Nguyệt Quang Bảo Hạp Theo Đuổi Hằng Nga

Chương 56

Một cảm giác như kim châm dày đặc từ tim truyền tới, Tần Duyệt nhăn mày, cầm lấy bình xịt dưới gối xịt vào miệng hai lần. Cơn đau nhói dịu đi, nhưng các ngón tay vẫn tê cứng. Hắn cầm lấy chiếc dây chuyền bên gối, đeo lại lên cổ. Móc khóa không luồn vào được khuy cài hình con bướm, ngón tay lơi ra, mặt dây chuyền bằng xương rơi xuống tấm ga giường.

Loại ma túy mới này gây tổn thương nghiêm trọng cho tim. Trái tim trong lồng ngực hắn đã được thay cách đây mười năm. Sử dụng thế này, có lẽ nó cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.

Bên ngoài trời đã sáng hẳn, lũ chim ở vùng ngoại ô cũng tỉnh giấc, tiếng hót của chúng vang vọng rộn rã, ngập tràn căn phòng.

Tần Duyệt nhấc điện thoại bàn lên, gọi cho Segoe: “Sao rồi?”

“Không nối lại được.”

Tần Duyệt trầm ngâm một lát, hỏi: “Kiều Tuấn bị giam ở đâu?”

“Bị giam ở trại giam khu Thành Bắc… còn nữa, người bên nội gián báo — thiếu gia bị lộ rồi.”

Đội điều tra hình sự Thành Bắc, phòng thẩm vấn.

Cơn đau nhức từ xương khớp truyền đến khiến Đồ Ngọc cảm thấy có chút mới lạ.

Cậu nghiêng đầu nhìn qua cái máy điều hòa.

Nhiệt độ làm mát ở 25 độ, tốc độ gió đã giảm xuống mức thấp, góc gió không hướng thẳng vào cậu.

Dù vậy, cậu vẫn cảm thấy đau buốt ở các khớp xương.

Nhìn đồng hồ, cậu mới chỉ ở trong phòng thẩm vấn này được hai tiếng.

—Mục Phương Sinh lúc đó ở phòng thẩm vấn của đội điều tra hình sự Nam Thành, bị thổi lạnh cả một đêm với luồng gió mạnh nhất.

Tấm kính một chiều có màu trà trong suốt, không hề có chút thay đổi nào về ánh sáng và bóng hình.

Không cách nào đoán được trong phòng kín bên kia có ai.

Cậu ngả người trên ghế thẩm vấn, bắt đầu quan sát chiếc đèn tròn gắn trần đối diện.

Vòng sáng trắng hơi rung động, cậu tập trung nhìn một lúc lâu, tay đặt lên ngực cảm nhận nhịp đập “thình thịch”, chợt hiểu ra—giống như cái đêm mà Mục Phương Sinh gặp chuyện, không phải ánh đèn rung động mà là trái tim cậu đập nhanh quá, nhìn sự vật xung quanh cũng bắt đầu trở nên rung rinh.

Cậu lặng lẽ cảm nhận trái tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực.

Trực giác của cậu như thể kéo dài thành vô vàn xúc giác, có thứ gì đó trong lòng lặng lẽ len lỏi, cậu bất chợt nhìn chằm chằm vào tấm kính một chiều u ám.

Phòng kín bên kia chỉ cách một tấm kính một chiều.

Mục Phương Sinh ngay khi Đồ Ngọc nhìn sang, bỗng xoay người, bước nhanh ra ngoài.

Lý Triển Thành đi theo phía sau nói với: “Này, chẳng phải cậu lại định ra phòng tắm mở vòi sen đấy chứ?”

Đêm đó, vào lúc gần nửa đêm, mười một giờ năm mươi chín phút.

Mục Phương Sinh không ngủ được.

Nếu như tám năm qua chỉ là khó ngủ cộng với chất lượng giấc ngủ kém, thì lần này là hoàn toàn mất ngủ.

Tầm hơn mười giờ, anh xuống tiệm thuốc ở tầng trệt mua thuốc ngủ, nhưng những loại hiệu quả đều là thuốc kê đơn, còn những loại không cần kê đơn… mua về cũng chẳng có tác dụng.

