Ngày hôm sau.
Phòng phỏng vấn tại Trại giam thành Bắc, Thủy Thành Thành.
Mặc trên người bộ đồng phục màu vàng, tóc đã cạo sát, trông Từ Hiểu Vũ có vẻ gọn gàng hơn nhiều, tinh thần cũng tốt hơn, dường như còn béo lên chút ít. Sau khi ngồi xuống, thấy người đến là Mục Phương Sinh và Đồ Ngọc, Từ Hiểu Vũ chủ động hỏi: “Tôi đã nhận tội rồi mà, sao các anh vẫn đến tìm tôi?”
“Ngày 30 tháng 5, cậu có nói một câu trong phòng phát sóng trực tiếp của Vương Hân Di rằng ‘Hôm qua cô đến chỗ đó thật đáng sợ, tối nay có dám ngủ một mình không’. Chỗ mà Vương Hân Di đến là đâu?”
Dù là Từ Hiểu Vũ, khi nghe thấy câu nói đùa cợt của mình đối với phụ nữ cũng có chút ngượng ngùng, hắn gãi gãi phía dưới mũi, nheo mắt suy nghĩ kỹ lưỡng, một lát sau lắc đầu: “Vì muốn tăng lượng người xem nên cô ta thường xuyên giả vờ khám phá những nơi đáng sợ, thực ra chỉ là nhà để xe dưới lòng đất hay gì đó thôi. Tôi cũng đã nói như vậy khá nhiều lần.”
Mục Phương Sinh vẫn đang nghĩ cách làm sao để anh ta nhớ lại, thì Đồ Ngọc ngồi bên cạnh đã lên tiếng: “Ngày 28 tháng 5, Vương Hân Di mặc một chiếc váy trắng hở vai, hôm đó cô ấy chủ yếu nói về việc mình đang độc thân, kiểu đàn ông cô thích là kiểu gia đình, tốt nhất là cũng thích nấu ăn giống cô.”
“Ngày 30 tháng 5, cô ấy mặc một chiếc áo len dệt màu be, cả ngày hôm đó Thủy Thành mưa suốt, cô ấy bật đèn chiếu sáng, khuôn mặt trông trắng hơn bình thường.”
“Nhớ ra rồi!” Từ Hiểu Vũ mở to mắt, “Ngày 29 tháng 5, hình như cô ta đã đến một bệnh viện tâm thần nào đó, bên trong có tiếng ma quỷ khóc lóc hú hét…”
“Bệnh viện tâm thần nào? Ở đâu?”
“Chỉ là một bức tường trắng, cao hơn những bức tường bình thường, xung quanh cũng không có công trình gì đáng chú ý, tối đen như mực, khuôn mặt Vương Hân Di gần như chiếm trọn khung hình… Ồ, đúng rồi!” Từ Hiểu Vũ nghiêng người về phía Mục Phương Sinh, “Tôi nói cho anh nghe, dạo gần đây có một người nửa đêm đã tự sát trong trại giam chúng tôi, cũng không biết phạm tội gì, mùi máu tanh còn nồng nặc mấy ngày liền. Mau xử án rồi chuyển tôi sang nhà tù đi, mấy hôm nay tôi không ngủ được, nghe nói điều kiện bên đó tốt hơn.”
“Phòng giam cũng rộng rãi hơn so với ở trại giam.” Mục Phương Sinh đáp lời.
Dừng một chút, Từ Hiểu Vũ lại hỏi: “Kẻ sát hại Vương Hân Di đã bị bắt chưa?”
Hắn từ lúc bị bắt đã bị giam giữ, thông tin bên ngoài hầu hết chỉ biết qua chương trình tin tức buổi tối lúc bảy giờ——tất nhiên cũng không ai nói cho hắn biết, người đã tự sát trong trại giam này chính là Trương Cát Bân, hung thủ trong vụ án sát hại và phân xác nữ streamer 611.
Đội điều tra hình sự Thành Bắc.
Mục Phương Sinhvừa bước vào sân, Từ Chấn đứng trong sảnh đã nhanh chóng bước đến đón: “Đội phó Mục, có người tìm anh, tôi sắp xếp cô ấy ở phòng họp nhỏ rồi.”
“Ai tìm?”
“Lưu Hiểu Lị, cô ấy nói con gái mình mất tích.”
Mục Phương Sinh âm thầm nghĩ, người bỏ học ở trường trung học số một Trương Nhã Nam kia không phải là trùng tên, mà thực sự là con gái của Lưu Hiểu Lị.
