Nguyệt Lạc

Chương 47

-

Anh khẽ nghiêng đầu, giây lát nói: "Được."

Giọng nói ngắn ngủi mà bình thường, nói xong anh lại tiếp tục đi lấy ấm đun nước ra khỏi đế rồi dùng nước nóng tráng qua cả hai cốc..

Nước nóng được đổ vào một trong hai cốc, sau đó lại được rót từ cốc này sang cốc kia, cứ lặp đi lặp lại như vậy nhiều lần, cuối cùng nước cũng nguội đi một chút.

Anh bước tới đưa cho cô, Thịnh Ý nhận lấy, nhiệt độ trong cốc vừa vặn.

Mắt Thịnh Ý lại hơi nóng lên, khi xưa thích anh, dù có bao nhiêu khổ cực, cô vẫn có thể chịu được nhưng giờ đây chỉ một chút ngọt ngào này thôi lại khiến cho cảm xúc của cô vỡ òa.

Cô hít hít mũi, Giang Vọng cầm lấy cốc nước, ngón tay khẽ cong gõ nhẹ vào đầu mũi cô, giọng điệu ẩn chứa ý cười: "Đúng là đồ mít ướt."

Thịnh Ý mím môi, tai lại đỏ lên, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Em đi ngủ tiếp đây."

Giang Vọng nói: "Được."

Cô quay người đi vào trong, tắt cửa và đèn, không lâu sau cảm nhận được đèn bên ngoài cũng tắt. Cô ngả người ra giường, tuy rằng biểu hiện vừa rồi có vẻ rất bình tĩnh nhưng lúc này nằm xuống giường, trong lòng vẫn không có cảm giác gì.

Cô và Giang Vọng yêu nhau rồi.

Trái tim cô đập thình thịch trong màn đêm, rốt cuộc cũng không ngủ được, cô bước xuống giường mở rèm cửa sổ.

Bên ngoài ánh trăng xa xăm như sương giá phủ đầy mặt đất.

Hai phút sau, điện thoại của Giang Vọng đột nhiên reo lên, anh nghe máy, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô gái, cô nói: "Trăng trong phòng đẹp lắm, anh có muốn xem cùng em không?"

Hơi thở nhỏ xíu vang lên trong ống nghe.

Cô vừa nghĩ đến lúc nhỏ đọc sách của Trương Ái Linh, Phạn Liễu Nguyên thường gọi điện cho Bạch Lư Tô vào ban đêm, có một đêm anh ấy nói: "Từ cửa sổ nhà em có thể nhìn thấy trăng không?"

- -- Anh muốn nhìn thấy ánh trăng từ cửa sổ nhà em.

Lần đầu tiên cô đọc câu nói này, khi đó cô còn rất nhỏ không thể hiểu hết được ý nghĩa của nó. Cho đến vừa nãy, khi đột nhiên nhớ ra, đầu óc nóng lên liền gọi cho Giang Vọng.

Hơi thở của người đàn ông dường như nặng nề hơn, giọng nói trong trẻo vang lên trong ánh trăng rạng rỡ, anh nói: "Thịnh Ý, em chắc chắn muốn xem cùng anh?"

Câu trả lời của anh đã hoàn toàn phá hủy bầu không khí lãng mạn mà Thịnh Ý tạo dựng nhưng cảm giác mơ hồ lại tăng vọt, Thịnh Ý cúi mắt xuống rồi nói: "Anh muốn đến thì đến."


Giọng nói vẫn mềm mại như cũ.

Nói xong, cô cúp máy.

Cô nghe thấy Giang Vọng ở ngoài phòng khách dường như khẽ cười. Một lát sau, cửa phòng cô vang lên tiếng gõ cửa.

Thịnh Ý nói: "Cửa không khóa."

Tay nắm cửa bị ấn xuống, Thịnh Ý lúc này mới nhận ra trong phòng còn chưa bật đèn. Giang Vọng tiện tay bật công tắc bên cạnh cửa, anh dựa vào cửa không nhúc nhích, trong mắt ẩn chứa một ý cười.

"Em có biết nửa đêm canh ba mời đàn ông vào phòng sẽ xảy ra chuyện gì không?"

Anh cố ý trêu chọc cô, Thịnh Ý liền nói: "Có thể mời bạn trai vào mà."

Cô nghiêm túc nhìn anh như một chú nai nhỏ, vừa ngoan ngoãn lại vừa mềm mại.

