Nàng khó khăn mở mắt, cảm nhận cơn đau buốt ở sau lưng. Nàng nhíu mày, một tỳ nữ vội vàng chạy ra ngoài gọi người. Trong lúc đó, Vương Nguyệt nhìn quanh lều trại. Cách bày trí này rất quen mắt, dường như…
“Quận chúa, may quá người đã tỉnh.” Một nha hoàn khác đi vào, mang theo một bát nước cho nàng. Nàng hỏi: “Ta đang ở đâu?”
“Bẩm quận chúa, chúng ta đang ở chiến trường.” Nha hoàn đó đáp. Vương Nguyệt ngạc nhiên muốn ngồi dậy lại bị ngăn lại: “Quận chúa đừng cử động, vết thương trên lưng người sẽ hở ra đó ạ.”
“Vết thương lên lưng?” Nàng mơ hồ hỏi lại. Bảo sao nàng cứ thấy hoàn cảnh này quen quen, hóa ra là đã từng xảy ra trước đây. Lúc nàng ra chiến trường được một tháng thì chiến sự cấp bách, nàng buộc lòng phải mở đường máu, tấn công thành trì. Trận chiến tuy kết thúc thắng lợi nhưng nàng lại bị thương nghiêm trọng ở lưng, sau còn lưu lại một vết sẹo dài.
Nếu đây đã là quá khứ, vậy… nàng trọng sinh rồi? Cảm giác đau buốt ở lưng khiến nàng nhận ra đó không phải một giấc mơ.
Tốt, thật tốt! Vậy là ông trời đã cho nàng cơ hội làm lại rồi, nàng sẽ không phạm sai lầm như trước nữa.
– —
Nhờ kí ức có được, Vương Nguyệt rất nhanh đã giành được thắng lợi trên chiến trường. Nàng cũng rút kinh nghiệm, lệnh cho quân sĩ mỗi khi quay lại thành báo đều hò reo chiến công, còn mang cả số sách quân chi về, dân chúng khắp nơi đều ăn mừng, Vĩnh Ninh quận chúa trở thành cái tên được người người ca tụng.
“Quận chúa, chỉ còn nửa ngày đường nữa là chúng ta sẽ tới kinh thành.” Phó tướng quân Trương Hào Kiện thúc ngựa đi lên song song với nàng, bẩm báo. Vương Nguyệt hài lòng cho quân dừng lại, chờ kinh thành nghênh đón. Không ai hỏi vì sao nàng phải chờ về đến sát kinh thành mới báo cho nhà vua biết, bởi họ tin tưởng nàng, chủ tướng đã đưa họ tới với thẳng lợi.
Trương Hào Kiện là đích tử tướng quân phủ. Phụ thân hắn là võ tướng trong triều, là người vô cùng coi trọng truyền thống và lễ giáo. Nhưng người ta đồn rằng bởi vì nhà họ Trương trên chiến trường sát sinh nhiều nên đến đời này chỉ có mỗi một nhi tử độc đinh, dù cho Trương tướng quân có tới mấy người di nương, nhưng ngay cả một mụn nữ nhi cũng không có.
Hắn có thể xem như là thanh mai trúc mã với nàng, thường xuyên vào cung và còn học võ thuật chung với nàng. Hẳn nhiên, hắn mến mộ trước tài sắc của nàng.
“Quận chúa, lần này dẫn binh về, liệu ta có thể đến phủ cầu thân?” Lúc nàng dựa vào thân cây nhìn tường thành chờ đợi, hắn tới cạnh nàng. Từ một phó tướng oai dũng trở thành một con cún lớn, ve vẫy đuôi trước mắt nàng. Nhưng Vương Nguyệt không quan tâm lắm. Với nàng, hắn là bằng hữu, là huynh đệ, hoàn toàn không có chút tình cảm nam nữ nào.
“Trương phó tướng đừng đùa, ngài thừa biết Trương lão tướng sẽ không đồng ý.” Nàng lạnh nhạt đáp. Trương gia nắm giữ binh quyền, nhưng hoàng đế lại lệnh cho hễ ai lấy quận chúa thì phải ở rể, vậy tức là nếu lấy nàng, hắn sẽ phải giao lại binh quyền cho hoàng thất, hơn nữa lại còn là sống “phụ thuộc” vào thê tử. Đương nhiên, Trương lão gia sẽ không đồng ý.
Quân lính được lệnh nàng chạy vào thành báo kinh, chỉ một canh giờ sau, trên cổng thành đã tung cờ chào đón. Nhưng Vương Nguyệt không vội, nàng chờ thêm một ngày nữa mới dẫn binh hồi thành.
Lúc cổng thành mở ra, nhìn dân chúng bên trong nô nức chào đón, tung hô nàng, Vương Nguyệt cảm thấy bước đi đầu tiên nàng đã thành công rồi. Những chuyện trước đó chẳng đáng là bao, chỉ cần nhân lúc quần chúng tin yêu nàng, tung ra vài lời giải thích là sẽ thay đổi phần nào tình huống.
Nàng ngồi trên lưng ngựa, cười nhẹ, vẫy tay chào người dân. Ánh nắng ban trưa từ trên chiếu xuống, qua nụ cười và ánh mắt nàng càng trở nên rực rỡ chói mắt, giống như một con phượng hoàng lửa oai vệ khiến người khác phải ngước nhìn. Vài người mang theo giỏ đầy trái cây, nông phẩm tươi xanh tặng nàng, nàng đều vui vẻ nhận lấy nói lời cảm ơn. Đoạn đường đến hoàng cung cứ thế mà náo nhiệt.
Còn vì sao lại về hoàng cung? Đó là vì hoàng đế đã triệu nàng vào cung ngay khi trở về. Quỳ trước mặt hắn, người mà nàng từng vô cùng kính trọng, trong lòng nàng không khỏi dâng lên một trận kinh tớm. Vẻ mặt tươi cười như thế, vậy mà sau lưng lại âm thầm tính kế một tiểu cô nương như nàng. Bỉ ổi!
“A Nguyệt đã vất vả rồi, mau mau ban ngồi.” Hoàng đế Lý Thụy vẫn duy trì bộ mặt tươi cười, người ngoài nhìn vào đều thấy được, hắn ta vô cùng yêu thương đứa cháu gái này. “Đi đường có vất vả không? Sao lại về tới gần hoàng cung mới báo chứ? Báo hại trẫm không kịp chuẩn bị gì cả.”
“Không dám nhọc lòng hoàng thúc. Tiểu nữ biết hoàng thúc và người dân trông ngóng nên sau khi quân giặc quy hàng liền gấp rút hồi kinh để báo tin mừng.”
Lý Thụy nhíu mày hỏi thêm vài câu mang ý trách cứ nữa, song Vương Nguyệt đều vờ như không hiểu, đối đáp suôn sẻ. Hắn ta càng nhíu chặt mày hơn. Con ả này, dường như từ lúc nó được ra chiến trường thì đã biến thành người khác, không còn nằm trong tầm kiểm soát nữa rồi.”