Lật qua lật lại, cơ thể mệt nhoài đau nhức, vậy mà vẫn không thể chợp mắt.

Anh lấy điện thoại dưới gối ra, mở danh bạ gọi cho Lý Triển Thành.

“Cậu ngủ chưa?”

Khung chat của Lý Triển Thành hiện lên “đang nhập…” Mục Phương Sinh đợi ba phút, bên kia không biết đang làm luận văn hay gì, cứ mãi nhập liệu.

Anh không đợi nổi nữa, gõ một dòng chữ gửi qua: “Cậu có quen bác sĩ nào có thể kê đơn cho tôi hai viên thuốc ngủ không?”

Lần này Lý Triển Thành trả lời ngay lập tức: “Ôi trời, tôi lo mãi, tưởng cậu nửa đêm tìm tôi làm gì. Đợi đấy, để tôi gọi người cho.”

Chưa đầy mười phút sau, anh đã có đơn thuốc điện tử trong tay. Mục Phương Sinh xuống tầng trệt mua một lọ thuốc ngủ, về nhà uống một viên. Vừa nuốt xuống được hai phút, đột nhiên anh cảm thấy bụng quặn thắt, muốn nôn.

Đúng lúc đó, Lý Triển Thành gọi điện tới: “Thuốc có tác dụng chưa?”

“Vừa uống… sao tôi thấy buồn nôn thế này?”

“Đó là do cậu thuộc dạng cơ địa nhạy cảm. Thuốc ngủ trên thị trường đều thêm chất kích thích gây nôn, trước kia nhiều người từng tự tử bằng thuốc ngủ, nên giờ trong thành phần thuốc đã thay đổi để khó nuốt trôi, uống vào cũng phải nôn ra. Thế nên cậu thấy mấy năm gần đây hầu như không còn vụ tự tử thành công bằng thuốc ngủ nữa.”

Mục Phương Sinh: “Cảm ơn vì thông tin, tôi thăng đây.”

“Cậu có thể nói năng may mắn chút không, thăng gì mà cúp, mai gặp nhé!”

“… Chào nhé.”

Đặt điện thoại xuống, Mục Phương Sinh bắt đầu đợi cảm giác buồn ngủ đến, tranh thủ lúc cơn buồn ngủ chưa tới, anh lại đi vòng quanh căn hộ rộng rãi này một vòng.

Lần này, đôi máy tính sáng đèn trong phòng trò chơi làm anh nhớ đến ngày xưa, khi mới thịnh hành trò chơi máy tính, Mục Thê đã kéo tên mọt sách như anh chơi hết những trò hot nhất lúc bấy giờ.

Còn cây đàn piano nữa. Hồi nhỏ hơn, ở viện phúc lợi Thiên Sứ Liên Kết có đặt một cây piano cũ, Mục Thê đôi khi đứng cạnh nghe anh đàn, tiếng piano lệch tông, anh lại không quen thuộc bản nhạc, đàn có phần lộn xộn, nhưng Mục Thê vẫn chớp đôi mắt to khen ngợi anh.

Năm mười tám tuổi, khi liên lạc lại với Mục Thê, lần đầu anh bật video chỉ vì một lý do rất ngớ ngẩn.

Mục Thê hỏi “Anh đang ăn gì thế”, hôm đó anh mặc áo sơ mi trắng mới, tóc vừa gội còn hơi ẩm, tự thấy mình rất phong độ, thế là giả vờ không để ý mà bật video, bề ngoài là để cho Mục Thê thấy bát mì tương đen của anh, nhưng thực ra là để khoe khoang bản thân.

“Tiền bối, em tên là Đồ Ngọc.”

Bóng dáng người thanh niên ở nghĩa trang thôn Giao lại tràn ngập tâm trí anh, anh chợt thấy một chút an ủi, cậu đã lớn thế này, xinh đẹp thế này, so với giấc mơ giữa ban ngày còn giống mộng tưởng hơn.

