Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 57

Chương 57

Một tràng hò reo trêu chọc vang lên.

Ánh mắt tò mò, hóng chuyện của mọi người đảo qua đảo lại giữa Thẩm Ký Vọng và Lương Tê Nguyệt.

Tổng giám đốc Thẩm ra tay nhanh quá đi, cô gái nhỏ của họ vừa đến studio ngày đầu tiên đã lọt vào mắt xanh của anh rồi.

Lương Tê Nguyệt nghe thấy câu nói hơi có phần áp đặt đó của anh, cô vừa quay đầu sang đã chạm ngay ánh mắt anh. Sự lạnh lùng trong mắt anh lập tức tan biến.

Cửa phòng riêng lúc này được mở ra từ bên ngoài: “Mọi người đang nói chuyện gì mà rôm rả thế?”

Lương Tê Nguyệt nghe thấy giọng nữ quen thuộc này, cô quay hẳn người lại, biểu cảm trên mặt cũng ngay lập tức thay đổi.

“Chị Khương Ly.”

Khương Ly bước đến chỗ cô, giơ tay ra và tặng cô một cái ôm thật chặt.

“Thất Thất, mừng em trở lại.” Khương Ly ôm cô một cái rồi nhanh chóng buông ra, cười nói: “Cũng chào mừng em gia nhập MuS Studio.”

Thật ra, một lý do khác khiến Lương Tê Nguyệt chọn đến MuS Studio là vì Khương Ly cũng ở đây.

Mấy năm nay Lương Tê Nguyệt và Khương Ly vẫn giữ liên lạc, thỉnh thoảng trò chuyện qua Wechat về tình hình gần đây của mỗi người, vì thế cô biết Khương Ly ở lại Nam Thành làm việc sau khi tốt nghiệp và vào MuS Studio.

Lương Tê Nguyệt cũng nghe Khương Ly kể về chuyện cô ấy và Lương Tứ đang hẹn hò.

Nhưng Lương Tứ vừa hay đi công tác xa mấy hôm nay nên Lương Tê Nguyệt tạm thời chưa gặp anh.

“Ồ, Tổng giám đốc Thẩm sao cũng ở đây?” Khương Ly giả vờ ngạc nhiên khi thấy Thẩm Ký Vọng.

Thẩm Ký Vọng: “Đến ăn chực.”

Khương Ly: “Đến ăn chực mà cậu cũng nói năng đầy vẻ tự tin, hùng hồn như vậy được à.”

Thẩm Ký Vọng: “…”

Trong cả studio, người con gái dám nói chuyện như vậy với Thẩm Ký Vọng ngoài Mộ Sương ra thì chỉ còn Khương Ly. Mọi người đã quá quen thuộc với chuyện này nên chỉ âm thầm đứng xem kịch vui.

“Mọi người đến đông đủ rồi chứ.” Giọng Mộ Sương xuất hiện sau đó, theo sau là chồng cô, Tạ Dịch Thần.

Phòng riêng này rất rộng, có thể kê hai bàn lớn. Một bàn đã kín chỗ, bàn còn lại vẫn còn vài ghế trống. Mộ Sương kéo tay Lương Tê Nguyệt và Khương Ly đi về phía bàn còn nhiều chỗ.

“Sao lại đứng thế này, ngồi xuống đi.”

Khương Ly đi theo, vừa định ngồi xuống cạnh Lương Tê Nguyệt thì có người hành động nhanh hơn cô, chiếm mất chỗ đó trước một bước.

Cô ấy không cần nhìn cũng biết đó là ai.

Thẩm Ký Vọng ngồi xuống, nhìn Khương Ly vẫn đang đứng và “ga lăng” kéo chiếc ghế bên trái mình ra: “Đừng khách sáo, mời ngồi.”

Khương Ly: “…”

Không biết ai mới là người không khách sáo.

Lương Tê Nguyệt nhận ra người ngồi cạnh mình là ai, cô định đổi chỗ.

Vừa lúc nhân viên phục vụ đẩy xe vào để dọn món, cô thấy mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi, do dự một hồi rồi bỏ ý định đổi chỗ.

