Nguyệt Quang Bảo Hạp Theo Đuổi Hằng Nga

Chương 64

Lợi thế của những tòa nhà cũ chính là không có camera giám sát.

Dù vậy, ngay khi bước vào, Mục Phương Sinh vẫn kéo hết rèm cửa lại. Sau đó, anh quay người, lần theo cổ tay Đồ Ngọc mà kiểm tra, gần như chạm đến từng ngóc ngách trên cơ thể cậu. Đúng giờ cơm tối, mùi thức ăn từ tầng trên và tầng dưới len lỏi vào phòng. Tay Mục Phương Sinh dừng lại trên vết sẹo phẫu thuật đã đóng vảy ở vai Đồ Ngọc, nhẹ nhàng xoa: “Bác sĩ có dặn kiêng gì không?”

Đồ Ngọc đáp: “Không cần.”

Mục Phương Sinh trầm ngâm một lúc, liếc nhìn bó hành lá trên bàn: “Vậy thì vẫn nấu mì theo kế hoạch nhé.”

Đồ Ngọc ngoan ngoãn gật đầu: “Anh nấu gì em cũng thích ăn.”

Trời nóng, Mục Phương Sinh làm mì nước thanh rồi trụng qua nước lạnh, ăn kèm dưa muối và mắm trứng chiên mới xào, biến thành món mì trộn khá lạ.

Mì lạnh không cần ăn vội, cũng không lo bị nở.

Anh phát hiện nếu quan sát kỹ, thật sự có thể tìm thấy những nét tương đồng giữa Đồ Ngọc và Mục Thê. Ví dụ, cách Đồ Ngọc ăn uống rất giống một cô gái.

Hồi nhỏ anh từng nghĩ thằng nhóc này là con gái, không chỉ vì mái tóc dài. Hầu hết động tác của Mục Thê đều nhỏ, trông rất dịu dàng, nho nhã.

Giờ đây, Đồ Ngọc ăn mì cũng chẳng phát ra tiếng soàn soạt nào.

Cậu dùng đũa cuốn mì thành từng miếng nhỏ, vừa nhai xong miếng này đã bắt đầu cuốn miếng tiếp theo, trong lúc cuốn còn ngước mắt nhìn anh: “Anh nhìn em làm gì?”

Mục Phương Sinh mỉm cười: “Từ rất lâu trước đây, anh đã có một ước mơ là được nhìn em ăn.”

Đồ Ngọc chớp mắt, hàng mi dài rung rinh dưới ánh đèn vàng ấm áp trong phòng, trông càng thêm cuốn hút.

“Thật đấy,” Mục Phương Sinh nói. “Trước kia khi gọi video, chỉ có anh mở camera, em thì nhìn anh ăn. Anh chỉ nghe thấy tiếng động nhỏ từ phía em, luôn tò mò không biết em ăn thế nào.”

Anh tiếp tục nhìn Đồ Ngọc, cuối cùng cũng nhận ra—cách ăn quá nghiêm chỉnh, giống như chính anh hồi nhỏ, từng phải luyện ăn uống gọn gàng để tránh bị bố trách mắng.

Khi bát đầu tiên đã cạn, anh múc thêm bát thứ hai cho Đồ Ngọc. Biết cậu ăn khỏe, anh kiên nhẫn chờ cậu ăn gần xong, rồi dịu dàng hỏi: “Nhóc con, hồi nhỏ có ai dạy em nhất định phải ăn như vậy không?”

Đồ Ngọc dường như không nhận thức được những ký ức đã khắc sâu thành hành vi này. Cậu nghĩ một lúc lâu rồi đáp: “Có lẽ là có. Lần cuối bị trả về cô nhi viện, khi ăn ở nhà ăn, cô giáo luôn đánh tay em, bảo em ăn xấu quá nên mới bị trả lại.”

Lồng ngực Mục Phương Sinh, nơi cơn giận đã lắng đọng, giờ lại bùng lên như nham thạch phun trào.

