Nguyệt Quang Bảo Hạp Theo Đuổi Hằng Nga

Chương 60

Thời gian thăm bệnh chỉ còn lại 15 phút.

Mục Phương Sinh bước đến cửa, chỉ ló đầu nhìn về phía Tần Vãn ngồi trên ghế: “Đói. Đói đến không chịu nổi.”

Tần Vãn lập tức đứng dậy: “Để tôi xuống lầu lấy cho cậu chai glucose nhé?”

Mục Phương Sinh lắc đầu, đặt tay lên bụng: “Muốn ăn thứ gì đó nóng.”

“Được rồi, để tôi ra ngoài xem có chỗ nào bán cháo hay bánh bao không.”

Trong đầu Tần Vãn lúc đó chứa đầy suy nghĩ, nhất thời không kịp để ý đến lời nói của Mục Phương Sinh có chỗ nào kỳ lạ. Anh ta đi đến sảnh bệnh viện, làn gió sớm trong lành ùa vào, lạnh buốt đến thấu xương, khiến anh đột ngột dừng bước – người như Mục Phương Sinh, hẹp hòi lại nhỏ nhen, chỉ vì đứng thứ hai trong đợt thi mà chán nản đến nhịn ăn cả ngày, làm sao gặp chuyện lớn như thế mà lại có thể đói được chứ?

Nghĩ đến đây, anh lập tức quay đầu chạy trở lại.

Y tá ở quầy thông tin vừa định ngăn cản, nhìn thoáng qua liền nhận ra đây là một trong những cảnh sát đã đến ồ ạt đêm qua, bèn khựng lại. Đến khi tỉnh táo lại, bóng dáng nhanh nhẹn của anh đã mất hút trong thang máy.

Tần Vãn là người cao ráo, khuôn mặt nổi bật, lại mang khí chất của một cảnh sát nhân dân. Y tá trẻ mới vào nghề không khỏi mơ mộng khi thấy anh. Cô cúi đầu tiếp tục xem lại sổ ghi chú, bỗng dừng bút, ngẩng lên nhìn thang máy vừa khép cửa – đó là thang máy dành riêng cho phẫu thuật!

Chỉ nhân viên mới được phép sử dụng thang máy này vào giờ phẫu thuật!

Người này thật là không tuân thủ quy tắc!

Tần Vãn hắt hơi một cái, thấy không có ai bên trong thang máy nên anh liền bước vào. Vì vội vàng nên anh cũng chẳng để ý đến tấm biển trên tường, không biết mình đã bị xem là người thiếu ý thức.

Trong phòng ICU, chiếc giường nơi đáng ra Đồ Ngọc phải nằm, quả thật đã trống trơn.

May mà lúc này vẫn là buổi sáng, hành lang không quá đông người. Tần Vãn dễ dàng nhìn thấy Mục Phương Sinh đang nhanh chân đẩy xe lăn.

Cửa thang máy từ từ khép lại.

Tần Vãn nhanh chóng đuổi theo, nhấn nút mở cửa thang máy. Cửa lại mở ra, bên trong chỉ có Mục Phương Sinh và Đồ Ngọc đang mê man trên xe lăn. Mục Phương Sinh ngẩng đầu nhìn anh, hai người nhìn nhau căng thẳng khoảng hai giây, rồi Mục Phương Sinh nhíu mày: “Nếu còn coi tôi là anh em, thì để tôi đi.”

Tần Vãn bước vào thang máy: “Chính vì là anh em của cậu nên tôi nhất định phải ngăn cậu – Mục Phương Sinh, cậu điên rồi.”

Ở tầng bốn có lối thoát hiểm ở cả hai phía, còn thang máy này đều là thang máy chuyên dụng cho phẫu thuật – người bên ngoài không thể gọi thang này, buổi sáng bệnh viện trung tâm không có ca phẫu thuật nào, thật trùng hợp mà trong thang chỉ có hai người họ.

Mục Phương Sinh lập tức bấm nút tầng một, cửa thang máy đóng lại. Anh quay sang nhìn Tần Vãn, ngừng một chút rồi nói: “Có lẽ cậu không biết, tôi thực sự rất ghét cậu.”

Tần Vãn ngây người.

