Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ

Chương 81


Đúng là có chút quá mức.

Lâm Ỷ Miên xem đoạn video dài 56 giây gần 20 phút.

Từng động tác, từng vẻ mặt, từng lời nói của Hứa Nguyệt Lượng đều bị cô kéo thanh tiến độ lặp đi lặp lại, giống như một tên biến thái.

Lúc này, Lâm Ỷ Miên cảm thấy may mắn vì hiện tại mình đang ở nhà.

Nếu cô vẫn ở đối diện nhà Hứa Nguyệt Lượng, cô thực sự không biết mình có thể làm gì.

Xem video xong, Lâm Ỷ Miên đáp lại hai chữ [Khá tốt], sau đó bỏ điện thoại xuống, đi vào phòng tắm.

Cô phải đi tắm lần nữa.

Trước kia, khi cô không xác định nhiều màn biểu diễn của Hứa Nguyệt Lượng là cố tình dụ dỗ hay chỉ là trạng thái tự nhiên, cô đều bị nàng câu đến tâm khó nhịn, khi đó cô còn cảm thấy loại biểu hiện sinh lý mãnh liệt này có một nửa đến từ ngờ vực mang đến khẩn trương kích thích.

Hiện tại, cô không cần phải đoán, Hứa Nguyệt Lượng đã nói rõ với cô là nàng cố ý.

Nhưng sau khi nói những lời này lại thẹn thùng đến thu mình lại, quả thực...!có thể muốn mệnh Lâm Ỷ Miên.

Cô thực sự muốn kéo Hứa Nguyệt Lượng ra khỏi video, khi dễ nàng, hung hăng mà khi dễ nàng.

Để nàng gánh vác hậu quả vì đã tra tấn cô.

Tiếng nước ngừng lại, Lâm Ỷ Miên quấn khăn tắm ngồi trên ghế bên ngoài phòng tắm hồi lâu, sau đó trở lại thư phòng, cầm điện thoại đi vào phòng ngủ.

Đèn led điện thoại nhấp nháy, báo hiệu có tin nhắn mới.

Lâm Ỷ Miên biết kia nhất định là Hứa Nguyệt Lượng, nhưng cô không muốn mở ra xem.

Cô cần ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sẽ tiếp tục một ngày làm việc không có kinh hỉ, cô cũng không muốn mở mắt cho đến bình minh.

Nhưng đèn led nhảy lên xuống, sớm hòa vào cùng một tần số hô hấp của cô.

Như nhận mệnh, Lâm Ỷ Miên mở máy.

Hứa Nguyệt Lượng:
- [Thực sự cảm thấy khá tốt sao?]
- [Sao tôi cảm thấy kỳ quái~]
- [Bác sĩ Lâm, chị còn giận sao?]
- [Nếu chị không thích dạng này thì sau này tôi sẽ không gửi nữa, sẽ không gửi nữa...]
- [Xin lỗi, tôi chỉ là nhất thời hứng khởi...]
- [Mèo đang thương đang khóc.

GIF]
Lâm Ỷ Miên xem lại lịch sử trò chuyện của hai người.

Quả thực, Hứa Nguyệt Lượng hiểu lầm là có lý do.

Video được gửi đi, cô mất hơn 20 phút mới trả lời, chỉ có hai chữ "khá tốt", này quả thực có chút kỳ quái.

Nhưng cô thực sự âm dương quái khí.

Khá tốt, là loại khá tốt, nếu để cô nói ra, hẳn là phải nghiến răng nghiến lợi.

Nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn đứt một miếng thịt của Hứa Nguyệt Lượng.

Lâm Ỷ Miên dựa vào lưng giường, phát ngốc một lúc.

Thấy thời gian không còn sớm, nghĩ sáng mai Hứa Nguyệt Lượng phải bắt máy bay, cô vẫn hắng giọng đáp lại vài tin nhắn thoại.

