Nguyện Yêu Em Lần Nữa

Chương 64

Trình Gia Gia sau khi ngồi xuống cũng không tiếp tục nói chuyện rôm rả như về nhà chồng nữa, mà dịch ghế lại gần tôi, tôi với Ứng Nhan nhập tiệc muộn, chỗ ngồi này là kê vào thêm, vốn nằm ở phía bên cạnh kia, nhưng mà anh vừa đổi vị trí, thì ghế tôi và ghế anh liền dính sát lại cùng nhau, tôi lập tức cảm giác được áp lực tỏa ra từ người anh, tôi càng khẩn trương, kéo ghế nhích nhích đi một chút, muốn kéo xa khoảng cách với anh, nhưng chỗ chúng tôi ngồi là góc tường sáng sủa, sau lưng bên cạnh đều là tường, căn bản chẳng có chỗ nào thừa để tôi nhích, hơn nữa đang ngồi bàn, động tác của tôi cũng không dám quá trớn.

Tôi quýnh lên, phút chốc ngẩng đầu trừng Trình Gia Gia, anh đang bận tối mắt mà vẫn thong dong hai tay ôm ngực, thản nhiên dựa vào ghế. Anh tới liếc tôi cũng không thèm liếc một cái, cứ như tôi với anh thật chẳng có quan hệ gì, như thể vừa rồi chỉ là cử chỉ tùy tay của anh thôi, theo hiểu biết của tôi về anh, cái dạng này thể hiện rõ ràng là lòng anh đang cuồng phong vần vũ.

Chuông báo động trong đầu tôi reo toáng lên, nhất định là cái ôm vừa rồi với Ứng Nhan kích thích anh, tên này khi cố chấp thì thật dọa người, chia tay là tôi nói, anh căn bản không muốn, không nói rõ ràng thế này thì biết phải làm sao, tôi lập tức bất chấp nghĩa vụ mà lui lại, vọt đứng lên, nhỏ giọng nói với Tiểu Trương: "Tôi đi toilet cái, anh tiếp tục ở đây đi."

Không đợi tôi trao trả nhiệm vụ xong, thì cái tay phải bên hướng Trình Gia Gia đã nóng lên, đây là, tôi hóa đá, Trình Gia Gia, anh đang nắm lấy tay tôi dưới bàn tiệc, quả nhiên, tên này khi nóng lên rồi thì cái gì cũng làm được.

Trình Gia Gia ngồi gần cạnh tôi, cầm tay ngay dưới bàn trên bàn không một ai thấy được hành động của anh, trên mặt bàn có người mời rượu anh, anh một bên dùng tay trái nắm tay tôi không nhúc nhích, một bên dùng tay phải nâng ly, thần thái tự nhiên uống một hơi cạn sạch.

Bên này chỉ thoáng động đậy một chút là sẽ lộ ngay, tôi đứng ngây đơ đó, đi không được, ngồi không xong, cử động thôi cũng chẳng dám. Quýnh quáng quá, tôi cắn chặt răng, móng tay thật dài hung hăng cấu lấy lòng bàn tay anh, nén giọng nói: "Buông ra, Trình Gia Gia, anh muốn làm gì?"

Trình Gia Gia cứ tỉnh bơ như không hề nghe thấy, cúi thấp đầu, ngồi không hề biến sắc, để yên cho tôi cào anh, chỉ không chịu buông ra.

Ngay lúc mấu chốt, Uông tổng chú ý tới tôi, ông ta cười híp mắt mở miệng: "Ây da, Tiểu Lý, đến đây, chúng ta uống rượu, vừa rồi còn một ly này, chúng ta còn chưa có uống xong đâu."

Uông tổng bắt đầu châm rượu, lòng tôi càng thêm sốt ruột, lặng lẽ nhìn lại, trừng Trình Gia Gia: "Anh có buông hay không, anh không hành xử bình thường như người khác được sao?"

"Người khác?" Trình Gia Gia cười lạnh, tay anh càng siết lại, bàn tay bị nắm của tôi nhói đau.

Uông tổng rót gần đầy rượu rồi, lại quay đầu nhìn qua bên này, anh vẫn cầm lấy tay tôi không buông, tôi tức chết đi được, nhưng không thể không hạ giọng: "Được, anh có bản lĩnh thì cầm luôn đi."

Ngay lúc Uông tổng nâng ly, Trình Gia Gia rốt cục buông tay tôi ra.