“Cảnh sát không lập hồ sơ vụ án à?”
Từ Chấn: “Đã lập án rồi, tìm cả đêm không thấy, cô ấy sốt ruột quá…”
“Được rồi, cậu cứ tiếp tục công việc đi.”
Chân có chút nhẹ bẫng, không biết là do chạy mệt hay hạ đường huyết, anh đưa tay về phía Đồ Ngọc bên cạnh, đối phương một cách tự nhiên lấy ra hai viên kẹo mang theo đặt vào lòng bàn tay anh.
Bổ sung năng lượng xong, Mục Phương Sinh bước nhanh vào phòng họp nhỏ.
Hôm nay Lưu Hiểu Li mặc một chiếc áo phông in hoa, những hoa văn in trên áo đã nứt nẻ vì giặt nhiều lần, trên vai cô vẫn đeo chiếc túi vải từ lần trước, thấy hai người họ bước vào, nước mắt ngay lập tức lăn dài trên đôi mắt đỏ hoe: “Mong hai anh giúp tôi…”
Mục Phương Sinh ở đồn công an thường xuyên gặp tình huống như vậy, anh hiểu nếu không nhanh chóng ngắt lời Lưu Hiểu Lị, chỉ riêng việc cô ấy lấy lại bình tĩnh cũng tốn rất nhiều thời gian, liền dịu giọng nói: “Cô đừng khóc vội, cô đã hỏi bạn bè của Trương Nhã Nam chưa? Có phải con bé đến nhà bạn ở không?”
Lưu Hiểu Lị lắc đầu: “Nhã Nam tính tình cô độc, chưa bao giờ tôi thấy nó khoác tay bạn thân đi dạo như những cô gái khác…”
Nói đến đây, đôi môi cô run rẩy, đột nhiên cúi đầu dùng hai tay ôm mặt: “Là tôi không tốt, tôi luộm thuộm… Nhà đầy vỏ sò tôi mang từ chợ hải sản về, phải rửa sạch để làm đồ trang trí bán. Hôm trước, con bé bảo với tôi rằng bạn học đều nói người nó có mùi hôi, tôi không để ý. Thế là nó tức giận bỏ đi.”
“Nhã Nam có mang theo điện thoại di động không?”
“Nó không mang, tôi tìm thấy trong phòng nó, luôn giữ bên mình,” vừa nói, Lưu Hiểu Lị vừa lục tìm trong túi vải, lấy ra một chiếc điện thoại iPhone đời mới nhất, “Sợ con bé liên lạc.”
Mục Phương Sinh nhìn thoáng qua chiếc điện thoại cũ của Lưu Hiểu Lị kẹp giữa các ngón tay cô, đó là chiếc điện thoại thông minh thế hệ đầu tiên đã lỗi thời từ lâu, màn hình còn nứt những đường rạn rất rõ.
Anh thu lại ánh nhìn, chậm rãi nói: “Yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giúp cô tìm thấy con gái, bây giờ tôi đưa cô về nhà trước.”
Để tiện cho việc học của con gái, Lưu Hiểu Lị đã thuê một căn phòng nhỏ gần trường trung học số một của thành phố, một căn nhà rộng 100 mét vuông đã bị chủ nhà chia thành sáu, bảy phòng nhỏ. Trừ đi diện tích hành lang và nhà vệ sinh, nhà bếp chung, mỗi phòng chỉ còn chưa đầy mười mét vuông.
Xung quanh trường học có rất nhiều căn nhà như vậy, không có ưu điểm gì đặc biệt, chỉ có giá thuê là rẻ.
Mục Phương Sinh và Đồ Ngọc dừng lại trước cửa chống trộm mà không tiến vào.
Lưu Hiểu Lị có chút ngượng ngùng vuốt lại tóc: “Nhã Nam không thích ở ký túc xá, nói rằng bạn cùng phòng xa lánh nó. Con bé từ nhỏ đã hay ốm yếu, là tôi chiều hư nó…”
Trong lúc họ đang trò chuyện, tiếng cửa phòng bị mở ra khiến Lưu Hiểu Lị khựng lại. Trong nháy mắt, một cô gái tóc ngắn mặc đồng phục xanh trắng đặc trưng của trường trung học số một Thủy Thành đột ngột xuất hiện trước mặt họ.
“Nhã Nam!” Lưu Hiểu Lị kêu lên, chạy tới.