"Thực sự cảm thấy khá tốt."
"Tôi rất thích."
"Vừa rồi tôi đang tắm."

"Về sau cứ gửi như vậy."
Hứa Nguyệt Lượng lập tức nhảy vào trạng thái nhập, nhập rồi bị gián đoạn, cuối cùng gửi một biểu tượng cảm xúc "mèo thẹn thùng".

Hiện tại trong đầu Lâm Ỷ Miên, gói biểu tượng cảm xúc đều thay bằng hình ảnh của Hứa Nguyệt Lượng.

Cô thở ra, gõ: [Nghỉ ngơi sớm một chút]
Sau đó, không khống chế được tay mình, mở lại video.

Hứa Nguyệt Lượng cùng cô nói lời chúc ngủ ngon, Hứa Nguyệt Lượng cùng cô nói buổi sáng tốt lành, Hứa Nguyệt Lượng không biết cả đêm cô đã trải qua những gì.

Hứa Nguyệt Lượng đáp chuyến bay đến thành phố B.

Lần này, nàng báo rõ hành trình của mình, phải làm gì, có thể sẽ không trả lời được tin nhắn bao lâu nên giải thích rõ ràng cho Lâm Ỷ Miên.

Vì sợ Lâm Ỷ Miên sẽ lại hiểu lầm, xúc động lại bay đến.

Nhưng Lâm Ỷ Miên...!đã không còn bản lĩnh đó.

Mắt cô có quầng thâm nặng nề, buổi sáng làm năm ca phẫu thuật, buổi trưa ăn cơm ở căn tin xong, cô lập tức đến phòng nghỉ của tòa nhà mới để ngủ bù.

Hai giờ, ngủ đến trời đất tối sầm.

Buổi chiều trước khi đi làm, cô gửi tin nhắn cho Hứa Nguyệt Lượng:
- [Muốn duy trì trạng thái làm việc tốt thì phải đảm bảo ngủ đủ giấc]
- [Cho nên không được thức khuya, không có việc gì đặc biệt thì mười giờ lên giường ngủ]
- [Trước mười giờ, gửi video cho tôi]
Ngữ khí có chút cứng ngắc, thậm chí có chút hunh dữ.

Giống như lãnh đạo già rất quy củ, hoặc là trưởng bối rất nghiêm khắc.

Nhưng yêu cầu này không phải là nói với Hứa Nguyệt Lượng, mà là để cảnh giác chính mình.

Hứa Nguyệt Lượng làm cô mất khống chế, làm cô hiến cô phát điên, làm cô cảm thấy cô thất tình lục dục giống như đã rơi vào hang ổ của ma quỷ.

Lý trí, thỉnh thoảng muốn kéo trở về.

Nhưng Hứa Nguyệt Lượng không cảm thấy cô chỉ đạo ngoài giờ quá mức, nàng gửi một đoạn tin nhắn, công đạo thời gian công tác của mình, biểu lộ hưởng ứng tích cực chính mình ngủ sớm dậy sớm, nghiêm túc chấp hành, nỗ lực làm việc đạt tiêu chuẩn, tuyệt đối không làm bác sĩ Lâm thất vọng!!!
Lâm Ỷ Miên cầm điện thoại, lý trí lại chạy mất.

Nàng thực sự, thực sự rất đáng yêu...!
Hứa Nguyệt Lượng hứa hẹn, từ trước đến nay luôn nói được làm được.

Hôm nay, Lâm Ỷ Miên nhận được một đoạn video ngắn từ Hứa Nguyệt Lượng vào lúc 9:30, hơn nữa dài 3 phút rưỡi, thế nhưng là vlog làm việc của một ngày.

Hứa Nguyệt Lượng đã chỉnh sửa video, thêm nhạc, ttong nửa phút cuối của video, nàng ngồi xổm trong góc tối, khinh thanh tế ngữ nói chuyện phiếm với cô.

