Chương 91: Ngoại truyện 5
Cùng với việc tháng thai ngày càng lớn, bụng bầu của Lương Tê Nguyệt cũng ngày càng lộ rõ, bản thân cô cũng trở nên căng thẳng hơn, lo lắng mình sẽ sinh bất cứ lúc nào.
Mấy ngày nay cô luôn ngủ không ngon, Thẩm Ký Vọng thấy vậy thì dỗ dành cô ngủ, bảo cô đừng lo lắng, mọi chuyện đã có anh lo.
Lương Tê Nguyệt luôn cảm thấy bất an, cô vùi vào vòng tay anh, tìm kiếm cảm giác an toàn.
Thẩm Ký Vọng nhẹ nhàng vỗ lưng cô, kiên nhẫn an ủi.
Thấy cô nhắm mắt dần dần ngủ thiếp đi, anh khẽ vén sợi tóc của cô, đặt một nụ hôn lên trán cô.
Xung quanh quá yên tĩnh, Lương Tê Nguyệt cuối cùng cũng ngủ, nhưng Thẩm Ký Vọng thì không.
Thật kỳ lạ, gần đây anh luôn nhớ lại một số chuyện cũ, nhớ lại những năm sau khi chia tay với Lương Tê Nguyệt.
Từng nghĩ rằng mình đã mất cô, không còn tương lai nào với cô nữa.
Bây giờ, cô đang ở trong vòng tay anh, trong bụng cô còn có đứa con của hai người.
Anh vẫn nhớ, hôm đó sau khi cô nói lời chia tay, lúc anh rời bệnh viện thì trời vừa rạng sáng, phía đông hửng ánh trắng như bụng cá, đường phố vắng lặng không người, đèn đường vàng vọt, thỉnh thoảng có một hai chiếc xe nhỏ chạy qua.
Công nhân vệ sinh môi trường đã bắt đầu dọn dẹp thành phố, khi đi ngang qua cổng bệnh viện, họ còn liếc nhìn người đàn ông kỳ lạ này một cái.
Thẩm Ký Vọng có vẻ ngoài điển trai, dù trang phục lúc này có hơi luộm thuộm, bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo khoác lông vũ màu đen, để lộ bộ đồ ngủ bên trong.
Giữa mùa đông lạnh giá, chân anh chỉ mang đôi dép lê, không có cả tất, da thịt lộ ra ngoài.
Nhìn qua là biết vội vã chạy đến từ nhà.
Khi anh định bắt taxi về, tài xế taxi còn hơi lo lắng không biết có phải mình gặp phải bệnh nhân trốn viện không.
Cho đến khi anh nói ra địa chỉ “Khu Thiên Loan”, vẻ mặt của tài xế lập tức giãn ra.
Thì ra không phải bệnh nhân, mà là cậu ấm nào đó lén lút chạy ra ngoài.
Nhưng khi xuống xe, Thẩm Ký Vọng mới nhớ ra mình không mang ví tiền, may mắn là chú bảo vệ trực ca nhận ra anh, đã giúp anh ứng trước tiền.
Vấn đề lại xuất hiện, Thẩm Ký Vọng ra ngoài quá vội, không mang theo chìa khóa nhà, bây giờ cửa khóa lại không thể vào được.
Chú bảo vệ tốt bụng lại xuất hiện, nói có thể cho anh mượn điện thoại gọi thợ khóa đến.
Trong lúc chờ thợ khóa đến, Thẩm Ký Vọng ở lại phòng trực ca.
Chú bảo vệ là người nhiệt tình hiếu khách, thấy dáng vẻ anh bây giờ, rất khó liên hệ với hình ảnh vị Thẩm tiên sinh mà chú quen biết, liền hỏi anh có phải đã xảy ra chuyện gì không.
Thẩm Ký Vọng không phải là người thích thổ lộ, mọi chuyện đều quen tự mình tiêu hóa, nên chỉ lắc đầu, không nói gì nhiều.
Sau khi thợ khóa đến, Thẩm Ký Vọng lấy được chìa khóa mới, vào nhà tìm thấy ví tiền của mình, lấy tiền trả lại cho chú bảo vệ.
Một ngày mờ mịt cuối cùng cũng kết thúc, anh đã trải qua nó một cách cực kỳ tồi tệ.
Sau khi về nhà, anh không ra ngoài nữa.
Có lẽ vì bị cảm lạnh, anh bắt đầu xuất hiện các triệu chứng cảm cúm, đầu đau như muốn nổ tung, anh biết mình có thể bị sốt, nhưng không quan tâm.