Nghe thấy Mục Phương Sinh nói tiếp: “Tôi mãi mãi chỉ là kẻ đứng thứ hai, đã mòn mỏi ở đồn cảnh sát tám năm, trong khi cậu, Đội trưởng Tần, lại tiến bước thuận buồm xuôi gió.”

Biết là lúc này đầu óc người bạn mình đang bế tắc, Tần Vãn chỉ biết than thở: “Cậu thật sự điên rồi!”

Nhưng Mục Phương Sinh không chịu dừng: “Tần Vãn, cậu đã bao giờ đau khổ, tuyệt vọng chưa?”

Thang máy dừng ở tầng một, Tần Vãn giữ chặt cửa thang máy đang định mở, đập mạnh một cái cho nó khép lại: “Chỉ vì cậu không thấy không có nghĩa là tôi không có.”

“Ví dụ?”

“Là bây giờ này! Tôi đang tuyệt vọng đây!”

Nói rồi, Tần Vãn lại bấm tầng bốn, thang máy chầm chậm đi lên. Thang máy trong bệnh viện rộng rãi hơn bình thường vì phải đủ chỗ cho giường phẫu thuật.

Nhân lúc đó, Mục Phương Sinh lao vào anh. Nhưng Tần Vãn đã phòng bị từ trước, vung ngay một cú đấm, đối phương né được, nhân đó túm lấy đầu anh ta đập mạnh vào tấm cửa thang máy, một tiếng “bốp” vang lên. Dù adrenaline dâng trào nên không thấy đau ngay, nhưng chất lỏng ấm áp bắt đầu chảy từ trán xuống mũi. Cũng có cái gì đó trong mũi chảy ra, nhưng anh chẳng để tâm, chỉ dùng cùi chỏ cản đòn của Mục Phương Sinh và thúc đầu gối vào ngực đối phương.

Trong lúc xô xát, chiếc xe lăn bị đá ngã, Đồ Ngọc ngã xuống sàn. Mục Phương Sinh quỳ xuống đỡ lấy, chạm vào thanh niên ấy, rồi dường như mất hết sức lực để đứng dậy, cúi gập người lại như thể sắp hóa thành một xác sống. Một lúc lâu sau, Mục Phương Sinh đột ngột nắm lấy chân Tần Vãn, hai tay bấu chặt: “Cả đời này tôi chỉ có duy nhất một Đồ Ngọc…”

Đồ Ngọc tựa vào bên cạnh anh, nhịp thở đều đặn, trông chỉ như đang ngủ, chẳng giống người bệnh nặng chút nào.

Mục Phương Sinh kéo ống quần Tần Vãn, giọng như cầu khẩn: “Làm ơn, để tôi ra ngoài, được không?”

Anh cảm thấy nơi cổ tay mình có một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng chạm vào, cúi đầu nhìn thì thấy Đồ Ngọc khẽ khàng nắm lấy cổ tay anh.

– Thanh niên ấy vẫn nhắm mắt, chỉ vòng nhẹ tay qua cổ tay anh, rồi buông ra. Như một ảo giác, nhưng cảm giác tê tê nơi cổ tay vẫn còn đấy.

Trong phòng ICU lần đầu, bây giờ là lần thứ hai, Đồ Ngọc lần thứ hai nắm lấy tay anh.

Mục Phương Sinh sững sờ, bỗng nhớ lại ý nghĩa của hành động này.

– Anh làm động tác này, là bảo em dừng lại.

Đó là mật hiệu an toàn của họ!

Anh quỳ xuống đó, ánh nhìn dán chặt vào khuôn mặt yên bình của Đồ Ngọc.

“Mẹ nó, đứng dậy đi!”

Lúc này, máu đã làm mờ cả tầm mắt Tần Vãn, toàn bộ sự chú ý của anh dồn vào Mục Phương Sinh, hoàn toàn không để ý đến người thanh niên dường như bất tỉnh kia.

Tần Vãn thở dài một tiếng nặng nề, cúi xuống, hai tay nắm lấy cánh tay Mục Phương Sinh, định đỡ anh ta đứng dậy. Bất ngờ phía sau phát ra tiếng “ting” báo hiệu, cửa thang máy bật mở!

Tầng một. Có người gọi thang.