Lâm Ỷ Miên xem video xong mới phát hiện chính mình cười đến mặt cứng đờ.

Hứa Nguyệt Lượng chính là như vậy, nàng có thể dễ dàng khiến cô cảm thấy nội tâm vui sướng.

Còn có xúc động.

Mấy ngày sau, cô đều trải qua vui sướng cùng xúc động như vậy.

Cái đầu xinh đẹp của Hứa Nguyệt Lượng không biết kết cấu gì, mỗi ngày đều nghĩ ra một số chiêu mới lạ, làm video nhỏ mỗi tối trở thành phim ngắn mà Lâm Ỷ Miên mong đợi nhất sau một ngày mệt mỏi.

Nhưng môi trường nàng quay tựa như ngày càng gian khổ, đêm nay nàng trực tiếp ngồi trên bệ toilet trong phòng tắm, giọng nói rất nhỏ làm Lâm Ỷ Miên phải vặn âm lượng lớn nhất mới có thể nghe rõ.

Xem video xong, Lâm Ỷ Miên gửi ý kiến chỉ đạo cho nàng: [Không quay được sao? Nếu buổi tối không tiện, có thể khôi phục về dạng văn bản]
[Không cần!!!] Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng trả lời.

Nàng liếc nhìn Chu Vân trên giường khác, gõ:
- [Tôi cảm thấy hình thức video có ý tứ hơn ~~]
- [Khi nói chuyện với bác sĩ Lâm, giống như đang ngồi trò chuyện trực tiếp vậy ~~~]

Lâm Ỷ Miên:
- [Ngồi trên toilet nói chuyện phiếm sao?]
“Phụt.” Hứa Nguyệt Lượng không nhịn được mà cười thành tiếng.

Chu Vân nghiêng đầu nhìn sang.

Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng ngừng cười, quay người sang một bên, thu mình vào trong chăn bông.

- [Vân tỷ đang ở đây, ngoài việc mỗi ngày bồi tôi cùng xử lý công việc của tôi, chị ấy còn lo streamer khác]
- [Máy ​​tính không rời khỏi tay, cho nên tôi tận lực không quấy rầy công việc của chị ấy]
Lâm Ỷ Miên:
- [Hai người ở chung phòng?]
Hứa Nguyệt Lượng:
- [Ban đầu nói là phòng đơn, nhưng khi nói chuyện phiếm với Vân tỷ, tôi biết bọn họ chi trả còn khá phiền toái, cho nên đã đổi thành phòng tiêu chuẩn]
- [Hai người ở phòng tiêu chuẩn sẽ an toàn hơn ~]
Lâm Ỷ Miên:
- [Em chơi trò chơi chuyến du lịch thời đại học sao?]
Lần này Hứa Nguyệt Lượnh không nhịn được nữa, cười đến run rẩy cả người.

Nàng hoàn toàn vùi mình vào trong chăn bông, chăn bông chỉ có chút ánh sáng của màn hình điện thoại, chỉ còn lại người đối diện bên kia điện thoại.

- [Không có ~~~]
Hứa Nguyệt Lượng trả lời cô bằng một biểu tượng cảm xúc đáng yêu, sau đó gửi:
- [Trò đó không phải với ai tôi cũng chơi a~~~~]
Lâm Ỷ Miên:
- [Xem ra giường khách sạn khá nặng, không thể di chuyển được]
Hứa Nguyệt Lượng che miệng, cười khúc khích, tư thế không định, thân hình không vững, lăn một vòng.

Đầu lăn ra khỏi chăn bông, tóc tai bù xù.

Đôi mắt cong cong, vừa vặn đối diện ánh mắt với Chu Vân đang nhìn qua.

Chu Vân đặt laptop trên tay xuống, nói: "Sao lại vui vẻ như vậy."
Hứa Nguyệt Lượng vội vàng ngồi thẳng dậy, từ khi vào Orange, nàng vẫn luôn ở dưới tay Chu Vân, trước kia không có nhiều cơ hội gặp mặt, nhưng đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc với nhau ở hiện thực.