Trái tim Giang Vọng bỗng dưng rung động như bị ai đó khẽ khàng khảy nhẹ, khơi dậy một cảm giác ngứa ran khe khẽ.

Đêm đó, họ ngồi bên cửa sổ cho đến khi trời gần sáng, Thịnh Ý mới nhớ ra phải đi vệ sinh tắm rửa, sau đó hai người mới quay lại giường ngủ thiếp đi.

Dù sao mới bắt đầu yêu đương, ban đầu hai người rất giữ ý. Chăn rất to, mỗi người chỉ đắp một góc, ngủ riêng hai bên giường.

Kết quả khi Thịnh Ý tỉnh dậy, phát hiện không biết từ lúc nào mình đã chui vào lòng Giang Vọng, cô nằm nghiêng, cả khuôn mặt vùi vào ngực anh, đầu còn gối lên cánh tay anh.

Cô không cao lắm, người lại gầy, nép vào lòng anh nhỏ nhắn như một chú chim nhỏ.

Hơi thở của cô toàn là mùi hương của anh, là mùi hương cam quýt của sữa tắm có sẵn trong khách sạn. Rõ ràng là cùng một loại mà cô sử dụng, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy mùi hương trên người hai người lại hoàn toàn khác nhau.

Cô cảm thấy như mình đang mơ một giấc mơ đẹp, trong lòng hoang mang lo lắng nhưng lại chìm đắm trong giấc mơ này không muốn tỉnh dậy.

Cô khẽ cử động đầu, định âm thầm rời khỏi vòng tay anh nhưng không ngờ vừa định lùi lại, cằm đã bị một bàn tay thon dài tóm lấy.

Cô giữ nguyên tư thế, buộc phải ngửa đầu lên nhìn anh.

Không biết Giang Vọng tỉnh dậy từ lúc nào, mái tóc mềm mại rũ xuống trán, đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú. Thịnh Ý bị anh nhìn có hơi ngượng ngùng, cô đưa tay che mắt anh. Anh liền cúi đầu, hôn lên môi cô.

-

Hai người lại quấn quýt trên giường một lúc rồi mới chịu rời giường.


Ánh nắng rực rỡ của buổi chiều len lỏi qua khung cửa sổ, nhuộm vàng cả căn phòng. Sau buổi trò chuyện gần như hoàn tất với Thẩm Trí vào ngày hôm qua, hôm nay hai người không cần trao đổi thêm nhiều.

Giang Vọng cầm lấy điện thoại, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Thẩm Trí vào sáng sớm. Anh gọi lại, giọng điệu lười biếng pha chút ngái ngủ không chút che giấu. Thẩm Trí nghe ra liền bật cười, giải thích rằng anh đang định rủ hai người cùng đi lướt sóng.

Giang Vọng quay sang hỏi ý kiến Thịnh Ý. Là một người "mù" về thể thao, Thịnh Ý lắc đầu lia lịa, Giang Vọng khẽ mỉm cười trả lời Thẩm Trí: "Anh cứ chơi đi, bọn tôi không tham gia đâu."

Thẩm Trí ừ một tiếng, Giang Vọng cúp máy. Khi đó, Thịnh Ý đã mở ứng dụng gọi món, bắt đầu tìm kiếm món ăn yêu thích.

Ban đầu, họ dự định đi ăn ở ngoài nhưng Thịnh Ý nhớ rõ mỗi khi ra ngoài, Giang Vọng đều không ăn uống gì nhiều. Sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định gọi đồ ăn về khách sạn.

Nghĩ đến đây, Thịnh Ý lại không nhịn được nhìn anh, muốn hỏi về căn bệnh của anh nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào.

Trong lúc chờ đợi đồ ăn, cô lướt Weibo, bất ngờ phát hiện SY lại lên hotsearch.

Bởi có liên quan đến Giang Vọng nên cô cũng để ý nhiều chút đến SY. Cô bấm vào xem thử, hóa ra SY trong trận thi đấu tối qua lại thua rồi.

[Trời ơi, SY thua ba trận liên tiếp rồi, không ấy giải tán tại chỗ luôn đi.]

[Chuyện gì vậy SY? Mất đi W thần cũng không đến nỗi tệ như vậy chứ, Đại gia, Mimo, tôi nhớ họ đều chơi rất tốt mà.]