Lúc này tôi đã có kinh nghiệm, vừa uống xong thì tới ly cũng không kịp để xuống mà phóng đi như bay, thẳng hướng phòng nghỉ.

Tôi trong phòng nghỉ tìm một góc không ai chú ý mà ngồi xuống, tôi biết theo tính cách của Trình Gia Gia thì không có khả năng khinh địch mà buông tay như thế, tôi chỉ chuẩn bị thật tốt khi anh tìm được, nên đối mặt thì cũng phải đối mặt thôi, ở trong phòng nghỉ mà nói, vẫn tốt hơn là trên bàn rượu.

Trình Gia Gia cũng chưa xuất hiện ngay lập tức, sofa này ngồi thật thoải mái, mấy ngày nay bận bù đầu rồi mới nãy còn uống rượu, tôi sau khi trầm tĩnh lại thì bắt đầu buồn ngủ, tôi liếc nhìn chung quanh, chỗ này cũng khá là khuất, sofa rất lớn, lại quay lưng về phía cửa, dù một người cao to ngồi ở đây thì từ cửa nhìn vào cũng không thấy được, chỗ này đèn không sáng lóa mắt như ngoài sảnh, mà rất dịu, vô cùng thích hợp cho việc chợp mắt.

Ngày mai còn có một đống việc đang chờ, tiệc rượu này đại khái còn phải chờ rất lâu nữa, bằng không cứ nghỉ ngơi trong này một lát, tôi rụt người lại trong sofa, cẩn thận tìm một vị trí kín đáo mà thoải mái, khép mắt lại.

Trong ánh trăng mờ ảo, tôi cảm giác được có người đến gần, tôi lập tức mở mắt cảnh giác, như dự liệu, Trình Gia Gia hiện lên trước mặt tôi, anh không còn bộ dạng hùng hổ dọa người trên bàn rượu khi nãy, chỉ nhìn tôi vẻ bi thương.

Đại khái là không nghĩ tôi sẽ đột ngột mở mắt, Trình Gia Gia ngẩn người, đồng tử giãn ra, trầm mặc ngồi xuống sofa bên cạnh tôi.

Vừa nghỉ được một lát, tinh thần tôi tốt lên, đối mặt với Trình Gia Gia cũng không còn lửa giận ngút trời như ban nãy, nhìn Trình Gia Gia cau mày bên cạnh, tôi bình tĩnh mở miệng: "Có chuyện gì, anh nói thẳng đi."

Trình Gia Gia xoay người lại phía tôi, lại muốn kéo lấy tay tôi, tôi phản ứng nhanh rụt tay lại, vẫn bình tĩnh nhìn anh như trước: "Tôi đối đãi với Thôi Nam thế nào, anh cũng biết hết rồi, quấn chặt lấy tôi cũng vô dụng, chỉ làm tôi chán thêm thôi."

Tay anh dừng trong không trung, ngược lại cuộn thành nắm tay, nện mạnh xuống ghế salon, tạo thành vết lõm thật sâu trên sofa, ngồi cạnh tôi cúi thấp đầu không nói được một lời.

Tôi lấy điện thoại di động ra nhìn nhìn, mới nhắm mắt lại một lát mà đã nửa tiếng qua rồi, tôi hơi lo cho Tiểu Trương, không biết anh ta ứng phó một mình có nổi không đây.

"Anh cứ rảnh rỗi đi, tôi vào trước." Tôi đứng lên, chuẩn bị rời đi.

"Đừng đi, Nha Nha." Trình Gia Gia ngẩng phắt đầu lên, tôi dừng bước cúi đầu, Trình Gia Gia ngồi trên ghế khổ sở nhìn tôi, "Nha Nha, vì cái gì mà nhất định phải chia tay, em hận anh gạt em, vậy thế này đi, em lên mạng gạt lại anh, anh đưa hết mã số cho em, em thích lừa thế nào thì lừa, muốn lừa tiền ai thì lừa người đó, chúng ta làm quen lại lần nữa, thế có được không?"

Cuối cùng thì thế này là thế nào, tôi nghiêm mặt một hồi: "Trình Gia Gia, anh nghĩ rằng tôi với anh vì cái này mới chia tay nhau? Vấn đề của chúng ta nhiều lắm, không phải là tôi trốn tránh sự thật, nhưng cô em gái của anh thì phải làm thế nào, chúng ta bên nhau rồi, thì chẳng phải ngày nào cũng đối mặt sao, anh để tôi sống chung với cô ta thế nào đây? Còn Thôi Nam nữa, tôi biết anh ta không tốt với tôi, nhưng tôi biết anh ta với anh cũng là chỗ bạn bè thân thiết, anh ở bên tôi rồi thì còn đối mặt thế nào với anh ta đây? Mấy thứ này anh có bao giờ nghĩ qua chưa?"

