Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 81

Chương 81

Suốt buổi tối hôm đó, ý thức của Lương Tê Nguyệt chẳng còn tỉnh táo.

Trong cơn mơ màng, cô cảm thấy mình được ai đó ôm vào phòng tắm. Vừa chạm vào dòng nước ấm nóng, hơi thở của Thẩm Ký Vọng đã kề sát theo.

“Anh…” Cô nói chẳng nên lời.

“Anh chậm… chậm một chút.”

Bàn tay đang giãy giụa của cô bị anh nắm lấy, ấn lên ngực anh.

Thẩm Ký Vọng cắn nhẹ vành tai cô – đó là điểm nhạy cảm của Lương Tê Nguyệt.

Cô nghe thấy giọng anh vừa lưu manh vừa xấu xa:

“Chuyện này không chậm được đâu, bảo bối à.”

Tay Lương Tê Nguyệt trượt đi, chạm vào cơ bụng săn chắc của anh.

Cô cảm thấy hình như mình sắp chết rồi.

Sáng hôm sau, Lương Tê Nguyệt ngủ thẳng đến trưa. Khi tỉnh dậy, cô vẫn nằm gọn trong vòng tay Thẩm Ký Vọng.

Chiếc chăn màu xám phủ lên hai người, lò sưởi trong phòng ngủ đang bật. Cánh tay anh gác ngang eo cô, ngực dán chặt vào lưng cô, chẳng khác nào một chiếc lò sưởi khổng lồ, khiến da thịt cô nóng rực.

Lương Tê Nguyệt thấy trời đã sáng, cô dụi mắt.

Cô xoay người lại một chút. Vừa nhúc nhích, Thẩm Ký Vọng đang ôm cô liền tỉnh giấc, vùi đầu vào cổ cô. Anh chưa kịp mở mắt hẳn đã theo bản năng mà hôn cô.

Ký ức đêm qua quá sâu sắc, khiến Lương Tê Nguyệt theo phản xạ run rẩy, đưa tay đẩy anh ra.

“Không, không cần nữa.”

Nghe cô nói vậy, Thẩm Ký Vọng dừng động tác, bật ra một tiếng cười ngắn ngủi từ cổ họng.

Cơn cười làm lồng ngực anh rung lên, giọng nói trầm khàn.

Yết hầu anh trượt lên xuống, chạm vào xương quai xanh của cô, tạo nên sự giao thoa đầy mờ ám.

“Mới có thế đã không chịu nổi rồi sao?”

“…”

“Mới có thế”? Cái gì mà “mới có thế”?

Lương Tê Nguyệt tức đến muốn cắn anh, nhưng hai người đang ôm nhau, cô không biết nên cắn chỗ nào, cảm giác cắn chỗ nào cũng không đúng.

Cô đổi sang nắm lấy tóc anh, dùng chút sức giật nhẹ, như thể đang cảnh cáo anh.

“Giật tóc anh à?”

Thẩm Ký Vọng cũng không giận, anh ngả đầu về sau theo lực kéo của cô, môi mỉm cười, khàn giọng nói: “Em biết tư thế này thường dùng trong trường hợp nào không?”

Lương Tê Nguyệt: “???”

Thẩm Ký Vọng thấy vẻ mặt cô ngây ra, anh tử tế giải đáp cho cô, nhả ra hai từ.

Lương Tê Nguyệt nghe rõ anh nói gì, cô mở to mắt, biểu cảm từ kinh ngạc chuyển sang xấu hổ.

Má cô ửng hồng, lan cả xuống vùng da ở cổ.

Cô vội vàng bịt miệng anh lại, sợ anh lại thốt ra lời lẽ “hổ lang” nào nữa.

Thẩm Ký Vọng không hiểu sao lại rất thích nhìn cô xấu hổ, nhất là khi đang ở trên giường.

Cô càng ngượng ngùng, anh lại càng muốn trêu chọc.

Bản chất xấu xa trong xương cốt đàn ông trỗi dậy.