Một phen hú vía, may là đã trở về.
Mục Phương Sinh ngước nhìn thiếu niên bên cạnh Trương Nhã Nam, hơi ngạc nhiên một chút, cậu thiếu niên này không lâu trước đây vừa mới gặp họ—— Kiều Tuấn.
“Con có uống thuốc chưa! Con có định làm mẹ tức chết không đây!” Vừa nói, Lưu Hiểu Lị vừa lấy từ túi xách chưa kịp tháo ra một chai thuốc màu trắng và một bình giữ nhiệt, nhanh chóng mở nắp chai thuốc rồi đưa về phía Trương Nhã Nam, vừa giục: “Một viên mỗi ngày, bây giờ uống ngay đi, còn chưa ngưng thuốc lâu quá đâu…”
Kiều Tuấn đứng sau lưng Trương Nhã Nam, quan tâm hỏi: “Nhã Nam uống thuốc gì thế?”
“Hồi nhỏ con bé đã từng phẫu thuật nối mạch tim…”
Lưu Hiểu Lị còn chưa nói xong, con gái cô đột nhiên đẩy mạnh: “Mẹ phiền quá đi!”
“Bộp!” Chiếc bình giữ nhiệt rơi xuống đất trước, cùng lúc, hộp thuốc đã mở nắp cũng văng xuống, những viên thuốc trắng bắn tung tóe khắp nơi.
Trên gương mặt Lưu Hiểu Lị đầy sự ngỡ ngàng, nhưng nhanh chóng quỳ xuống, cúi người, nhặt từng viên thuốc trắng rơi vãi trên sàn nhà.
“Thật mất mặt!” Trương Nhã Nam dậm chân rồi quay lưng bước vào nhà.
Có lẽ cô bé không muốn Kiều Tuấn biết tình trạng sức khỏe của mình nên mới phản ứng dữ dội như vậy.
Mục Phương Sinh chú ý đến biểu cảm trên gương mặt Kiều Tuấn: lông mày hơi cau lại, khóe mày hạ xuống, môi mím chặt—là biểu hiện của sự chán ghét.
Biểu cảm này chỉ tồn tại trên khuôn mặt của cậu thiếu niên chưa đến nửa giây, rồi ngay lập tức trở lại vẻ ôn hòa, vui vẻ. Cậu lùi một bước, tiến đến bên cạnh Lưu Hiểu Lị, ngồi xuống giúp bà nhặt những viên thuốc trên sàn.
“Khiến mọi người chê cười rồi,” Lưu Hiểu Lị cười gượng, “Một viên thuốc này cũng gần sáu mươi đồng…”
Mục Phương Sinh và Đồ Ngọc cũng ngồi xuống giúp nhặt, nhiều viên thuốc đã bám bụi bẩn trên sàn, họ cẩn thận lau sạch từng viên.
Sau khi nhặt xong hộp thuốc, Kiều Tuấn đứng dậy, lễ phép gật đầu chào Lưu Hiểu Lị: “Dì ạ, cháu về trước đây. Cháu là bạn cùng bàn của Nhã Nam, nếu có chuyện gì, dì cứ liên hệ với cháu nhé.”
“À, được rồi,” Lưu Hiểu Lị vội vàng gật đầu, “Cảm ơn cháu đã đưa Nhã Nam về nhà…”
Nhìn Kiều Tuấn rời đi, Lưu Hiểu Lị quay lại, nắm lấy tay Mục Phương Sinh: “Nếu có thể, giúp tôi khuyên Nhã Nam nhé. Tôi nói không được… Lại sợ con bé giận.”
“Không sao đâu, giờ nó về rồi, không có gì đâu.”
Anh trao đổi ánh mắt với Đồ Ngọc, rồi đi vào trong nhà.
Đến cửa, anh thấy Trương Nhã Nam đang ngồi trước bàn học, xé rách những bức ảnh với vẻ mặt đầy thù hận.
Anh liếc qua, nhận ra hầu hết những bức ảnh đó là ảnh chụp chung của cô bé và mẹ.
Sau một lúc im lặng, Mục Phương Sinh nhẹ nhàng hỏi: “Đêm qua em ở đâu?”
“Nhà bạn trai em!” Trương Nhã Nam đáp lại, trông như một quả bom sắp phát nổ.
Mục Phương Sinh tiếp tục hỏi: “Là cậu bạn vừa nãy?”
