“Đã gọi đích danh A Châu mang tiền đi chuộc người, Mạnh Nguyệt Hoa, còn không mau sai người gọi nó về cứu muội muội nó!”
“Nếu Mộng Dao có chuyện gì, ta cũng không sống nổi!”
Tiếng khóc gào của Giang mẫu như tát thẳng vào mặt, lúc đó ta mới nhận ra, ta đã trọng sinh rồi.
Còn trọng sinh đúng vào ngày Giang Mộng Dao bị thổ phỉ bắt đi.
Kiếp trước cũng chính hôm nay, ta cũng vì tin dữ Giang Mộng Dao bị bắt và tiếng khóc của Giang mẫu mà rối loạn tâm trí, ba lần bốn lượt phái người đi gọi Giang Dự Châu đang ở bên Diệp Cẩn.
Kết quả chỉ chuốc lấy sự chán ghét và chửi rủa của Giang Dự Châu:
“Mạnh Nguyệt Hoa ghen tuông nhỏ nhen, toàn nói dối, chẳng qua là không chịu nổi việc ta ở bên A Cẩn nên mới bịa ra mấy cái lý do bẩn thỉu ấy!”
“Rõ ràng biết A Cẩn cần ta ở bên để chữa bệnh, vậy mà vẫn cố tình ba lần bốn lượt sai người đến gọi. Lòng dạ rắn rết như thế, không có chút đồng cảm, thật chẳng xứng gọi là người.”
Người ta phái đi bị hắn mắng đến thê thảm, đều bị đuổi sạch ra ngoài.
Bà mẫu thì lo sốt vó, biết rõ ta vừa bị Giang Dự Châu làm nhục giữa bàn dân thiên hạ, hủy hoại thanh danh, vẫn ép ta bằng cái c.h.ế.t, bắt ta đích thân tới Diệp gia.
Gia nhân chặn ta lại ngoài cổng, ta hoàn toàn không gặp được người của Giang Dự Châu.
Tình thế cấp bách, ta đành nói sẽ tự sát ngay trước cổng Diệp gia, ép Giang Dự Châu và Diệp Cẩn phải mang danh ép c.h.ế.t chính thê, tiếng xấu muôn đời, mới khiến hắn chịu đi cùng ta cứu người.
Giang Mộng Dao trở về không mất sợi tóc, còn Diệp Cẩn vì bị gián đoạn chữa trị mà đôi chân tàn phế.
Giang mẫu đổ hết tội lên đầu ta, khi Diệp gia truy hỏi, bà ta còn chửi ta không nên lảng vảng đến gần Diệp Cẩn, làm loạn việc điều trị của nàng ta.O mai d.a.o Muoi
Bà ta phạt ta quỳ ở từ đường cầu phúc cho Diệp Cẩn, còn bắt ta chép kinh trăm quyển để chuộc tội.
Người mà ta cứu về, Giang Mộng Dao, cũng chỉ trích ta bé xé ra to, hại cả đời A Cẩn tỷ tỷ của nàng ta.
Diệp Cẩn vì tàn phế mà chịu đả kích lớn, để lại một câu:
“Mạnh Nguyệt Hoa, ngươi hài lòng rồi chứ?”
Rồi nhảy xuống dòng sông lạnh lẽo.
Đến khi mọi người chạy tới nơi, chỉ còn lại chiếc xe lăn bên bờ và một bức di thư tố cáo ta.
Dù không tìm thấy xác, nhưng ai nấy đều tin Diệp Cẩn vì đôi chân không còn cảm giác mà đã chôn thân dưới dòng nước dữ.
Giang Dự Châu trút hết oán hận lên người ta.
Hắn xông vào từ đường, xiềng xích ta, kéo vào đại lao, cắt lưỡi, chặt chân, phát tiết hết thảy thù hận.
Dù ta van xin khổ sở, cố hết sức giải thích, hắn cũng chẳng nghe lấy nửa chữ, chẳng tin một lời.
Giang Dự Châu đỏ mắt muốn g.i.ế.c người, người Giang gia thì chỉ đứng nhìn, còn đổ thêm dầu vào lửa:
“Con gái nhà buôn như nó vốn không xứng với con trai ta tài hoa như thế, giờ còn hại c.h.ế.t Diệp Cẩn, khiến A Châu ôm hận cả đời, đúng là đáng c.h.ế.t.”
“A huynh nên cẩn thận, đừng để lại chứng cứ là được. Một đứa cô nhi nhỏ nhoi, c.h.ế.t thì cũng chẳng đáng tiếc.”
