Nguyệt Hoa Trọng Sinh

Chương 3

“May là biểu đệ trọng tình nghĩa, vì cứu Mộng Dao mà đích thân đến phủ Diệp gia, quyết gọi Hầu gia về cứu người.”

 

Nghe đến đó, Giang mẫu mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt tái xanh mà nằm xuống giường.

 

“Vậy thì ta yên tâm rồi.”

 

Nhưng lại hung hăng trừng mắt nhìn ta:

 

“Mọi người đều dốc lòng vì Mộng Dao, còn ngươi thì hay, thu mình trong viện mà nhàn nhã, chẳng thấy chút sốt ruột nào!”

 

Lúc bà ta lại định dựng ta lên quy củ, bà tử bên cạnh khẽ kéo tay áo bà, ghé tai thì thầm:

 

“Tiền chuộc tiểu thư đều là do phu nhân bỏ ra, lão phu nhân bớt lời đi thôi.”

 

Nghe nói ta xuất tiền, cháu trai bà cũng đã dốc sức, bà ta tưởng rằng không còn sơ sót gì nữa, sắc mặt liền dịu đi đôi chút.

 

Bày ra dáng vẻ đã yên lòng, gọi người mang sâm thang tiếp thần.

 

Thuốc làm khí huyết bốc lên, cộng thêm sâm đại bổ, chẳng phải ta muốn lấy mạng bà ta, mà là người mang bệnh tim như bà ta đang tự tìm đường c.h.ế.t sao.

 

Nửa nén hương sau, quản gia hấp tấp chạy đến, mặt mũi trắng bệch. 

 

Thấy lão phu nhân bệnh nặng không dám mở miệng.

 

Đã là tin xấu, đương nhiên phải ném thẳng vào mặt Giang mẫu mới đúng lúc.O Mai d.a.o Muoi

 

Ta vội đứng dậy hỏi:

 

“Có chuyện gì sao? Cớ gì mặt mày trắng bệch như vậy?”

 

Tim Giang mẫu lập tức nhảy thót lên, cổ vươn dài ra quát lớn:

 

“Có gì thì nói ngay, ngập ngừng lưỡng lự, ngươi muốn hại c.h.ế.t ta sao?”

 

Quản gia hít sâu một hơi, nói lớn:

 

“Biểu thiếu gia không mời được Hầu gia, còn bị gia đinh Diệp gia đánh vỡ đầu.”

 

Đồng tử Giang mẫu co rút:

 

“Cái gì!”

 

Nhưng đó vẫn chưa phải chuyện c.h.ế.t người nhất.

 

Ta vội vàng hỏi tiếp:

 

“Giờ thì sao rồi?”

 

Quản gia cúi đầu, như đổ đậu mà kể:

 

Khi Kỷ An bị đánh đầu chảy m.á.u, nổi giận đùng đùng. Lập tức hét to trong viện:

 

“Muội ngươi bị thổ phỉ bắt cóc, mẫu thân ngươi bị ngươi chọc giận đến ngất xỉu, thê tử ngươi đầu tắt mặt tối lo toan trước sau.”

 

“Còn ngươi, lại chẳng màng đến chuyện gì, trốn trong viện của nữ tử, lo chuyện trăng hoa gió tuyết. Ngươi đúng là chẳng xứng làm phu quân, làm huynh, làm con!”

 

“Hầu gia nổi điên, xông ra định đánh biểu thiếu gia, nhưng cuối cùng giữa bao ánh mắt vẫn không ra tay.”

 

Giang mẫu vừa thở phào, quản gia liền giáng thêm một đòn:

 

“Nhưng Hầu gia... lại báo quan rồi.”

 

05

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nghe đến đây, mặt Giang mẫu co rúm, phun ra một ngụm m.á.u tươi.

 

Bởi vì, Giang Mộng Dao... xong rồi.

 

Bị thổ phỉ bắt đi, cho dù giữ được sự trong sạch, danh tiếng cũng đã bị hoen ố.

 

Kiếp trước, ta dùng cái c.h.ế.t để bức ép, cũng không để chuyện Giang Mộng Dao bị thổ phỉ bắt truyền ra ngoài, cuối cùng giữ được thanh danh cho nàng ta.

