Chương 76
Bà nội Thẩm không nán lại bệnh viện quá lâu. Sau khi nói những lời đó với Lương Tê Nguyệt, bà nói muốn về để không làm phiền cô nghỉ ngơi.
Thẩm Ký Vọng vẫn luôn đứng ở cửa, đợi bà nội ra rồi mới nhìn vào bên trong.
Lương Tê Nguyệt bảo Thẩm Ký Vọng đừng bận tâm đến cô vội, hãy đưa bà nội về trước.
Người lớn tuổi đi lại không tiện, bệnh viện lại đông người, có người đi cùng sẽ tốt hơn.
Ra khỏi bệnh viện, Thẩm Ký Vọng tiện tay gọi một chiếc taxi, rồi mở cửa xe giúp bà.
Anh một tay chống lên nóc cửa xe, đề phòng bà cụ cúi người vào xe bị chạm đầu. Bà nội Thẩm vừa định cúi xuống, bỗng cất tiếng: “Thập Lục à…”
Thẩm Ký Vọng thầm kêu không ổn, anh đã quen với việc bà nội gọi mình là “thằng nhóc thối”, “thằng ranh con”, nên khi bà gọi thẳng tên hồi nhỏ của anh thì chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp.
Bà nội Thẩm: “Bà nội có lỗi với con.”
Thẩm Ký Vọng: “Bà làm chuyện giết người phóng hỏa gì mà cần con đi gánh tội à?”
Bà nội Thẩm: “…”
Bà nội Thẩm lập tức không còn chút áy náy nào nữa: “Thôi đi, tự nhiên bà thấy mình làm đúng rồi.”
Cứ để nó theo đuổi người ta lâu thêm chút nữa, để cháu dâu của mình uốn nắn cái tính này của nó một phen.
Thẩm Ký Vọng nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của bà nội, đại khái đoán ra được phần nào, liền hỏi trước: “Lúc nãy bà bảo con tránh đi là đã nói gì với cô ấy?”
Bà nội Thẩm: “Bà đã bảo con tránh đi, thì đó là những lời con không thể nghe.”
Thẩm Ký Vọng: “…”
Sao tự nhiên anh lại có một dự cảm chẳng lành thế này.
“Rốt cuộc bà đã nói những gì?”
“Đưa đến đây là được rồi, bà nhận ra đường.” Bà nội Thẩm kín như bưng về chuyện này, giả vờ như không nghe thấy, cúi thấp người, ngồi vào trong xe, vẫy tay với anh.
“Con mau về đi, chăm sóc tốt cho cháu dâu của bà.”
—
Lương Trọng Viễn đến bệnh viện vào buổi chiều, có Lương Tứ đi cùng.
Hôm Lương Tê Nguyệt phẫu thuật, hai người họ vừa hay đang đi công tác ở tỉnh ngoài. Chính Thẩm Ký Vọng đã chủ động báo cho Lương Tứ biết rằng Lương Tê Nguyệt vừa làm một ca tiểu phẫu và đang nằm viện.
Thế là họ vội vã quay về.
Thẩm Ký Vọng biết Lương Trọng Viễn sẽ đến nên đã đứng chờ ở cửa bệnh viện từ sớm.
Vừa gặp mặt, anh đã tường thuật mọi chuyện về tình trạng của Lương Tê Nguyệt từ đầu đến cuối, chi tiết không sót thứ gì, còn nói Lương Tê Nguyệt đang hồi phục rất tốt, vài ngày nữa có thể xuất viện rồi, bảo ông đừng quá lo lắng.
Qua lời anh nói, Lương Trọng Viễn có thể cảm nhận được anh rất quan tâm đến Lương Tê Nguyệt.
So với trước đây, Thẩm Ký Vọng quả thực đã trưởng thành lên rất nhiều, trên mọi phương diện.
So với lần đầu gặp mặt, vẻ bất cần trên người anh đã được tiết chế lại, trở nên chín chắn hơn.
Về sự nghiệp, Lương Trọng Viễn không thể phủ nhận năng lực của anh, tự mình lập nghiệp, chỉ mất hai năm đã có thể vững chân tại Nam Thành.
Giờ đây, mỗi lần trò chuyện với bạn bè, ông luôn nghe thấy ba chữ “Thẩm Ký Vọng” từ miệng họ, ai cũng khen anh “hậu sinh khả uý”.
Thẩm Tễ Minh đã gặp Lương Trọng Viễn trước khi rời khỏi Nam Thành tuần trước.