Sau đó là Võ Kiệt và Ôn Dịch Thanh phát hiện anh mấy ngày không đến trường, liền đến tìm anh.
Khi nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Ký Vọng, Võ Kiệt suýt nữa bị dọa sợ, sắc mặt anh trắng bệch đáng sợ, môi tái nhợt hơn, trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ, thân hình gầy gò, lung lay như sắp đổ, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Phản ứng của Ôn Dịch Thanh không lớn như Võ Kiệt, điều đầu tiên anh ta nhận ra là Thẩm Ký Vọng bị bệnh, lập tức đưa anh đến bệnh viện.
Đăng ký khám, tiêm thuốc, kê đơn thuốc, làm xong những việc này, Thẩm Ký Vọng nói muốn về.
Cũng chính vào lúc đó, anh nhìn thấy Lương Tê Nguyệt bước vào cổng bệnh viện.
Cô mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, cúi đầu đi bộ, tay xách hộp cơm, có lẽ là vừa đi mua về.
Võ Kiệt cũng nhìn thấy, vừa định mở miệng gọi tên Lương Tê Nguyệt, đã bị Ôn Dịch Thanh kéo áo ngăn lại.
Thẩm Ký Vọng sợ cô nhìn thấy mình, vội vã bước nhanh về phía cổng ra ở hướng ngược lại.
Hai người lướt qua nhau trong đám đông.
Võ Kiệt là người lái xe về, anh ta là người không giữ được lời, hỏi Ôn Dịch Thanh tại sao vừa rồi không cho anh ta gọi Lương Tê Nguyệt, rồi lại hỏi Thẩm Ký Vọng hai người có phải cãi nhau không.
Thẩm Ký Vọng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nơi ánh đèn vạn nhà, dòng người cuồn cuộn, phồn hoa và náo nhiệt.
Nhưng trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Lương Tê Nguyệt.
Anh hoàn hồn, cố gắng kiềm chế suy nghĩ đó, tự kiểm soát bản thân không nghĩ về cô nữa.
“Không cãi nhau, chia tay rồi.”
—
Ngày hôm sau anh đến nghĩa trang, gặp được Thẩm Kính Chi đã lâu không gặp.
Ông ta dường như chỉ đến thăm người vợ đã khuất của mình, thậm chí không mang theo hoa, rồi chuẩn bị rời đi.
Khi đi ngang qua Thẩm Ký Vọng, ông ta đột nhiên mở lời: “Nghe nói con chia tay với cô bạn gái đó rồi.”
Mặc dù hai người không liên lạc, nhưng Thẩm Kính Chi vẫn có cách để biết mọi hành động của con trai mình.
Ngoại trừ đôi mắt, ngũ quan của Thẩm Ký Vọng rất giống Thẩm Kính Chi.
Thực ra ông ta rất hài lòng về đứa con này của mình, từ nhỏ đã không cần ông ta lo lắng, rất độc lập, thông minh và xuất sắc.
Thẩm Kính Chi là một người hoàn toàn theo chủ nghĩa vị kỷ, biết mình không phải là một người cha tốt, không thể cho con tình yêu thương của cha về mặt tinh thần, nên cũng không can thiệp vào bất cứ chuyện riêng nào của nó. Nhưng cuộc đời ông ta đã có một vết nhơ vì một người phụ nữ, thấy con mình cũng như vậy, không muốn nó đi theo vết xe đổ của mình.
Vì vậy, ông ta để lại một lời khuyên: “Phụ nữ còn tàn nhẫn hơn đàn ông nhiều, có thể nói không yêu là không yêu, đừng tin vào thứ vô dụng như tình yêu.”
Câu nói này như một cái gai, âm thầm đâm vào tim anh.
Vài ngày sau, anh trở lại trường làm luận văn tốt nghiệp, Lương Tứ nhìn thấy anh, đã đánh anh một trận.
Lương Tứ nói hai người họ không hợp, đã chia tay thì đừng đi tìm cô ấy nữa.
Mộ Lâm thấy vết thương của anh thì cười nhạo, nói anh sao lại vì một người phụ nữ mà tự làm mình ra nông nỗi này.
Những lời họ nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, cùng với câu nói chia tay của Lương Tê Nguyệt ngày hôm đó, những ký ức hỗn loạn đan xen vào nhau.
Anh dường như luôn làm cô khóc.
Có lẽ anh và Lương Tê Nguyệt thật sự không hợp.