Ngáp một cái, anh đi ngang qua Bánh Mì đang ngủ say trên sàn, nhẹ bước chân, trở lại phòng ngủ, cầm lấy chiếc áo sơ mi đen Đồ Ngọc từng mặc còn chưa kịp giặt làm gối ôm, ôm nó nằm lên giường, hít mùi nước hoa nhè nhẹ, chẳng bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Cùng lúc đó, ở đội hình sự khu phía Bắc.

Ánh đèn xanh nhỏ của camera giám sát lần lượt tắt đi, một bóng dáng ông già khập khiễng xuất hiện trong hành lang, bước chân nhanh đến mức để lộ vẻ lảo đảo.

Gió thổi qua hành lang, ông lão nheo mắt, quay đầu nhìn lại, xác nhận đằng sau không có ai rồi nhanh chóng bước vào phòng thẩm vấn.

“Vì sao Tần Duyệt lại giết Vương Hân Di?”

“Không chắc chắn lắm. Nhưng tôi đoán Vương Hân Di có lẽ trong lúc phát trực tiếp đã vô tình quay lại nơi Tần Duyệt cất giữ ‘hàng sống’.”

“Hàng sống? Ý cậu là thứ mà tôi đang nghĩ đến?”

Đồ Ngọc gật đầu.

Vu Quốc Lương thò tay vào túi quần lấy chìa khóa, cúi người mở khóa ghế thẩm vấn.

Ngay sau đó, ông lấy ra một chiếc điện thoại, đồng thời rút khẩu súng từ bao đeo ngang hông: “Tôi đã tắt hết các camera giám sát trên đường rồi.”

Tối nay, ông lão Vu Quốc Lương nhỏ bé, mập mạp này hiếm khi mặc đồ thường, trên áo thun có in hình vịt Donald, nhìn chẳng khác gì mấy ông già đứng trước cổng trường mẫu giáo, nhón chân xem cháu mình có ra chưa.

Nhưng ông lại không may mắn như người bình thường; vị hôn thê, cũng là đồng nghiệp cảnh sát của ông, đã hy sinh cách đây ba mươi năm, từ đó ông luôn sống một mình.

Đồ Ngọc đứng dậy, xoay cổ và vai làm phát ra âm thanh lốp đốp. Ngồi bị còng chắc nịch trên ghế thẩm vấn cả đêm khiến cơ thể cậu cảm thấy như vừa bị tháo rời và lắp ráp lại, có chút cứng ngắc.

“Cậu nhớ cẩn thận nhé.” Vu Quốc Lương dặn dò.

“Tôi hiểu.”

Cậu giống như một con báo tuyết tích tụ năng lượng, bất ngờ lao tới, túm lấy Vu Quốc Lương rồi đẩy ông ngồi vào ghế thẩm vấn!

“Rầm!”

Tiếng động lớn vang lên từ phòng thẩm vấn khiến các cảnh sát trực đêm trong văn phòng đang ngủ gật bừng tỉnh.

Từ Chấn lau vệt nước dãi ở khóe miệng, vội vàng đứng dậy.

Tưởng là mình đang mơ, anh ta vô thức nhìn về phía các đồng nghiệp cùng ca khác, thấy gương mặt mọi người cũng ngạc nhiên, anh ta lập tức mở ngăn kéo lấy súng, dẫn đầu tiến về hướng phòng thẩm vấn.

“Cục trưởng Vu!”

— Người bị còng trên ghế thẩm vấn đã đổi thành người khác, Từ Chấn gần như sợ rớt cả tròng mắt, vội chạy đến nhấc tấm thép đang đè lên sườn của Vu Quốc Lương, nhưng tấm thép không hề hấn gì dưới sức bẻ mạnh của anh ta, chỉ phát ra vài tiếng “rít rít” nho nhỏ.

“Cậu bỏ súng xuống trước!” Vu Quốc Lương hét lớn, giọng ông run rẩy.

Tiếng hét chói tai làm màng nhĩ của Từ Chấn gần như bị thủng, lúc này anh ta mới nhận ra mình đã hốt hoảng giơ súng, mà nòng súng còn đang chĩa thẳng vào mặt Vu Quốc Lương!

