Nguyệt Quang Bảo Hạp Theo Đuổi Hằng Nga

Chương 54

Lần đầu tiên Mục Phương Sinh gặp Đồ Ngọc đã cảm thấy cậu xinh đẹp như một búp bê sứ.

Ánh đèn lờ mờ trong phòng thẩm vấn càng làm cho khuôn mặt không chút huyết sắc của Đồ Ngọc thêm phần giống một con búp bê.

“Anh sợ rồi, sao em còn dám sợ nữa.”

Dưới đất có một con gián, cả hai đều sợ, nhưng chính Đồ Ngọc là người bước xuống và cố bắt lấy nó.

Con búp bê sứ của anh mang theo những vết rạn chưa lành, vội vã đến bên anh, cố làm anh vui.

Lo sợ sẽ làm vỡ mất Đồ Ngọc, Mục Phương Sinh vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay của cậu, khẽ cất giọng, nhưng âm thanh nhỏ đến mức khó nghe rõ: “Anh sai rồi.”

Phòng thẩm vấn im lặng.

Tiếng xích của chiếc còng tay khẽ vang lên, Đồ Ngọc rụt tay lại, làm chiếc ghế hỏi cung đột ngột chuyển về phía trước: “Ra ngoài.”

Mục Phương Sinh không nhúc nhích, Đồ Ngọc ngước lên nhìn về phía tấm kính một chiều, lớn tiếng gọi vào phòng bên cạnh: “Các người mau đưa đội phó Mục của các người ra ngoài!”

Các cảnh sát nghe thấy liền lao vào phòng thẩm vấn. Họ đều là người của đội Bắc Thành, và trong mắt họ, Đồ Ngọc là người dễ gần, lại hào phóng, ít nhiều ai cũng từng nhận được ơn huệ của cậu, vì vậy họ chỉ tiến lên giữ lấy cậu mà không cần dùng đến biện pháp mạnh.

Họ đã quá lịch sự rồi, không ngờ người còn lại lại phản ứng quá khích, nhanh như chớp lao tới gỡ tay họ ra: “Đừng chạm vào cậu ấy!”

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng Từ Chấn bước tới giữ lấy Mục Phương Sinh, người rõ ràng không còn ổn định tinh thần: “Đội trưởng Mục anh thật sự nên ra ngoài.”

Phòng thẩm vấn nằm ở tầng một.

Phòng tắm của đội Bắc Thành nằm ở cuối hành lang tầng hai.

Mục Phương Sinh bước nhanh lên cầu thang, rẽ vào phòng tắm, vào thẳng buồng, mở vòi nước.

Vòi hoa sen mở lớn hết cỡ, dòng nước xối xả vào nền gạch.

Anh thở ra một hơi, tất cả cảm xúc dồn nén theo hơi thở này bộc phát, lưng dựa vào tường trượt xuống, Mục Phương Sinh đưa tay che miệng, dưới tiếng nước chảy, cuối cùng cũng dám thốt lên tiếng khóc.

Năm phút sau, khóc đến mắt sưng mũi nghẹt đầu đau nhói, anh ổn định lại cảm xúc, đứng lên vốc nước xối lên mặt, đóng vòi, vén màn nhựa ra, đứng yên hít thở sâu, rồi đi ra ngoài.

Đến cửa phòng thay đồ, một cánh tay đưa qua hai tờ khăn giấy.

Mục Phương Sinh nhận lấy giấy xì mũi, giọng vẫn khàn: “Từ Chấn, Cục trưởng còn ở đội Bắc Thành không?”

“Đã về cục họp rồi.”

Tiếng trả lời không phải của Từ Chấn.

Lý Triển Thành vừa đưa cho anh hộp giấy lại lấy ra thêm hai tờ, tiếp tục nói: “Cuộc họp lớn đấy, tôi vừa đến văn phòng tìm không thấy ông ấy, nhưng chìa khóa xe vẫn để trên bàn, giờ tan làm chắc chắn sẽ gặp.”

Mục Phương Sinh lấy từ trong túi ra một chiếc ví, rút một chiếc đồng hồ đeo tay cơ màu xanh dương đeo vào cổ tay.