 

Còn ta vì ghen tuông, liều mạng xông vào Diệp gia ép Hầu gia, bị mang tiếng làm hại Diệp Cẩn, bị thiên hạ chê cười không dứt.

 

Về sau, Giang Mộng Dao còn trách mắng ta:

 

“Đâu phải ta cầu xin ngươi cứu, là ngươi tâm địa độc ác, đáng đời bị chặt chân, cắt lưỡi.”

 

Kiếp này, không có ta làm lớn chuyện, chắc Giang Mộng Dao cũng phải tự nuốt lấy quả báo của mình thôi.

 

Giang mẫu nhắm chặt mắt, hơi thở như trống đánh, nhưng ta biết bà ta vẫn còn nghe rõ.

 

Vì vậy, ta không ngần ngại tặng thêm một đòn chí mạng:

 

“Hầu gia ấy à? Biết muội muội mình gặp nạn, nhất định sẽ tức tốc đi cứu người phải không? Như thế, muội muội sẽ được cứu rồi.”

 

Quản gia thất vọng lắc đầu:

 

“Hầu gia bị nước mắt của Diệp tiểu thư  làm cho chẳng tin lấy một lời!”

 

“Ngài ấy nói, nếu không tìm được thổ phỉ, thì cứ để Dư đại nhân lấy cớ quấy rối trật tự mà đánh biểu thiếu gia năm mươi trượng.”

 

“Hiện giờ, biểu thiếu gia mang theo năm ngàn lượng bạc, cùng Dư đại nhân rời thành, đi thẳng đến Nhạn Đãng Nhai.”

 

“Còn Hầu gia, vẫn ở bên Diệp tiểu thư, nói rằng ngày mai sẽ mang ‘tiện nhân gây sóng gió trong phủ’ đi nhận lỗi.”

 

Ta đè nén niềm sung sướng trong lòng, liếc thấy Giang mẫu, người bị mắng là “tiện nhân gây sóng gió trong phủ”, tay run như cầy sấy nắm chặt chăn gấm.O mai d.a.o Muoi

 

Mới có thế mà đã đau lòng đến c.h.ế.t rồi sao?

 

Nhưng bà ta không biết, kể từ lúc Giang Mộng Dao bị bắt đi, đã qua một canh giờ.

 

Kiếp trước, giờ khắc này, ta và Giang Dự Châu đã đến chân Nhạn Đãng Nhai, Giang Mộng Dao chỉ vừa mới bị thổ phỉ xé rách y phục, chưa mất đi trinh tiết.

 

Vì ta giấu kín tin tức, nên thanh danh nàng ta cũng chưa bị tổn hại.

 

Nhưng kiếp này, đợi đến khi Kỷ An đến được Nhạn Đãng Nhai, ít nhất cũng nửa canh giờ nữa.

 

Lúc đó, thảm cảnh của Giang Mộng Dao thế nào, chỉ có người Giang gia tự gánh chịu thôi.

 

Kiếp này, sự diệt vong của Giang Mộng Dao, nỗi đau tận xương của Giang mẫu, cùng sự hối hận muộn màng của Giang Dự Châu... hãy để Diệp Cẩn, kẻ từng dốc tâm mưu hại ta, gánh chịu thay đi.

 

06

 

Quả nhiên, sau khi hay tin Giang Mộng Dao gặp chuyện, chi thứ bên Giang gia trong đêm kéo đến phủ.

 

Thấy ta là nữ tử yếu ớt chống đỡ cả Hầu phủ, vừa đồng cảm, lại vừa xót xa.

 

Nhưng vẫn không quên dò hỏi sự thật từ miệng ta:

 

“Mộng Dao thật sự bị thổ phỉ bắt rồi sao?”

 

Ta bày vẻ mặt bất đắc dĩ như không thể giấu được nữa, cố ép ra vài giọt nước mắt, gật đầu:

 

“Cũng tại ta vô dụng, không mời được Hầu gia, lại không cứu nổi muội muội.”

 

Bình Luận (0)
Comment