọng: …
[Chú thích]: Ca từ trong chương này được lấy từ bài “Hải Khoát Thiên Không” của ban nhạc Beyond.
【Editor】: Mọi người có thể nghe bài hát tại đây: Hải Khoát Thiên Không
Hết chương 5