Khắp người cô chỗ nào cũng mềm mại, bàn tay đang bịt miệng anh cũng vậy, lòng bàn tay mũm mĩm, cảm giác rất thích.

Anh vẫn tiếp tục hôn cô, hôn lên lòng bàn tay cô, như thể hôn thế nào cũng không đủ.

Lương Tê Nguyệt hơi không chịu nổi dáng vẻ này của anh, cô rụt tay về.

“Đừng, đừng hôn nữa.”

Thẩm Ký Vọng không nghe, lại hôn cô thêm một lúc, cho đến khi nghe thấy tiếng “ùng ục” phát ra từ bụng Lương Tê Nguyệt.

Lương Tê Nguyệt cũng nghe thấy, cô nhìn Thẩm Ký Vọng đã dừng động tác, cầu cứu người đàn ông duy nhất biết nấu ăn trong căn phòng này, giọng nói mềm mại làm nũng: “Thẩm Ký Vọng, em đói rồi.”

Thẩm Ký Vọng vừa bực vừa buồn cười, cảm giác nóng nảy khi nãy hôn cô từ từ dịu xuống.

Nghe cô làm lành với mình, anh biết cô thật sự đói mới như vậy, nên không trêu cô nữa.

“Muốn ăn gì?” Thẩm Ký Vọng hỏi.

Trời đông lạnh buốt, Lương Tê Nguyệt nằm trong chăn cũng chẳng muốn động đậy, cũng không muốn anh phải chạy ra ngoài mua đồ cho cô. Cô hỏi anh trong tủ lạnh có gì, cô ăn tạm lấp bụng là được.

Thẩm Ký Vọng suy nghĩ một lát: “Có hoành thánh.”

Lương Tê Nguyệt vốn nghĩ anh sẽ nói trong tủ lạnh chỉ có không khí, không ngờ lại có món hoành thánh cô thích.

Thẩm Ký Vọng nói: “Tối qua anh về nhà ông bà nội ăn cơm, bà gói một ít bảo anh mang về.”

Bà nội Thẩm thường tự tay làm hoành thánh, sủi cảo các loại để ăn sáng.

Biết Thẩm Ký Vọng lười biếng, lần nào bà cũng gói dư một ít để anh mang về.

Lương Tê Nguyệt nghe anh nói vậy thì mắt sáng rỡ, bảo bà nội anh thật tốt quá, rồi giục anh mau đi nấu cho cô ăn.

Thẩm Ký Vọng thấy phản ứng đáng yêu của cô, nói một tiếng “Được”, hôn cô một cái rồi mới trở mình xuống giường.

Anh chỉ mặc một chiếc quần ngủ, để lộ nửa thân trên. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa phòng ngủ, bóng anh đổ dài trên sàn.

Toàn bộ tấm lưng anh quay về phía Lương Tê Nguyệt, hai bên vai rộng và mạnh mẽ, eo thon gọn, cơ bắp rõ nét, thân hình tam giác ngược hoàn hảo.

Da anh vốn trắng hơn con trai bình thường một chút, nên mấy vết cào rõ ràng từ lưng lên vai rất nổi bật.

Màu đỏ nhạt, trông giống như bị móng tay cào.

Rõ ràng là “tác phẩm” của Lương Tê Nguyệt.

Lương Tê Nguyệt giơ tay mình lên nhìn hai cái, thầm nghĩ móng tay mình hình như cũng không dài lắm, cô tự hỏi đêm qua mình có dùng sức đến vậy không.

Vừa hồi tưởng lại cảnh tượng đó, những hình ảnh khác lại hiện lên trong đầu, mặt cô lại không kìm được mà đỏ lên.

Thẩm Ký Vọng lấy chiếc áo phông cotton đen treo trên ghế khoác vào, cơ bụng và đường nhân ngư lướt qua nhanh chóng. Vừa quay người lại, anh đã thấy biểu cảm của Lương Tê Nguyệt.

Anh cúi người xuống, hai tay chống ở mép giường, hơi ngẩng đầu nhìn cô, giọng điệu trêu chọc: “Nghĩ gì thế.”

