Nguyệt Hàn

Chương 11


Sau khi cáo từ khỏi phòng bên, Thẩm Nguyệt Hy đi tới phòng của mình, y đi tới bên giường rồi nằm xuống, mắt phượng lạnh nhạt nhìn lên , sau đó y rũ mi xuống, nhắm mắt lại, hôm nay ngủ một giấc vậy.

Thẩm Nguyệt Hy chìm vào giấc ngủ.
Sau đó y ngơ ngác nhìn thấy khung cảnh khi xưa, đó là lúc y học cao trung, năm lớp 11.

Y nhận ra mình đang mơ, một giấc mơ mà y từng nhớ, y đứng với góc nhìn thứ nhất.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn xung quanh, cơn gió thổi của mùa hạ, một cơ thể bình thường mặc đồng phục của trường Nhất Trung.

Thẩm Nguyệt Hy chống cằm nhìn ra ngoài, khác quá, mọi thứ thật khác.
Không có bạn học nào trong lớp cả, giống như y tái hiện lại cảnh trong quá khứ vậy.

Thẩm Nguyệt Hy đứng lên ra khỏi bàn học, y đi dạo trên hành lang lạnh lẽo không người, dù nắng gắt nhưng y không cảm nhận được bất cứ thứ gì.
Thẩm Nguyệt Hy đi dạo trong mơ, bước chân đi tới nơi mình từng quen.
Khi còn đi học, Thẩm Nguyệt Hy là một học bá, là đứng đầu cả khối về đi thi học sinh giỏi môn toán, cầm về giải nhất cả nước, sau được tuyển thẳng tới trường đại học danh giá, tốt nghiệp trong tay với bằng kinh tế và luật sư.

Thẩm Nguyệt Hy chính là loại con nhà người ta, làm bao nhiêu trái tim tan nát vì quá lạnh, giống như ánh trăng trên trời cao không thể với, dịu dàng lại xa cách.
Thẩm Nguyệt Hy đi một hồi đến sân thể dục, y nhớ tới khi xưa cùng bạn học chơi bóng rổ ở đây, cùng họ đánh bóng.

Bây giờ chỉ là quá khứ.
Tại sao lại mơ cái này chứ?

Bỗng dưng khung cảnh lại có thay đổi khi y đi về lớp học.
Thẩm Nguyệt Hy: "...".
Lớp học có quỷ!
Một tên ma tu cả người là hắc ám xông vào mộng cảnh của y, làm y giật mình một chút, phải đứng hình một giây mới bình tĩnh lại được.
Y khẽ rũ mi xuống, con ngươi màu đen khẽ nhíu mày lại "Vào mộng của ta, ngươi cũng chán sống quá nhỉ?".
Quỷ tu nói "Nơi này không ai dùng được linh lực, các ngươi đều phải bồi táng".
Thẩm Nguyệt Hy thở dài lạnh lùng nói "Ngươi nghĩ ta tu linh lực một mình?".
Tay y xuất hiện tia sét chứa đựng uy áp thiên đạo, y cười lạnh "Từ nhỏ ta đã biết ta không phải người bình thường, cho tới khi đến nơi này, ta mới biết hóa ra bản thân đúng không phải người thật".
Tia sét hình thành kiếm, trực tiếp phóng qua.

Y lạnh lùng lên tiếng "Tu linh khí sẽ bị áp chế, nhưng tu tinh thần thì không, may mắn đấy, nếu tái hiện hình ảnh cha mẹ ta, có lẽ ngươi đã chết sớm hơn rồi".
Thẩm Nguyệt Hy mỉm cười ôn hòa, Hoài Tẫn kiếm xuất vỏ, phong ấn bị tháo bỏ lộ ra dáng vẻ chân thật nhất.

Màu mắt và màu tóc của Thẩm Nguyệt Hy quay về lại ban đầu, con ngươi lam sắc lạnh lùng như băng.
Một kiếp trảm xuống kèm thiên đạo lực lượng trong cơ thể ma tu, Vạn Sinh Hồi Uyên Lãng được sử dụng để điều tra.

Thẩm Nguyệt Hy nhìn ma tu tiêu tán, có lẽ tên kia là ma tu gieo quỷ chủng ở Thành Đường Nhạn
Thẩm Nguyệt Hy nhìn ma tu tán, mộng cảnh tan, y mở mắt ra, con ngươi đen kịch lạnh lùng nhìn lên, sợi tơ bạc trong tay truyền ra ngoài, y đẩy cửa sau đó nhẹ nhàng linh hoạt phi hành, trực tiếp đi giết tên kia, chỉ là 1 đạo phân thần, nhưng cứ giết đi đã, tránh để tên kia gây họa.
Thẩm Nguyệt Hy xử lý xong mới quay về khách trạm tiếp tục nghỉ ngơi và minh tưởng.