"Sao em biết anh không nghĩ tới chứ, khi anh bắt đầu rung động với em trên mạng, việc đó đã bày ra trước mắt anh rồi, anh biết chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn, nhưng vì anh và em bên nhau, anh không muốn phải buông tay như vậy." Trình Gia Gia nói một hơi cả đoạn dài, sau đó ngừng lại, yên lặng nhìn tôi. "Nha Nha, em tin cũng tốt mà không tin cũng tốt, anh chỉ nói, là anh tin mình sẽ giải quyết tốt việc này, em có bằng lòng ở lại bên anh không?"

Cứ cho là lần này anh nói rất chân thành đi, nhưng tôi vẫn lắc đầu: "Chúng ta quen nhau đâu phải một hai ngày, nếu thật có thể giải quyết tốt được, anh đã giải quyết trước từ sớm rồi, đâu có để chúng ta phải bước tới đường này, việc ấy, tự thân nó là bế tắc, anh có giải thích thế nào thì nó cũng chết ở đấy thôi."

"Không đúng," Trình Gia Gia quả quyết phủ định, "Nha Nha, em không thử thì làm sao biết nó là bế tắc, làm sao biết không giải quyết nó được. A Nam bên đó em không cần phải xen vào, anh đã giải thích rồi, hơn nữa nó phải về ngay thành phố A, em sau này không cần phải đối mặt với nó, Tiểu Thanh anh cũng mắng rồi, nó không dám tới chọc em nữa đâu."

Tôi lắc lắc đầu, anh thật là khờ, nói Gia Thanh có chọc tôi hay không làm gì, tôi giờ vừa nháng thấy Gia Thanh thì đã phiền tới đau đầu, tôi căn bản là không muốn gặp lại cô ta, phỏng chừng Gia Thanh đại tỷ cũng thế, nếu tôi còn cùng hoang tưởng với anh, thì với tôi hay với Gia Thanh đều là tra tấn.

Tôi nhìn Trình Gia Gia ngồi trên sofa đang tính mở miệng, thì cửa phòng nghỉ mở ra một chút, bóng Ứng Nhan hiện ra ngay cửa, hắn thò đầu vào quét quanh phòng một cái, tôi đứng chỗ khuất, hắn nhất thời không phát hiện, tôi phỏng chừng là hắn đang tìm tôi, nên buông việc tư cao giọng tiếp đón: "Ở đây, anh tìm tôi à?"

Ứng Nhan lúc này mới nhìn thấy tôi đứng cạnh sofa, nhíu mày: "Hồ tổng say, tôi giờ đưa cô ấy về, cô giờ sao, theo tôi đi hay là ở lại đây?"

Tôi vốn phiền cái tiệc này, hơn nữa Trình Gia Gia đang ở đây, càng thấy tù túng ngột ngạt, nghe Ứng Nhan nói xong thì cất bước ngay: "Tôi cùng đi với anh."

"Nha Nha." Khi tôi vòng qua chỗ Trình Gia Gia ngồi để ra ngoài thì Trình Gia Gia bỗng gọi tôi một tiếng, "Đừng đi, Nha Nha."

Tôi dừng bước, Trình Gia Gia trên sofa đã cất cái vẻ ương ngạnh kia đi, cúi thấp đầu, không nhìn tôi.

Giọng Trình Gia Gia thật nhẹ, nhưng dường như Ứng Nhan cũng nghe thấy, hắn nhìn qua bên này vẻ kì quái. Lòng tôi căng thẳng, không tự chủ được mà bước qua Trình Gia Gia, ra ngoài.

Tôi tới cửa, Ứng Nhan lại bước đến, hắn nghi hoặc liếc nhìn chỗ sofa, tôi quay đầu lại theo Ứng Nhan, Trình Gia Gia vẫn cúi đầu, vẫn ngồi chỗ cũ không nhúc nhích.

Ứng Nhan bất ngờ nhìn thấy Trình Gia Gia, vui mừng đập Trình Gia Gia một cái: "Lão Tam, cậu cũng ở đây à?"
Bình Luận (0)
Comment