Những chiếc đĩa đựng thức ăn tinh tế lần lượt được bày lên bàn tròn. Trước hết là các món khai vị như salad rau củ, bánh gà kem trong hộp giòn, v.v., sau đó là súp, món chính, món tráng miệng và đồ uống. Món ăn đa dạng, phong phú với màu sắc bắt mắt.

Mộ Sương hỏi Lương Tê Nguyệt: “Em có uống rượu được không?”

Thẩm Ký Vọng đang ngồi cạnh Lương Tê Nguyệt, anh hé miệng định nói “Không được”, nhưng bị Mộ Sương liếc một cái: “Không hỏi em, em đừng lên tiếng.”

Thẩm Ký Vọng: “…”

Lương Tê Nguyệt: “Em uống được ạ.”

“Tốt, ngày vui chúng ta uống chút rượu chúc mừng.” Mộ Sương nói xong chợt nhớ ra bên cạnh còn có Tạ Dịch Thần, giọng cô dịu đi mấy phần so với lúc nãy: “Ông xã, được không anh?”

Thẩm Ký Vọng khịt mũi cười khẩy trước kiểu hành vi “chỉ quan lớn được đốt lửa, dân thường không được thắp đèn” của cô nàng.

Tạ Dịch Thần biết tửu lượng của vợ, hoàn toàn không thể cưỡng lại sự nũng nịu của cô, không nói không được: “Uống ít thôi nhé.”

Mộ Sương đã chuẩn bị từ trước, trong túi cô ấy giấu hai chai vang đỏ vừa lấy từ hầm rượu ở nhà ra.

Tạ Dịch Thần không hề hay biết cô đã đi xuống hầm rượu lúc nào.

Mộ Sương: “Anh chỉ mải dỗ con gái ngủ thì làm sao mà để ý đến em được.”

Tạ Dịch Thần nghe giọng cô ấy hơi có chút hờn dỗi nhưng lại rất hài lòng: “Em cũng ghen với Nhất Nhất à? Vậy tối nay để anh dỗ em ngủ nhé?”

Mộ Sương: “Ai cần anh dỗ chứ.”

Tạ Dịch Thần: “Ồ, không cần anh dỗ, vậy anh ngủ cùng nhé.”

“Khụ khụ—” Khương Ly cố tình ho khan một tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện ngày càng đi sâu hơn của cặp vợ chồng: “Xin hai người hãy chiếu cố đến người đã hơn nửa tháng không gặp bạn trai như tôi.”

Cô còn chỉ vào Lương Tê Nguyệt đang cặm cụi gỡ cua bên cạnh: “Và cả cô nàng độc thân này nữa.”

Lương Tê Nguyệt đột nhiên bị gọi tên: “…”

Cô chọn cách im lặng ăn cua.

Cua có hai cách ăn, gọi là “ăn thô” và “ăn tinh”. “Ăn tinh” phải dùng bộ dụng cụ tám món dành cho cua, từ tách chân, lấy gạch cho đến gắp thịt, mỗi bước đều có công cụ tương ứng.

Lương Tê Nguyệt luôn ăn cua theo kiểu “ăn thô”, cầm lên là bẻ ra ngay.

Thẩm Ký Vọng thì lại rất nhàn nhã, anh dùng dụng cụ để gỡ cua: dùng búa gõ nhẹ càng cua, dùng kéo cắt chân cua, dùng kim đẩy thịt chân cua ra, rồi dùng thìa xúc…

Thong thả, động tác tỉ mỉ, cầu kỳ.

Khi Lương Tê Nguyệt vừa ăn xong một con cua, một chiếc đĩa tròn màu trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, đầy ắp thịt cua, còn được xếp lại thành hình một con cua nguyên vẹn.

Việc gỡ thịt cua từ vỏ ra rồi sắp xếp lại như cũ đòi hỏi một chút kỹ thuật và sự kiên nhẫn đáng kể.

Lương Tê Nguyệt nhìn đĩa thịt cua này, nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu.

Anh chàng này đã biến con cua thành món cô không dám ăn.