Có lẽ việc họ ở bên nhau ngay từ đầu đã là sai lầm.
Có lẽ sau một thời gian, cô sẽ không thích anh nữa, và anh cũng sẽ quên cô.
Đau dài không bằng đau ngắn.
Lúc đó anh đã nghĩ như vậy.
Sau này nghe nói cô sắp đi du học, Thẩm Ký Vọng nghĩ, có lẽ cô cũng không yêu mình nhiều đến thế, muốn đi là đi.
Như vậy cũng tốt, cả hai sẽ có cuộc sống mới của riêng mình.
Nhưng mọi chuyện lại không diễn ra như vậy, anh phát hiện ra cuộc sống của mình tràn ngập dấu vết của cô ở khắp mọi nơi.
Trong phòng tắm có đồ dùng cá nhân của cô, bàn chải đánh răng và khăn tắm đặt cạnh của anh, chiếc cốc cô đã dùng, quần áo cô đã mặc vẫn còn ở chỗ anh, và chiếc gối ôm trên ghế sofa không bao giờ được đặt ngay ngắn…
Không phải anh không thể xóa bỏ, mà là anh không muốn xóa.
Dường như nếu xóa đi những dấu vết này, cô sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh.
Trong một thời gian dài, Thẩm Ký Vọng luôn ở trong trạng thái tự hoài nghi.
Anh không biết mình không thể buông bỏ cô là vì đã quen với sự tồn tại của cô, hay là vì yêu.
Vì vậy, anh cố gắng kiềm chế bản thân không đi gặp cô.
Anh muốn thời gian cho mình câu trả lời.
Ngày cô đi du học, là lần đầu tiên Thẩm Ký Vọng gặp lại cô sau khi chia tay, anh không ngờ lại trùng hợp gặp nhau ở sân bay.
Nhìn thấy cô, bước chân anh đã không nghe theo sự điều khiển, muốn bước về phía cô.
Nhưng bị một cô gái chặn đường, hỏi xin thông tin liên lạc, anh không nghĩ ngợi gì, nói luôn: “Tôi có bạn gái rồi.”
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, anh chỉ thấy bóng lưng Lương Tê Nguyệt lẫn vào đám đông, nhanh chóng biến mất.
Tim Thẩm Ký Vọng lập tức hoảng loạn, anh phát điên chạy đến cửa lên máy bay, bị nhân viên sân bay chặn lại, yêu cầu anh tuân thủ trật tự.
Chính khoảnh khắc đó, sự do dự của anh cuối cùng đã có câu trả lời.
Là yêu. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Thẩm Ký Vọng yêu Lương Tê Nguyệt.
—
Thẩm Ký Vọng nhớ lời Lương Tứ nói, hỏi anh liệu có thể cho Lương Tê Nguyệt một tương lai không.
Trước đây anh không biết tương lai của mình sẽ như thế nào, nhưng sau khi xác định được tình cảm của mình dành cho Lương Tê Nguyệt, anh chỉ biết, anh muốn tương lai của mình có cô.
Anh muốn kết hôn với cô.
Muốn có một gia đình với cô.
Thẩm Ký Vọng biết cô có một người cha rất yêu thương cô, và một Lương Tứ luôn bảo vệ cô. Muốn cưới cô, nhất định phải vượt qua rất nhiều cửa ải.
Vì vậy, anh từng bước thực hiện, trước hết là bắt đầu khởi nghiệp.
Năm đầu tiên đến Mỹ, anh đã bắt đầu lên kế hoạch đầu tư, ban đầu thất bại, thua lỗ không ít tiền.
Anh không nói với gia đình, vì con đường này là do anh tự chọn, cũng không mượn tiền của bất kỳ người bạn nào, không muốn họ nghĩ rằng anh chỉ đang chơi bời.
Anh tự mình tìm một công việc bán thời gian, làm nhân viên phục vụ nhà hàng.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Thẩm từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, đây là công việc đầu tiên của anh.
Thất bại nhiều lần, anh thành công một lần, nhưng lần sau lại thất bại.
Con đường khởi nghiệp này anh mới chỉ tiến được một đoạn nhỏ, nhưng luôn vấp ngã, rồi anh lại nghiến răng, một mình đứng dậy.
Các bạn học xung quanh nói anh quá nóng vội, cần phải kiên nhẫn.
Anh nói không thể chờ lâu như vậy.
Anh không có nhiều thời gian như thế.