Giang Dự Châu càng thêm kiên quyết g.i.ế.c ta, ánh mắt hắn lạnh lẽo, u tối đến xuyên thấu linh hồn:
“Ngươi nhìn xem, ai ai cũng cho rằng ngươi đáng c.h.ế.t. Đã vậy, ngươi hãy xuống dưới tạ tội với A Cẩn đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dưới sự hợp lực của cả Giang gia, ta bị chôn sống trước phần mộ y phục của Diệp Cẩn đúng ngày đầu thất.
Giang Dự Châu thậm chí còn đặt Khóa Trấn Hồn lên người ta, hắn nói:
“Ai cũng có thể đi cứu Mộng Dao, tại sao ngươi cứ phải ép ta đi? A Cẩn c.h.ế.t bởi sự đê tiện của ngươi, vậy thì ngươi hãy làm trâu làm ngựa cho nàng dưới đó mà chuộc tội.”
“Ta muốn ngươi đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh.”
Nhưng ta vừa c.h.ế.t chưa đầy một tháng, Diệp Cẩn chẳng những trở về, mà còn tuyên bố đã gặp kỳ ngộ, được cao nhân chữa khỏi đôi chân.
Nàng ta đẫm lệ gả cho Giang Dự Châu, cả gia đình bọn họ tiêu xài hồi môn của ta, sống cuộc đời hạnh phúc viên mãn.
Chẳng ai nhớ, ngoài thành vẫn còn một ngôi mộ hoang có một ta c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng.
Không ngờ, ta lại có ngày được sống lại.
Chát!
“Còn không mau đi, muốn làm phản à?!”
Giang mẫu hống hách ném chén trà ngay dưới chân ta, làm ướt váy áo ta, mới kéo ta hoàn toàn trở về hiện thực.O mai d.a.o Muoi
Chỉ là, lần này, kẻ muốn c.h.ế.t là con trai bà ta, người phải c.h.ế.t là con gái cưng của bà ta, thì liên quan gì đến ta?
2
Thế nên, ta giả vờ lo lắng sốt ruột, sai quản gia đi mời Giang Dự Châu, nhưng lại cố tình dặn dò kỹ lưỡng:
“Chỉ nói trong phủ có chuyện gấp, tuyệt đối không được để lộ việc tiểu thư bị phỉ đồ bắt cóc.”
Dù sao cũng không thể để Giang Dự Châu hiểu lầm rằng ta vì ghen tuông mà đi gọi hắn về phủ, như thế thì hắn nhất định sẽ không chịu trở về.
Mà nếu hắn không về, Giang Mộng Dao chỉ còn một con đường c.h.ế.t.
Bà mẫu yêu thương con gái như mạng đang chuẩn bị phát tác, ta vội vàng lên tiếng trước khi bà nổi giận:
“Thanh danh của nữ tử quan trọng nhường nào! Chúng ta không chỉ phải cứu Mộng Dao, mà còn phải giữ gìn danh tiếng và tiền đồ cho nàng ấy.”
“Phải đấy! Người thì phải cứu, nhưng danh tiếng tuyệt đối không thể để mất!”
Hôn phu của Giang Mộng Dao, cũng là cháu ngoại bên nhà mẹ đẻ của Giang mẫu, đã được ta mời tới.
Khi đến, Kỷ An chỉ liếc ta một cái, rồi lập tức kéo tay áo Giang mẫu:
“Cô mẫu, Kỷ gia chúng ta ở Lâm An cũng là danh môn vọng tộc, nếu để một người chính thê mang tiếng xấu, cả dòng họ đều sẽ bị bôi nhọ.”
Giang mẫu bị lời đó nghẹn họng, nhất thời không phản bác được gì.
Danh tiếng nữ nhi quý hơn cả mạng, dẫu bà ta có nóng lòng sốt ruột đến đâu, cũng không thể để thanh danh và tiền đồ của Giang Mộng Dao tiêu tan được.
Huống hồ, hôn phu của Giang Mộng Dao còn đang ở đây, nếu danh tiếng bị hủy, cho dù biểu muội có tốt thế nào, vì danh dự gia tộc, Kỷ An cũng sẽ không cưới nữa.
Giang mẫu chỉ đành nghiến răng, gật đầu với quản gia.
Nhưng ngay khi quản gia sắp bước ra cửa, bà mẫu lại gọi ông ta dừng lại, trao cho ông xâu chuỗi Phật bằng lưu ly mà bà chưa từng rời tay:
“Cứ nói là ta, lão bà già này, đã lâm bệnh nặng.”