Hai giờ sau, tại Đội Điều tra Hình sự Chi nhánh Thành Bắc của Cục Công an Thủy Thành.
Giám đốc Khoa Pháp y kiêm Trưởng phòng Kỹ thuật Điều tra, Giả Bác, đối mặt với Mục Phương Sinh đang háo hức nhìn mình, im lặng hai giây rồi thở dài: Chúng tôi đã tìm thấy hơn mười dấu vân tay của Trương Cát Bân trên tay cầm cưa điện. Nhưng sau khi gây án, hắn đã lau chùi rất kỹ, không hề có dấu vết DNA của Vương Hân Di trên cưa điện.”
Giả Bác vừa nói vừa chỉ trỏ vào chiếc cưa máy trên bàn kiểm tra dấu vết, ngón tay của vô tình chạm nhầm vào công tắc, chiếc cưa máy bắt đầu chuyển động nhanh cùng với tiếng “xèo xèo”!
“Ối cha mẹ ơi!”
Giả Bác luống cuống tay chân vội vàng tắt máy cưa, vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, “Vì vậy mới nói, không nên lái xe khi mệt mỏi. Tôi làm thêm giờ ở đây, nghịch cái này quá nguy hiểm, không ổn, phải về nhà ngủ ngay thôi…”
Mục Phương Sinh tự động tắt âm cuộc trò chuyện của Giả Bác, tập trung vào việc quan sát chiếc răng cưa đột ngột dừng lại,Sau một lúc, anh cúi người, ghé đầu vào chỗ kết nối giữa cưa điện và động cơ để xem xét. Có một tấm chắn bảo vệ che khuất tầm nhìn, anh giơ tay ra phía Giả Bác: “Đưa tôi cái kính lúp, cảm ơn.”
Cầm chiếc kính lúp trong tay, anh lại ghé sát vào nó, Giả Bác ở bên cạnh lập tức cảnh cáo: “Cẩn thận, thứ này rất sắc bén, nếu chạm vào, khuôn mặt thiên tiên của cậu sẽ bị hủy hoại…”
Với sự trợ giúp của kính lúp, anh tìm thấy một khe hở nhỏ gần như không đáng kể ở phần nối giữa cưa máy và động cơ.
Hắn đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn về phía Đồ Ngọc: “Lúc khám nghiệm tử thi Lưu Tân Dũng, cậu nói trên tay hắn thiếu vết máu gì?”
Đồ Ngọc: “Máu bắn tung toé với tốc độ cao.”
Máy cưa xẻ thi thể, lưỡi cưa chạy với tốc độ cao nhất định sẽ bắn ra sương máu, sương máu giống như bụi, rất có khả năng sẽ rớt vào động cơ!
Mục Phương Sinh: “Trưởng phòng Giả, tìm công cụ để tháo nó ra!”
Chiều hôm ấy.
Bệnh viện Trung ương Thủy Thành.
“… Tay cầm cưa máy chỉ có dấu vân tay của anh và chúng tôi đã trích xuất thành công DNA của Vương Hân Di từ động cơ bên trong của động cơ.”
“—Vậy là bây giờ ít nhất có thể quyết định rằng anh là kẻ sát nhân trong vụ chặt xác streamer phòng 611.”
Mục Phương Sinh nói xong, Trương Cát Bân trên giường bệnh đầu tiên nhướng mày, sau đó lặng lẽ nhìn anh một lúc, rồi giơ bàn tay trái không bị còng lên vỗ vào tay phải hai lần: “Giỏi lắm.”
Mục Phương Sinh gật đầu: “Khai hết được chứ?”
Trương Cát Bân dựa lưng vào chiếc gối được nâng cao phía sau: “Vậy kể một chút nào.”
Ngày 11 tháng Sáu, hai giờ sáng.
Xuyên qua kính xe, nhìn thấy cửa sổ lầu bảy tối om, lại liếc nhìn thời gian trên điện thoại, Trương Cát Bân quay đầu vỗ vai Đổng Ba đang ngủ gật: “Làm việc đi, kiểm tra đồ đạc.”