Thật ra, Lương Trọng Viễn đã dự đoán được Lương Tê Nguyệt và anh ta sẽ không có kết quả.
Lương Trọng Viễn hiểu con gái mình, trước đây thích thứ gì sẽ thích rất lâu, người cũng vậy.
Ông cũng chỉ muốn Lương Tê Nguyệt thử tiếp xúc với người khác xem sao, nếu con bé không thích thì ông cũng sẽ không ép buộc.
Thôi, chỉ cần con gái ông thích, chỉ cần con gái ông hạnh phúc, thế là đủ rồi.
“Mấy hôm nay phiền cháu chăm sóc Thất Thất rồi.” Giọng Lương Trọng Viễn nói với anh đã ôn hòa hơn rất nhiều.
Thẩm Ký Vọng: “Không phiền đâu ạ, là việc cháu nên làm.”
Thang máy đến tầng phòng của Lương Tê Nguyệt, Thẩm Ký Vọng đưa tay chặn cửa để họ đi ra trước, rồi mới theo sau.
Lương Tứ đi song song với Lương Trọng Viễn, bàn tay đặt sau lưng lặng lẽ giơ ngón cái về phía Thẩm Ký Vọng.
Thẩm Ký Vọng thấy hành động nhỏ của anh ấy, trong lòng nhẹ nhõm hẳn.
Lương Tê Nguyệt vừa thấy Lương Trọng Viễn đã đưa hai tay bịt tai lại, động tác vô cùng đáng yêu, bĩu môi: “Được rồi, ba có thể bắt đầu.”
Lương Trọng Viễn: “Bắt đầu cái gì?”
Lương Tê Nguyệt: “Mắng mỏ con chứ gì.”
Lương Trọng Viễn: “…”
Ông đưa tay khẽ búng vào trán cô: “Không mắng con.”
Lương Tê Nguyệt ngạc nhiên ra mặt, cứ tưởng Lương Trọng Viễn vừa đến sẽ mắng cô vì tội không báo cho ông biết chuyện cô bị bệnh.
Thật ra, Lương Trọng Viễn vốn định trách mắng cô một trận, nhưng lúc nãy trên đường đến, Thẩm Ký Vọng đã nói với ông: “Thất Thất không phải không muốn báo cho bác, chỉ là sau khi làm xét nghiệm thì cô ấy phải vào phòng mổ ngay, sau đó thì phải nằm nghỉ dưỡng sức.”
“Cháu đã ở bên cạnh cô ấy lúc đó, nếu tình huống nguy kịch, cháu nhất định sẽ thông báo cho bác kịp thời.”
“Mong bác đừng trách cô ấy, nếu phải trách thì hãy trách cháu.”
Thẩm Ký Vọng đã đoán trước được phản ứng của Lương Trọng Viễn, sợ ông sẽ trách Lương Tê Nguyệt nên đã tự mình nhận hết trách nhiệm.
Không bị mắng, sắc mặt Lương Tê Nguyệt lập tức giãn ra, cô ôm cánh tay Lương Trọng Viễn làm nũng: “Ba ơi, cơm bệnh viện không ngon, đợi con về nhà ba nấu món ngon cho con ăn nhé.”
Lương Trọng Viễn nghe cô nói vậy, hỏi: “Vậy mấy hôm nay con ăn gì?”
Lương Tê Nguyệt chỉ vào Thẩm Ký Vọng, bĩu môi: “Cháo anh ấy nấu, cũng không tệ.”
Lương Trọng Viễn nhìn Thẩm Ký Vọng, không ngờ anh lại biết nấu ăn.
Lương Tứ đứng một bên, biết Lương Tê Nguyệt vừa nói tốt cho Thẩm Ký Vọng trước mặt Lương Trọng Viễn.
Rõ ràng có thể nói là ăn cháo, nhưng lại cố tình nhấn mạnh là do Thẩm Ký Vọng nấu, còn đưa ra lời nhận xét.
Lương Tứ hùa theo: “Vậy em đúng là có phúc, anh quen cậu ta lâu như vậy rồi mà chưa được ăn cậu ta nấu dù chỉ một hạt gạo.”
Thẩm Ký Vọng: “Một hạt gạo cậu cũng ăn không no đâu nhỉ.”
“…”
Lương Tứ nghiến răng: “Đó có phải là trọng điểm không.”