Ánh sáng tràn vào toàn bộ khoang thang máy. Tần Vãn quay đầu lại, ba đồng nghiệp của anh ta đứng ngay đó, sắc mặt ai nấy đều ngỡ ngàng không nói nên lời: “Cái quái gì thế này, Đội trưởng Tần, Đội phó Mục?! Hai người làm gì vậy?!”

Tần Vãn vuốt mặt đẫm mồ hôi, nhìn vào tay mình, thấy đỏ lòm một mảng, nhớ đến vẻ ngoài hiện tại của mình có lẽ trông như một kẻ bể đầu chảy máu mũi, liền vẫy tay đẫm máu lên, vừa nói giọng hết sức sống động: “Thôi đừng nhắc nữa! Vừa rồi thang máy rung lắc một cái, đầu tôi không cẩn thận đập vào tường còn mũi thì bị va, Đội phó Mục cũng ngã sõng soài.”

Nói xong, hắn lại làm ra vẻ thật như có chuyện đó, giơ tay đỡ cánh tay Mục Phương Sinh lên: “Phương Sinh, đầu gối không sao chứ, có đứng dậy được không?”

Trong thang máy còn có một chiếc xe lăn và một thanh niên mặc đồ bệnh viện sọc xanh rất dễ thấy, cuối cùng có người lên tiếng hỏi: “Đội trưởng Tần… đó có phải là Đồ…”

Tần Vãn không đợi người kia nói xong, đã đưa tay vỗ mạnh vào sau đầu Mục Phương Sinh, khiến anh vừa đứng được nửa chừng liền ngã ngồi xuống: “Bệnh nhân ICU mà cũng muốn đưa ra ngoài phơi nắng, may là tôi nhìn thấy, đi, mau quay lại, nhìn xem cái vẻ thiếu hiểu biết của cậu kìa, còn tự xưng học sinh giỏi, lúc thi vào học viện cảnh sát chắc là dùng phao rồi chứ gì?”

Tần Vãn lẩm bẩm, vừa đỡ xe lăn, cẩn thận đặt Đồ Ngọc trở lại ghế ngồi, rồi vỗ mạnh nút thang máy, cửa vừa đóng “bịch” một cái, ba cảnh sát hình sự đứng chờ bên ngoài nhìn nhau, rồi bỗng nghe tiếng y tá hét lớn: “Ai mà vô ý thức vậy! Gọi thang máy phẫu thuật cho chúng tôi rồi mà!”

ICU mỗi ngày chỉ cho phép người thân vào thăm một lần, không có chỗ ở lại, họ chỉ có thể ngồi trên ghế nghỉ ở hành lang.

Về độ thoải mái, ghế ở hành lang bệnh viện còn tệ hơn ghế gỗ trong công viên.

Tần Vãn từ chối lời đề nghị của bác sĩ đưa anh vào phòng xử lý, chỉ xin vài miếng gạc và iod, tự lau máu trên mặt, rồi vo một mẩu khăn giấy nhét vào lỗ mũi đang chảy máu, ngồi sát cạnh Mục Phương Sinh không rời nửa bước, giám sát anh ta.

Thực ra, tình trạng của Mục Phương Sinh cũng không khá hơn là bao.

Tần Vãn đấm anh xong, anh vào nhà vệ sinh nôn mật xanh mật vàng ra đầy bồn cầu.

Cả hai ngồi im lặng nửa tiếng, như hai đứa trẻ mẫu giáo vừa đánh nhau xong, mắt mũi mỗi người một hướng, không thèm nhìn nhau. Cuối cùng, Mục Phương Sinh mở lời trước: “Này,” Tần Vãn quay sang, anh liền phá tan bầu không khí im lặng: “Hồi ở ký túc xá, tôi vô tình nhắc đến mấy người bạn trong nhóm toán học Olympic ở cấp ba từng đoạt giải, cậu lập tức nhận ra tôi tự ti, đúng không? Sau đó cậu cứ cố tìm cách khen ngợi tôi. Mấy lần như vậy rồi, cái cảm giác bị nhìn thấu như thế, nói sao nhỉ, không phải là ghét nhưng thật sự là ghen tị.”

Tần Vãn gật đầu, vắt chân chữ ngũ: “Không sao, tôi cũng ghét cậu đấy, suốt ngày giấu giấu giếm giếm, cuối cùng vẫn phải nói thật phải không? – Với lại, cậu ghen tị gì với tôi, ghen tị là tôi bắn súng đâu cũng trúng cậu phải không?”

