Nguyệt Ảnh Lâu

Chương 7

Ta lại lấy ra danh sách cô nương ở trong Nguyệt Ảnh Lâu.

Danh sách này không quá chi tiết.

Ta chỉ có thể tìm hiểu từ các khách đi3m, tiểu thương lúc xuất phủ mua đồ.

Nhưng chung quy là không được đầy đủ.

Ta thở dài: “Cho nên…”

A Đề đột nhiên ngắt lời ta.

Người nàng chật vật khốn cùng, duy chỉ có đôi mắt trong trẻo như sao trời.

Là ánh sáng và hy vọng le lói trong đêm dài tuyệt vọng.

“Cho nên, dù sao cũng phải có người vào Nguyệt Ảnh Lâu.”

7.

Cứ như vậy A Đề ở lại Nguyệt Ảnh lâu.

Ta dặn nàng, nếu tình huống không ổn thì nhất định phải gọi Dế truyền tin cho ta.

Tạ Liên Khải không thường dẫn người vào Nguyệt Ảnh Lâu.

Vừa ra tay, nhất định phải là nữ tử có tính cách khác biệt, dáng người và dung mạo tuyệt đẹp.

Bình thường, nữ tử như vậy đều xuất thân từ gia môn cao quý.

Nhưng quý nữ há có thể tùy ý mặc cho người ta đùa bỡn.

Cho nên những thiếu nữ thanh lãnh có xuất thân thường như a tỷ và A Đề đã thuộc loại thượng phẩm.

Mấy ngày sau, A Đề tìm cơ hội trở về phủ Tạ Hầu một chuyến.

Mặc dù nàng ăn mặc gọn gàng sáng sủa nhưng thoạt nhìn lại tiều tụy hơn trước rất nhiều.

Nàng nhét một danh sách vào tay ta, nhỏ giọng nói:

“A tỷ, danh sách nữ tử trong Nguyệt Ảnh Lâu đây, ta đã tra đầy đủ rồi.”

Giọng nói của nàng còn hơi khàn khàn.

Có lẽ yết hầu đã bị viêm.

Suốt mấy ngày nay, không biết nàng phải chịu bao nhiêu tra tấn.

Còn phải qua mắt Tạ Liên Khải, âm thầm hỏi thăm danh tính từng nữ tử.

Những thứ này nói dễ hơn làm!

Trên khuôn mặt trắng nõn của A Đề là vành mắt bầm đen.

Ta nhìn hồi lâu, suýt nữa không nhịn được rơi lệ.

Đã lâu lắm rồi ta không khóc.

Chỉ có một người thì tâm rất cứng rắn.

Lúc có hai người thì lòng lại mềm nhũn.

Kể từ khi ta quyết định phải báo thù.

Theo bản năng, ta cảm thấy người có thể đi trên con đường này cũng chỉ có mình ta mà thôi.

Cũng chỉ có mình ta.

Trên con đường tối tăm mênh mông, đột nhiên có thêm một người đồng hành có thể dựa vào.

Vết thương trên người nàng chồng chất mà vẫn cố gắng chống đỡ để đi cùng ta.

Sao ta không khó chịu cho được?

Có lẽ trong lòng ta cảm thấy ta mới là người nên làm những việc này.

Ta đã ôm lòng thù hận suốt chín năm trời, ta nên trả giá nhiều hơn vì nó mới phải.

Ta lau nước mắt, bỏ bản danh sách vào trong chiếc hộp nhỏ.

Ta kéo A Đề ngồi xuống giường.

Đợi đến khi ta lấy ra lọ thuốc mỡ chống viêm giảm đau.

Nàng mới hiểu ra.

“Ai da, a tỷ, không đau tí nào, không có chuyện gì cả.”

Nàng càng nói như vậy thì lòng ta lại càng đau.

Ta tỉ mỉ bôi thuốc mỡ từng chỗ bầm tím trên người nàng.

Rồi lấy ra một viên đường cho A Đề ngậm.

Những ngày nàng phải ở trong Nguyệt Ảnh Lâu, trong lòng ta thấp thỏm bất an vô cùng.

May mà Nguyễn nương tử ở tiệm thuốc nhỏ trên trấn cũng rất thân thiết với ta.

Nên ta mới có mấy loại thuốc này.

Không nghĩ tới lúc thật sự phải dùng tới, cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng vẫn trào dâng.

Vết thương trên người A Đề càng nhiều thêm thì hận ý của ta đối với Tạ Liên Khải lại càng thêm nặng nề.

“A Đề, muội… có cảm thấy Tạ Liên Khải có gì khác thường không?”

A Đề ngậm kẹo đường giảm đau, nghiêng đầu suy nghĩ một phen, gương mặt hơi ửng đỏ.

“Không cần hoài nghi, ý tỷ chính là nơi đó.”

Lần này A Đề trả lời rất dứt khoát: “Hắn... so với người khác, khí lực hơi ngắn hơn một chút.”

“Lúc đầu muội cũng không cảm thấy như vậy nhưng hôm nay nghĩ lại, hình như lúc ấy hắn còn uống thêm hổ lang chi dược gì đó.”

“Sau khi thuốc hết tác dụng liền rất ngắn.”

Bình Luận (0)
Comment