Một cảnh sát khác mang theo chìa khóa cuối cùng cũng mở khóa cho Vu Quốc Lương khỏi ghế thẩm vấn.

Xác nhận Vu Quốc Lương không gặp nguy hiểm, Từ Chấn lập tức bật dậy đuổi theo Đồ Ngọc, nhưng không ngờ Vu Quốc Lương lại từ phía sau túm lấy anh ta, kéo anh ngã ra sau, đè cả lên người Vu Quốc Lương!

Vu Quốc Lương kêu la thảm thiết, chẳng khác gì tiếng mèo bị dẫm đuôi: “Ôi— Đưa tôi đi bệnh viện ngay! Nội tạng của tôi… bị thằng nhóc ấy đánh tổn thương rồi… giờ lại bị cậu nặng cả bảy, tám mươi ký đè lên nữa!”

Từ Chấn định nói “Tôi đâu có nặng đến thế, tôi ăn no lắm cũng chỉ khoảng 60 ký thôi,” nhưng nhìn sắc mặt đau đớn của Vu Quốc Lương rất giống thật, nhất thời đành phải gọi ngay 120 để cứu người.

Đồ Ngọc cúi đầu, bước nhanh đến góc phố của đội chi viện phía bắc thành phố. Một chiếc SUV màu đen đột nhiên tăng tốc lao đến dừng ngay trước mặt cậu.

Kính xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt giống y hệt Segoe, chỉ là so với dáng vẻ ít nói của Segoe, người này trông hoạt bát hơn nhiều—là em trai song sinh của Segoe, Segon.

Segon liếc qua Đồ Ngọc với ánh mắt nhẹ nhàng trêu chọc, ném khẩu súng ngắn vào tấm lót chân trong xe, có vẻ hơi thất vọng: “Tôi còn tưởng có thể đại khai sát giới, nhân tiện cướp luôn kho súng của bọn cảnh sát chứ. Thiếu gia, sao cậu lại tự mình ra ngoài thế?”

Đồ Ngọc không trả lời, mở cửa xe sau, bất chợt nhìn thấy Tissha. Hôm nay cô ả mặc váy ngắn đỏ, hai chân dài miên man trong đôi tất mỏng màu đen.

Tissha nhếch môi cười quyến rũ, nghiêng người vào trong, vỗ tay lên ghế nhường chỗ cho Đồ Ngọc.

Cậu lên xe, đóng cửa lại, xe lập tức lao đi.

“Kho súng của bọn cảnh sát toàn đồ lởm thôi. Chả có gì đáng để lấy cả.” Cậu nói.

“Vậy à! Nghe cậu nói thế, tôi thấy an tâm hơn rồi.” Segon cười lớn, lái xe như đang đua xe đụng.

“Này thiếu gia,” gã ta chẳng màng gì đến an toàn giao thông, vẫn cầm vô lăng mà quay đầu lại nhìn Đồ Ngọc, “lần trước cậu bẻ gãy tay của anh tôi đấy, giờ anh ấy còn phải treo tay trong thạch cao kìa!”

Nghe vậy, Đồ Ngọc khẽ nhếch khóe môi: “Muốn trả thù à?”

“Không hẳn.” Phía trước, tiếng còi xe tải vang lên chói tai, Segon quay đầu lại, nhanh chóng đánh lái—chiếc SUV đen đang đi ngược chiều suýt va vào đèn pha bên phải của chiếc xe tải đỏ chạy thẳng, hai chiếc xe kêu lên âm thanh rít chói tai khi lốp xe chạm nhau. Ánh mắt sắc lạnh của Segon hiện lên trong gương chiếu hậu, anh ta tiếp tục nói, “Chỉ là tôi cảm thấy hơi tiếc—sao cậu không giết luôn anh ta?”

“Nếu không phải cha chúng tôi từng là anh em kết nghĩa của Đoàn Thố, loại bỏ đi như anh ta, sao ông chủ lại để mắt tới.”