Thẩm Ký Vọng thấy cô nãy giờ vẫn ăn mà giờ lại cứ nhìn chằm chằm không động đũa, anh đẩy đĩa về phía cô một chút: “Của em này.”

Mối quan hệ giữa hai người giờ không còn thân thiết như xưa, cô cũng không còn tư cách gì để ăn món anh tự tay bóc, Lương Tê Nguyệt từ chối: “Không cần đâu, tôi no rồi, cảm ơn anh.”

Câu trả lời vừa lịch sự vừa xa cách.

Như để chứng minh mình đã no, cô đặt con cua bị gặm dở xuống, ra vẻ sẽ không động đũa nữa.

Chiếc ly rượu vang đỏ bên cạnh phản chiếu khuôn mặt góc cạnh, thanh tú của Thẩm Ký Vọng. Anh đang dùng khăn giấy lau tay, nghe cô nói xong thì động tác khựng lại.

Anh hiểu rõ sức ăn của cô, vừa rồi cô chỉ uống một chút súp, ăn vài miếng cơm và hai con cua, chắc chỉ no khoảng ba phần.

Anh ném khăn giấy đã dùng vào thùng rác bên cạnh, đôi mắt đẹp cụp xuống, che giấu nét hơi cô đơn, nhưng không vạch trần cô.

“No rồi thì thôi.”

Đĩa thịt cua đã được bóc sạch đó cuối cùng nguội lạnh, nằm yên đó không ai đụng đến.

Bữa ăn kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, lúc tan tiệc, Mộ Sương hỏi Lương Tê Nguyệt ở đâu, cô đọc địa chỉ.

Mộ Sương liếc nhìn người em họ của mình, lúc này cô nàng trợ công đã xuất hiện: “Chị với Khương Ly cùng đường, chị đưa cô ấy về. Thập Lục cũng tiện đường, để cậu ấy đưa em về đi.”

Lương Tê Nguyệt: “Không làm phiền đâu ạ, em tự bắt taxi được rồi.”

Mộ Sương: “Seven, tài xế miễn phí mà em cũng không cần sao?”

Lương Tê Nguyệt vẫn từ chối: “Em không thiếu tiền taxi.”

Mộ Sương: “…”

Nghe có vẻ hơi khoe khoang, nhưng lại không thể bắt bẻ được.

Lương Tê Nguyệt chuẩn bị ra đường bắt taxi. Gió đêm khẽ lay mái tóc đen dài đến eo của cô. Dưới ánh trăng sáng, bóng lưng cô mảnh mai, chiếc váy ôm sát màu đen làm nổi bật thân hình quyến rũ, đôi chân thon thả, trắng nõn lộ ra cân đối.

Đôi giày cao gót nhung bước từng bước xuống bậc thang, động tác không nhanh không chậm, vô cùng duyên dáng.

Cô gái ngày xưa thường mang giày vải và thích chạy nhảy khắp sân trường, giờ đây đã có thể đi giày cao gót một cách vững vàng.

Trên người cô cũng toát ra một vẻ trưởng thành, chín chắn, là sự chuyển giao từ thiếu nữ sang phụ nữ.

Thẩm Ký Vọng nhìn bóng lưng cô, đứng im không nhúc nhích.

Tạ Dịch Thần nhìn anh một lúc, thấy anh không có động thái gì, ánh mắt lộ vẻ chê bai: “Đôi chân dài của cậu là để làm cảnh à, không biết đi theo sao?”

“Mặt không dày một chút thì làm sao mà theo đuổi người ta được.”

Thẩm Ký Vọng như bừng tỉnh, lập tức làm theo, sải vài bước dài đuổi theo.

Mộ Sương vẫn đứng tại chỗ, nhìn Thẩm Ký Vọng đã đi xa, cô không khỏi thắc mắc: “Lúc cậu ấy tìm em nhờ dỗ người ta về nước, mặt cậu ấy dày lắm mà nhỉ.”

Lương Tê Nguyệt vừa bước xuống bậc thang, nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, cô bắt đầu tăng tốc độ.

Nhưng đôi giày cao gót dưới chân không tránh khỏi hạn chế tốc độ của cô. Bàn tay đang buông thõng bên hông cô bị người ta nắm lấy.