“Lạy hồn,” Lý Triển Thành giật mình khi thấy chiếc đồng hồ đó, “Cậu đi cướp ngân hàng rồi à? Cậu có biết đồng hồ này đắt thế nào không?”

Khi đến gần, Lý Triển Thành chợt để ý đến mái tóc của Mục Phương Sinh.

Phần tóc mai và mái được cắt tỉ mỉ, vừa đủ làm nổi bật đường quai hàm sắc nét.

Kiểu tóc này cũng tôn lên phần cổ đẹp nhất của Mục Phương Sinh, đặc biệt từ cổ đến vai, cơ thang không nổi rõ, tạo góc nghiêng gần như góc vuông như trong truyện tranh.

Anh ta thầm nghĩ kiểu tóc dài vừa phải này hợp với Mục Phương Sinh hơn so với kiểu đầu húi cua hồi đại học.

“Kiểu tóc này được đấy,” Lý Triển Thành hỏi thẳng, “Cậu cắt ở đâu thế?”

Mục Phương Sinh đáp: “Vợ tôi cắt.”

“Thôi xạo đi, cậu lấy đâu ra vợ?”

“Đồ Ngọc.”

Lý Triển Thành há hốc miệng, nghẹn không thốt nên lời.

Mục Phương Sinh liếc nhìn đồng hồ, năm giờ rưỡi chiều, anh ngẩng lên nhìn Lý Triển Thành: “Tôi đi chặn Cục trưởng, cậu giúp tôi đứng đợi ở cửa phòng họp.”

Hai mươi phút sau, ở cửa cục, Lý Triển Thành đã rình sẵn ở cửa phòng họp, gọi điện thoại, thở không ra hơi: “Lão già đó lên xe người khác đi mất rồi!”

Ngày trước khi còn là huấn luyện viên đội đặc nhiệm, ông từng có một đệ tử, giờ đã leo lên làm đội trưởng đặc nhiệm. Hai người đã hơn nửa năm không gặp, nay gặp nhau tại cuộc họp, bèn rủ nhau đi ăn.

Đệ tử thích ăn cay, hai người chọn một quán lẩu đông đúc.

Đến trước cửa phòng riêng, thần kinh nhạy bén của ông đột nhiên cảm nhận thấy chút gì đó lạ lùng, ông quay đầu nhìn lại, người đệ tử bên cạnh hỏi nhanh: “Thầy, sắp mưa rồi ạ?”

Ông không nhịn được cười.

Cái chân bị thương của ông mỗi khi trời mưa đều sẽ đau trước.

Đệ tử biết rõ bệnh này, ban đầu còn hỏi “chân thầy lại đau à”, bây giờ thì coi như bản tin thời tiết.

Ông lắc đầu: “Không có gì, chỉ cảm giác có ai đang theo dõi chúng ta.”

Đệ tử cười lớn: “Con đây không phải là lính đặc nhiệm suốt mười năm qua vô ích, có người theo dõi mà con không biết sao. Thầy, chắc là thầy đến tuổi mãn kinh rồi!”

“… Tiểu Hầu, miệng cậu đấy!”

Dù vậy, cảm giác bất an vẫn còn đó, tâm trạng không yên, ăn chưa đến nửa tiếng thì Hầu Chấn Lâm bị gọi đi làm nhiệm vụ khẩn, phòng riêng chỉ còn lại một mình ông.

Cửa bị đẩy mở lần nữa—nhân viên phục vụ vào thêm nước lẩu đều gõ cửa trước, kẻ xông thẳng vào thế này chắc chắn không phải nhân viên.

Ông ngẩng đầu lên. Không có gì ngạc nhiên, ông biết người này khi vực dậy nhất định sẽ đến tìm ngay, chỉ không ngờ anh lại vực dậy nhanh đến vậy, còn kéo theo cả Lý Triển Thành.

“Cục trưởng.” Mục Phương Sinh nhìn ông, cười như thể chẳng có gì xảy ra.