Lương Trọng Viễn vẫn muốn tìm hiểu thêm về việc Thẩm Ký Vọng xuống bếp: “Ngoài nấu cháo ra, còn biết nấu món gì khác không?”
Thẩm Ký Vọng: “Cháu biết một vài món ăn gia đình, trước đây học được từ ông nội.”
Lương Tứ: “Vừa hay, Thất Thất không biết nấu ăn, sau này phải tìm người biết nấu.”
Lời Lương Tứ nói mang tính gợi mở rất rõ ràng, Lương Trọng Viễn nghe ra nhưng không bày tỏ ý kiến gì.
Chỉ để lại một câu: “Nếu có dịp, thử trổ tài cho ta xem.”
*
Một tuần sau, bác sĩ đến kiểm tra tình hình hồi phục vết mổ của Lương Tê Nguyệt, nói rằng cô có thể xuất viện.
Lương Trọng Viễn nói tan làm sẽ đến bệnh viện đón cô về nhà.
Thẩm Ký Vọng giúp cô thu dọn quần áo, rồi đi làm thủ tục xuất viện.
Lương Tê Nguyệt vừa định đưa tay cầm lấy hành lý của mình, đã bị Thẩm Ký Vọng vừa trở về nhanh hơn một bước lấy đi, rồi khoác chiếc túi xách của cô lên một bên vai anh.
Chiếc túi xách của Lương Tê Nguyệt có hình nơ bướm, không lớn, bình thường chỉ dùng để đựng điện thoại và son môi.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt đang mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, trang phục lịch sự chỉnh tề, nhưng sự xuất hiện của chiếc túi nơ màu hồng trên người anh vừa có cảm giác đối lập, lại vừa xen lẫn một sự dễ thương khó tả.
Thẩm Ký Vọng thấy cô nhoẻn cười, có chút khó hiểu.
Lúc anh rời đi, cô gặp chuyện gì vui à?
Lương Tê Nguyệt nghỉ ngơi thêm vài ngày ở nhà, đợi cơ thể hoàn toàn hồi phục mới đi làm.
Ngày đi làm, Thẩm Ký Vọng lái xe đưa cô đi. Lương Tê Nguyệt vừa lên xe, trong lòng đã được nhét một túi đồ.
Cô mở ra xem, là há cảo và xíu mại mà cô thích, cùng với hộp sữa nhãn hiệu quen thuộc cô hay uống.
Lương Tê Nguyệt nghiêng đầu nhìn Thẩm Ký Vọng đang lái xe, khóe môi cong lên, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ.
Đến studio MuS, Lương Tê Nguyệt tháo dây an toàn trước ngực, giả vờ như vô tình mở lời:
“Thẩm Ký Vọng, anh theo đuổi em lại lần nữa đi.”
Trước đây là cô theo đuổi anh, công bằng mà nói, cô cũng muốn anh theo đuổi cô một lần.
Những lần trước đều không tính, cô muốn anh theo đuổi theo cách cô nói.
Câu nói này của cô không khác gì một tấm giấy thông hành, cho phép Thẩm Ký Vọng tự do ra vào thế giới của cô.
Thẩm Ký Vọng sao có thể không đồng ý.
“Được.”
*
Sau đó, Thẩm Ký Vọng lại bắt đầu chế độ theo đuổi bạn gái lần nữa.
Mỗi sáng trước khi Lương Tê Nguyệt đi làm đều nhận được một bó hoa, lúc là hoa hồng phấn, lúc là các loại hoa khác.
Lương Tê Nguyệt sẽ báo trước một ngày loại hoa mà cô muốn anh tặng vào ngày mai, còn giải thích ý nghĩa của từng loại hoa, bắt anh phải nhớ.
“Ví dụ như hoa cẩm chướng thì anh đừng tặng em nhé, trừ khi anh muốn em làm mẹ anh.”
Thẩm Ký Vọng: “…”
Mỗi sáng Thẩm Ký Vọng đều lái xe đến đón Lương Tê Nguyệt đi làm, Lương Tê Nguyệt bảo cô muốn ăn gì.
Anh sẽ mang theo một phần bữa sáng nóng hổi đến gặp cô, món ăn đa dạng, đều là những thứ cô thích ăn.
Thậm chí đôi khi là cháo do chính tay anh nấu.
Buổi trưa, Thẩm Ký Vọng sẽ xuất hiện ở studio như trước đây, cùng cô ăn cơm.
Lương Tê Nguyệt đôi khi ăn phải món không thích, sẽ nhờ Thẩm Ký Vọng giải quyết, tiện thể gắp miếng thịt trong chén anh sang cho mình.
