Nguyệt Lãng Phong Thanh

Chương 13


Những hiểu biết của Lục Phong Thanh về Khương Tuệ có hạn, nhưng cậu cũng biết Khương Tuệ không phải là một bà chủ nghiêm túc.
Lần đầu tiên gặp mặt, mới giây trước cô còn tức giận như vậy nhưng giây sau đã mời Lục Phong Thanh đến Nhạc Ngu làm việc, mấy người chủ muốn làm gì thì làm chắc không có mấy người.
Hơn nữa hôm đầu tiên Lục Phong Thanh đi làm, Khương Tuệ đã nói giỡn muốn bao nuôi cậu, vì vậy Lục Phong Thanh thực sự không đoán được lời nói của Khương Tuệ là thật hay giả.
Cậu dè dặt, thử dò xét hỏi: "Chị Tuệ, chị, chị nói đùa đúng không?"
Khương Tuệ cười ra tiếng, nhìn về phía Mạc Nguyệt Lãng nói: "Đứa bé này đã ở Nhạc Ngu một tháng rồi, vậy mà vẫn chưa khôn ra nữa."
Nghe nói như thế, Lục Phong Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Tâm trạng cậu từ lo lắng đã chuyển sang an tâm, tâm trạng đều viết hết lên mặt, vẻ mặt Mạc Nguyệt Lãng không thay đổi liếc cậu.
"Chuyện là thế này." Khương Tuệ đã thu hồi vẻ mặt không đứng đắn, nói với Lục Phong Thanh: "Sự việc ngày hôm qua là do Tống Ninh cố tình làm, bây giờ nhãn hàng không có ý định thay người, muốn mượn nhiệt độ này cho hai người hợp tác chụp quảng cáo."
Mặc dù trong quảng cáo Tống Ninh không có lộ mặt, nhưng sau chuyện này, sự chú ý đến hắn và nhãn hàng đều được nâng lên, đối với cả hai bên mà nói đều là chuyện tốt, chỉ có Mạc Nguyệt Lãng đang bị lợi dụng.
Lục Phong Thanh yên lặng nhìn Mạc Nguyệt Lãng, chỉ thấy hắn nhíu mày, rõ ràng vô cùng khó chịu với cách làm của Tống Ninh.
Khương Tuệ tiếp tục nói: "Trước đây có một khoảng thời gian Mạc Nguyệt Lãng về nước phát triển, khi đó cậu ấy vừa đơn thuần vừa đáng yêu, chiêu trò của Tống Ninh là giả vờ đáng thương..."
"Chị Tuệ." Mạc Nguyệt Lãng nhíu mày chặt hơn, bất mãn ngắt lời Khương Tuệ, "Đừng nhắc lại chuyện trước kia."
"Được được được." Khương Tuệ nở nụ cười, tuy rằng ngoài miệng thì đồng ý, nhưng vẫn không có ý định dừng lại, "Hai người qua lại chưa tới một năm thì Tống Ninh muốn đổi nghề trở thành diễn viên, nên ôm đùi một đạo diễn..."
"Khương Tuệ!" Lần này Mạc Nguyệt Lãng trực tiếp gọi tên Khương Tuệ, dùng ánh mắt lạnh như băng nhắc nhở nàng đừng nói nữa.
Lục Phong Thanh bên cạnh hơi lúng túng, bởi vì không khó để nhìn ra Khương Tuệ muốn kéo người ngoài cuộc như cậu vào trong cuộc, nhưng mà Mạc Nguyệt Lãng dường như không muốn cậu tham dự vào.
Thực ra, Lục Phong Thanh không chủ động muốn nghe những chuyện, nếu đổi vị trí suy nghĩ, cậu cũng không muốn người ngoài nào biết chuyện của cậu và Quan Diệc Huy, như vậy giống như hình phạt công khai, nói cho người khác biết cậu đã từng ngu ngốc cỡ nào.
Có điều chuyện của Mạc Nguyệt Lãng cũng gần giống suy đoán của cậu, Tống Ninh phản bội Mạc Nguyệt Lãng, vì vậy nên hai người chia tay, nên sau này Mạc Nguyệt Lãng vẫn luôn độc thân, có thể là vì sau khi bị lừa dối không muốn tìm người yêu đương nữa.

Lục Phong Thanh yên lặng ngồi một bên, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình, nhưng mà lúc này Mạc Nguyệt Lãng lại đột nhiên nhìn về phía cậu, hỏi: "Cậu nghĩ sao?"
"Hả?" Lục Phong Thanh không kịp ứng phó, ngẩng đầu lên, cảm thấy có chút khó hiểu.