Sáng hôm sau, y đi xuống trả phòng, cũng dùng bữa sáng.

3 vị bên kia cũng đi qua, Tiêu tông sư nói "Thẩm tông sư, ngài định có kế hoạch gì không?".
Thẩm Nguyệt Hy nói "Ta định đến Tô Vân Thành để học hỏi Mặc tông sư về khí giới".
Thẩm Nguyệt Hy nhớ ra Tiêu tông sư là vị tông sư dựa vào giết quỷ mà thành, có trận phá quỷ, y khẽ lên tiếng "Tiêu tông sư, hôm qua có một ma tu tiến vào thành, nhưng chỉ là phân thần, ta dựa theo phương hướng phát hiện nó hướng về phía của quý phái, có lẽ là ma tu bị phong ở Vạn Lĩnh Nhai".
Tiêu tông sư hơi khựng lại rồi nói "Có lẽ, nhưng làm sao tông sư biết vậy?".
Thẩm Nguyệt Hy lấy ra một tờ giấy, còn có một lá bùa vàng vẽ chu sa, nét họa tiết xinh đẹp, trong lá bùa có một tia sáng chỉ về một phía.
Y sư nói "Đây là Vạn Sinh Hồi Uyên Lãng nhỉ? Dùng để truy tung dấu vết, tìm nguồn gốc đúng chứ, gia tăng trận pháp đúng chứ?".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Ân".
Tiêu tông sư tò mò nói "Là sao vậy?".
Y sư cười ôn hòa, nốt lệ chí đỏ rực dưới mắt quan sát Thẩm Nguyệt Hy, chủ nhân của Vạn Sinh Hồi Uyên Lãng.
Thẩm Nguyệt Hy nói "Vạn Sinh Hồi Uyên Lãng có 3 đạo, đầu tiên là Vạn Sinh, gia cố trận pháp, thứ 2 là hồi chính là truy tung nguồn gốc, thứ 2 là Uyên Lãng đem tất cả trận pháp kia quay về ban đầu".
Thẩm Nguyệt Hy tò mò, sau đó hỏi "Uyên Lãng có tác dụng như phá trận đúng chứ?".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Đúng, nó dùng cho trường hợp tu sĩ không có linh lực để phá trận, nhưng yêu cầu có Vạn Sinh Hồi Uyên Lãng chính là phải vẽ giống hoàn toàn, nếu sai một nét thì sẽ không kích hoạt được".
Tiêu tông sư gật đầu, ồ, lợi hại.
Thẩm Nguyệt Hy an tĩnh nhai bánh bao.

Tiêu tông sư mỉm cười nói "Umm...!Hay là Tiêu tông sư dạy ta học thổi sáo đi".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn giọng điệu mềm mại cùng nụ cười đơn thuần kia, mặt không đổi sắc nói "Xin lỗi, ta bận rồi, sau khi lịch luyện ta sẽ về bế quan, nếu Tiêu đạo hữu muốn học có thể hỏi đệ tử Thiên Âm Các hay nhờ tiên sinh dạy sáo".
Tiêu tông sư gật đầu, hơi tiếc nuối mà gật đầu "Được rồi".
Y sư nhìn sư đệ nhà mình giống làm nũng, mà tông sư nhà người ta mặt không cảm xúc mà trong lòng có cảm xúc ngổn ngang, đều cùng là tóc bạc, nhưng một người bản tính mềm mại, một người mặt lạnh băng sương.
Quý Hành nhìn qua, cùng là tóc trắng, đều tu vi cao, sao mà khác biệt vậy nhỉ?

Thẩm Nguyệt Hy ăn xong thì tạm biệt, chuẩn bị lên đường đến Tô Vân Thành, dù sao thì đã báo cho Cửu Tần Phong rồi, bây giờ cũng nên rời đi.

Thẩm Nguyệt Hy lên ngựa, chậm rãi đi.
Đi một hồi tới ngôi miếu hoang là lúc tối, còn gặp trời mưa.

Thẩm Nguyệt Hy đi vào bên trong, có cảm giác gì đó quái dị, y không để tâm gì cho lắm rồi đốt lửa lên, ngựa đứng ở hiên cũng được sưởi ấm.
Thẩm Nguyệt Hy có đặt 1 tầng kết giới trên ngựa để tránh nó bị ướt, y ngồi nhóm lửa, nghịch một chút sau đó gom rơm gom cỏ lại để ngồi.
Trong đầu nhớ tới mỗi lần đến miếu hoang, là lần nào cũng gặp rắc rối.

Lần này đừng có rắc rối gì nữa là ổn rồi, hy vọng như vậy...
Sau 1 khắc, mọi thứ vẫn tốt, Thẩm Nguyệt Hy nhắm mắt đả tọa thì cảm nhận được có người đang tới.

Y rũ mi xuống, tinh thần lực tản rộng ra cảm nhận và thấy rõ từng hạt mưa.