Mục Phương Sinh gật đầu, bày ra vẻ đồng tình: “Ghen tị vì hoa khôi trường đi uống cà phê với cậu, còn đám học viện thể thao cứ cầm gậy bóng chày đuổi đánh cậu hàng ngày.”

“…”

Tần Vãn bỗng nhiên thở dài, biểu cảm sâu xa nhưng chân vẫn vắt ngang chân kia, lắc lư hờ hững: “Lúc cậu đột ngột đơn phương tuyệt giao với tụi tôi, cứ mỗi khi trời nóng, tôi lại đặc biệt nhớ cậu.”

Mục Phương Sinh: “Nhớ tôi á?”

Tần Vãn giơ tay chỉ ra cửa sổ: “Hậu Nghệ, mau! Bắn hạ mặt trời đi!”

“…”

Mục Phương Sinh không nhịn được cười, thành ra vẻ mặt Tần Vãn thoáng chút ngượng ngùng.

May mắn là Mục Phương Sinh còn có chút lương tâm, miễn cưỡng cười hai tiếng, vỗ vai Tần Vãn: “Cái trò đùa ngớ ngẩn này giống kiểu của Triển Thành ghê, học xấu nhanh thật.”

“Cái gì mà học xấu nhanh,” Tần Vãn cau mày nhìn anh, “Đấy là câu cửa miệng của lão Lý, người ta cấp bản quyền cho cậu chưa?”

Thu lại tay, Mục Phương Sinh nghiêng người về phía trước, hai khuỷu tay đặt lên đầu gối: “Thôi được rồi, giờ tôi đang rất thoải mái, bắt đầu hỏi cung đi.”

Tần Vãn nghiêng đầu nhìn anh: “Hỏi cung cái gì mà hỏi cung, tự khai ra đi, có phải Tần Duyệt đã gọi cho cậu không?”

Dừng lại một lát, Mục Phương Sinh đáp: “Phải.”

Anh kể lại hết tất cả những gì Tần Duyệt nói không sót một chữ, không chờ Tần Vãn đáp lời, chính mình trước ý thức được có cái gì đó có vấn đề..

“—— Theo như Tần Duyệt nói, Đồ Ngọc là con của ông ta, để cứu con trai, phương pháp tối ưu nhất là sai đàn em đưa máu đến bệnh viện.”

“Nhưng ông ta nhất định đòi tôi trả Đồ Ngọc lại. Tại sao?”

“Có thể ông ta không có máu dự trữ. Hoặc nếu có, máu đó cũng đang ở Miến Điện. Đó là nơi ông ta đóng quân, một khu vực với an ninh hỗn loạn nhất. Đường vận chuyển duy nhất là đường bộ, mà đường xa như vậy, đưa đến kịp lúc thì gần như không thể.”

Híp mắt suy nghĩ hồi lâu, Tần Vãn lại nói: “Tôi thêm một giả thuyết nữa. Nếu ông ta không có máu dự trữ, và Đồ Ngọc cũng không phải con ruột của ông ta thì sao? Việc ông ta khăng khăng đòi chúng ta trả Đồ Ngọc, một người sống dở chết dở, về để làm gì?”

Bác sĩ yêu cầu khách rời đi, thêm cả, con Golden nhà Mục Phương Sinh đã không được dắt đi dạo cả ngày. Tần Vãn phải khuyên nhủ mãi, cuối cùng anh mới chịu đứng dậy. Tần Vãn đích thân đưa anh về tận cửa, đứng nhìn Mục Phương Sinh vào nhà.

Vừa lái xe rời khỏi khu Hải Lam Loan, định về nhà vuốt mèo nịnh vợ, thì điện thoại reo. Màn hình hiển thị tên Vu Quốc Lương. Tần Vãn vui vẻ nhận cuộc gọi, giọng đầy thoải mái sau khi giải quyết xong một đống công việc: “Có chuyện gì với tôi vậy, cục trưởng Vu?”

“Cậu nghe tôi nói đây,” Vu Quốc Lương nghiêm giọng, “Đồ Ngọc chết rồi.”

Chiếc điện thoại rơi bịch xuống thảm lót chân trong xe. Nụ cười trên mặt Tần Vãn cứng lại ngay lập tức.

Sáng hôm sau, chín giờ.