Đổng Ba lau nước dãi trên khóe miệng, liếc nhìn băng ghế sau, vươn ngón tay đếm từng món đồ: “Tấm nhựa, cưa máy, và chiếc túi du lịch lớn anh Trương vừa mua, đều đủ cả!”
“Xong việc tao gọi mày lên lầu.” Nói xong, Trương Cát Bân mở cửa xe bước ra ngoài.
Tầng bảy không có người ở, tầng năm chỉ có một ông lão ngủ rất sâu, qua cửa chống trộm còn nghe rõ tiếng ngáy trong nhà.
.Trước đây, y đã lấy dấu vân tay của Vương Hân Di từ quảng cáo dán và làm thành găng tay.
Bây giờ đứng trước cửa nhà Vương Hân Di, Trương Cát Bân đeo găng tay vào ngón trỏ, nhẹ nhàng ấn lên khóa vân tay.
Cánh cửa mở ra.
Y bước nhẹ vào phòng ngủ, phát hiện cánh cửa gỗ không thể mở được.
Người phụ nữ này khá cẩn thận, ở một mình mà còn khóa hai lớp cửa.
Trương Cát Bân lấy ra một đoạn dây thép cuộn thành vòng, đưa vào ổ khóa.
Trong phòng ngủ thoang thoảng mùi hương liệu giúp ngủ ngon, y cúi đầu lắp ống giảm thanh vào khẩu súng, nòng đã nạp đạn sắp chạm vào trán Vương Hân Di thì đột nhiên bị một tia sáng thu hú t
—— màn hình của chiếc điện thoại di động bên cạnh cô đột nhiên sáng lên.
Điện thoại ở chế độ tắt tiếng, hiển thị đã nhận được chuyển khoản WeChat, năm số không, một trăm nghìn.
Một trăm nghìn nhân dân tệ không phải là con số nhỏ, Trương Cát Bân giơ tay cầm điện thoại di động của Vương Hân Di, bấm vào hộp thoại WeChat, thấy dòng chữ kèm theo tin nhắn: “Nữ thần, tôi thực sự muốn gặp em một lần, xin em, chỉ ăn một bữa cơm thôi cũng không được sao?”
Ánh sáng xanh trên màn hình chiếu sáng khuôn mặt vô cảm của Trương Cát Bân, y hơi nheo mắt lại, nhấn vào nút nhận, rồi nhập vào địa chỉ nhà và số phòng của Vương Hân Di, sau đó viết: “Chín giờ tối nay em đợi anh,” rồi bấm gửi.
Trăng tròn giống như một chiếc đĩa màu vàng nhạt.
Cửa xe tải “xoẹt” một cái bị kéo mở, Đổng Ba đầu tiên liếc nhìn điện thoại, sợ Trương Cát Bân không bắt máy, sau khi xác định không có cuộc gọi nhỡ nào, hắn khó hiểu hỏi: “Anh Trương, sao anh lại xuống rồi? Không phải nói xong việc sẽ nhắn tin gọi em lên phụ trải bạt nhựa sao?” Nói rồi, hắn định lấy túi du lịch ở ghế sau.
“Buổi tối lại đến.” Trương Cát Bân ngắt lời.
“Hở?” Đổng Ba chớp chớp mắt, “Đêm nào… a đúng rồi, đã là 12 giờ hôm nay rồi, đêm nay sao?”
Bệnh viện trung tâm Thủy Thành, phòng bệnh một người.
Sau khi nghe Trương Cát Bân thuật lại, Mục Phương Sinh giơ tay véo sống mũi: “Vậy là mày đợi Vương Hân Di bị Từ Hiểu Vũ cưỡng hiếp, sau đó vào giết và chặt xác? Để mày có thể vu tội cho anh ta?”
Trương Cát Bân hào phóng gật đầu: “Đúng.”
