“Muội ấy bị hủy dung, mất trinh tiết, sau này biết sống sao cho nổi? Con không nỡ để muội muội tự treo cổ bằng lụa trắng, càng không nỡ để muội muội bị đuổi ra trang viên sống nốt kiếp còn lại. Mẫu thân, người nhất định phải cứu lấy muội muội a!”
Từng lời từng chữ như đao cắt, chẳng bao lâu, Giang mẫu đã trợn trừng mắt mà tắt thở.
Bà tử thân cận của Giang mẫu đột nhiên òa khóc hét lớn:
“Lão phu nhân... tắt thở rồi!”
Ta là người đầu tiên lao vào, gục đầu lên n.g.ự.c bà ta, bật cười thành tiếng giữa tiếng khóc than khắp phủ Giang gia.
Cả Giang gia gào khóc ai oán.
Còn ta cũng khóc đến không kiềm chế được.
Khóc cho chính mình, cuối cùng cũng đã đòi lại được tất cả những gì bà ta nợ ta.
Khóc cho một đao đầu tiên, c.h.é.m xuống kẻ lòng lang dạ sói.
Người từng lấy ơn cứu mạng để cầu hôn ta là bà ta, sau khi phụ thân ta qua đời lại trở mặt chối bỏ cũng là bà ta.
Thậm chí đời trước, chính bà ta là người dẫn dắt Giang Dự Châu ra tay độc ác với ta, cướp đi toàn bộ tài sản vạn lượng bạc của ta.
Thân thể bà ta yếu, từng bát từng bát thuốc bổ đều do ta tự tay sắc, tự tay đút từng muỗng.
Ta đã tận tâm tận lực, vậy mà mãi chẳng đổi lại được lấy nửa phần yêu thương.
Ngay cả hôm nay, khi Giang Mộng Dao muốn cướp váy áo, giành thư mời của ta để đến Thanh Vân Sơn dự hội cầu phúc.
Bà ta cũng nói ta phúc bạc, không xứng lộ diện trước mặt Phật tổ, nhốt ta lại rồi dâng hết những thứ thuộc về ta cho Giang Mộng Dao.
Chỉ tiếc rằng, họa phúc tương sinh, Giang Mộng Dao thay ta thành oan hồn dưới đao của Diệp Cẩn.
Trước khi Giang mẫu tắt thở, ta ghé sát tai bà ta hỏi một câu cuối cùng, vì sao mẫu thân lại nhất quyết để muội muội đi lễ Phật, để rồi gặp phải tai ương này.
Bà ta liền hiểu ra: Giang Mộng Dao đã thay ta gánh tai kiếp, lập tức khí huyết cuộn trào, giận đến c.h.ế.t ngay tại chỗ.O Mai Dao muoi
“Nhị phòng lão phu nhân Giang gia đã qua đời, mau đi thông báo các đại thế gia ở kinh thành, gọi con cháu Giang gia về thủ tang.”
Đại bá phụ đỏ mắt ra lệnh.
“Thế còn hầu gia?”
“Hạng bất hiếu, không xứng thủ tang cho Giang gia. Trưởng tử của tam phòng, thế vào.”
Trưởng tử của tam phòng, liền thay thế Giang Dự Châu, trở thành người kế thừa hầu phủ Giang gia trong tương lai.
Ta làm ra vẻ hoảng hốt tột cùng, toàn thân run rẩy.
Nhưng trong bóng tối không ai nhìn thấy, ta đang âm thầm vui mừng, Giang Dự Châu cuối cùng cũng sắp mất đi tất cả những gì Giang gia đã ban cho hắn rồi.
9
Cả một đêm, Giang Dữ Châu không trở về.
Giang gia phủ trắng đầy đường, ngay cả thân tộc ngoài thành cũng khoác áo tang, quỳ gối trước linh đường để đón nhận khách viếng bốn phương.
Thế nhưng, đường đường là con ruột của Giang mẫu, Giang Dữ Châu lại thủy chung không thấy bóng dáng.
Trời đã lên cao ba sào, Giang Mộng Dao rốt cuộc tỉnh lại.
Chưa kịp khóc lóc vật vã, đã nghe hung tin mẫu thân qua đời.
Dù có Kỷ An ở bên an ủi, nàng vẫn bất chấp tất cả lao thẳng tới linh đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Mẫu thân! Mẫu thân, vì sao người không để ý tới Mộng Dao nữa, là vì Mộng Dao làm người mất mặt nên người mới bỏ mặc Mộng Dao phải không?”
