Nguyệt Long Thiên

Chương 22

Hắn mỉm cười đi vào sao khi đến trước mặt bà thì quỳ xuống nói:

- Thiên nhi tham kiến mẫu thân.

Liễu Ngọc Hà cười nói:

- A Thiên nhi con về rồi sao, đứng lên đứng lên người nhà không nên quỳ, đã gặp phụ thân cùng hai vị gia gia chưa thế, còn cả ba vị biểu tỷ của ngươi nữa?.

Hắn đứng lên cười gật đầu nói:

- Vâng, đã gặp bọn họ cả rồi thưa mẫu thân, mẫu thân này, ba vị biểu tỷ đã vào học viện ở đế đô rồi làm sao lại đến được đây thế.

Bà mỉm cười nói:

- Là hại vị gia hia con chọn bọn chung theo để bảo vệ an toàn thôi.

Hắn gật đầu nói:

- Ra là vậy.

Mỹ Nhi xen vào

- Mẫu thân ca ca dẫn theo một tỷ tỷ trở về đấy.

Hắn trừng mắt nói:

- Muội đừng có nhiều chuyện.

Bà mắt sáng lên cười nói:

- Mỹ Nhi nói có thật không Thiên nhi?.

Hắn mặt thì cười còn mắt thì liếc Mỹ Nhi nói:

- Mẫu thân đừng nghe con nha đầu nghịch ngợm này nói bậy bạ, con nào có dẫn mỹ nhân nào về kia chứ.

Mỹ Nhi lên tiếng:

- Con nào có nói bậy là ca ca....

Hắn cắt ngang:

- Mỹ Nhi còn không qua chỗ của Linh Nhi phụ muội ấy còn ở đây nói năng linh tinh thế hả.

Mỹ Nhi hậm hực nói:

- Ta...

Hắn lại cắt ngang:

- Rồi rồi ta đi với ngươi, đi nào đi nào.

Nói xong hắn đẩy nàng đi ra ngoài bà nhin theo hai huynh muội nói:

- Hai đứa trẻ này thật là, chẳng phải tối nay dùng cơm cũng phải giới thiệu sao bây giờ cố dấu làm gì chứ.

Nha hoàn bên cạnh bà lên tiếng:

- Phu nhân xem ra là sắp uống rượu mừng rồi đấy, hi hi.

Bà cười nói:

- Nha đầu ngươi mà để nó nghe được ngươi nói vậy sẽ phạt ngươi đấy.

Nha hoàn cười:

- Chính vì con sợ thiếu gia trách phạt nên đợi ngài ấy đi rồi mới nói mà phu nhân, người không nói con không nói làm sao thiếu gia biết được chứ.

Bà cười nói:

- Nha đầu giảo hoạt.

Sao khi hắn đẩy cô khỏi tiểu viện thì đi về phòng nghỉ ngơi đến giờ cơm tối thì cùng với Hạ Uyên với hai muội muội và ba biểu tỉ đi đến sảnh ăn cơm.

Vừa đến chưa kịp nói gì thì mẫu thân đã hỏi hắn:

- Vị cô nương đây chắc là người lúc sáng Mỹ Nhi nói nhỉ.

Hắn gật đầu nói:

- Vâng thưa mẫu thân, tỷ ấy họ Vu tên Hạ Uyên.

Mẫu thân gật đầu nói:

- Ừm quả thật rất xinh đẹp a, mắt nhìn người của ngươi không tệ, có thể chọn được một cô nương thế này làm thê tử thật tốt a,

Hắn vừa nuốt xuống một ngụm trà nghe xong liền ho sặc sụa:

- Khụ...khụ mẫu thân người nói cái gì thế tỷ ấy là nử Nhi của Vu Hạ tiên tử đấy chọn thê tử cái gì chứ.

Bà ngạc nhiên:

- Thế sao, vậy tại sao lúc sáng ngươi không nói.

Hắn trừng mắt nhìn Mỹ Nhi nói:

- Cái nha đầu lẽo mép đấy làm con quên mất.

Mỹ Nhi oan ức nói:

- Ca ngươi quá đáng ta có nói gì kia chứ, ngươi cũng có nói với ta đó là ai đâu.

Nguyệt Long Quân lên tiếng:

- Đủ rồi, ăn cơm đi chuyện gì thì nói sau.

Cả hai đồng thanh:

- Vâng.

Sau khi ăn xong hắn giải thích thân phận của cô rồi kể về chuyện đã xẩy ra cho mọi người biết, rồi sao đó hắn xin phép đưa Hạ Uyên cùng với đám tỷ muội ra ngoài xem náo nhiệt vì hôm nay lè lễ Nguyện Ước của đế quốc a.

Sao khi ra ngoài hắn bước lên tường thành nhìn xung quanh đông khung cảnh náo nhiệt nhộn nhịp hiếm thấy ở thành này các cặp đôi đang khoác tay nhau đi trên đường tay cầm Thiên Đăng ghi ước nguyện với người trong lòng mình đi ra bên ngoài thành hắn bắt đầu lấy trong Trữ vật giới ra một bộ bàn ghế nhỏ bày ra Văn Phòng Tứ Bảo (bút mực giấy nghiên) sao đó vì thấy hơi chật nên đã di dời đến cạnh của thành rồi bắt đầu vẻ trong khi sau cái nữ nhân đi xem khắp nơi trong thành tuy nói đây là lễ họi của các cặp đôi nhưng vẫn có không ít nam nữ cô độc đến để tìm lấy một người thích hợp với mình để kết đôi, tiêu tốn một canh giờ hắn đã hoàn thành bức tranh. ngước lên đã thấy sau nàng đang châm chú nhìn vào tranh a khung cảnh xung quanh vẫn nào nhiệt như vậy có những cặp đến sau cho đến giờ mới bắt đầu thả Thiên Đăng bay lên thiên đăng trên trời có thấp có cao dưới đất lại là những cặp đôi khoác tay tựa vai nhau chính là khung cảnh lãng mạng động lòng người a.

(Thiên Đăng là một loại giống kinh khí cầu mini a bên trong thả vào một cây đèn cầy loại lớn để tạo nhiệt khí khi đủ nhiệt thì nó sẽ dần bay lên. Ps theo tác nhớ thì là vậy sai thì nói tác sửa a lười tra gg)

Hắn cảm thán:

- Không biết bao giờ ta mới có thế đứng trong đám người thả Thiên Đăng chứ không phải là người xem nữa nhỉ?, còn đây là tranh của Linh Nhi đây.
Bình Luận (0)
Comment