Gió mát, nắng nhẹ.

Tầng bốn, phòng ICU, bệnh viện trung tâm Thủy Thành.

Mục Phương Sinh vừa đi vừa nói: “Tôi đi xin bác sĩ cho phép vào thăm.”

Tần Vãn lập tức giơ tay cản lại: “Tôi vừa hỏi bác sĩ thay cậu rồi, họ nói hôm nay không được vào thăm.”

“Chỉ số nào đó giảm à? Đồ Ngọc giờ thế nào rồi?”

“Không phải, không phải… mọi thứ đều ổn,” Tần Vãn nói, “Bệnh viện có quy định, ICU đâu thể cho thăm nom hàng ngày được.”

Mục Phương Sinh ngẩn người một lúc, dường như bị thuyết phục, anh gật đầu, quay người đi về: “Vậy tôi đứng ngoài cửa sổ nhìn cậu ấy từ xa.”

“Phương Sinh, Phương Sinh,” Tần Vãn lần nữa chặn anh lại, “Đội trưởng Lương tìm cậu ký giấy nghỉ phép, hay là anh quay về đội trước đi?”

Vừa nói xong, chính Tần Vãn cũng thấy câu nói của mình khiên cưỡng. Mục Phương Sinh đẩy mạnh anh sang một bên, bước thẳng về phòng ICU.

Phòng ICU có tường kính trong suốt, giường của Đồ Ngọc lại nằm ngay vị trí nổi bật. Khi y tá kéo rèm ra, đứng từ bên ngoài có thể nhìn thấy hết. Mọi thiết bị xung quanh giường đều đã được dọn đi, chăn trắng được gấp gọn ghẽ đặt ở đầu giường, trên có đặt một chiếc gối, ga trải giường phẳng phiu, trông như chưa từng có ai nằm trên đó.

Mục Phương Sinh quay lại nhìn Tần Vãn: “Cậu ấy đâu?”

Tần Vãn đang lưỡng lự không biết nên mở lời thế nào, lại sợ Mục Phương Sinh nổi nóng khi nghe, bỗng nhiên có ai đó vỗ vai anh từ phía sau. Tần Vãn giật nảy mình, quay lại thấy là Lý Triển Thành, anh mới thở phào một nửa, quả quyết quay lại đối diện Mục Phương Sinh, nói: “Đêm qua nửa đêm, nhịp tim của Đồ Ngọc đột ngột giảm mạnh…”

“Không kịp cứu. Lúc đó sợ cậu không chịu nổi, nên chưa dám báo với cậu.”

Nói xong, anh ta khẩn trương dang hai tay ra, cố tạo thành tư thế như đại bàng sải cánh, đồng thời nháy mắt ra hiệu với Lý Triển Thành, phòng khi Mục Phương Sinh nổi giận mất kiểm soát.

Tần Vãn đã dự tính nhiều kịch bản khác nhau, phương án lý tưởng nhất là anh ta ngất xỉu ngay tại chỗ, nhưng lần này Mục Phương Sinh không như vậy. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào Tần Vãn, ánh mắt của anh khiến Tần Vãn nổi hết gai ốc. Mục Phương Sinh đột nhiên quay người bước về phía thang máy, vẻ mặt không cảm xúc.

“Ê này!”

Tần Vãn sững người, đợi đến khi Mục Phương Sinh đã đi tới thang máy, khoảng cách đủ xa, cộng thêm tiếng ồn ào nhộn nhịp của người qua lại trong bệnh viện, anh liền vươn tay chọc chọc vào Lý Triển Thành và nói nhỏ: “Cục trưởng Vu cũng nói với anh rồi à?”

“Nói rồi.” Lý Triển Thành đáp, “Cậu nghĩ Phương Sinh định đi đâu?”

“Vừa rồi cậu ta có nghe rõ lời tôi nói không nhỉ…” Đang nói thì Tần Vãn đột nhiên trợn tròn mắt, lập tức quay người chạy đi, chạy được nửa đường còn ngoái đầu lại gọi Lý Triển Thành, “Mau đi theo!”

Tầng hầm thứ hai của bệnh viện trung tâm, nhà xác.

Khi Tần Vãn và Lý Triển Thành tới nơi, tất cả các bảo vệ trong bệnh viện cũng lục tục kéo đến.

