Cái gì gọi là sự sỉ nhục khiến một kẻ đầy ngạo cốt đau đến cào gan xé ruột?
Chính là để người mà họ từng khinh thường, xem nhẹ, chà đạp… đứng trên đầu họ, với dáng vẻ ngạo nghễ, giẫm gãy lưng họ, khiến họ cả đời không thể ngẩng đầu lên nữa.
Về sau, không chỉ ta sẽ ban cho họ nỗi nhục ấy, mà cả giới quyền quý trong kinh thành, những kẻ biết nhìn xa trông rộng, cũng sẽ như vậy.
Còn Giang Mộng Dao, không thể tha thứ cho Giang Dự Châu.
Nếu không phải vì sự thờ ơ và mù quáng của hắn, Giang gia đã không đến bước đường này, nàng ta cũng sẽ không rơi vào cảnh khốn cùng như hiện tại.
Kỷ An cưới người khác, trong cơn giận dữ của Kỷ gia với Giang gia, hắn chưa từng đưa tay giúp đỡ Giang Mộng Dao.
Thậm chí khi ôm mỹ nhân trong lòng mà đi lướt qua nàng, hắn còn sợ Giang Mộng Dao vì yêu sinh hận mà làm hại tân nương, run rẩy mà che chắn chặt chẽ.
Giang Mộng Dao hận, ngày đêm căm hận.
Hận đến mức đem bán chiếc vòng tay duy nhất, để mua kết cục làm nhân trệ (người sống bị cắt tứ chi, tàn nhẫn hơn súc vật) cho Diệp Cẩn.
Còn Giang Dự Châu, nàng cũng không bỏ qua.
Trong một đêm gió lớn, Giang Mộng Dao phẫn nộ châm lửa, muốn cùng Giang Dự Châu kết thúc cuộc đời thê thảm này trong tuyệt vọng.
Nhưng đáng tiếc thay, hai người bị thiêu đến cháy đen, mặt mũi không nhận ra, nhưng lại bị ta cố ý cứu sống.
Muốn c.h.ế.t?
Ta lại muốn bọn họ sống không bằng c.h.ế.t, mang theo thương tích đầy người, sống như ăn mày, lay lắt cho đến tận lúc già nua.O mai d.a.o Muoi
Sau này, ta từng gặp lại Diệp Cẩn ở một trấn nhỏ ở Bắc Mạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tứ chi bị chặt, dáng dấp như súc vật, bị nhốt trong lồng tranh giành thức ăn với chó và lợn.
Ta gọi tên nàng, nàng như không nghe thấy.
Chỉ mải giành giật một miếng nước vo gạo từ mõm con lợn.
Ta chẳng quan tâm là thật hay giả, chỉ cần nàng sống khổ sở, vậy là đủ rồi.
Còn ta, tiếp quản sản nghiệp Mạnh gia, đi buôn từ nam tới bắc, kiếm được bạc vạn.
Chỉ là… vào những đêm sâu lặng, trong tim ta luôn có một ngọn lửa.
Ta không nhìn thấy, không chạm vào được, nhưng nó đốt ta đến mất ăn mất ngủ.
Cho đến một ngày, cửu công chúa, người phá m.á.u mở đường từ biên cương, xuất hiện trong quán trà của ta với thân phận nữ cải nam trang.
Nàng khẽ cong khóe môi, nâng ly về phía ta:
“Ngươi và ta cùng một đường mà đến, có tiền có quyền, thì nên tranh thủ cơ hội, làm một vụ lớn.”
“Muốn không? Phong hầu bái tướng, vì hậu viện đầy oan ức mà mở ra một bầu trời riêng?”
Ngọn lửa lớn bùng cháy, hy vọng to lớn rực sáng trong đáy mắt ta.
“Muốn!”
- Hoàn văn -