Nàng coi Chu Vân như một lão sư, rất tôn trọng cô.

“Không có gì, chỉ tán gẫu với bạn bè mà thôi.” Hứa Nguyệt Lượng nhìn thấy khoảng cách giữa nàng và Chu Vân, khóe môi không khỏi nhếch lên lần nữa, “Cô ấy nói chuyện rất thú vị ~~”
Chu Vân cười: "Người trẻ tuổi thật nhiều chuyện vui."
Hứa Nguyệt Lượng ho nhẹ một tiếng.

Chu Vân nói chuyện công việc với nàng: "Trong mấy clip thử giọng, em vẫn nên tập trung vào vai trò mà chúng ta đã chọn trước đó, ngày mai chúng ta giành lấy càng tốt, ăn trưa xong liền có thể trở về."
“Vâng, được ạ.” Hứa Nguyệt Lượng gật đầu đồng ý.

Chu Vân dừng một chút: "Bộ phim này......!Đáng ra không nên nhận, quá trì hoãn công việc live của em, chị thấy em thật sự thích nên mới nhận."
“Vâng vâng!” Hứa Nguyệt Lượng dùng sức gật đầu, “Cảm ơn Vân tỷ!!!”
Chu Vân đẩy cặp kính treo trên sống mũi: "Đừng vội cảm ơn, còn không biết tình hình thế nào đâu."
Hứa Nguyệt Lượng nhấp môi xuống giường lấy hộp sữa cho cô: "Vân tỷ uống xong ngủ ngon một giấc."
Chu Vân cười lắc đầu: "Em thật là."
Hứa Nguyệt Lượng thực sự cảm tạ Chu Vân, dưới tay Chu Vân có rất nhiều streamer, trước kia Hứa Nguyệt Lượng chưa nổi tiếng cô cũng không quá khắt khe với nàng, sau này Hứa Nguyệt Lượng trở nên nổi tiếng lại muốn chuyển hình, Chu Vân nói chuyện với nàng mấy lần, nhưng cũng không cường ngạnh đi ngăn cản ý tưởng của nàng.

Trong công việc mà có một đối tác như vậy cũng thật may mắn.

Trở về giường, Hứa Nguyệt Lượng và Lâm Ỷ Miên hàn huyên thêm vài câu, nói lời chúc ngủ ngon với nhau trước thời gian nghỉ ngơi mà Lâm Ỷ Miên chỉ định.

Một đêm mộng đẹp, ngày hôm sau Hứa Nguyệt Lượng dậy sớm đến nhà hàng của khách sạn ăn sáng, thấy tiền sảnh có một tấm gương lớn, xung quanh không có ai, nàng liền thực hành cảnh thử vai trước gương.

Nàng đã nghiên cứu rất kỹ một vài clip mà đạo diễn gửi đến.

Đây là thói quen của nàng, cuối cùng cũng là cơ hội mà nàng có được, nếu có bất luận khả năng nào đều phải chuẩn bị sẵn sàng.


Chu Vân dậy muộn, khi hai người hội họp, Hứa Nguyệt Lượng đang rất phấn chấn.

Chu Vân liếc nhìn nàng hai lần, khen trạng thái của nàng không tồi.

Hai người đến địa điểm thử giọng đúng giờ, đây là một đoàn vũ đạo nhỏ, trong đoàn chỉ có diễn viên và biên đạo.

Trời thanh lạnh, những người khác đang diễn tập, đạo diễn nhiệt tình tiếp đón Hứa Nguyệt Lượng và Chu Vân.

Buổi thử giọng diễn ra rất thuận lợi, Hứa Nguyệt Lượng không chỉ diễn vai mà nàng nắm chắc nhất mà còn diễn mọi vai trò mà nàng đã luyện tập.