Trương Nhã Nam không trả lời nữa. Cô bé cầm dao cắt giấy, bắt đầu rạch nát khuôn mặt của Lưu Hiểu Lị trên những bức ảnh. Cảnh tượng đó khiến Mục Phương Sinh cảm thấy khó chịu. Anh đã cố nén nhưng không thể, cuối cùng lên tiếng: “Mẹ em không nợ em gì đâu.”
Trương Nhã Nam lập tức quay lại nhìn anh, trừng mắt đến mức lộ cả lòng trắng, giọng đầy khí thế hét lên: “Mẹ em làm em bị trầm cảm đấy! Bà ấy không nợ em à?”
“Trầm cảm?”
“Đúng! Anh không thấy dáng vẻ thảm hại của bà ta sao? Ngày nào em nhìn thấy bà ta là chán nản! Mấy đứa xấu xí trong lớp ngày nào cũng mặc quần áo mới, cả tháng không lặp lại bộ nào, còn em thì sao? Em có mấy bộ quần áo? Mẹ em không mua cho, chỉ mua vải rẻ về may giống người ta. Cái tay nghề tồi tệ của bà ta, em mặc vào là bạn bè nhận ra hàng giả ngay lập tức!”
Mục Phương Sinh cảm thấy việc nói chuyện với cô bé này thật sự rất ngột ngạt. Anh hít một hơi sâu, nén cảm xúc rồi nói: “Trường các em chẳng phải bắt buộc mặc đồng phục sao?”
“Trời nóng, vào lớp ai mà không cởi áo khoác đồng phục chứ?” Trương Nhã Nam trừng mắt nhìn anh, “Dù sao bà ta cũng chỉ muốn làm em mất mặt thôi!”
“Mỗi lần nghĩ đến cuộc sống như vậy, em chỉ muốn khóc. Mỗi sáng khi mở mắt, em không muốn ra khỏi nhà! Em nói với bà ấy em bị trầm cảm! Cần đi gặp bác sĩ, bà ấy chỉ bảo em đang làm quá lên thôi!”
Mỗi câu đều được hét lên, vang vọng đến mức làm tai Mục Phương Sinh ù đi. Đợi khi Trương Nhã Nam cuối cùng cũng hét xong, anh bình tĩnh nói: “Trầm cảm không phải là kim bài miễn cho em khỏi mọi trách nhiệm.”
“Không phải cứ nói một câu ‘em bị trầm cảm’ thì cả thế giới phải nuông chiều em. Nói anh nghe, trầm cảm là gì?”
Trương Nhã Nam ấp úng hồi lâu, cuối cùng lẩm bẩm: “Nói anh cũng không hiểu đâu.”
Nhìn cô bé mười lăm tuổi này, Mục Phương Sinh cảm thấy một nỗi bất lực mơ hồ.
“Anh nghĩ rằng em không bị trầm cảm đâu,” anh nói, “Em chỉ đang sử dụng bệnh tình của mình để ép buộc mọi người phục tùng em. Đây được gọi là áp lực đạo đức.”
_Kiều Tuấn rời khỏi khu chung cư, nghe thấy tiếng bước chân phía sau vẫn theo sau mình, cậu thản nhiên đứng lại, quay đầu lại: “Chú cảnh sát, còn gì nữa sao?”
“Lần trước chúng tôi đến trường gặp em, sao em không nói Nhã Nam đang ở nhà em?”
Kiều Tuấn cười nhẹ, nhún vai rồi giơ hai tay ra: “Các anh đâu có hỏi.”
“Mấy ngày qua, Trương Nhã Nam ở nhà em qua đêm?”
“Đúng vậy, bố mẹ em đều ở khu Thành nam.” Kiều Tuấn nhẹ nhàng kể, “Em thấy cô ấy không muốn về nhà nên để cô ấy ở lại nhà em.”
“Kết quả xét nghiệm DNA đã có rồi, em chính là đứa trẻ mà Vương Hân Di đã sinh ra năm đó. Anh nghĩ em cần biết một chuyện.” Đồ Ngọc nhìn thẳng vào mắt cậu thiếu niên, “Mẹ ruột của em đã qua đời rồi, bà ấy sẽ không còn xuất hiện để làm phiền em nữa.”
Kiều Tuấn thoáng sững sờ, sau đó thở dài một hơi: “Thật đáng tiếc.”
“Cậu nhóc, chỗ này không đúng rồi.” Đồ Ngọc bất ngờ nhếch môi cười, giơ tay chỉ vào cậu, “Thông thường, em nên hỏi bà ấy đã qua đời như thế nào chứ.”