Nàng mang gương mặt với vết thương dữ tợn, khóc đến cuồng loạn gần như mất trí.
Ta biết, lúc này chính là thời cơ để xuất kiếm, bèn vội vàng tiến lên an ủi:
“Muội chớ oán trách A huynh, A Cẩn tỷ tỷ của muội sức khỏe yếu ớt, đang lúc cần người chăm sóc, huynh muội lại là thanh mai trúc mã, qua lại thăm nom một hai cũng là chuyện nên làm.”
“Có trách thì trách bọn thổ phỉ hung hãn, kẻ không có thiên lý ấy, c.h.ế.t cũng chưa đủ đền tội.”
“Có điều bọn chúng đã bị Dư đại nhân bắt về, chẳng bao lâu nữa sẽ bị xử trảm, coi như cũng đòi lại công đạo cho muội.”
Giang Mộng Dao mặt đầy khiếp sợ, không dám tin nhìn ta:
“Ý của tẩu là… A huynh tối qua ở bên Diệp Cẩn?”
Những người Giang gia vốn đã chất đầy bất mãn với Giang Dữ Châu lập tức rộ lên mắng mỏ:
“Nếu hắn chịu quay về sớm, sao lão phu nhân có thể bị hắn làm tức đến c.h.ế.t? Ngay cả quản gia cũng bị hắn đánh vỡ đầu, chịu đòn rồi ném trả về phủ, hắn còn để tâm gì nữa?”
“Hắn chỉ để tâm đến con hồ ly tinh kia thôi! Người ta mới nói vài câu, hắn liền mắng lão phu nhân là ‘dơ bẩn mắt Phật’, làm lão phu nhân giận tới ngất đi!”
Kỷ An lúc này cũng cất lời, ánh mắt giận dữ, nghiến răng nghiến lợi:
“Ta cầu xin hắn, hắn vẫn không chịu tin.”
“Hắn phái Dư đại nhân cùng đi với ta, chẳng qua là để sau này lấy cớ ta quấy rối công vụ mà đánh ta năm mươi trượng!”
“Tới hôm nay, ta mới hiểu biểu ca lại vô tình đến thế. Mộng Dao, hắn không xứng làm ca ca của muội.”
Giang Mộng Dao toàn thân run rẩy, trong mắt dâng lên căm hận ngút trời.O mai d.a.o Muoi
“Thì ra trong miệng bọn thổ phỉ nói ‘hai chọn một’, kẻ bị bỏ lại không phải vì muốn cứu mẫu thân bệnh nặng, mà là vì một con hồ ly tinh mà bỏ rơi cả ta và mẫu thân!”
“Giang Dữ Châu, Diệp Cẩn, hai ngươi c.h.ế.t không có chỗ chôn!”
Nàng gào lên, oán hận tới cực điểm, đến nỗi mắt long sòng sọc.
Ngay lúc ấy, một tiếng gầm giận dữ vang lên:
“Mạnh Nguyệt Hoa, ngươi điên rồi phải không?”
“Cả Giang gia phủ trắng đầy đường, ngươi đang nguyền rủa mẫu thân ta, hay đang nguyền rủa bản hầu đây?!”
10
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đến mức khắc cốt ghi tâm kia, ta căm hận đến mức hai tay dưới tay áo dài không ngừng run rẩy.
Chớp mắt, một thân huyền y, sắc mặt giận dữ, Giang Dữ Châu sải bước đi tới.
Bên cạnh hắn là Diệp Cẩn, ngồi trên xe lăn, một thân bạch y yếu đuối, càng tôn lên vẻ nhu nhược đáng thương.
Không đợi ta mở miệng, Giang Dữ Châu đã giáng cho ta một bạt tai lạnh như băng:
“Ngươi dám lập linh đường cho mẫu thân, lại nguyền rủa bà, tâm địa độc ác đến mức này ư?”
Chư nữ trong phủ vây quanh ta, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
“Ngươi tình nguyện cùng kẻ hạ tiện kia đêm không về nhà, làm mất gia phong là chuyện của ngươi.”
“Nhưng nếu muốn làm mất mặt Giang gia, vậy thì cút khỏi nơi này!”
“Giang gia không có đứa con bất hiếu, mặt dày vô sỉ như ngươi!”