Nguyệt Phong Trọng Sinh

Chương 1

Thương Vũ Nguyệt nhìn ly rượu độc trên bàn không biết nên diễn tả cảm giác hiện giờ như thế nào nữa. Yêu một người không có gì là sai, mà sai ở chỗ là đã quá yêu người đó, yêu đến mù quáng không còn biết đường đi. Nhưng đến khi nhận ra sai lầm mới biết mọi chuyện đã không thể cứu vãn, quá muộn rồi.

Một ly rượu độc, haha thật đáng buồn cười mà.

Một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy ra lăn dài trên khuôn mặt tuyệt sắc của nàng.

Năm năm là khoảng thời gian nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng đó là toàn bộ tất cả tâm huyết và tình yêu của nàng, là tuổi thanh xuân của nàng, nhưng cứ thế bị chôn vùi, bị người chà đạp một cách không thương tiếc. Móc hết tim gan ra để yêu một người, vì người đó mà làm rất nhiều chuyện, vì người mà suy tính mọi thứ chu toàn, nhưng đến cuối cùng nàng nhận được cái gì? Một ly rượu độc, một thánh chỉ xử trảm cửu tộc. Haha, đây thật sự là một chuyện đáng buồn cười đến nhường nào?

Nàng còn nhớ năm đó vào ngày thọ yến của phụ thân, lần đầu gặp mặt đã bị khí chất không nhiễm bụi trần đó hấp dẫn. Nàng còn nhớ mùa xuân năm đó một khúc cầm trên thuyền hoa tại Hàn Vũ Hồ mà sinh lòng ngưỡng mộ. Nàng còn nhớ mùa hạ năm đó lên chùa Thiên Âm tạ lễ, trên đường gặp phải đạo tặc may mắn bóng dáng bạch y đó xuất hiện kịp thời giải cứu. Từ đây tạo nên một giai thoại anh hùng cứu mỹ nhân.

Thiên hạ đều nói tam tiểu thư tể tướng phủ Thương Vũ Nguyệt tài sắc vẹn toàn. xứng danh thiên hạ đệ nhất tài nữ, lại phối đôi với tam vương gia Lâm Thanh Phong thật sự là một mối lương duyên không xứng. Vì sao nói không xứng? Bởi vì Lâm Thanh Phong là một vị vương gia thất sủng, bảy tuổi chứng kiến mẫu phi qua đời vì chịu tội sát hại phi tử chỉ vì lòng đố kị, tám tuổi bị đuổi ra khỏi cung lập phủ phong vương nhưng không phải là vì được sủng ái mà là hoàng đế chán ghét nhìn thấy y. Phong vương lập phủ cho y là vì muốn y tự sinh tự diệt, mặc cho người người khi dễ, thậm chí lăng nhục. Thiên hạ đều nói Lâm Thanh Phong là một vị vương gia thất sủng ngoài danh vị hoàng tử thì cũng chẳng có gì, so với thường dân cũng không bằng.

Trước kia khi nghe thiên hạ đồn đãi về y nàng dù biết cũng chỉ cho qua không mấy để ý đến. Nhưng sau khi tiếp xúc với y, nàng mới biết hóa ra tất cả những lời đồn đãi về y đều là sai. Y không phải là một người ngu ngốc vô năng, ngược lại lại rất thông minh tài trí hơn người, so với thiên hạ đệ nhất tài tử lúc bấy giờ là nhị công tử của Khương Gia Khương Nghiệp lại càng tài giỏi hơn. Càng đi sâu vào tìm hiểu y nàng càng bị y thu hút, đến cuối cùng yêu thành si.

Mùa đông năm ấy hai người tự định chung thân nhưng phụ thân nàng lại ra sức phản đối còn định hôn ước cho nàng cùng Khương Nghiệp. Nhưng nàng bướng bỉnh nhất quyết nghe theo cái gọi là tình yêu, từ bỏ tôn nghiêm của mình mà quỳ trước thư phòng suốt bảy ngày bảy đêm mới có được sự đồng ý của phụ thân.

Ngày nàng cùng y thành thân cả kinh thành pháo nổ tưng bừng, không khí vui mừng biết bao. Đêm động phòng hoa chúc, y vén khăn voan cho nàng, hai đôi mắt nhìn nhau cùng nở nụ cười mãn nguyện hạnh phúc. Lúc đó nàng cứ ngỡ đây chính là hạnh phúc mà nàng luôn ước ao.