“Không có.” Lương Tê Nguyệt nắm chặt chiếc chăn đang đắp trên người, kéo lên che cả mặt.

Giọng nói nghèn nghẹn phát ra từ trong chăn, cô còn thò một chân ra đá anh: “Anh mau đi nấu đi.”

Thẩm Ký Vọng cúi xuống hôn lên trán cô, nơi duy nhất còn lộ ra, ánh mắt bất lực nhưng đầy cưng chiều.

“Biết rồi.”

Trước khi ra khỏi phòng, anh còn ngoái lại nhìn một cái, rồi quay lại nắm lấy bàn chân cô nhét vào trong chăn: “Đừng để bị lạnh.”

Lương Tê Nguyệt tranh thủ lúc Thẩm Ký Vọng đang nấu ăn để đi vệ sinh cá nhân.

Phòng ngủ của anh có một phòng tắm. Bên trong có hai bộ đồ dùng vệ sinh. Ban đầu là để dành cho Lương Tê Nguyệt dùng trước đây, sau khi hai người tái hợp, anh đã thay bộ cũ, mua một bộ mới hoàn toàn theo sở thích của cô.

Thẩm Ký Vọng nấu xong hoành thánh thì bưng bát vào, thấy cô không còn trên giường.

Anh nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm, bèn đặt bát sang một bên.

Lương Tê Nguyệt đang đánh răng, một tay cầm bàn chải, tay kia chống lên bồn rửa mặt để giữ thăng bằng.

Bởi vì chân cô mềm nhũn, đứng không vững chút nào.

Trong lòng cô thầm mắng một người nào đó, người bị mắng vừa hay xuất hiện phía sau cô, còn hắt hơi một tiếng.

Thẩm Ký Vọng dụi mũi, bước vào từ bên ngoài, nhìn cô gái đầy bọt trắng trong gương, giọng điệu cà lơ phất phơ: “Mắng anh à?”

Lương Tê Nguyệt: “…”

Giờ này cô còn dám trêu chọc anh nữa sao, cô vội vàng lắc đầu.

Thẩm Ký Vọng duỗi dài cánh tay, dễ dàng ôm cô vào lòng.

Trải nghiệm đêm qua trong phòng tắm khiến Lương Tê Nguyệt quá nhạy cảm, cô buông cả bàn chải, hai tay vùng vẫy nhưng bị anh giữ chặt, không thể thoát ra.

Thẩm Ký Vọng nhận lấy bàn chải cô đang ngậm, tay kia vững vàng ôm lấy cô, để cô tựa vào lòng anh.

“Chân bị mềm nhũn à?”

Anh nhìn thấu ngay “khó khăn” hiện tại của cô, giúp cô đánh răng, rồi còn chu đáo hứng nước ấm bằng cốc cho cô súc miệng.

Từ khi cô nhớ chuyện, chưa từng có ai giúp cô làm những việc này. Cô nhìn người đàn ông trong gương, ánh mắt rủ xuống, động tác dịu dàng tỉ mỉ.

Súc miệng xong, Lương Tê Nguyệt vừa định nói lời cảm ơn, anh đã hôn cô thật nhanh một cái.

Thẩm Ký Vọng véo má mềm mại của cô, cười tủm tỉm: “Tiền công.”

“Tiền công” cho việc vừa giúp cô đánh răng.

Lương Tê Nguyệt: “…”

Cảm động nãy giờ coi như công cốc.

Thẩm Ký Vọng dùng một tay giữ eo cô, để chân cô móc vào eo anh, rồi dễ dàng bế cô lên giường như bế một đứa trẻ, sau đó đắp chăn cho cô.

Anh ngồi bên mép giường, một chân gác lên chiếc chăn màu xám, lấy bát hoành thánh đặt trên tủ đầu giường, đưa đến miệng cô.

“Chắc là hết nóng rồi, em thử xem.”