Đồ Ngọc không khách sáo đẩy Tissha đang dựa dính lấy mình về phía cửa xe, phát ra một tiếng ‘cộp’, không cần nhìn cũng biết là đầu ả đập vào cửa kính.

“Chị Tissha!”

Giọng một thanh niên vang lên lo lắng từ ghế phụ, Đồ Ngọc để ý thấy có người thứ tư trên xe.

Chàng trai quay đầu lại, trông cỡ hai mươi mấy tuổi, cười rụt rè: “Thiếu gia, tôi tên là Tô Trác.”

Đồ Ngọc gật đầu, để ý thấy xe đang tiếp tục chạy về phía bắc, liền hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Đi gặp Đinh Thác.” Tissha lấy từ túi xách ra một chiếc gương nhỏ, từ tốn chỉnh lại tóc uốn rối tung.

“Đinh Thác?” Đội trưởng đội điều tra hình sự phía nam cũng có tên này.

“Đúng rồi,” Tissha cầm gương, quay mặt lại nhìn Đồ Ngọc, “Anh ta có thứ cần đưa cho chúng ta.”

Phía trước có khúc quanh, Segon không giảm tốc mà phóng qua, thân xe như sắp lật nhưng vẫn ổn định, lượn một vòng chui vào một con đường nhỏ, cuối cùng phóng qua lối ngõ, dừng lại vững vàng phía sau một chiếc xe chở tù.

Đèn xe lóe sáng lên hai lần hướng về phía chiếc xe chở tù tối đen, lát sau, một người đàn ông bước xuống từ ghế phụ của xe chở tù.

“Đội trưởng Đinh,” Segon vui vẻ chào hỏi, “Sao trông khó ở thế?”

Đèn pha chiếu sáng gương mặt người đàn ông, với khuôn mặt hơi gồ ghề, môi mím chặt, các nếp gấp ở hai bên cánh mũi từ đỉnh mũi đến cằm khá biểu tượng.

Đồ Ngọc đã từng gặp mặt hắn ta một lần trong cuộc họp, xác thật là Đinh Thác, chi đội trưởng đội Thành Nam, cũng là cấp trên của Chu Tông Mẫn.

Trên mặt Đinh Thác hơi mỉm cười, trừng mắt nhìn Segon, liếc nhìn người ngồi sau, nhìn thấy tất cả người trong xe liền nói: “Mười triệu!”

“Người ở xe chở tù, tôi mang ra cho các người. Người bị tình nghi vượt ngục, chuyện này không dễ dẹp yên đâu, làm xong chuyện này tôi không làm nữa —— làm bao chuyện cho ông chủ các người rồi, muốn mười triệu tiền phí cũng không đáng là bao đâu nhỉ!”

“Hiểu rồi hiểu rồi.” Segon hi hi ha ha cười, “Vậy trước tiên cho xem người cái đã?”

Đèn pin ở di động sáng lên, xuyên thấu qua lưới sắt, chiếu sáng thiếu niên trong xe chở tù.

Đinh Thác tắt đèn pin, cất lại di động: “Segon, tôi biết anh đang giữ Bitcoin của Tần Duyệt,  30 đồng, anh không có khả năng lấy không ra, chuyển liền bây giờ đi!”

Segon: “30 đồng Bitcoin nhiều hơn mười triệu nhân dân tệ đó nha.”

“Không đưa thì đừng mong giữ người!”

Segon từ đầu đến cuối vẫn ngồi yên trên ghế, như thể mông bị dính chặt vào đó, nói chuyện với người đàn ông trước mặt. Hắn thọc tay vào túi áo, rồi nhìn Đinh Thác cười trừ, “Anh xem đấy, hồi nãy tôi lỡ phóng xe hơi nhanh, điện thoại chắc bị văng mất rồi. Để tôi nhặt điện thoại lên chuyển khoản cho anh…”

Hắn cúi người, từ góc nhìn của Đồ Ngọc, rõ ràng thấy thứ Segon nhặt lên không phải điện thoại, mà là khẩu súng ngắn tự động hắn đã ném trên thảm xe lúc trước!