Sau ngày thành thân, y cùng nàng ngày ngày cầm ca đối ẩm, sống một cuộc sống không tranh không giành rất bình yên và hạnh phúc vì y vốn không ham thích địa vị danh lợi cũng không nghĩ tranh đoạt đế vị.

Nhưng cuộc sống như vậy cũng không thể kéo dài mãi. Cuộc chiến tranh đoạt đế vị nào phải chuyện đùa, cho dù y không muốn xen vào thì cũng không thoát khỏi vòng xoáy này.

Một đêm nọ, y nói với nàng: ” Vi phu muốn tranh đoạt đế vị, ý nàng thế nào? “

Nàng làm sao không hiểu suy nghĩ của y chứ, thân làm thê tử nhất định phải cùng tiến cùng lùi và luôn ủng hộ mọi quyết định của phu quân, vì thế nàng cười nhìn y nói rằng: ” Phu quân muốn làm gì, thiếp đều sẽ ủng hộ. “

Thời gian sau đó, nàng tìm mọi cách thuyết phục phụ thân ủng hộ y, vì y mà suy tính mọi chuyện, vì y mà hi sinh tất cả để thành toàn đại nghiệp của y. Không chỉ nhờ cậy lập quan hệ để kéo người ủng hộ y, mà nàng còn nhịn đau để y lập thiếp, vì chỉ có kết thân mới có thể gắn kết lợi ích mới có thể để cho những quan viên đó toàn tâm toàn ý ủng hộ cho y. Nhìn hết người này đến người khác bước qua cửa vào vương phủ mà lòng nàng đâu như cắt. Nhìn phu quân mà nàng dùng cả trái tim toàn tâm toàn ý yêu say đắm cùng những nữ nhân khác âu yếm mà tim như có ngàn vạn con dao đâm qua. Nhưng không sao, nàng vẫn có thể chịu đựng được, vì sự nghiệp của y, chút chuyện này nàng vẫn có thể chấp nhận được.

Và rồi, mọi chuyện nàng làm đều đã được đền đáp. Ngày y đăng cơ cũng đã gần đến. Cứ ngỡ mọi chuyện đã kết thúc, từ nay về sau nàng và y có thể nắm tay nhau sống hạnh phúc đến răng long đầu bạc. Nhưng thật không ngờ ngày y thành công cũng là ngày nàng chịu đau khổ nhất.

Hóa ra tất cả những gì y làm chỉ là vì muốn trả thù cho mẫu thân y, mà đáng cười thay người mà y muốn trả thù lại là người của Thương Gia.

Mười ba năm trước, mẫu phi Lâm Thanh Phong khi ấy chính là Mẫn Quý Phi được hoàng đế sủng ái nhất trong chốn hậu cung lúc bấy giờ.

Mẫn Quý Phi danh gọi Ngọc Mẫn vốn là con gái của một gia đình thường dân làm nghề y ở chốn nhân gian, trong lần vi phục xuất tuần hoàng đế Lâm Khoang Vĩ bị người phục kích ám sát, may mắn chạy thoát được nhưng trên người lại mang thương tích đầy mình bị ngất trong rừng. Khi đó Ngọc Mẫn vào rừng kiếm lá thuốc vô tình nhìn thấy Lâm khoang Vĩ và đã cứu y một mạng.

Sự việc sau đó hẳn nhiên là anh hùng phải lòng mỹ nhân cuối cùng là rước nàng về dinh. Lâm Khoang Vĩ khi ấy là một vị hoàng đế tuổi trẻ tài cao lại tuấn mĩ phi phàm khiến biết bao nữ tử mến mộ, đương nhiên Ngọc Mẫn cũng nằm trong số đó. Cho dù biết hắn là quân vương một nước, bên cạnh giai nhân không thiếu nhưng vẫn chấp nhận vào cung.

Ngày ấy, một đạo thánh chỉ hạ xuống lập nàng làm Quý Phi lấy tên nàng làm hiệu là Mẫn Quý phi, hai chân bước qua cánh cửa hoàng cung chính thức bước vào hậu cung từ đây gắn liền với cuộc sống không quý thì bần.