Lương Tê Nguyệt dùng thìa múc một ngụm nước dùng uống trước. Thẩm Ký Vọng còn cho thêm hai quả trứng khi nấu hoành thánh, nước dùng rất đậm đà.

Cô nếm thấy mùi tiêu.

Thẩm Ký Vọng giải thích: “Tiêu có tác dụng giữ ấm, làm ấm bụng.”

“Vậy anh cũng uống một chút đi.”

Lương Tê Nguyệt đút cho anh một ngụm.

Bát hoành thánh đó cuối cùng là hai người cùng nhau giải quyết.

Hoành thánh nhân tôm, thịt tôm đầy đặn, độ mặn vừa phải, hòa quyện hoàn hảo với nước trứng.

Lương Tê Nguyệt nhớ lại lần trước đi ăn với Thẩm Ký Vọng, anh đã nói hoành thánh bà nội anh làm rất ngon.

Giờ thấy quả thật như vậy.

Cô ăn với vẻ mặt thỏa mãn, mắt híp lại.

Thẩm Ký Vọng rút một tờ khăn giấy lau miệng cho cô, dụ dỗ: “Thích thì về nhà với anh đi, để bà nội anh gói nhiều hơn cho em ăn.”

Lương Tê Nguyệt biết anh đang gài bẫy, cô hỏi lại: “Anh không thể học lén được sao?”

Thẩm Ký Vọng: “Không được, bà anh bảo nghề của bà truyền nữ không truyền nam.”

Lương Tê Nguyệt: “…”

Cô đút một cái hoành thánh vào miệng anh, muốn nhân cơ hội này bịt cái miệng đang nói bậy của anh lại.

Cái bát rỗng được Thẩm Ký Vọng đặt sang một bên. Anh thừa cơ trèo lên: “Không nói gì, xem như em đồng ý rồi nhé?”

Lương Tê Nguyệt ngẩng đầu lên một cách kiêu ngạo, nói chừa đường lui: “Tùy vào biểu hiện của anh.”

Thẩm Ký Vọng nhướng mày, bàn tay rảnh rỗi luồn vào trong chăn, chạm vào eo cô, giọng nói đầy ẩn ý: “Anh biểu hiện chưa đủ tốt sao?”

Lương Tê Nguyệt cảm thấy chỗ bị anh chạm vào đều nhột nhạt, cô vặn vẹo người muốn né tránh.

Động tác cô hơi mạnh, chiếc áo len cổ tròn cô đang mặc đã bị Thẩm Ký Vọng xé rách đêm qua, cổ áo bị giãn ra, trượt xuống một chút khỏi vai.

Lộ ra làn da trắng tuyết, một bên cổ thiên nga cùng với nửa bên vai còn hằn những vết hôn anh để lại.

Cộng thêm khuôn mặt hơi ửng hồng lúc này của cô, dáng vẻ xấu hổ, xinh đẹp mỉm cười.

Thẩm Ký Vọng thấy vậy, mắt tối sầm, anh dùng bàn tay giữ eo cô kéo sát lại, đôi môi mỏng lần nữa in lên.

Lương Tê Nguyệt quay đầu sang một bên nhưng lại bị tay anh kiểm soát, quay mặt cô về vị trí cũ.

Cả người anh đè về phía cô, cả hai cùng ngã xuống chiếc giường mềm mại.

Ánh mắt hai người giao nhau đều chứa chan tình ý, không nói gì, nhưng dường như đã hiểu rõ mọi điều.

Thẩm Ký Vọng không thấy cô phản kháng nữa, anh vén chăn, cả người chui vào.

Áo ngủ bị anh ném từ trên giường xuống đất, anh dùng môi chặn lại những âm thanh mềm mại như tiếng mèo kêu phát ra từ Lương Tê Nguyệt.

“Bảo bối, thêm một lần nữa nhé.”

Tác giả có lời muốn nói

Lương Tê Nguyệt: Đừng bao giờ tin bất cứ lời nói dối nào của đàn ông trên giường.

Hết chương 81

Bình Luận (0)
Comment