Khoảng thời gian đó anh chịu áp lực tinh thần rất lớn, còn từng đi gặp bác sĩ tâm lý.
Chuyện này không ai biết, anh không nói với bất cứ ai, anh quen tự mình gánh chịu.
Trong giai đoạn đầu thành lập công ty, cuối cùng cũng có chút khởi sắc, cơ thể mệt mỏi của anh đột nhiên gục ngã, bác sĩ nói anh kiệt sức quá độ.
Nhưng ngày hôm sau anh đã xuất viện, nói mình không sao.
Rồi anh bảo trợ lý mua vé máy bay, tối hôm đó bay sang Anh.
Vừa hạ cánh, anh đã sốt cao, trên đường về khách sạn, trợ lý liền quay đầu đưa anh đến bệnh viện.
Lúc đó Thẩm Ký Vọng đầu óc choáng váng, khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo, đột nhiên tỉnh táo lại.
Đó là nhạc chuông đặc biệt anh cài cho Lương Tê Nguyệt, khác với bất kỳ ai khác.
Tay anh run rẩy khi nhấn nút nghe, vừa kết nối, nói một tiếng “Alo”, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Tim Thẩm Ký Vọng chùng xuống, cảm giác hoảng sợ dâng lên, lan khắp cơ thể, anh nghĩ không biết cô có xảy ra chuyện gì, gặp nguy hiểm gì không.
Anh nói “Xin lỗi” với y tá, không quay đầu lại chạy ra khỏi bệnh viện.
Anh không biết phải tìm cô ở đâu, liền đến trường cô, tùy tiện túm một sinh viên hỏi có quen người tên là Lương Tê Nguyệt không.
Một cách làm ngu ngốc, như mò kim đáy bể, hoàn toàn không lý trí.
Nhưng may mắn thay, sinh viên đó đúng lúc là bạn học của Lương Tê Nguyệt, nói hôm nay cô ấy đi dự tiệc, bản thân vì có việc nên không đi. Thấy người đàn ông có vẻ lo lắng lại không giống kẻ lừa đảo, còn tốt bụng cho anh biết địa chỉ buổi tiệc.
Theo địa chỉ đó đến nơi, buổi tiệc đã kết thúc, Thẩm Ký Vọng tưởng mình không gặp được người, nhưng lại phát hiện ra cô ở một góc khuất.
Nhìn thấy cô lại khóc, ngồi xổm trên mặt đất, co ro thành một cục nhỏ.
Khoảnh khắc đó, tim anh đau như bị người ta nắm chặt, kéo anh, khiến anh không thở nổi.
Cùng với cảm giác nhớ nhung như hàng ngàn con kiến đang cắn xé.
Lúc đó anh muốn lao tới nói với cô, chúng ta làm lại từ đầu có được không? Nhưng lại sợ sự xuất hiện của mình sẽ làm cô sợ hãi.
Sau đó cô rời đi cùng bạn bè.
Thẩm Ký Vọng đi đến góc mà cô vừa khóc, đứng đó rất lâu.
Tuyết ngày hôm đó rất lớn, rất lạnh, phủ đầy người anh, thế giới yên tĩnh như chỉ còn lại một mình anh.
—
Thẩm Ký Vọng biết sau khi tốt nghiệp Lương Tê Nguyệt vẫn tìm việc ở Anh, nhưng dường như không mấy suôn sẻ.
Anh liền tìm đến người chị dâu họ của mình là Mộ Sương, hỏi studio của cô có thiếu người không.
Mộ Sương: “Sao, em định làm nghề tay trái à?”
Thẩm Ký Vọng nói muốn giới thiệu cho cô một người, Mộ Sương liền hỏi có quan hệ gì với anh, có phải muốn đi cửa sau không.
Thẩm Ký Vọng nói, “Không cần ưu tiên cho em, chị sẽ thích cô ấy thôi.”
Sau đó kết quả như anh dự đoán, Mộ Sương đã đưa người về.
Nhận được điện thoại của Mộ Sương, anh liền chạy đến studio MuS.
Cách một cánh cửa, Thẩm Ký Vọng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, biết đó là cô.
Khoảnh khắc mở cửa, bóng dáng cô xuất hiện trước mặt anh, anh ngẩng đầu lên, sau khi đã luyện tập rất lâu, nói ra câu: “Lâu rồi không gặp.”
Lương Tê Nguyệt, lâu rồi không gặp.
Lần này, để anh theo đuổi em.