Rõ ràng vừa nãy Mạc Nguyệt Lãng còn không muốn cho cậu nghe chuyện của mình, nhưng bây giờ lại hỏi cậu nghĩ gì.
Cậu có thể ý kiến gì không?
Lục Phong Thanh nghiêm túc cẩn thận suy nghĩ, trả lời: "Tôi cảm thấy anh ta không xứng với anh."
Vừa dứt lời, Khương Tuệ ở đối diện đã cười ra tiếng, vui vẻ vỗ bàn.

Nàng cười nói: "Tiểu Mạc hỏi cậu là cậu nghĩ chuyện này giải quyết thế nào."
"Ồ, là vậy à." Tai Lục Phong Thanh đỏ bừng.

Vừa rồi cậu trốn tránh, vốn dĩ không để ý hai người kia đang nói gì, vì vậy hoàn toàn không biết chuyện tình cảm của Mạc Nguyệt Lãng đã không còn là đề tài nói chuyện, mà đang nói đến phương án giải quyết.
Bây giờ Lục Phong Thanh như cảm nhận được cảm giác khi lên lớp đang ngủ gục thì bị giáo viên gọi trả lời, nhưng cậu mơ màng nói chuyện trong giấc mơ khiến cả lớp cười phá lên.
Tuy rằng hiện tại người cười cậu chỉ có mỗi Khương Tuệ, nhưng nếu Lục Phong Thanh không nhìn lầm, sắc mặt Mạc Nguyệt Lãng vừa nãy còn khó chịu bây giờ đã thả lỏng ra, trong mắt cũng hiện lên ý cười.
Khương Tuệ dừng đúng lúc, không cười nữa, nói với Lục Phong Thanh: "Ý tưởng của chúng tôi là như vậy, bởi vì không biết trong tay Tống Ninh còn chuyện gì nữa không nên tốt nhất không nên phủ định quan hệ của hai người, tránh cho cậu ta lấy chuyện hai người từng trải qua làm chứng cứ, đến lúc đó sẽ không dễ xử lý."
Lục Phong Thanh không có ý kiến gật đầu, bày tỏ đồng ý.

Đương nhiên, trừ việc bày tỏ đồng ý, cậu cũng không muốn đưa ra ý kiến khác.
"Vì vậy tôi sẽ thừa nhận tôi từng qua lại với cậu ta." Mạc Nguyệt Lãng nhìn về phía Lục Phong Thanh, nói tiếp, "Cậu có để ý không?"

"Hả?" Lục Phong Thanh chỉ là người nghe bây giờ hơi bối rối, việc này có liên quan gì đến cậu à? Cậu mờ mịt nói: "Tôi không ngại đâu."
"Vậy thì tốt." Mạc Nguyệt Lãng thu ánh mắt lại, "Vậy thì tôi sẽ nói chúng tôi đã chia tay lâu rồi, tôi với cậu ta không còn quen biết nữa."
"Ừm..." Lục Phong Thanh vẫn mờ mịt trả lời.
"Đến cậu đi." Khương Tuệ dùng đầu bút chỉ vào Lục Phong Thanh, rốt cuộc cũng đã nhắc tới nhân vật phụ trong sự kiện này, "Cậu chỉ ra ngoài vứt rác, không cẩn thận đụng trúng Mạc Nguyệt Lãng, đơn giản như vậy thôi.