“Vương Hân Di còn cẩn thận đổi cả khóa cửa chống trộm, sao có thể mở cửa cho một người chưa từng gặp như Từ Hiểu Vũ? Rốt cuộc là ai sai khiến mày giết cô ấy?”
“Câu hỏi hay.” Trương Cát Bân nói, “Nhưng hai câu hỏi của cậu đều cùng một lý do.”
Mục Phương Sinh sắp xếp lại suy nghĩ của mình, bắt đầu suy luận lại: “Anh chỉ lấy đi một chiếc điện thoại di động của Vương Hân Di và để lại cho cô ấy một chiếc để trả lời cuộc gọi. Đêm đó trước khi Từ Hiểu Vũ vào cửa, mày đã gọi điện cho Vương Hân Di nói gì đó mà cô ấy quan tâm nhất, nên cô ấy mới không thèm nhìn qua mắt mèo mà mở cửa ngay.”
Đến bước này, câu chuyện dường như đi vào ngõ cụt, không có bất kỳ manh mối nào dẫn đường. Mục Phương Sinh nói: “Rốt cuọc mày đã nói gì với cô ấy trong điện thoại?”
“Tôi không biết, và tôi cũng không biết ai đã gọi điện thoại.” Trương Cát Bân khoa trương mở miệng ngáp một cái, “Cảnh sát Mục, mặc dù tôi rất ngưỡng mộ cậu, nhưng giờ tôi mệt rồi, phải đi ngủ thôi, tội phạm cũng có quyền con người, đúng không?”
“Được thôi.” Mục Phương Sinh ngẩng đầu nhìn y, không nhận ra đôi mắt của mình đã đầy những tia máu vì căng thẳng, “Tao chỉ hỏi một câu cuối cùng.”
“—Bản ghi âm cuộc gọi đó từ đâu ra vậy?”
Trương Cát Bân giả vờ không nghe thấy, Mục Phương Sinh đột ngột đứng dậy, chân ghế kêu cọt kẹt trên nền gạch: “Từ đâu mà có!”
“Nói thật, tôi có chút thích thú với việc rình mò, đàn ông mà. Tôi có nhiều bản ghi âm tương tự như thế, còn nhiều bản ghi âm cuộc gọi của cậu nữa, không ngờ nó lại có ích.” Trương Cát Bân nheo mắt lại, phát ra tiếng “chậc chậc”, liếc nhìn Mục Phương Sinh, “Đáng tiếc là ông chủ bán phần mềm đó đã chết từ năm ngoái rồi, ha ha.”
—— Cha của cậu, là thị trưởng, không muốn có một đứa con trai như cậu đúng không?
—— Cậu thi đậu vào đại học Luật khi còn học lớp 11, thời gian thực tập lại nhờ phúc được nhận thưởng tập thể hạng nhất…
Những lời Trương Cát Bân nói khi ở căn nhà đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh.
Nước nóng từ vòi hoa sen xối vào mặt.
Mục Phương Sinh giơ tay vén tóc ra sau, dựa vào tấm kính trong suốt của phòng tắm —— Trương Cát Bân đang nói dối.
Chuyện anh đậu vào đại học Luật khi còn học lớp 11, anh không nói với Mục Thê.
Tám năm trước, tổ chuyên án do Lương Nham dẫn đầu đã kéo sập Viện trưởng Viện kiểm sát thành phố Thủy Thành vì dính líu đến xã hội đen. Vụ án đó quá nhạy cảm, đến cả việc nhận thưởng tập thể hạng nhất, anh cũng kiềm chế không khoe với Mục Thê, chưa nói đến việc tiết lộ chức vụ của Mục Khang Thư.
Ngay cả khi Trương Cát Bân biết toàn bộ cuộc trò chuyện giữa anh ta và Mục Thê, thì y cũng không nên biết hai điều này.
Trương Cát Bân đang che giấu ai đó.
Cũng không khó để hiểu ra điều này.
Anh ta có thể giết cha và kẻ thù của mình vì mẹ anh ta Lộ Mỹ Quyên không hành động, và anh ta cũng sẽ bảo vệ gia đình mình để Lộ Mỹ Quyên không bị trả thù.