[Tôi phát hiện SY dạo này kỳ lạ thật, lúc xem livestream đã phát hiện rồi, nói khó nghe thì nhìn từng người riêng rẽ đều chơi tốt nhưng phối hợp lại thì lại chả ra làm sao, cứ như ưu điểm của nhau bị lẫn nhau, không thể phát huy được.]

[Chính là thiếu đoàn kết, nói mới nhớ, W thần sắp quay lại phải không? Hình như tháng 6 này?]

[Quay lại thì có ích gì? Lần đánh nhau trước chẳng phải vì thua SNS sao? Lúc đó anh ta cũng ở đó mà, vẫn thua như thường, fan SY thừa nhận mình yếu khó lắm sao? Suốt ngày chỉ biết tìm cớ cho mình.]

[Có một câu mà tôi không dám nói ra mãi, thật ra Wind bây giờ cũng lớn tuổi rồi, việc sa sút phong độ cũng là chuyện bình thường. Lần này lại bị cấm thi đấu nửa năm, đến lúc quay lại e rằng cũng khó có thể trở lại như lúc đỉnh cao.

...

Thịnh Ý vừa xem được một nửa, đồ ăn đặt bên ngoài đã đến, Giang Vọng đi vào phòng ngủ nghe điện thoại, cô đứng ở cửa gõ cửa, Giang Vọng nhanh chóng cúp máy đi ra ngoài.

Hai người bày thức ăn lên bàn, Thịnh Ý giả vờ như vô tình hỏi: "Đúng rồi, trước đây em tò mò mãi, sao anh đột nhiên không đi thi đấu nữa thế?"

Thật ra cô vốn dĩ muốn hỏi anh rốt cuộc đã chuyện gì xảy ra, tại sao anh lại đánh nhau với người khác, nhưng lại cảm thấy hỏi trực tiếp như vậy có vẻ không tốt lắm nên đã vòng vo một chút, đề cập một cách uyển chuyển.


Giang Vọng khựng lại, ngước mắt lên nhìn cô, cô gái vẫn cúi đầu nhìn món ăn trên bàn dường như chỉ là tùy tiện hỏi.

Giang Vọng nhướng mày, hỏi: "Em nhìn thấy hot search rồi à?"

Quả nhiên, chuyện gì cũng giấu không được anh, Thịnh Ý nói: "Em lướt Weibo thì thấy."

Giang Vọng thu hồi tầm mắt, giọng điệu nhàn nhạt: "Cũng gần như vậy."

Thịnh Ý cắn đũa nhìn anh.

Giang Vọng thở dài, ung dung nói: "Lớn tuổi rồi."

Thịnh Ý không tin, cô nói: "Anh lại lừa em, không nói thì thôi."

Cô luôn cư xử lịch thiệp với mọi người, chỉ khi đối mặt với những người thân thiết, cô mới ra những biểu hiện nhỏ nhoi như vậy. Giang Vọng rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt này nên cảm thấy khá lạ lẫm, đồng thời lại cảm thấy dáng vẻ này của cô thật đáng yêu.

Anh lại cười một lần nữa: "Không phải là không muốn nói với em, chuyện này có hơi khó nói, sau này có cơ hội anh sẽ nói sau nhé."

Thịnh Ý gật đầu, suy nghĩ một chút lại hỏi: "Vậy anh không cảm thấy ngứa tay sao?"

"Ngứa tay cái gì, em muốn hỏi chuyện chơi game à?"

"Ừm."

"Cũng ổn, ban đầu không quen lắm, nhưng lâu dần cũng thấy quen thôi." Anh nói, "Hơn nữa anh vẫn thường chơi trong lúc rảnh rỗi."

"Chơi nhảy một bước à?"

Giang Vọng nhướn mày: "Vậy nên, em chơi vì anh hửm?"

Anh cố ý trêu chọc cô, giọng điệu nhếch lên một chút như chứa đựng ý đồ, Thịnh Ý yếu thế đành nói: "Anh tự luyến ít thôi."

Giang Vọng bật cười, không vạch trần cô.

Ăn cơm xong, hai người cùng nhau đi dạo quanh khu vực gần đó.

Buổi tối, nhân viên khách sạn đi lên nói bọn họ tổ chức một buổi tiệc lửa trại ở bờ biển, những người tham gia đều là khách lưu trú tại khách sạn cùng một số người dân địa phương, hỏi họ có muốn cùng tham gia hay không.