Ok không?"
Lục Phong Thanh trung thực gật đầu: "Không thành vấn đề."
Nhìn Khương Tuệ biết rõ chuyện lúc đó như vậy, chắc Mạc Nguyệt Lãng đã nói cho nàng tình huống lúc đó rồi.
Không trách cậu vừa đến Khương Tuệ đã hỏi cậu có muốn làm bạn trai Mạc Nguyệt Lãng không, hẳn là cảm thấy việc này rất buồn cười nên cố ý lấy ra trêu cậu.
"Được, phương án thứ nhất cứ quyết định như vậy đi." Khương Tuệ cầm bút vẽ một vòng tròn trên cuốn sổ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lục Phong Thanh, tiếp tục nói: "Hiện tại chúng ta nói tới phương án thứ hai."
"Còn có phương án thứ hai à..." Lục Phong Thanh tưởng rằng chuyện này cứ đơn giản giải quyết như vậy, không ngờ rằng vẫn chưa kết thúc.
"Đương nhiên rồi, tôi có hai chuẩn bị mà." Khương Tuệ nở nụ cười hồ ly xấu xa, sau đó chuyển sang vẻ mặt trịnh trọng, nói với Lục Phong Thanh: "Lần này Tiểu Mạc về nước để sáng lập nhãn hàng của mình, bây giờ đang trong giai đoạn chuẩn bị, không thể có sai lầm, cậu hiểu không?"
Lục Phong Thanh nghe vậy thì nhìn sang Mạc Nguyệt Lãng bên cạnh, trong lòng hiểu ra nguyên nhân vì sao Mạc Nguyệt Lãng đột nhiên về nước.
Siêu mẫu quốc tế như Mạc Nguyệt Lãng đã lên đến đỉnh ở lĩnh vực này, tìm cơ hội để chuyển hình tượng cũng rất bình thường.
Bản thân hắn là người Trung Quốc, công việc kinh doanh của gia đình cũng ở Trung Quốc, ở khu vực ven biển còn có một chuỗi sản nghiệp hoàn chỉnh, về nước sáng lập nhãn hàng là sự lựa chọn không tồi.
Lục Phong Thanh thu hồi tầm mắt, nhìn Khương Tuệ nói: "Hiểu rồi."
"Thế nhưng theo sự hiểu biết của tôi về Tống Ninh thì giới hạn của cậu ta xa hơn như thế." Khương Tuệ dùng ngòi bút đâm hai lần trên cuốn sổ, "Bản lĩnh của cậu ta tương đối lợi hại, giá trị của Tiểu Mặc vượt xa quá khứ, cậu ta chắc chắn sẽ nghĩ tất cả biện pháp để kiếm được cơ hội quấn lấy Tiểu Mặc."
Lúc này Lục Phong Thanh mới ý thức được độ nghiêm trọng của sự việc, cậu khẽ cau mày nói: "Cho nên có thể nói Tống Ninh còn có thể...!Tạo ra scandal."

"Cậu ta là một con quỷ." Hai người đồng thời nói ra, đều cùng một ý.
Khương Tuệ tiếp tục nói: "Biện pháp tốt nhất chính là cắt đứt ngay từ đầu, để cậu ta lấy thân phận là bạn trai cũ nói chuyện này, sẽ làm mọi người phản cảm."
"Vậy làm sao để cắt đứt đây?" Lục Phong Thanh tò mò hỏi.
"Rất đơn giản." Khương Tuệ xoay bút, trong mắt lóe lên ý cười xấu xa quen thuộc, "Kiếm cho Tiểu Mạc một người bạn trai là được."
Lục Phong Thanh vô tình bị tiết tấu của Khương Tuệ dẫn dắt, đi theo logic của nàng, phản ứng đầu tiên của cậu là Khương Tuệ không hổ là người đứng đầu Nhạc Ngu, suy nghĩ vấn đề rất chu đáo.

Cậu khâm phục gật đầu, đồng ý nói: "Có đạo lý."
Có điều một giây sau, Lục Phong Thanh đột nhiên nhớ tới chuyện vừa nãy Khương Tuệ trêu cậu, thức được có điểm không đúng, cậu đột nhiên trợn tròn hai mắt nhìn về phía Khương Tuệ, bất giác hỏi: "Hả?"
"Tôi định nói, sự việc này thật ra là như vậy." Khương Tuệ để bút xuống, cơ thể ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, "Cậu là người yêu bí mật của Mạc Nguyệt Lãng, tình cờ phát hiện Mạc Nguyệt Lãng còn liên hệ với người yêu cũ, vì ghen tuông nên đẩy Mạc Nguyệt Lãng một cái."
Lục Phong Thanh kinh ngạc, chuyện này còn có thể giải thích như thế nữa à? Cậu kinh ngạc trợn tròn mắt.
"Vì vậy," Khương Tuệ búng tay, "Cậu giả làm bạn trai của Mạc Nguyệt Lãng..."
"Tôi không đồng ý." Lục Phong Thanh không suy nghĩ đã vội vàng cắt đứt ý định của Khương Tuệ.
Cậu chỉ là một người bình thường, sao có thể giả làm bạn trai Mạc Nguyệt Lãng được?
Không khí trong phòng họp đột nhiên yên lặng, Khương Tuệ nở nụ cười lúng túng, dường như hơi bất ngờ trước những gì nghe được.
Mạc Nguyệt Lãng là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí yên lặng nghẹt thở này, hắn chậm rãi xoay ghế, nhìn Lục Phong Thanh, sau đó dùng cặp mắt không có tình cảm màu xám tro kia nhìn chằm chằm Lục Phong Thanh, hỏi rõ từng từ: "Cậu, không đồng ý?"
Tay Lục Phong Thanh siết chặt quần, dường như đọc được ý tứ trong ánh mặt Mạc Nguyệt Lãng: Tôi là siêu mẫu hàng đầu, có tiền có nhan sắc có thân hình, còn chưa nói không đồng ý nữa.
Lục Phong Thanh không dám đối diện với Mạc Nguyệt Lãng, cậu nơm nớp lo sợ chuyển tầm mắt qua một bên, đúng lúc đó Khương Tuệ lên tiếng hỏi: "Tiểu Lục, cậu có bạn trai chưa?"
"Không có..." Lục Phong Thanh lắc đầy, đột nhiên cảm thấy vấn đề này có chút kỳ quái, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Khương Tuệ, hỏi: "Chị Tuệ, sao chị biết em thích con trai."
Chưa đợi Khương Tuệ trả lời, Mạc Nguyệt Lãng bên cạnh đã không khách khí nói tiếp: "Vừa nhìn đã biết cậu cong rồi, còn cần hỏi nữa à?"
Lục Phong Thanh cắn môi dưới không dám lên tiếng nữa.
Đúng là cùng đồng loại với nhau, không cần phải hỏi, chỉ cần một ánh mắt đã biết được.
Đây không phải là chuyện cần lo lắng, Lục Phong Thanh nghĩ chuyện này cũng ảo thật.