“Nhưng hai câu hỏi của cậu đều cùng một lý do.”
Mục Phương Sinh lặp lại câu này bắt chước giọng điệu của Trương Cát Bân.
——Một nữ streamer khoảng ba mươi tuổi, chính xác thì cô ấy đã chạm vào thứ gì để khiêu khích một kẻ giết người chuyên nghiệp?
Đầu đau, mắt đau.
Nước nóng làm những ngón tay nhăn nheo trắng bệch.
Anh đưa tay nhéo sống mũi, phát hiện hôm nay mình luôn nhéo mũi liền quyết định chuyển sang làm bài tập xoa bóp mắt.
Sau khi xoa tròn hốc mắt, ít nhất mắt cũng không đau lắm.
Mục Phương Sinh hít một hơi thật sâu.
Một cảm giác tê tê râm ran từ phần thịt nhỏ trên ngực anh.
Anh cúi đầu nhìn xuống, nhận ra chiếc khuyên vẫn còn đeo trên đầu ngực mình.
Cảm giác nhức nhối mơ hồ từ phần kín đáo giữa hai bên mông vẫn còn đó, cảm giác bị xuyên thủng bởi sức mạnh thô bạo vẫn còn rất rõ ràng.
Những vết bầm tím trên cơ thể anh có thể nhìn thấy rõ ràng
—— cngay cả khi đó là cơ thể của chính anh, điều này cũng quá đáng mà.
Anh lập tức ngẩng đầu lên, không thấy cảnh đó nữa, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ dần dịu đi.
Tắt vòi hoa sen, kéo chiếc khăn tắm trên tay nắm cửa lau sạch nước trên người, thay bộ đồ bóng màu trắng và chiếc quần thường mặc ở nhà, anh bước ra khỏi phòng tắm.
Bánh Mì ném cho anh một cái nhìn không hài lòng, rồi lại tiếp tục gục đầu lên hai chân trước, đờ đẫn.
Trước đây con chó này luôn được nuôi ở nhà Đồ Ngọc, sau họ đến Duyên Châu gửi nó ở nhà Tần Vãn, nhà Tần Vãn tuy không hoành tráng như Đồ Ngọc nhưng nó vẫn có thể chạy giỡn.
Đột nhiên trở lại căn hộ nhỏ như nhà kho của mình, nếu đứng ở vị trí của nó mà suy nghĩ, nếu anh là con chó, chắc chắn anh cũng sẽ cảm thấy thất vọng.
Anh nghiêm nghị nhìn con chó vàng, nói bằng giọng chính trực: “Đói cho sạch, rách cho thơm.”
Con golden dường như chán ann tận cổ, nhe nanh hung dữ để phản đối.
“…”
Anh quỳ xuống xoa đầu con chó: “Con có hiểu không, nếu không có cha con, con đã xuất hiện trong thực đơn của nhà hàng mỳ lạnh thịt chó Bắc Hàn rồi!”
Con chó vẫn nhe răng, rõ ràng là không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Đêm đã khuya, sợ làm phiền hàng xóm dưới nhà nên anh không dám chơi ném bóng với nó trong nhà.
Trên cửa sổ, chiếc chuông gió vỏ sò mà Đồ Ngọcc mua cho anh ở cửa hàng của Lưu Hiểu Lị treo lẻ loi.
Luôn cảm thấy việc nó xuất hiện ở đây cũng là một sự thiệt thòi.
Trước đây, anh chưa từng cảm thấy nơi ở của mình có vấn đề, hoặc có lẽ anh chưa bao giờ nghiêm túc nhìn xem nơi mình sống có vấn đề gì không. Giờ đây, anh và con chó của mình đứng dựa vào tường, cùng ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Một lát sau, anh chống cằm, nói: “Trần nhà thấp thế này, có vi phạm quy định không, áp sát đầu rồi đấy.”