Đội trưởng bảo vệ tay cầm bộ đàm vừa nói vừa hét: “Thân nhân đã vào nhà xác! Mọi người nhanh chóng tập hợp, cố gắng hết sức bảo vệ an toàn cho thi thể, tôi sẽ báo cảnh sát!”

Chỉ riêng câu “cố gắng hết sức bảo vệ an toàn cho thi thể” đã đủ khiến người ta muốn bật cười, nhưng hoàn cảnh lại không thích hợp. Tần Vãn nhanh chóng giật lấy bộ đàm trên tay đội trưởng bảo vệ, cố nở nụ cười giải thích: “Anh bạn, hiểu lầm thôi, tôi là cảnh sát,” sợ rằng nói vậy chưa đủ tin cậy, anh chỉ vào Lý Triển Thành đứng bên cạnh, “Cậu ta cũng là cảnh sát,” rồi lại chỉ tay về phía kho lạnh ngập tràn hơi lạnh phía xa, “Còn người ở trong đó cũng là cảnh sát, áp lực công việc lớn quá nên bị kích động chút thôi, chúng tôi sẽ đưa cậu ấy ra ngay, mong các anh em giúp đỡ, đừng ầm ĩ lên, ngày mai mời các anh em một bữa cơm!”

Lý Triển Thành lập tức bồi thêm: “Mời ăn cả tháng luôn! Mọi người cứ đứng canh ở cửa là được, để chúng tôi vào thôi.”

Trong nhà xác nhiệt độ dưới 0, hơi thở ra lập tức biến thành một đám sương trắng mờ.

Trong gian phòng rộng rãi, dọc theo tường là một hàng dài các ngăn lạnh bảo quản thi thể hình chữ nhật.

Khi Tần Vãn tìm thấy Mục Phương Sinh, anh đang đứng trước một ngăn lạnh, vẻ mặt bình tĩnh.

“Phương Sinh…”

“Thi thể đâu.” Mục Phương Sinh hỏi.

Lý Triển Thành răng đánh lập cập, một phần vì lạnh, phần lớn là vì sợ: “Có gì ra ngoài rồi nói…”

“Thi thể đâu.” Mục Phương Sinh quay lại, lặp lại lần nữa.

Tần Vãn nhanh trí, chỉ lên tầng cao nhất của tủ lạnh cách mặt đất ba mét: “Ở trên đó.”

Anh ta chỉ mải nhìn vào ngăn lạnh và Mục Phương Sinh, không để ý đến cái thang nhôm ba chân đặt ở góc tường.

Chỉ thấy Mục Phương Sinh giật mạnh cái thang ba chân, kê lên tầng cao nhất, thoăn thoắt leo lên, không chút do dự mở ngăn kéo ở tầng trên cùng, nhìn vào trong một cái, rồi nhanh chóng leo xuống, đối diện bọn họ: “Không phải cậu ấy.”

Da đầu Tần Vãn tê dại!

Trong lòng hét toáng: “Cái thằng này, đã kéo ra thì nhớ đóng lại đi! Làm phiền người ta như thế, người ta sẽ về ám cậu đấy!”

“Không cần phiền các cậu, tôi tự tìm. Dù sao cũng không nhiều.” Vừa nói, Mục Phương Sinh vừa quay lưng lại, lần lượt mở từng ngăn kéo. Bệnh viện trung tâm làm nhiệm vụ cứu người, không nhiều người chết, phần lớn các ngăn lạnh đều trống không.

Mục Phương Sinh mở đến ngăn nào trống thì đóng lại y nguyên, đến ngăn có thi thể, có lẽ thấy hơi nặng, anh bèn cứ để vậy mà không thèm đóng lại!

Trong phòng chỉ còn tiếng va đập vang vọng, đội trưởng bảo vệ tò mò ghé mắt nhìn vào, vừa nhìn thấy tất cả các ngăn kéo đều bị mở ra, các thi thể trong nhà xác tập thể lộ mặt, nhắm mắt, băng đá bám đầy trên mặt, khẽ mỉm cười chào anh ta. Đội trưởng bảo vệ suýt nữa ngất xỉu, thân người loạng choạng, được hai bảo vệ khác đỡ lấy, anh ta gào lên bằng giọng cải lương: “Trời ơi——tội lỗi quá!!!”
Bình Luận (0)
Comment