Ngay khi Segon ngồi thẳng lên, một loạt đạn ngay lập tức được bắn ra, vỏ đạn văng khắp nơi—trong khoảnh khắc, Đinh Thác biến thành một đống thịt nát với khuôn mặt đầy lỗ thủng máu me.

Segon nhướn mày, huýt sáo, mở cửa bước xuống xe, cúi xuống nhặt từng vỏ đạn rơi trên đất, “Lắm mồm thế, không có ông chủ bọn tao thì mày cũng chỉ là thằng ngu nằm chờ chết dưới mương thôi! Không biết ai đã nâng đỡ mày hả?”

Hắn cúi người nhặt thêm một lúc, rồi quay đầu gọi người ngồi ghế phụ: “Không có mắt à? Xuống đây phụ tôi một tay!”

Ánh mắt hắn lia đến gương mặt của Đồ Ngọc, lại nở nụ cười, “Thiếu gia, ngài cũng hạ cố giúp tôi một tay được chứ?”

Vỏ đạn văng không xa, nhặt một lúc là gom đủ.

Segon rút con dao ngắn, bước đến xác của Đinh Thác: “Phải lấy hết đạn trong người ra nữa, súng này của tôi đặc biệt lắm. Lỡ mà theo vết đạn tìm ra tôi thì phiền lắm.”

Kiều Tuấn lại chẳng cảm thấy quá lo lắng—mọi chuyện đang xảy ra đều nằm trong kế hoạch của hắn, virus chạy đúng giờ, tổ chức bên kia rối như tơ vò, không có kỹ thuật viên nào có thể phá mã virus, thậm chí còn xảy ra vụ cướp ngục.

Gã đàn ông cao to da ngăm kia đặt thứ gì đó lên chiếc xe hơi màu đen của bọn họ, rồi chạy vọt lên xe tù.

Ghế phía trước chỉ ngồi được hai người.

Cửa xe phía sau bị mở ra từ bên ngoài, và thế là cậu ta bất ngờ thấy Đồ Ngọc ngay trước mắt.

Rõ ràng nhìn ra được đó là Đồ Ngọc, nhưng đầu óc cậu ta lại chậm chạp lạ thường.

Mãi cho đến khi xe đã chạy đi rất xa, cậu ta mới nghe được tiếng nổ của chiếc xe màu đen kia.

Ánh lửa đỏ rực bừng sáng qua cửa sổ, Kiều Tuấn nghe thấy chính mình hỏi với giọng khô khốc: “Anh cũng là… người của bọn họ à?”

Đồ Ngọc không trả lời.

Tissha đảo mắt qua lại giữa hai người, đột nhiên hờn trách: “Thiếu gia, cậu làm tổn thương lòng thiếu niên rồi đấy.”

Ả lấy ra một chiếc máy tính xách tay mỏng từ túi đựng laptop, nhưng Đồ Ngọc đã chặn giữa đường, mở máy tính ra, xoay màn hình về phía Kiều Tuấn.

Kiều Tuấn nói: “Tôi tưởng… anh là cảnh sát.”

Tissha che miệng cười khúc khích.

Tiếng của Đồ Ngọc chồng lên tiếng cười của ả: “Kỹ thuật viên đã phát hiện ra virus là do cậu cài.”

Cậu gõ nhẹ lên vỏ máy tính: “Giải quyết vấn đề thì vẫn phải người gây ra mới được. Bắt đầu đi.”

Kiều Tuấn vẫn không có phản ứng gì.

Cậu ta không biết cảm giác buồn bã này từ đâu đến.

Bị thứ cảm xúc ngoài dự tính này đập cho choáng váng.

Mạch máu trên thái dương hắn giật thình thịch, cậu ta ngẩng lên đối diện với Đồ Ngọc: “Nếu tôi gỡ virus, các người sẽ giết tôi, đúng không?”

Đồ Ngọc im lặng một lúc, nghiêng đầu, tay chống lên thái dương, trông như một con thú no nê đang quan sát con mồi không hợp khẩu vị, “Tần Duyệt muốn giữ cậu lại, nhưng tôi nghĩ, không cần thiết đâu.”
Bình Luận (0)
Comment