Giấc mơ như dòng chảy thời gian, xuyên qua kẽ hở thời gian, khoảnh khắc Thẩm Ký Vọng mở mắt, suýt chút nữa không phân biệt được mình vẫn còn trong mơ hay là thực tại.
Anh không biết mình đã ngủ quên bằng cách nào.
“Thẩm Ký Vọng.” Giọng Lương Tê Nguyệt vang lên bên tai, cô ôm bụng mình, vẻ mặt căng thẳng nói với anh: “Em, hình như em bị vỡ ối rồi.”
Thẩm Ký Vọng vén chăn trên người lên nhìn xuống ga trải giường, thấy váy cô ướt một mảng lớn.
Anh nắm lấy tay cô hôn một cái, cho cô cảm giác an toàn, giọng nói dịu dàng và đầy sức mạnh, an ủi cô: “Anh ở đây, đừng sợ nhé bảo bối.”
Thẩm Ký Vọng nhanh chóng xuống giường, bế cô lên: “Anh đưa em đi bệnh viện ngay.”
Để Lương Tê Nguyệt sinh nở thuận lợi, Thẩm Ký Vọng đã chuẩn bị đầy đủ từ trước, bệnh viện và bác sĩ đỡ đẻ đều đã được sắp xếp sẵn, sau khi nhận được tin báo liền nhanh chóng chờ lệnh.
Bản thân anh còn muốn vào phòng sinh cùng cô.
Ban đầu Lương Tê Nguyệt nói không cần, nhưng anh không chiều theo ý cô.
Lương Tê Nguyệt không thích bệnh viện, cô là người ngay cả tiêm cũng sợ, giờ lại phải sinh con cho anh, anh phải ở bên cạnh cô.
Cô sẽ sợ hãi.
Mặc dù cô không nói gì, nhưng Thẩm Ký Vọng đều biết.
Khi sinh, cách tấm màn mỏng manh, Lương Tê Nguyệt liên tục nắm chặt tay Thẩm Ký Vọng, mồ hôi đầm đìa, tóc bết dính trên trán.
Cô nói đau quá, nói không muốn sinh nữa.
Thẩm Ký Vọng nắm chặt tay cô, dỗ dành cô, nói không sinh thì không sinh.
Cô lại nói không được, mình đã sinh được một nửa rồi.
Bác sĩ đỡ đẻ bị cuộc trò chuyện của hai vợ chồng chọc cười, lại bảo Lương Tê Nguyệt tập trung tinh thần, nói cố gắng thêm chút nữa, em bé sắp ra rồi.
Ngày hôm sau, một tiếng khóc trẻ sơ sinh vang vọng ra ngoài phòng sinh.
Ông bà nội Thẩm, Lương Trọng Viễn, Lương Tứ và Khương Ly mấy người đã chờ đợi suốt đêm bên ngoài đều thở phào nhẹ nhõm.
Y tá vừa bước ra liền được hỏi thăm về tình trạng của mẹ.
“Mẹ tròn con vuông.”
…
Lương Tê Nguyệt tỉnh lại vào ngày thứ hai sau khi sinh, vừa mở mắt ra đã thấy bà nội Thẩm đang dạy Thẩm Ký Vọng cách bế em bé.
Em bé trong tã lót nhắm mắt ngủ, không nhúc nhích, rất ngoan.
Nhưng Thẩm Ký Vọng vẫn sợ làm bé tỉnh giấc, cẩn thận đỡ lấy, động tác vụng về, ánh mắt nhìn con rất dịu dàng.
Bà nội Thẩm hỏi anh đã đặt tên chưa.
Thẩm Ký Vọng nói đã nghĩ xong rồi.
Như có cảm ứng, anh nhìn người đã tỉnh trên giường là Lương Tê Nguyệt, nói ra một cái tên.
“Thẩm Dữ Kỳ.”
Thẩm Ký Vọng và Lương Tê Nguyệt.
Dữ Tê, Dữ Thê.
—
Dữ Tê 与栖 /yu qi/: cùng Tê Nguyệt, cùng nhau (trú ngụ, nương tựa)
Dữ Thê 与妻 /yu qi/: cùng vợ
Bé Kỳ và Thất Thất cũng đồng âm /qi/ trong tên.
—
3 chương cuối sẽ là cặp anh trai Lương Tứ x chị dâu Khương Ly. Cả 2 đều song C nhưng không phải mối tình đầu của nhau nên mọi người cân nhắc khi đọc. Nhưng mà hai anh chị cute lứm
Hết ngoại truyện 5