Nguyệt Lâm Cửu Thiên: Tuyệt Thế Chí Tôn Khuynh Thiên Hạ

Chương 31

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lam Nguyệt nghi hoặc nhìn hắn, thấy hắn vẫn không nói gì, gương mặt lại như cũ lành lạnh xa cách, nàng hoàn toàn không đoán được hắn nghĩ gì.

"Ngươi khôi phục sao?"

Nàng hiện tại quan tâm chính là cái này a. Hắn hồi phục nàng liền có thể rời đi, không hồi phục nàng chỉ có thể ở đây a! Thiết! Nàng hiện tại quá yếu, chỉ có thể phụ thuộc vào người khác, cảm giác bất lực làm nàng rất không thoải mái, nàng không thích cảm giác này.

Lam Nguyệt có chút buồn bực, hắn cũng không đáp lại nàng a! Hắn ngẩn người!? Chỉ là nàng là nữ mà thôi, có cái quái gì ngẩn người?

"Uy, Huyền Tịch! Ngươi..."

Lam Nguyệt tiến lại gần hắn vừa định giơ tay kéo hắn hồi thần, hắn lại đột nhiên lùi lại, vừa cách Lam Nguyệt đúng ba bước.

Hắn tử mâu lạnh lùng, mang theo nhàn nhạt xa cách.

Hắn trên người cao quý khí thế, không dung bất luận kẻ nào tiếp cận, cao cao tại thượng lại cô đơn tịch mịch.

Lam Nguyệt thân người cứng đờ, không cần hắn trả lời, nàng biết hắn khôi phục. Ở chung vài thiên, nàng lại quên mất nàng cùng hắn vốn là người của hai thế giới khác nhau, hắn cường đại, tôn quý như thần, mà nàng nhỏ bé, chỉ là một Tụ Linh Cảnh nhỏ bé, trước mặt hắn chẳng khác nào con kiến.

Lam Nguyệt hạ tay xuống, thân người bất động.

Huyền Tịch đứng cách nàng ba bước ngoài, tử sắc trường bào không gió lay động, tuyệt mỹ dung nhan, cao lớn dáng người, ba ngàn tóc đen đơn giản thượng một cây tử sắc ngọc trâm, phần đuôi tùy ý xoã xuống.

"Ngươi cứu bổn quân, bổn quân cũng cứu ngươi một mạng"

Hắn thanh âm như cũ trầm thấp dễ nghe, lại không mang bất kì tâm tình gì, Lam Nguyệt bỗng nhiên có chút khó chịu, nhưng nàng cũng không có biểu hiện cái gì, nàng đã tưởng trải qua mấy lần nguy hiểm, hoạn nạn, hắn và nàng cũng xem như bằng hữu... Lời này chính là nói nàng với hắn hiện tại không ai nợ ai, có thể đường ai nấy đi rồi, phải không?

"Tốt"

Ha____

Vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, có cái gì khiến nàng lưu luyến? Lam Nguyệt a Lam Nguyệt, ngươi cuộc sống hiện tại quá mức bình tĩnh, để ngươi cảm xúc liền dễ dàng như vậy dao động?

Lam Nguyệt thu liễm tâm tình, đáp một tiếng, chỉ là nàng quanh thân hơi thở dường như có phần lạnh hơn.

Huyền Tịch đáy mắt không chút ba động, trong lòng càng là sóng to gió lớn. Hắn lại quan tâm một nữ nhân khác, hắn lại đối người khác sinh ra thân cận cảm giác, cũng không cự tuyệt nàng tiếp cận. Không thể nào! Hắn bên cạnh chỉ có nàng, hắn là chờ đợi nàng!

Chớp mắt một cái, Huyền Tịch thân ảnh không thấy, tựa như chưa bao giờ xuất hiện quá.

Đi rồi?

Lam Nguyệt hơi thất thần, nhanh chóng thu liễm toàn bộ tâm tình, nhìn xung quanh bảo khố.

Bất quá sơ kiến, nàng và hắn vốn là hai đường thẳng song song, hắn như vậy phản ứng thực bình thường.

Nhưng nàng bi ai là______

Hắn cứ vậy đi rồi!?? ______

Không có hắn nàng như thế nào ra ngoài a!!! Thiên, nơi này vô cùng sâu, lúc rơi xuống không tan xương nát thịt chính là kì tích! Hiện tại nàng làm sao lên a! Đây mới là quan trọng vấn đề có được không??