Vu Quốc Lương năm nay mập ra đến hơn 10 ký, mặt đầy nếp nhăn nhưng mắt lại to tròn hệt như quả hạnh nhân. Giờ đây, ông cụ tròn lẳn trông có vẻ hiền lành, khi nổi giận lại càng giống như đang đùa hơn. Ông tức giận, nói: “Đi theo tôi từ nãy đến giờ, hai người có định lật mái nhà lên luôn không?”

Mục Phương Sinh ho nhẹ, ngồi xuống đối diện ông: “Tần Vãn bảo rằng chính ông đã ra lệnh bắt giữ, vì vậy tôi muốn hỏi ông một việc.”

“Miệng của Tần Vãn… ” Vu Quốc Lương lầm bầm, đôi vai khẽ co lên. “Hỏi tôi một chuyện à? Chuyện gì?”

Đôi vai nhún nhún, câu hỏi được lặp lại, giọng nói thay đổi nhịp thở cũng khác đi—Mục Phương Sinh gõ nhẹ lên mặt bàn đá cẩm thạch, nhấn mạnh: “Ông có biết rằng hiện tại ông đang rất căng thẳng không?”

Vu Quốc Lương đã làm cảnh sát bao nhiêu năm, chưa từng bị ai thẩm vấn như vậy, ông nửa thật nửa đùa đập bàn: “Cái khả năng của cậu đừng có mà áp lên tôi!”

“Ông cứ bình tĩnh.” Mục Phương Sinh nhìn thẳng vào mắt ông. “Trong bản ghi chép cuộc gọi của Đồ Ngọc, trước khi cậu ấy gọi cho Tần Duyệt, cậu ấy đã gọi cho ông.”

Dừng lại một lát, anh tiếp tục, “Theo tôi biết, ông từng là đồng nghiệp với cha tôi, cả hai đều ở trong đội đặc nhiệm. Trước khi cha tôi qua đời, ông ấy đã nói với Tần Duyệt rằng ông ấy thật sự từng nghĩ rằng Tần Duyệt bị kẻ buôn ma túy trả thù giết hại, phi tang xác, cho đến khi vụ việc ở Nam Đảo xảy ra.”

“Cục trưởng Vu, tôi thuộc làu từng chi tiết về cuộc đời của những người đã hy sinh ở Nam Đảo.”

Nghe thấy vậy, Vu Quốc Lương sững lại, nét mặt đông cứng trong biểu hiện cau mày: “Cậu…”

“Phải nói là xấu hổ, với khả năng của tôi, tám năm qua thu thập được chẳng bao nhiêu thông tin.”

“Trong vụ nổ ở Nam Đảo, có 27 người thiệt mạng. Thoạt nhìn, họ dường như không liên quan gì đến nhau – 13 người là nhà phát triển dự án, 14 người là lãnh đạo các cơ quan. Nhưng điểm trùng hợp là trong số 14 người đó, có 9 người từng là đặc cảnh, và độ tuổi của họ tương đương nhau, rất có khả năng họ từng làm việc cùng nhau trong đội đặc cảnh vào cùng thời điểm. Tôi không có quyền truy cập vào nội bộ để kiểm tra hồ sơ. Cục trưởng Vu, ông hãy nói cho tôi biết, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Vu Quốc Lương thở dài, im lặng một hồi lâu, xoa xoa trán, vuốt lại đôi chân mày đang cau, rồi lên tiếng: “Dù có cho cậu vào hệ thống nội bộ thì cũng không thể tìm thấy hồ sơ. Không còn lưu lại thông tin về giai đoạn đó nữa, nhiệm vụ được thực hiện vào năm 1989, khi Internet chưa phổ biến.”

Lý Triển Thành đứng ở cửa, cắt ngang câu chuyện: “Năm 1989?”

Vu Quốc Lương gật đầu: “Đúng.”

“Đầu những năm 80, xuất hiện một loại ma túy đá tinh khiết cao chảy vào Thủy Thành qua biên giới. Khi đó, gần biên giới có một ngôi làng, cả làng đều là người canh gác cho đám buôn ma túy, chuyên theo dõi cảnh sát. Những người này hoặc là nghiện hoặc là buôn ma túy. Chính là thôn Vân Trung bây giờ.”