Hai ngón tay của người đàn ông có thể vòng quanh cổ tay trắng nõn, thon gầy của cô. Lòng bàn tay rộng, ấm áp áp vào mu bàn tay hơi lạnh của cô, truyền hơi ấm.

Lương Tê Nguyệt như bị điện giật, vội vàng rụt tay lại, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ không tự nhiên và bối rối.

Gió lùa qua lòng bàn tay trống rỗng, Thẩm Ký Vọng không giữ được, cũng giống như cô lúc này.

Anh cố nén nỗi chua xót trong lòng và nói ra ba chữ: “Anh đưa em về.”

Lương Tê Nguyệt quay đầu đi không nhìn anh: “Không cần.”

Hôm nay cô đã nói với anh rất nhiều lần hai chữ này.

Thẩm Ký Vọng đưa ra một lý do khác: “Giờ muộn rồi, em về một mình không an toàn.”

Lương Tê Nguyệt cuối cùng cũng ngước nhìn anh. Người đàn ông trước mặt quả thật đã trưởng thành hơn nhiều so với mấy năm trước, giờ nhìn gần còn rõ ràng hơn.

Lương Trọng Viễn thường thích đọc tạp chí và báo chí kinh tế, đọc xong lại để lung tung, lần sau muốn tìm lại phải mất cả buổi.

Mấy năm nay, mỗi lần Lương Tê Nguyệt về nhà ăn lễ cùng Lương Trọng Viễn, có khi thấy cô lại giúp ông dọn dẹp. Vô tình, cô nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Ký Vọng trên mặt báo.

“Người sáng lập JW Capital”, “Tân quý đầu tư mạo hiểm”, “Nhân vật kinh tế của năm”… vô số danh hiệu danh dự được đặt lên anh.

Anh làm gì cũng thuận buồm xuôi gió, dù là trước đây hay bây giờ, những gì anh muốn dường như đều có thể đạt được.

Khoảng cách giữa cô và anh ngày càng xa.

Lương Tê Nguyệt lại lên tiếng, vẫn là lời từ chối, giọng điệu thậm chí còn lạnh nhạt hơn câu trước: “Không cần đâu, Tổng giám đốc Thẩm.”

Cô gọi anh là “Tổng giám đốc Thẩm”, phân rõ ranh giới mối quan hệ giữa hai người.

Thẩm Ký Vọng hơi sững lại khi nghe xưng hô này.

“Chúng ta đã chia tay rồi.” Lương Tê Nguyệt nhắc nhở anh: “Một người bạn trai cũ đúng mực thì nên ít xuất hiện trước mặt bạn gái cũ.”

Cô nói rất rõ ràng, cô không muốn gặp anh.

“Thất Thất.”

“Thất Thất.”

Giọng của Thẩm Ký Vọng và một giọng nam khác chồng lên nhau.

Lương Tê Nguyệt và Thẩm Ký Vọng đồng thời quay đầu lại, cả hai cùng nhìn về phía phát ra âm thanh một cách ăn ý.

Một chiếc Ferrari màu đỏ đỗ bên lề đường. Lục Thời Minh, người đã đợi sẵn ở đó, tựa vào đầu xe, thấy Lương Tê Nguyệt thì bước đến gần cô.

Thẩm Ký Vọng chợt nhớ ra giữa bữa ăn Lương Tê Nguyệt đột nhiên ra ngoài nghe điện thoại, chắc hẳn là Lục Thời Minh gọi.

Hôm nay Lương Tê Nguyệt mới về nước, nếu không làm sao cậu ta biết cô ở đây.

Trong những năm tháng trống rỗng giữa anh và cô, đã có người thứ ba xen vào rồi sao.

Lương Tê Nguyệt nhìn Lục Thời Minh đột nhiên xuất hiện: “Sao cậu lại đến đây?”

Lục Thời Minh: “Cậu nói cậu uống rượu mà, nên tôi đến làm tài xế miễn phí cho cậu đây.”

Câu này vừa nói xong, Thẩm Ký Vọng cướp lời, nói hộ đáp án thay cô: “Cô ấy không cần.”