Cậu và Mạc Nguyệt Lãng như một người trên trời một người dưới đất, một trên một dưới, không môn đăng hộ đối sao có thể giả làm người yêu được.
Cậu do dự hỏi: "Như vậy có được không? Anh ấy là người của công chúng, lỡ đâu mất fan thì sao?"
Lục Phong Thanh chỉ tùy tiện nghĩ tới một lý do, nhưng mà cậu vừa nói vậy, Khương Tuệ đã tích cực phản bác: "Công khai bạn trai vẫn tốt, có thể bán hủ mà."
Lục Phong Thanh không dám nói thật với Khương Tuệ, cậu không nói gì nữa, cũng không đồng ý.
Khương Tuệ tiếp tục ân cần dụ dỗ nói: "Tôi đã hỏi qua cấp trên của cậu rồi, cộng thêm ấn tượng của tôi, cậu cũng không tệ lắm, thành thật, chỉ cần chuyện này là đủ rồi, cậu cũng không cần nghĩ nhiều."
Lục Phong Thanh mím môi, nói sang chuyện khác: "Nhưng mà...!Không phải còn có phương án một sao?"
Khương Tuệ dùng đốt ngón tay gõ bàn, cường điệu nói: "Cái đó chỉ để xử lý khẩn cấp, không lâu dài được."
Lục Phong Thanh hiểu rõ chuyện này, dù sao vừa nãy cậu cũng đồng ý.
Tạm thời bỏ qua suy nghĩ kia, nếu làm như vậy mới có thể giúp Mạc Nguyệt Lãng, cũng không không phải không thể đồng ý.
Chỉ là trong lòng cậu vẫn có chút chống cự, dù sao có thêm một bạn trai không hiểu từ đâu tới, không ai có thể thích ứng được liền.

Huống chi cậu không giống những người khác, dù là bạn trai giả, cậu cũng không muốn có người bạn trai đẹp trai.
Lục Phong Thanh trong lòng đã thỏa hiệp, có điều trước khi đồng ý, cậu còn chưa hết hy vọng hỏi một câu: "Nếu như tôi không đồng ý, sẽ mất việc sao?"
Khương Tuệ nửa đùa nửa thật nói rằng: "Cậu còn nghĩ tới chuyện mất việc này..."
Mạc Nguyệt Lãng nãy giờ còn trầm mặt, đột nhiên đứng lên, ngắt nữa câu sau của Khương Tuệ.

Hắn cụp mắt, nét mặt không thay đổi nhìn Lục Phong Thanh, lạnh lùng nói "Tùy cậu.", sau đó rời khỏi phòng họp.
Lục Phong Thanh đang định đồng ý, kết quả thì bị Mạc Nguyệt Lãng dọa rút lời lại.
Cậu lẳng lạng nhìn bóng lưng rời đi của Mạc Nguyệt Lãng, gay go rồi, hình như cậu vừa mới chọc tức Mạc Nguyệt Lãng..

Bình Luận (0)
Comment