Đạo diễn ở đây không vội vàng như đạo diễn của buổi tiệc tối, bọn họ có đủ kiên nhẫn cùng thời gian cẩn thận xem kỹ, cẩn thận nói chuyện.

Hứa Nguyệt Lượng được hỏi đã nhảy bao nhiêu năm, nàng đã học được những loại vũ đạo nào.

Được hỏi thích nhân vật nào, hiểu biết của nàng về vũ công.

Trước nay chưa ai nói chuyện này với nàng như vậy, mấy năm nay Hứa Nguyệt Lượng luôn đơn độc, vũ công nàng yêu thích nhất chính là lão sư dạy nàng.

Thậm chí nàng còn cảm thấy nhảy nhiều năm như vậy, nàng hoàn toàn không phải là một vũ công.

Nàng có chút khổ sở, nhưng khổ sở chỉ là trong nháy mắt, chốc lát lại biến thành phấn khởi.

Ban đầu, Hứa Nguyệt Lượng có thể khống chế không cho tay chân cử động, chỉ dùng miệng trả lời câu hỏi.

Nhưng đạo diễn nói quá thâm nhập, thâm nhập đến trái tim của Hứa Nguyệt Lượng, làm nàng không thể không nhảy.

Nơi nào không thể nói, nàng liền nhảy.

Nếu không thể nhảy, liền mở đôi mắt to, khát vọng nhìn những người chuyên nghiệp thực sự.

Sau khi ra khỏi phòng tập nhảy, đạo diễn đưa nàng đến tận đại sảnh.

Chu Vân đang đối diện với máy tính gõ trên bàn phím, khi nhìn thấy họ, cô khẽ cau mày.

Hứa Nguyệt Lượng nhảy tới, hai mắt sáng ngời, toàn thân cũng sáng ngời.

Chu Vân đứng dậy, nói vài câu với đạo diễn rồi đưa Hứa Nguyệt Lượng ra khỏi vũ đoàn.

Khóe môi Hứa Nguyệt Lượng giương lên không ngừng: "Đạo diễn nói em có thể chọn vai nào em muốn.

Hiện tại những vai diễn này đều trống, nhưng hai cảnh có phần ít hơn là thẻ B, hắn muốn em diễn thẻ A."
Chu Vân không nói chuyện.

Hứa Nguyệt Lượng: "Thẻ A nữ thứ! Màn biểu diễn của cô ấy rất khó, có đoạn xoay người nhảy khỏi sân khấu cao hơn hai mét.

Nhưng đạo diễn nói với em không có vấn đề, chỉ cần em luyện tập nhiều hơn là được, đủ thời gian."
"Hắn cũng khen em có linh tính, hehe, nói em rất hợp với hình tượng của nữ thứ, em cũng rất thích nhân vật đó a.

Tuy kết cục bi thảm nhưng cô ấy rất dũng cảm..."
“Nguyệt Lượng.” Chu Vân ngắt lời nàng, “Em đã suy xét vấn đề thời gian chưa?"
Hứa Nguyệt Lượng sửng sốt: "Hiện tại biểu diễn chỉ dự kiến ​​trong ba - năm ngày ở thành phố B, biên đạo nói em có thể tự mình luyện tập trước.

Trong đoàn đều là những diễn viên có kinh nghiệm lâu năm, tập trung hợp bài bốn - năm ngày cũng không thành vấn đề~"
Chu Vân siết chặt ngón tay: "Buổi biểu diễn cộng với lưu trình, năm ngày gần một tuần, em chỉ có mười lăm ngày.

Cho dù em thường tự mình luyện tập không trì hoãn live, này không phải em không live nửa tháng sao?"
Cô có chút tức giận, ngữ khí càng lúc càng nghiêm khắc: "Lúc trước chúng ta cũng đã thảo luận chọn vai.

Sở dĩ tìm vai ít xuất hiện hơn là để sau này bớt phiền toái.