Con chó “gâu” một tiếng, có lẽ là đang đồng tình.
Lấy điện thoại di động tải lại trò chơi di động mà bọn họ chơi hồi đại học, đăng nhập thì phát hiện Tần Vãn đang online, anh chột dạ muốn thoát ra ngay lập tức, nhưng màn hình lại hiện lên lời mời tham gia đội.
Mười phút sau, Mục Phương Sinh cầm chắcđiện thoại, chăm chú nhìn chằm chằm màn hình, giọng điệu cực kỳ gấp gáp nói: “Cứu tôi với, cứu tôi với…”
Tần Vãn vừa đánh quái xong, đáp: “Mục nhi?”
“Không sao,” Mục Phương Sinh bình tĩnh nói, “Tôi đã chết rồi.”
Một giọng thứ ba xen vào: “Sao cậu yếu thế, mới bị đập một cái đã chết rồi?”
Mục Phương Sinh: “Tôi là xạ thủ, bắn giỏi là được, cần gì phải giỏi chịu đòn.”
Sau khi nhận ra đó là ai, anh hắng giọng, hơi xấu hổ.
Người đó đĩnh đạc chủ động nói: “Tôi thấy cậu add lại WeChat của tôi, sợ lại bị chặn nên không dám nói chuyện với cậu.”
Anh vội vàng chuyển chủ đề: “Nghe nói anh được điều về đồn biên phòng ở thành phố Vấn rồi. Đội trưởng Lý xuống làm sở trưởng Lý, có phải là bị giáng chức không?”
“Cút,” Lý Triển Thành nói, “Đợi tôi làm việc ở cơ sở vài năm nữa, rồi lên chức thì tôi sẽ là cục trưởng Lý!”
Mục Phương Sinh ngay lập tức chào hỏi: “Chào cục trưởng Lý.”
Đang hăng say đẩy pha lê, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa, anh đặ điện thoại xuống sàn: “Có người gõ cửa, đợi tôi một lát rồi chơi tiếp.”
Cửa vừa mở ra, một người không ngờ tới đã đứng ở bên ngoài, mùi nước hoa đặc trưng của người này xộc vào mũi
—— anh vội vàng quay đầu chạy, một hơi ngồi xổm xuống, cầm điện thoại lên, tắt loa ngoài, thoát khỏi trò chơi.
Anh cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy căng thẳng như vậy. Sau khi chắc chắn đã tắt hết mọi thứ, anh mới quay lại đứng trước cửa, một tay chống lên khung cửa, trả lại câu nói ban sáng ở chợ vật liệu xây dựng Thành Trung: “Tôi quen cậu sao?”
Đồ Ngọc chớp chớp mắt, khóe môi, đuôi mắt, đuôi mày đều mang theo ý cười, giơ tay kéo Mục Phương Sinh đang chặn cửa lại: “Vào trong nói chuyện.”
Mục Phương Sinh bị kéo tay ra, nhưng vẫn kiên trì chắn trước cửa, không cho người vào nhà. Cuộc giằng co dần dần dùng cả hai tay, chẳng ai thực sự dùng sức, giống như cảnh phụ huynh từ chối lì xì của trẻ con vào dịp Tết, miệng thì nói “không cần, không cần” nhưng tay lại kéo qua kéo lại.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Cuối cùng Đồ Ngọc nói: “Nóng quá, ở nhà ngủ không được.”
“Nóng thì bật điều hòa đi!” Mục Phương Sinh đáp, không ngờ đối phương đột nhiên chơi chiêu, dùng sức mạnh bất ngờ nắm lấy cổ tay anh, đẩy anh vào trong phòng, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Đồ Ngọc nhìn anh lắc đầu: “Khô nóng, điều hòa không ăn thua.”
Mục Phương Sinh làm ra vẻ muốn mở cửa, một tay tiếp tục kéo Đồ Ngọc, định khi cửa mở sẽ đẩy cậu ra ngoài, miệng lẩm bẩm: “Điều hòa còn không chịu nổi, anh càng không thể!”