"Ngươi như thế nào biết hắn?"

Bỗng nhiên trong đầu truyền đến thanh âm của Quân Vô Nhai, hắn thanh âm mặc dù lạnh lùng, nhưng lại mang theo một chút ít kích động.

Hắn kích động cái gì?

Lam Nguyệt nghi hoặc, bất quá vẫn là trả lời, ngữ khí có chút tùy ý.

"Tùy tiện gặp"

Tùy...tùy tiện?? Nha đầu này nói thật!? Hắn lúc đó ngủ say, không biết nàng gặp gỡ cái gì, lúc vừa ra khỏi Phượng Linh Giới, chết tiệt nha đầu này lại đem liên hệ cấp chặt đứt! Hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì, mãi đến lúc nãy ảo cảnh, Linh cố gắng liên hệ nhắc nhở nàng, liên hệ mới trở lại. Hắn lại thấy hắn bên cạnh nàng?

Hắn là người nàng tùy tiện có thể gặp sao?

Mà cũng không thể ngờ, hai người duyên như vậy sâu, nàng ở xa xôi như Huyền Linh đại lục, hắn vẫn tìm đến a___

Quân Vô Nhai cũng không nói tiếp, Lam Nguyệt cũng không cùng hắn tiếp lời.

Bỏ đi! Đến đó lại tùy cơ ứng biến, nếu đã vào đây, tội lỗi gì lại không thu thập một chút? Bảo khố trước mắt, không lấy chính là vương bát đản!!

Nơi này trận pháp liền chỉ có một cái ảo cảnh??

Lại nói kia hố chủ tiểu bạch miêu! Cũng không biết nó hướng nơi nào chạy!

Nơi này linh thạch nhiều gấp mấy lần bên ngoài, Lam Nguyệt mặt không đổi sắc toàn bộ thu.

Đồ tốt nàng không bao giờ chê nhiều!

Đem toàn bộ linh thạch thu, Lam Nguyệt để ý đến bên trong bày biện binh khí.

Những binh khí này không giống bình thường binh khí, bên ngoài tản ra nồng đậm linh lực, linh khí nàng cũng thấy qua, trường tiên của Phượng Lam Thanh chính là một thanh cấp thấp linh khí, Phượng Lâm Thiên đã hoa vô số tiền mới mua về, mà Phượng Lam Uyển cũng có một cái, tương tự là Hạ phẩm linh khí.

Này đám linh khí chẳng lẽ đều là cao cấp linh khí!!!?

Ha hả ___ nàng chính là ông trời sủng nhi đi!

Lam Nguyệt vui vẻ đem toàn bộ linh khí đều thu nhập Phượng Linh Giới, thu vào đều do Linh giúp nàng sắp xếp. Cái đó nàng không ngại.

Nghe Linh nói, Phượng Linh Giới còn có không gian thiên địa, cũng không phải chỉ có Hàn Nguyệt Điện. Mặc dù không thể trồng trọt cái gì, nhưng không gian thiên địa bên ngoài linh khí nồng đậm hơn trong điện, cảnh vật càng là tuyệt hảo.

Đợi nàng tu luyện đến Thiên Dương Cảnh nàng liền có thể xua đi sương mù, mở ra thiên địa bên ngoài Hàn Nguyệt Điện.

Thực chờ mong a!

Lam Nguyệt ở bảo khố bên trong càng quét, trong này cũng có không ít công pháp linh kỹ, Lam Nguyệt chỉ lấy từ Huyền cấp cao cấp linh kỹ trở lên, còn lại đều bỏ lại.

Lam Nguyệt đến toàn bộ bảo khố bên trong đều không thấy vật nhỏ kia đâu.

Kì lạ, nó có thể chạy đi đâu a?

Chẳng lẽ nó bị rơi vào cái nào trận pháp, vẫn là nơi này có cái gì mật đạo?

________

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Lam Nguyệt: *Trừng mắt*

Huyền Tịch:......

Chii: (‐^▽^‐)

Có phải hay không ông trời sủng nhi, ha hả, về sau sẽ biết a~
Bình Luận (0)
Comment