Sau đó, Vương Nguyệt để cho văn võ bá quan trở về, đồng thời tối đêm đó ra quyết định hai ngày sau là ngày nàng sẽ làm lễ đăng cơ. Hẳn nhiên, thời gian kia là để cho họ lựa chọn. Ngoài mặt là thế, thực chất những kẻ có mầm mống tai họa dù sớm hay muộn cũng sẽ bị loại trừ để thay thế bằng những người có năng lực hơn. Cẩm Sắc được triệu vào cung, vừa gặp nàng đã mắng: “Tỷ là đồ đáng ghét! Dám giấu muội lâu như vậy, muội còn tưởng là tỷ đã… rồi, còn khóc rất lâu đó!”
“Được được đừng giận, tỷ bù cho muội mà. Xem xem, bây giờ tỷ tỷ của muội là hoàng đế, muội là trưởng công chúa đó.” Vương Nguyệt dịu giọng dỗ dành. Nàng không có huynh đệ tỷ muội ruột, vì thế những thứ mà vốn dĩ máu mủ của hoàng đế được nhận, Cẩm Sắc sẽ nhận hết.
“Muội không cần đâu… Tỷ về là tốt rồi.”
“Sao lại không cần được! Muội là muội muội tốt của tỷ, tỷ chỉ có mỗi muội là người thân.” Vương Nguyệt nói, lại gọi nha hoàn lên: “Đưa nàng ấy xuống thay đi phục đi.”
Cẩm Sắc được đưa đi rồi, trong chính điện chỉ còn lại ba người. Vương Nguyệt nhìn hai nam nhân kia, nói: “Việc trẫm đã hứa, trẫm nhất định sẽ làm.”
“Đa tạ bệ hạ.” Đông Thành cười chuẩn mực, nhưng rồi hắn lại nói: “Có việc này… Thẩm đại tiểu thư sau trận loạn lạc khi sáng thì đã không thấy đâu nữa. Chắc chắn nàng ta sẽ ghi hận bệ hạ, bệ hạ nhớ phải cẩn thận.”
“Đã biết, ngươi lui xuống đi.” Vương Nguyệt gật đầu. Còn lại Cảnh Nghi, hắn rất thoải mái đi tới bên cạnh nàng: “Dùng chính cái mà Lý Thụy đã chuẩn bị cho con trai hắn để làm lễ đăng cơ cho mình, nàng muốn làm hắn ta tức chết à?”
“Đâu thể để hắn chết dễ dàng vậy được. À, Tố Tinh sao rồi? Có còn gào thét không?”
“Không, bây giờ nàng ta muốn gặp nàng, có vẻ là muốn cầu xin đó. Thế nào, có muốn gặp không?”
“Không cần, cứ mặc nàng ta đi.”
Hai ngày sau, Vương Nguyệt mặc long bào uy nghiêm làm lễ đăng cơ, vẫn giữ hiệu Vĩnh Ninh. Hai ngày qua, chứng cớ về việc ác mà Lý Thụy cùng nhiều quan viên khác, trong đó có Thẩm gia đã làm đều được gửi tới các phủ đệ, nên cũng trong ngày này nàng đã đem ra xử luôn. Tất cả những kẻ thủ ác đều phải chịu tội, Lý Thụy bị bắt đi đày, sau khi chịu khổ sai ba tháng sẽ bị ngũ mã phanh thây. Tân đế truy phong Phiên vương thành Thái Thượng Hoàng, Phiên vương phi thành Hoàng Thái Hậu, phong nghĩ muội Lý Cẩm Sắc là Cẩn Du trưởng công chúa. Đồng thời, nàng cũng truy phong phụ thân Cảnh Nghi tước hộ quốc đại tướng quân, rửa sạch oan khuất năm xưa của Tiêu phủ. Còn về các thành viên còn lại mà trong sạch đều sẽ được thả đi ở nơi xa xôi hẻo lánh nào đó, tất nhiên là được đặt dưới sự giám sát của triều đình.
Nhân dịp tân đế đăng cơ, hàng loạt tội phạm được ân xá, triều đình mở kho cấp phát cho dân, còn cử quân đi cứu trợ một số nơi. Nhân dân vì thế mà rất vui mừng. Nàng cũng trọng thưởng cho những quan thần có công phò tá. Còn về Cảnh Nghi, một tháng sau hai người sẽ tổ chức đại hôn, sắc phong hắn là đế quân.
Vấn đề còn lại trong ngày chỉ còn có Giai Kỳ. Một tiểu thư cành vàng lá ngọc từ nhỏ tay không chạm nước thì không quá khó đối phó. Đúng như nàng dự đoán, nàng ấy trà trộn vào đám ca cơ vũ công, chờ lúc tiệc rượu thì muốn ám sát nàng. Vương Nguyệt không gặp khó khăn nào trong việc chế trụ nàng ta, chỉ cảm thấy rất tiếc: “Ta vốn còn muốn bù đắp cho ngươi vì việc hai ngày trước, tiếc là ngươi không cần.”
Sau đó, cái kết của Thẩm Giai Kỳ cũng không mấy tốt đẹp.
Mấy năm trôi qua dưới sự trị vì của nữ đế, đất nước nhanh chóng phục hồi và phát triển mạnh mẽ, đời sống nhân dân ấm no, ai ai cũng cảm thán nàng quả là minh quân. Số người kiêng dè vì thân phận nữ tử của nàng cũng nhanh chóng giảm đi. Quan lại các cấp đều được tuyển chọn bằng khoa bảng, là người thanh liêm chính trực.
Năm Vĩnh Ninh thứ ba, nữ đế hoài thai sinh ra Thái tử, đặt tên là Lý Long Quân.
Năm Vĩnh Ninh thứ năm, trưởng công chúa thành thân, phò mã là một công tử nhà quan đã mến mộ nàng từ trước.
Năm Vĩnh Ninh thứ sáu, nữ đế lại sinh ra một hoàng tử. Đứa bé này theo họ cha, tên là Tiêu Ưng.
Đến năm Vĩnh Ninh thứ mười, dưới sự trông ngóng của nhiều người, rốt cuộc cũng đã có một công chúa được sinh ra, được đặt tên là Lý Yên Nhiên.
Lần này, nàng đã được viên mãn, sống một đời hạnh phúc.
– —-HOÀN CHÍNH VĂN—–