Kiều Tuấn nhíu nhíu mày.
“Còn nữa, Trương Nhã Nam 15 tuổi, em 16 tuổi.” Dừng một chút, Đồ Ngọc tiếp tục nói: “Nếu các em quan hệ tình dục, cha mẹ nuôi của em và mẹ của Trương Nhã Nam nhất định phải biết.”
Kiều Tuấn nhướng mày: “Cảnh sát thích nói đạo lý à?”
Đồ Ngọc: “Thấy giống anh đang nói giỡn lắm à?”
Kiều Quân lại giật mình, lùi lại một bước, chắp hai tay trước ngực nhìn Đồ Ngọc, đột nhiên nói: “Không hiểu sao, em cảm thấy chúng ta có lẽ là cùng một loại người.”
Đồ Ngọc hơi nhướng mày, cười như nghe thấy điều gì buồn cười, cười thành tiếng nói: “Xin lỗi, anh không thường nói chuyện như vậy…” Nụ cười cuối cùng cũng dịu xuống, giọng điệu trong nháy mắt lạnh như băng, “Em mà cũng xứng đáng giống anh à?”
Cậu vừa dứt lời, một tiếng hét chói tai đột nhiên vang lên từ phòng trọ: “Cứu với!”
“Mẹ! Mẹ, cứu con!”
“Người đàn ông này muốn cưỡng hiếp con!”
Trong căn nhà thuê bừa bộn và chật chội,Trương Nhã Nam đang la hét, áo trên của cô bị chính cô xé ra, để lộ nội y màu trắng. Mọi thứ cô có thể chạm vào đều ném vào Mục Phương Sinh.
Lúc đầu chỉ là mấy cuốn sách, cuối cùng cô gái giơ cây đèn lên ném về phía Mục Phương Sinh.
Một tiếng trầm vang.
—— Đó là vai của Đồ Ngọc bị đánh.
Mục Phương Sinh được đối phương ôm vào lòng, anh hoàn toàn có thể cảm nhận được lực của chiếc đèn bàn đập vào mình.
Chiếc đèn bàn được bọc hoàn toàn bằng sắt và nặng đến năm sáu ký.
Một ngọn lửa bùng lên, anh theo bản năng tiến lên một bước, nhưng Đồ Ngọc đã dùng hai tay ngăn anh lại: “Anh Sinh, chúng ta về đi.”
Lý trí quay trở lại, anh chợt nhận ra mình vừa muốn đánh ai đó.
Đánh ai? Một cô bé 15 tuổi?
Trên đường trở lại xe, Mục Phương Sinh không hề rời tay ra khỏi thái dương mà cứ xoa mãi, đến mức vùng da ở đó đã đỏ bừng vì xoa.
Một lúc sau, anh thở dài như một ông cụ non: “Trẻ con bây giờ.”
Đồ Ngọc không trả lời, quay mặt đi: “——Lúc em còn nhỏ, đèn đường bị hỏng, em đưa một cô bé về ký túc xá. Ngày hôm sau, hiệu trưởng đến nói chuyện với em suốt một tiếng.”
Đồ Ngọc một tay cầm vô lăng kiên định gật đầu: “Anh học trường tốt, yêu sớm nhất định phải bị bắt xử bắn.”
“…”
Nghe được thằng nhóc này đang xỏ xiên mình, Mộc Phương Sinh nheo mắt lại: “Hình như em rất có có ý kiến lớn với trường cũ của anh?”
Chú ý đến khóe môi Đồ Ngọc nhếch lên, anh lại hỏi: “Bị đánh vào có đau không?”
“Không đau.”
“Về nhà cho anh xem. Nếu nó bầm tím, anh sẽ đấm em.”
Đồ Ngọc liếc anh một cái: “Học sinh giỏi nào cũng ngang ngược thế à?”
“Ngưng.”
Mục Phương Sinh nhắm mắt lại, lại bắt đầu xoa xoa thái dương. Đột nhiên nghe thấy Đồ Ngọc nói: “Đừng xoa nữa, tối nay xả stress nhé?”
“Ví dụ?”
“Ví dụ như…” Đồ Ngọc lợi dụng lúc đèn đỏ hai bên không có xe, túm lấy Mộc Phương Sinh cắn dái tai anh, “Đã lâu rồi em không ‘giúp đỡ’ anh..”