Đến tối, nếu Lương Tê Nguyệt tan làm sớm, Thẩm Ký Vọng sẽ rủ cô đi ăn tối, rồi sau đó đi xem một bộ phim.
Phim gì đều do Lương Tê Nguyệt chọn, phim tình cảm và hài kịch chiếm đa số, thỉnh thoảng sẽ thử thách bằng một bộ phim kinh dị.
Thẩm Ký Vọng không thích xem phim, cảm thấy rất nhàm chán, sợ mình ngủ gật nên anh cứ chăm chú nhìn nghiêng mặt Lương Tê Nguyệt.
Mỗi lần xem phim, Lương Tê Nguyệt đều rất nhập tâm, bỏng ngô trên tay đôi khi cũng quên ăn, hoàn toàn đắm chìm vào nội dung phim.
Gặp những cảnh giật gân, cô sẽ theo phản xạ tự nhiên mà nghiêng người dựa vào Thẩm Ký Vọng.
Thẩm Ký Vọng rất thích sự dựa dẫm mang tính bản năng này của cô.
Sau khi xem phim xong, họ sẽ đi dạo phố đơn giản, trải qua một ngày như bao cặp đôi bình thường khác.
Tình trạng này kéo dài suốt hai tháng, đến nỗi studio MuS đều nghĩ hai người đã quay lại với nhau, ngay cả bạn bè thân thiết cũng nghĩ họ đã tái hợp.
Nhưng câu trả lời của người trong cuộc Lương Tê Nguyệt lại là phủ định: “Không có nha, bọn tôi chưa có ở bên nhau.”
Thật ra, mối quan hệ hiện tại của hai người chẳng khác gì các cặp đôi bình thường, chỉ thiếu một lời xác nhận mà thôi.
Khi Đào Nghi hỏi nguyên nhân, Lương Tê Nguyệt trả lời: “Tớ thấy mình khá tận hưởng quá trình được anh ấy theo đuổi này.”
Đào Nghi: “Vậy giờ cậu đang thả cá à?”
Nuôi cá trong ao cá của mình, muốn câu lúc nào thì câu lên, không muốn câu thì cứ để cá tự bơi.
Lương Tê Nguyệt nghe cô ấy mô tả cũng thấy khá đúng.
Đào Nghi mặt đầy thán phục, giơ ngón cái lên với cô: “Chỉ có cậu mới dám nuôi con cá lớn Thẩm Ký Vọng này thôi.”
Lương Tê Nguyệt: “…”
—
Cuối tuần hôm đó, hai người đi hẹn hò.
Thẩm Ký Vọng trước đó có để ý thấy Nam Thành gần đây có một buổi triển lãm nghệ thuật, vừa hay có tác phẩm của nghệ sĩ Lương Tê Nguyệt yêu thích, nên rủ cô đi xem.
Trên đường đi, Lương Tê Nguyệt ngồi ở ghế phụ, ngắm cảnh ven đường, đột nhiên quay sang hỏi anh: “Thẩm Ký Vọng, anh có biết thả cá là có ý gì không?”
Thẩm Ký Vọng quan sát tình hình đường phía trước, vẫn dành sự chú ý để trả lời cô: “Biết.”
Lương Tê Nguyệt: “Vậy anh có cảm thấy bây giờ em đang…”
Thẩm Ký Vọng: “Thấy.”
Lương Tê Nguyệt: “…”
Anh không thể suy nghĩ một chút rồi mới trả lời cô sao! Sao lại khẳng định như vậy.
Lương Tê Nguyệt khẽ hừ một tiếng, đảo mắt, lấy ra lá chắn của mình: “Là bà nội anh bảo, đừng có nhanh chóng đồng ý với anh, để anh theo đuổi em lâu thêm chút nữa.”
Xe vừa hay đến nơi, lốp xe ma sát trên đường nhựa, từ từ dừng lại.
Thẩm Ký Vọng nhớ lại câu “Bà nội có lỗi với con” mà bà nội Thẩm đã nói ở cửa bệnh viện hôm đó, hóa ra là vì chuyện này.
“Bà ấy đúng là bà nội ruột của anh.” Anh nghiến răng nói.
Anh vốn dĩ sắp leo lên đến đỉnh núi rồi, bà nội ruột của anh không những không kéo anh lên mà còn đẩy một tảng đá xuống.
Khiến anh phải quay lại chân núi, làm lại từ đầu.