Nhờ có mối ân tình cứu mạng mà Ngọc Mẫn rất được lòng quân vương, sự sủng ái dành cho nàng chỉ có hơn chứ không hề kém bất kì phi tần nào. Từng có một đoạn thời gian Ngọc Mẫn dành được sự độc sủng của đế vương dẫn đến việc trở thành cái gai trong mắt cái đinh trong cột của chúng phi khiến chúng phi nhận định Ngọc Mẫn là mối họa ảnh hưởng đến địa vị của một số người, mà trong đó lại có Thương Hoàng Quý Phi Thương Dạ Huyên cô cô của nàng.

Không biết từ chỗ đâu trong cung gần đây xuất hiện tin đồn Lâm Khoang Vĩ sẽ lập Ngọc Mẫn vì hoàng hậu, tin đồn này nhanh chóng lan ra khắp hậu cung. Từ khi Lâm Khoang Vĩ đăng cơ vì đế bấy lâu nay vẫn chưa lập hậu khiến mọi người lo lắng không thôi, đã nhiều lần quần thần dâng tấu sớ yêu cầu hắn lập hậu nhưng đều bị vị quân vương này bãi bỏ. Nay lại có tin đồn này khiến chúng phi nôn nóng bất an không thôi.

Lúc ấy phụ thân Thương Sính nàng lo sợ hậu vị sẽ rơi vào tay người khác liền bàn với Thương Dạ Huyên bày kế vu oan cho Ngọc Mẫn giết hại phi tử vì lòng đố kị để nàng ta bị đày vào lãnh cung sau lại ra tay hạ sát diệt trừ hậu hoạn. Và kế hoạch được hoàn thành một cách rất thuận lợi.

Ngọc Mẫn cùng Lan phi Lan Diệp Tử đều chết, một lần nhổ bỏ được hai cái gai trong mắt lại còn thuận lợi lên ngôi hoàng hậu đây thật sự là một thành công lớn của hai huynh muội Thương Gia.

Lâm Khoang Vĩ tuy biết Ngọc Mẫn bị hàm oan nhưng chứng cứ xác thực rõ ràng không gì chối biện đành phải giam nàng vào lãnh cung nhưng không ngờ chính trong đêm ấy nàng lại bị người sát hại. Tuy biết kẻ đứng đằng sau màn là ai nhưng lại không thể làm gì được chỉ vì không có chứng cứ đành ngậm ngùi cho qua.

Sau lại vì lo lắng Lâm Thanh Phong cũng bị hạ độc thủ liền vội đưa y ra khỏi cung lập phủ phong vương, giảm thiểu sự quan tâm đến y để những người đó thấy y không còn nguy hiểm mà lơi lỏng cảnh giác không hại đến y. Nhưng đằng sau lại ngấm ngầm trợ giúp y và chờ đợi thời cơ bày mưu tính kế suốt mười ba năm để báo thù rửa hận.

Mà trong cái kế hoạch ấy nàng lại vinh dự được nhận vai trò quan trọng nhất. Còn nàng thì lại ngu ngốc rơi vào bẫy của họ để đến giờ nhận lấy kết cục này.

Thương Vũ Nguyệt đưa mắt nhìn nữ tử mặc cung phục đẹp đẽ lúc này đang nâng ly rượu độc hướng đến chỗ nàng thì thầm cười mình ngu ngốc không thôi.

Nữ tử này không ai khác chính là nha hoàn thân tín của nàng tên Hạ Nhi.

Từ lúc nàng còn nhỏ Hạ Nhi và Linh Nhi đã đi theo hầu hạ nàng, tình cảm của ba người xưa nay rất tốt thân như tỷ muội ruột thịt, nhưng bây giờ xem ra đều là do nàng tự mình đa tình, người ta nào có coi mình là tỷ muội, nếu không tại sao lại trèo lên giường phu quân nàng rồi bây giờ lại tự tay nâng chén rượu độc tiễn nàng ra đi.

” Hạ Nhi, ngươi thật sự vong ân bội nghĩa như vậy sao? Ngươi còn nhớ tiểu thư đối xử tốt với ngươi như thế nào không? Tại sao ngươi lại làm vậy? ” Linh Nhi nhìn Hạ nhi căm phẫn nói, nàng thật không hiểu tại sao nàng ta lại làm như vậy?
Bình Luận (0)
Comment