Em thật sự muốn diễn nữ thứ sao? Vạn nhất nếu không chỉ diễn nữ thứ mà còn lưu diễn thì sao? Em phải làm sao bây giờ?"
"Em không định live nữa sao? Chị nghĩ em hiểu rõ em live dựa vào cái gì để kiếm tiền hơn tôi.

Nếu không đảm bảo được lưu lượng thì sẽ không có người xem nữa."
"Chị không thể lay chuyển em chuyển hình, chị tùy ý em live nội dung em thích, chị cũng tận lực bắt lấy công việc khác cho em, nhưng em đã xem dữ liệu mới nhất chưa? Nếu em không chú ý đến nhiệt độ và lưu lượng truy cập, em luôn có tiền bỏ túi không?"
"Hiện tại em vẫn còn có thể tùy hứng như vậy bởi vì em đã nổi tiếng hơn trước kia, nhưng nổi tiếng đi xuống rất nhanh.

Nếu em cứ tiếp tục như vậy chính là nhặt hạt mè ném dưa hấu.

Bộ phim này dài mười lăm ngày, không phải hai ngày live em đủ kiếm được rồi sao?"
Hứa Nguyệt Lượng không nói gì, nàng cúi đầu nhìn chằm chằm dưới chân mình.

Chu Vân thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: "Chị cũng không có cách nào, vốn dĩ em đã đặt tiền lệ cho việc này, phía trên chỉ nhìn vào số liệu chứ không phải triển vọng cùng mộng tưởng."
Cô nhìn Hứa Nguyệt Lượng: "Em có nhớ lần đầu tiên đến Orange, em chủ động nói chuyện với chị, nói muốn kiếm tiền không? Lúc đó em còn nói chỉ cần có thể kiếm tiền, chỉ định cho em đến khu nào cũng được."
Hứa Nguyệt Lượng siết chặt ngón tay, nhưng nàng vẫn không nói.


Chu Vân: "Em cứ nghĩ lại đi.

Có lẽ là bởi vì lần tranh cãi này, Chu Vân kết thúc chuyến công tác sớm, trở về khách sạn, thu dọn hành lý, đi tới sân bay.

Kế hoạch của Hứa Nguyệt Lượng là ngày mai trở về, sau khi Chu Vân rời đi, căn phòng trống rỗng, nàng là người duy nhất còn lại.

Nàng mở hai túi đồ ăn vặt, cầm đồ uống, ngồi trên sô pha, chậm rãi ăn.

Nói là ăn, không bằng nói là đang ngẩn người.

Nhai nuốt sẽ khiến người cảm thấy bận rộn, đồ ăn khiến cho người cảm thấy thỏa mãn.

Nhưng Hứa Nguyệt Lượng lại không thỏa mãn.

Trong quá khứ, Hứa Nguyệt Lượng chỉ muốn kiếm tiền và tồn tại, nhưng hiện tại nàng có thể kiếm tiền và tồn tại, nàng còn muốn nhiều hơn thế.

Nàng muốn thoát khỏi nghề nghiệp mà nàng không yêu thích, nàng muốn có mộng tưởng vĩ đại.

Nàng muốn được tôn trọng cùng công nhận, nàng muốn cảm thấy tự hào cùng hãnh diện về bản thân.

Nàng muốn Lâm Ỷ Miên.

Nàng muốn quang minh chính đại đứng ở bên người Lâm Ỷ Miên, không nao núng, không tự ti, không hối tiếc, ngẩng cao đầu.

Nàng muốn dũng cảm ảo tưởng về mối quan hệ mà nàng sẽ phát triển với người nàng thích, còn có cuộc sống của nàng sẽ sống như thế nào.

Nàng muốn tất cả những gì đẹp đẽ mà nàng đã mất, gần trong gang tấc, giống như đã nắm trong lòng bàn tay.

Nàng tham lam như vậy, nàng thực tủy biết vị như vậy.