Lương Tê Nguyệt a lên một tiếng: “Nghe giọng điệu của anh, hình như không mấy vui vẻ với việc theo đuổi em lại à?”
Lương Tê Nguyệt hơi bực, đang định đẩy cửa xuống xe, Thẩm Ký Vọng đã nhanh hơn một bước, giữ tay cô lại.
Lòng bàn tay rộng lớn áp vào mu bàn tay cô, nắm trọn cả bàn tay cô. Anh nghiêng người phủ lên phía trên cô, mùi hương trên người anh lại trở về mùi bạc hà thanh mát ban đầu, vì Lương Tê Nguyệt nói mùi này dễ chịu.
Lương Tê Nguyệt quay mặt đi không muốn nhìn anh, nhưng gương mặt lại bị anh mạnh mẽ bẻ chính lại.
Anh nhìn gò má cô hơi phồng lên vì giận dỗi, thấy thật đáng yêu, không nhịn được đưa ngón tay chọc vào.
“Không có không vui vẻ, theo đuổi em bao lâu cũng được, em muốn đồng ý lúc nào thì đồng ý.”
Thẩm Ký Vọng trả lời câu hỏi vừa nãy của cô.
Nhưng câu nói trước vừa nghe có vẻ thấu hiểu bao nhiêu, thì câu sau lại bá đạo bấy nhiêu.
“Nhưng trong ao cá của em, chỉ được phép có một mình con cá là anh thôi.”
Lương Tê Nguyệt bốc đồng, đi trên ranh giới nguy hiểm: “Không thể nuôi những con cá khác sao.”
Thẩm Ký Vọng lạnh lùng nhả ra hai từ: “Không, thể.”
Trước đây đã có Lục Thời Minh, sau đó lại đến Thẩm Tễ Minh.
Và cả cậu nhóc ở studio hiện tại, thường xuyên gọi cô bằng “chị Seven” ngọt xớt.
Nếu lại xuất hiện thêm tình địch khác…
Thẩm Ký Vọng càng nghĩ càng tức.
Mùi chua trên người anh gần như sắp tràn ra, mặt mày tối sầm, nhíu mày, giống hệt một đứa trẻ đang hờn dỗi, đáng yêu vô cùng, khiến Lương Tê Nguyệt không nhịn được cười.
Bàn tay rảnh rỗi của Lương Tê Nguyệt chạm lên mặt anh, mắt anh lập tức mở to hơn một chút, nhìn chằm chằm vào cô.
Trong phút chốc cả hai không ai nói gì, anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh, bầu không khí mờ ám trong xe dâng cao, bao quanh hai người.
Lương Tê Nguyệt làm theo ý muốn trong lòng, tay cô từ từ vuốt theo đường nét khuôn mặt anh, phác họa những đường nét hoàn hảo của người đàn ông.
Rồi lại chạm vào nốt ruồi lệ ở khóe mắt anh, màu sắc rất nhạt, điểm xuyết vừa vặn ở vị trí đó, trông thật đẹp.
Lương Tê Nguyệt bị đôi mắt anh mê hoặc, khẽ nhướng đầu lên, đặt một nụ hôn rất nhẹ lên môi anh.
“Không nuôi nữa, cá khác làm gì có con nào đẹp bằng anh.”
Cảm giác chạm vào bờ môi thật đến mức khiến anh tin chắc rằng mình không bị ảo giác.
Thẩm Ký Vọng, người luôn tự cho là có khả năng hiểu biết tốt, sau khi nghe câu nói đó vẫn cứ nghiền ngẫm mãi xem có phải là ý mà anh đang nghĩ không.
“Ý gì?”
Lương Tê Nguyệt thấy vẻ không tin, xen lẫn chút dè dặt trong mắt anh, nụ cười trên mặt càng thêm sâu.
“Ý là—”
Lương Tê Nguyệt lại hôn anh lần nữa, in dấu lên môi anh, mỏng, ấm áp và mềm mại.
“Kể từ bây giờ, Lương Tê Nguyệt là bạn gái của anh.”
—
【Tác giả có lời muốn nói】
Lương Tê Nguyệt: Haizz, sắc đẹp làm người ta mê muội.
Gần đây ngủ không đủ giấc, mai xin phép nghỉ không cập nhật.
Phần cuối của truyện này đã tiêu hao của tôi rất nhiều năng lượng, cần nghỉ ngơi một chút, cảm ơn sự thông cảm của mọi người.
Hết chương 76