“Đi thôi.”

Nhưng giây tiếp theo, câu trả lời của Lương Tê Nguyệt lại thẳng thừng vả vào mặt anh.

Cô từ chối Thẩm Ký Vọng đưa về, nhưng lại chấp nhận Lục Thời Minh làm tài xế miễn phí.

Lục Thời Minh thấy sắc mặt Thẩm Ký Vọng dần trở nên u ám thì đắc ý vô cùng, làm động tác “mời” với Lương Tê Nguyệt.

Lương Tê Nguyệt lên xe, tay vừa kéo dây an toàn thì cửa kính bị ai đó gõ từ bên ngoài.

Qua lớp kính, cô nhìn bóng dáng đứng bên ngoài, không biết Thẩm Ký Vọng lại muốn làm gì.

Cửa sổ xe được Lục Thời Minh ở ghế lái điều khiển hạ xuống. Cậu ta lên tiếng trước: “Anh Thẩm, anh có việc gì không?”

Thẩm Ký Vọng đột nhiên cúi người, nửa thân trên chui hẳn vào trong xe. Hơi thở đặc trưng của anh ập đến, bao trùm, không nơi nào trốn thoát.

Lương Tê Nguyệt đưa tay muốn đẩy anh ra, cảm xúc có chút dao động: “Anh làm gì vậy.”

Thẩm Ký Vọng kéo lấy dây an toàn mà cô vẫn đang nắm, không biết là cố ý hay vô tình, ngón tay anh lướt qua mu bàn tay cô, một luồng điện nhỏ như xẹt qua.

Một tiếng “cách” vang lên, dây an toàn đã được cài.

Anh nhìn chằm chằm Lương Tê Nguyệt, ánh mắt thẳng thắn, nồng nhiệt không hề né tránh, nhưng lời nói lại hướng về Lục Thời Minh ở ghế lái bên cạnh: “Cô ấy luôn quên cài dây an toàn.”

Lương Tê Nguyệt không tự nhiên quay mặt đi.

Đó là chuyện của trước kia, mấy năm cô ở nước ngoài, từ khi tự lái xe đã bỏ được thói xấu này rồi.

Vừa rồi cô đang định cài, hành động của anh quả thật là thừa thãi.

Thẩm Ký Vọng dường như chỉ đến để cài dây an toàn cho cô, nói xong thì rút người ra.

Khi cửa kính chuẩn bị kéo lên, anh lại đột nhiên thò tay vào ấn giữ. Ngón tay thon dài, sạch sẽ và đẹp đẽ như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, suýt chút nữa bị kẹp, nhưng anh không hề bận tâm.

Lục Thời Minh giận dữ cười: “Anh Thẩm, có chuyện gì anh làm ơn nói hết một lần được không.”

Thẩm Ký Vọng: “Không cần đóng cửa sổ, cô ấy sẽ bị say xe.”

Lục Thời Minh nghiến răng: “Tôi biết rồi.”

Không thấy cửa sổ bên ghế lái của cậu ta đang mở sao.

Cậu ta chỉ muốn kéo cửa sổ bên Lương Tê Nguyệt lên, để Thẩm Ký Vọng không thể đến gần cô như vừa rồi nữa.

Thẩm Ký Vọng nhìn vẻ bực bội và bất lực của cậu ta, chỉ vào chiếc xe của mình đang đậu ở đối diện, một chiếc Maybach màu đen, kín đáo nhưng cực kỳ sang trọng.

“Hơn nữa, cô ấy từng nói, cô ấy thích xe màu đen.”

Anh vỗ vào chiếc xe màu đỏ trước mặt, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười đầy vẻ xấu tính, tốt bụng nhắc nhở cậu ta: “Lần sau đổi xe đi nhé, em trai.”

【Tác giả có lời muốn nói】

Thẩm Ký Vọng: Rốt cuộc còn phải xuất hiện thêm bao nhiêu em trai nữa đây.

P/s: Chi tiết nữ chính nói thích xe màu đen ở chương 37. 

Hết chương 57

Bình Luận (0)
Comment