“Chúng tôi cử tám người làm nội gián vào tổ chức buôn ma túy đó. Trong nhóm này, người trẻ nhất là dân làng đó, tên Tần Duyệt.”

Mục Phương Sinh trợn tròn mắt: “Tần Duyệt?”

Vu Quốc Lương tiếp tục: “Năm 1985, ngoài Tần Duyệt, bảy nội gián còn lại và một chỉ huy cùng mất tích. Sau đó, chúng tôi tìm thấy hài cốt của họ ở khu tự trị tỉnh San, phía bắc Myanmar. Tám cảnh sát chống ma túy đều hy sinh. Chỉ còn lại duy nhất Tần Duyệt.”

“Năm 89, nhờ vào lời khai của một tên buôn ma túy khác bị bắt, chúng tôi biết rằng kẻ cầm đầu, Đoàn Thố, có khả năng đang ở Thủy Thành.”

“Khi bao vây, Đoàn Thố mang súng khống chế Tần Duyệt, Khang Thư buộc phải bắn hạ Đoàn Thố.”

“Cuối cùng chúng tôi phá tan tổ chức ma túy lớn nhất Đông Nam Á lúc bấy giờ, số ma túy đá tịch thu được chưa từng có tiền lệ, chỉ tính riêng số lượng buôn lậu từ Myanmar sang Trung Quốc để xét xử cũng đã có hơn chục tên.”

“Cha cậu, nhờ bắn hạ kẻ cầm đầu, được khen thưởng công trạng cấp nhất.”

“Cũng chính năm đó, nội gián duy nhất còn sống sót là Tần Duyệt, được phong là Anh hùng Chiến tuyến Công an cấp hai toàn quốc năm 1989.”

Lý Triển Thành lại chen vào: “Công an sống sót được phong cấp hai, phải mười năm mới có một người nhỉ?”

“Đúng vậy. Theo lý, con đường công danh của Tần Duyệt không kém gì Khang Thư. Nhưng đến năm 92, hắn lại mất tích. Chúng tôi tìm thấy vết máu trong nhà hắn, nghĩ rằng hắn bị bọn buôn ma túy trả thù sát hại. Đến năm 97, sau khi mất tích đủ năm năm, Tần Duyệt chính thức được tuyên bố là đã chết.”

Vu Quốc Lương nói đến đây thì dừng lại. Trong phòng im lặng hồi lâu, Lý Triển Thành chú ý thấy Mục Phương Sinh đang nắm chặt lấy cạnh bàn, các đốt ngón tay trắng bệch, liền cầm lấy một chiếc đũa đặt vào tay anh.

Khi tập trung lắng nghe, người ta sẽ không để ý đến những thứ khác, vì vậy Mục Phương Sinh vô thức nắm chặt chiếc đũa đó.

“Năm đó, có tổng cộng 15 người tham gia cuộc bắt giữ. Trong số những người thiệt mạng ở vụ nổ Nam Đảo, quả thực có 9 người từng thuộc đội đặc nhiệm của chúng tôi năm xưa.”

“Sáu người còn lại, hai người hy sinh, một người tham nhũng – chính là vị viện trưởng mà cậu phối hợp cùng Lương Nham bắt trong thời gian thực tập, bị kết án chung thân. Còn lão Ngụy, năm ngoái mất vì ung thư phổi. Ngoài cha cậu ra, có thể nói trong đội chỉ còn lại mình tôi.” Vu Quốc Lương nói.

Lý Triển Thành hỏi tiếp: “Giả sử vụ nổ Nam Đảo là do Tần Duyệt làm, thì chẳng phải ông ấy đang trả thù đội đặc nhiệm năm xưa đã bắt Đoàn Thố sao? Nhưng vì sao lại làm vậy?”

Vu Quốc Lương trông có vẻ lúng túng.

Mục Phương Sinh đáp: “Tôi sẽ tóm tắt. Dư Đại Vỹ và tay nghiện kia đều nhận nhiệm vụ qua ứng dụng FAULT. Dư Đại Vỹ cố tình lái xe tải đâm tôi, còn tay nghiện kia tố cáo tôi sử dụng ma túy. Điều này có thể hiểu rằng Tần Duyệt chỉ muốn gây khó dễ, không có ý định giết tôi thật sự.”