Sau đó một đoàn người kèm ngựa và xe ngựa tiến vào.
Vị đứng đầu tu vi trúc cơ lên tiếng "A, xin lỗi công tử, chúng tôi sẽ không làm phiền công tử".
Thẩm Nguyệt Hy bình tĩnh nói "Không có gì, mọi người vào trú mưa đi, dù sao bên ngoài cũng ướt cả mà".
Nhóm người gồm tầm 7 người, 2 nữ và 5 nam, người ăn mặc như thị vệ có tu vi, hình như là công tử, tiểu thư ra ngoài du ngoạn.
Thẩm Nguyệt Hy ngồi lui ra khỏi lửa, y điềm tĩnh nói "Nơi này có lửa, mọi người có thể sử dụng".
Vị tiểu thư kia thi lễ giọng nói mềm mại lại thanh mảnh "Cảm ơn công tử".
Thẩm Nguyệt Hy an tĩnh nhắm mắt dựa lưng vào tường.

Sau 1 chút lại có thêm 3 cô nàng thân hình ủy mị tiến vào xin tá túc.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn tu vi kim đan của 3 người kia, y cười cười một tiếng, sau đó tay quay sáo ngọc trong tay.


Một thân lam y dưới ánh lửa bập bùng, diện mạo tuấn tú lại lạnh nhạt.
Thẩm Nguyệt Hy lười biếng nghịch sáo ngọc, y rũ mi xuống, đảm mạc nhìn qua trời sấm chớp, y rũ mi xuống, may quá, không đánh qua bên này.
Thẩm Nguyệt Hy là đối tượng phải né lôi kiếp, nếu đứng trong phạm vi chục dặm có lẽ vẫn sẽ bị đánh như thường, thể chất này đi hiện đại là bay màu không ít lần rồi.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn 3 cô nương mượn lừa mà cởi áo, thu hút ánh nhìn của mấy nam nhân, 2 cô nương trong nhóm người thì khó chịu liếc bạn đồng hành.
Thẩm Nguyệt Hy đặt sáo lên môi, tiếng sáo vang lên nhẹ nhàng, 3 cô nương kia sợ hãi vô cùng, tiếng sáo êm tai với phàm nhân, nhưng nó mang linh khí khiến 3 cô nương yêu tộc kia đau đớn.
Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống, y nhẹ nhàng thổi sáo, cùng âm thanh tiếng thét đau đớn, 1 yêu tinh run rẩy "Tiên nhân tha mạng...!Hức...!đau quá...!Làm ơn tha cho ta".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn đối phương, sau đó dừng sáo lại, y nói "Sát khí quá nặng, giết qua không ít người rồi đúng chứ?".
Thẩm Nguyệt Hy cảm nhận rõ sát khí, y đứng lên, sáo ngọc quay nhẹ, 3 yêu tinh sợ đến biến về thành chồn.

Thẩm Nguyệt Hy đi tới bên kia, y dùng sáo ngọc nâng cằm yêu tinh vừa xin mình "Ta tha cho các ngươi một mạng để ngươi đi giết người?".
Yêu tinh run sợ vì uy áp, Thẩm Nguyệt Hy có thể tự do chọn đối tượng để phóng ra uy áp của mình.
Yêu tinh run rẩy nói "Không, làm ơn xin tiên nhân tha mạng".
Thẩm Nguyệt Hy vẽ ra 1 trận pháp thanh âm đảm mạc "Nếu như các ngươi giết người hay làm hại người hoặc ăn thịt người, yêu đan sẽ tan vỡ, hiểu?".
Yêu tinh gật đầu "Hiểu ạ thưa tiên nhân".
Thẩm Nguyệt Hy điểm mi tâm 3 con chồn, trận pháp biến mất, y rũ mi xuống "Ta không phải tiên nhân, bây giờ đi đi".
3 con chồn chạy ra ngoài, Thẩm Nguyệt Hy nhìn trời bên ngoài, y rũ mi xuống, mệt thật đấy, lại là yêu tu.
Thị vệ trúc cơ hồi thần, khẽ chắp tay "Cảm tạ đạo hữu ra tay tương trợ".
Thẩm Nguyệt Hy nói "Không cần khách khí".
Thẩm Nguyệt Hy quay về bên đống lửa, y ngồi lên rơm, một vị công tử lên tiếng "Đạo hữu thật may có người, cảm tạ, bọn ta đang trên đường tới Tô Vân Thành may mà có đạo hữu, bằng không liền gặp bất trắc".
Thẩm Nguyệt Hy nghiêm cẩn nói "Đây là chuyện bình thường, tại hạ cũng đang trên đường đến Tô Vân Thành".
Thẩm Nguyệt Hy nói chuyện một hồi cũng không nói gì mà nhắm mắt tiến hành minh tưởng..

Bình Luận (0)
Comment