Trước đây khi đi vẽ phong cảnh, Thịnh Ý đã từng tham gia một buổi tiệc lửa trại như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô tham gia cùng Giang Vọng.

Cô vui vẻ đồng ý, hai người đơn giản thu dọn một chút rồi ra ngoài.

Bên bờ biển đã tụ tập khoảng hơn hai mươi người. Những người dân thành phố cởi bỏ gánh nặng công việc, cuối cùng cũng có được giây phút thư giãn tại đây, tụ tập thành từng nhóm nhỏ trò chuyện rôm rả, tiếng cười nói vui vẻ vang khắp nơi.

Thịnh Ý và Giang Vọng không chen vào đám đông, hai người kề vai ngồi phía ngoài cùng.


Khoảng nửa tiếng sau, buổi tiệc lửa trại chính thức bắt đầu.

Khác với những buổi tiệc lửa trại mà Thịnh Ý đã từng tham gia trước đây, khi đó cô sống ở làng dân tộc thiểu số nên buổi tiệc lửa trại cũng mang đậm đặc trưng dân tộc.

Tuy nhiên, buổi tiệc lửa trại này lại giống như một trò chơi dành cho người trưởng thành nhiều hơn.

Có lẽ để bảo vệ môi trường, họ không đốt lửa thật mà đặt một chiếc đèn có hình dạng ngọn đuốc ở giữa.

Xung quanh đèn được đặt nhiều ghế, bên ngoài là một dãy bàn, trên bàn có đủ loại đồ uống và đồ ăn nhẹ.

Trò chơi đầu tiên là "cướp ghế", người thua cuộc sẽ phải chịu phạt, nội dung hình phạt sẽ do mọi người cùng nhau quyết định.

Nghe đến đây, Thịnh Ý chỉ muốn bỏ chạy. Nhưng đằng nào cũng đến đây rồi, nhân viên cũng đã ghi tên cô vào danh sách, quan trọng nhất là họ đã trả tiền tham gia hoạt động...

Thịnh Ý kéo nhẹ tay áo Giang Vọng, nhỏ giọng nói: "Lát nữa nếu em thua, anh nhớ cứu em đấy nhé."

Kết quả, không biết có phải do hai người may mắn hay không hay là do người khác quá gà, chơi đến cuối cùng trên sân chỉ còn lại hai người họ.

Những người còn lại đều biết mối quan hệ của hai người nên họ hò hét xung quanh.

Thịnh Ý chạy đến nỗi mồ hôi mồ kê nhễ nhại, hai người cách nhau một khoảng không ngắn, đứng đối diện nhau chỉ còn lại một chiếc ghế ở giữa.

Càng chơi về sau, ý chí chiến thắng của Thịnh Ý càng dâng cao. Mắt cô nhìn Giang Vọng một lát rồi lại quay sang nhìn chiếc ghế.

Khác với trạng thái sẵn sàng chiến đấu của cô, Giang Vọng tỏ ra rất bình tĩnh. Anh đút một tay vào túi quần, như thể bản thân không hề chơi trò chơi mà đang đi dạo dọc bờ biển.

Có người bên cạnh bày cho Thịnh Ý kế bẩn: "Cô bảo bạn trai nhường cô đi."

Thịnh Ý trả lời nghiêm túc: "Không được, phải dựa vào thực lực của bản thân."

Nói xong cô ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh nhìn Giang Vọng. Tuy không nói lời nào, nhưng ánh mắt rõ ràng là đang muốn nói: "Cho em thắng đi mà."

Thấy vậy, những người xung đều cười ồ lên: "Cô gái cầu xin đến vậy rồi, là đàn ông thì nhường đi thôi."

Giang Vọng cúi mắt suy tư một lát: "Cũng không phải là không thể..." Anh còn muốn nói thêm gì đó thì thấy Thịnh Ý đột nhiên từ phía đối diện chạy vội sang.

Cô dừng lại trước mặt anh, khẽ kiễng chân lên, hơi thở phả vào tai.

"Cảm ơn anh Giang Vọng nhé," cô nói.

Nói xong, cô quay người chạy về chỗ, để lại Giang Vọng một mình đứng ngẩn người tại chỗ rất lâu.

"Đệt." Anh lẩm bẩm chửi thề một câu, Thịnh Ý quay lại đứng yên, ngẩng đầu lên bất chợt va phải đôi mắt của Giang Vọng.

Làm sao giờ, hình như chơi quá trớn rồi?

Bình Luận (0)
Comment