“Người duy nhất là ngoại lệ là Trương Cát Bân.” Mục Phương Sinh giơ cổ tay, để lộ vết sẹo nhạt màu trắng trên đó, “Khi tôi điều tra đến hắn, để tự bảo vệ mình, hắn phải giết tôi để diệt khẩu.”

“Nhưng khi bị tạm giam, vừa nghe tin có người tố giác hắn giết Lưu Tân Dũng, hắn lập tức tự sát. Cái ‘lời tố giác’ đó giống như một tín hiệu.”

Vu Quốc Lương xua tay: “Người tố giác đó, trước giờ chỉ tố cáo toàn bọn buôn bán ma túy. Thực sự đã giúp chúng ta rất nhiều.”

— Cậu có biết tại sao ba cậu từ hai bàn tay trắng, không có chút nền tảng nào, lại có thể lập công leo lên được đến vị trí như bây giờ không?

— Đó là nhờ suốt hai mươi mấy năm qua, tôi đã tận tâm, dốc sức nuôi nấng bằng đối tác và tay chân của mình.

Mục Phương Sinh ‘rắc’ một cái bẻ gãy đôi đũa màu đỏ thẫm trong tay: “Tần Duyệt từng nói, ba tôi lập công là nhờ ông ta dùng đối tác và tay chân để nuôi dưỡng. Ông ta thuộc loại người như vậy, lợi dụng cơ hội tống đối thủ cạnh tranh vào tù, từ đó chiếm lĩnh toàn bộ thị trường.”

“Nếu thật sự Trương Cát Bân là người của Tần Duyệt, vậy tại sao Tần Duyệt lại giết Vương Hân Nghi?” Lý Triển Thành lắc đầu, “Hai người hoàn toàn chẳng liên quan gì đến nhau, một tên cầm đầu tổ chức khủng bố và một nữ MC hiền lành, đứng đắn…”

Một lần nữa, chiếc đũa bị gãy kêu ‘rắc’ trong tay Mục Phương Sinh. Lý Triển Thành ngừng lại nhìn anh, và Vu Quốc Lương ngồi đối diện cũng chú ý đến anh.

“Người già gian xảo, quỷ càng già càng ranh ma.” Mục Phương Sinh cười nhạt, nhìn sang Vu Quốc Lương, “Ngài có trí tuệ vĩ đại như vậy, nhìn chúng tôi, thế hệ trẻ, chắc cảm thấy chúng tôi ngu ngốc đáng thương lắm phải không?”

Câu nói như đang khen nhưng lại nghe đầy vẻ mỉa mai, Vu Quốc Lương nhíu mày: “Tôi làm gì mà trí tuệ vĩ đại đến vậy?”

“Ngài biết người nói dối nhất định sẽ để lại dấu vết, vì vậy mỗi lần ngài đều nói sự thật, nhưng mỗi lần đến chỗ quan trọng thì lại ngừng lại — nếu ngài không tiện nói thẳng với tôi, thì tôi sẽ tự điều tra.”

Chiếc đũa gãy chỉ còn dài bằng một đốt ngón tay, không thể bẻ thêm nữa, anh ném đoạn gỗ đỏ nhỏ lên bàn, đứng dậy đi về phía cửa. Khi chuẩn bị mở cửa ra, anh quay đầu lại nhìn Vu Quốc Lương: “Nhắc ngài một điều, đầu thất của cha tôi vẫn chưa đến, có khi ông ấy vẫn đang ở cạnh tôi đấy.”

Quán lẩu khói mịt mù, cộng thêm ánh đèn mờ mờ lạnh lẽo, không khí trong quán càng thêm căng thẳng, khiến Vu Quốc Lương cảm thấy sống lưng lạnh buốt, bị Mục Phương Sinh dọa đến hoàn toàn mất thế.

Rời khỏi quán lẩu, Mục Phương Sinh kéo tay Lý Triển Thành đang chuẩn bị bỏ đi ăn, anh cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Đi đón người từ trại giam phải cần hai người, cậu đi cùng tôi đón Kiều Tuấn trước đã.”
Bình Luận (0)
Comment