Chờ đến trời tối sầm, Hứa Nguyệt Lượng bật đèn trong phòng.

Nàng biết ánh đèn chiếu lên từ hướng nào sẽ làm cho người trông đẹp nhất, nàng biết loại môi trường cùng bối cảnh nào sẽ làm cho người cảm giác ra sao.

Nàng bung chăn, đưa ánh sáng chói lọi của đèn ngủ đến gần má mình.

Nàng cởi bỏ bộ quần áo chính thức trên người, chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa có dây treo cổ thấp.

Nàng thả mình xuống giường, đặt điện thoại vào lưng giường.

Nàng đã điều chỉnh góc độ, thực hiện yêu cầu cuộc gọi video với Lâm Ỷ Miên.

Đoạn video nhanh chóng được kết nối, trong điện thoại là Lâm Ỷ Miên đang ngồi ở bàn, gọn gàng ngăn nắp, ngũ quang sắc bén lạnh lùng, nhưng khi đối diện với ánh mắt của nàng, ánh mắt của cô lại là ấm áp ôn nhu.

Hứa Nguyệt Lượng động đậy, giả vờ vẫn đang điều chỉnh góc độ, giọng nói nhẹ nhàng, nũng nịu hỏi cô: "Bác sĩ Lâm, chị thấy rõ không~~"
“Thấy rõ.” Giọng của Lâm Ỷ Miên vô cùng dễ nghe.

Hứa Nguyệt Lượng bật cười, dây áo.tự nhiên buông xuống khỏi vai, lộ ra một vùng da thịt trắng như tuyết.

Nàng không để ý, cũng không kéo lên, chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Ỷ Miên, trò chuyện với cô.

"Tối nay tôi không cần ngồi xổm trên bồn cầu! Vân tỷ về trước rồi, hiện tại trong phòng chỉ có tôi."
"Tôi không sợ ~~ Nhưng có chút nhàm chán, cho nên video ngắn hôm nay trở thành video call! Miên Miên phải bồi tôi a~~~"
"Không cho cười tôi lười biếng, hôm nay tôi rất lợi hại, đạo diễn rất thích tôi.

Tôi muốn nói với chị, kẻ sỉ ba ngày không gặp phải lau mắt mà nhìn nga!"
...!
Sau khi nói chuyện với Lâm Ỷ Miên những chuyện này xong, Hứa Nguyệt Lượng không còn lo lắng nữa.

Không lo lắng nàng thiếu kiên nhẫn, không lo lắng nàng không thích, không lo lắng nàng sẽ cảm thấy khinh thường đối với thành công của chính mình.

Trên đường trở về khách sạn, Hứa Nguyệt Lượng không ngừng nghĩ nếu Lâm Ỷ Miên ngồi ở sảnh thì tốt biết bao nhiêu.

Nàng phải nhảy vào vòng tay của cô, nàng phải hét lên để chia sẻ tin vui với cô, nàng phải nắm tay cô, tưởng tượng hành trình tiếp theo sẽ tuyệt vời như thế nào.

Nàng có thể có mộng tưởng, mà Lâm Ỷ Miên chiếm một nửa trong mộng tưởng của nàng.

Cho nên, nói cho tới khi lồng ngực cùng cơ thể nóng lên, trái tim Hứa Nguyệt Lượng nhẹ nhàng mở ra, giống như đã thoát khỏi xiềng xích năm xưa đang buộc trên cổ.

Nàng dịu giọng, gần như dỗ dành: "Tôi chỉ muốn chia sẻ chuyện này với Lâm Miên Miên thôi ~~ Nhưng chị chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của tôi trong phòng live phải không?"
"Cuối tuần này nếu không có việc gì thì tới nhà của tôi đi, tôi làm đồ ăn ngon cho chị~~"
"Tôi còn nợ chị...!vũ đạo kia, chị còn muốn xem hay không?".

Bình Luận (0)
Comment