Vì kìm nén nước mắt, cổ họng anh như bị nghẹn lại. Anh cố gắng khàn giọng nói: “Những người trả em về cô nhi viện, không phải vì em không tốt. Là do họ không có trách nhiệm. Em từng là đứa trẻ tốt nhất trên thế giới, và bây giờ… em vẫn là đứa trẻ tốt nhất. Anh thương em.”

Đồ Ngọc ăn hết hai bát mì, uống cả nước mì còn sót lại trong bát của Mục Phương Sinh. Anh thu dọn hai bát không, đặt vào bồn rửa, trong lúc rửa chén, “keo dán” Đồ Ngọc đã dính chặt vào lưng anh.

“Nước bắn vào người bây giờ, ra ghế sofa ngồi chờ đi.”

Đồ Ngọc: “Không đâu. Em muốn dính lấy anh cơ.”

Mục Phương Sinh đưa cho cậu một chiếc khăn khô: “Lau khô bát rồi đặt lên giá. Sau đó ra sofa đợi anh. Anh quét nhà xong sẽ chơi với em.”

Chiếc sofa trong nhà là do Mục Khang Thư chọn. Nhìn thì đẹp, nhưng phần lưng quá thẳng, ngồi vào là phải ngồi nghiêm chỉnh, chẳng thể nằm thoải mái.

Đồ Ngọc cố gắng vặn vẹo một lúc, cuối cùng thả cả trọng lượng cơ thể xuống người Mục Phương Sinh vừa ngồi xuống: “Anh ôm ôm, hôn hôn, bế em lên cao đi!”

Mục Phương Sinh nhìn cậu một lát rồi đứng dậy, hạ thấp trọng tâm, mở rộng hai tay: “Lại đây nào.”

Với sức nặng tăng dần thì có lẽ anh còn chịu được, nhưng thằng nhóc này nhảy thẳng lên luôn —và không ngoài dự đoán, anh bị đè bẹp xuống sàn nhà.

Con Golden nghe thấy tiếng động, chạy tới, nằm đè lên lưng Đồ Ngọc một cách vui vẻ.

Bị một người và một chó đè lên, Mục Phương Sinh gần như không thở nổi, vội kêu lên: “Gãy xương sườn mất, dậy mau!”

Lấy cớ kiểm tra, Đồ Ngọc kéo vạt áo anh lên. Đương nhiên xương sườn không sao, nhưng nơi bàn tay cậu lướt qua lại như bắt lửa. Ngọn lửa lan nhanh, cuốn cả hai vào phòng ngủ, cánh cửa sau đó bị đóng sầm lại— con Golden bị bỏ lại một mình ngoài phòng khách, không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu.

Nếu từ đầu chưa ngủ thì cũng dễ chịu thôi. Nhưng khổ nỗi, sau khi bị ngọn lửa thiêu đốt một hồi, đúng lúc cao trào lại bị dừng lại, sau đó cứ bị treo lơ lửng thế này, thật sự khiến người ta khổ sở.

Tên “súc sinh” Đồ Ngọc này, biết rõ anh không chịu nổi, thế mà lại ngồi xuống giường bắt đầu “tâm sự”: “Có người nói vợ chồng sống lâu thì tình yêu sẽ hóa thành tình thân. Anh à, chúng ta tính là tình thân hóa thành tình yêu nhỉ?”

Mục Phương Sinh đầu óc mơ hồ, liếc cậu một cái: “Em không thể đợi làm xong rồi hãy hỏi à?”

Đồ Ngọc cười rộ lên, ngón tay trượt xuống vuốt ve cây hàng đã cứng của anh, thong thả hỏi: “Anh nói xem, có phải không?”

Mục Phương Sinh kéo chiếc chăn đang vướng giữa hai người sang một bên, hơi nhấc hông để đón nhận sự vuốt ve của cậu, hơi thở dần rối loạn theo nhịp tay: “Phải…”

Đồ Ngọc lại hỏi: “Khi nào thì anh bắt đầu thích em?”

Mục Phương Sinh mở mắt, nhìn lên trần nhà, hồi lâu chẳng nói gì. Định cởi áo để tránh trả lời, thì cằm bị cậu giữ chặt, ánh mắt cậu nhìn thẳng vào anh: “Khi nào, anh bắt đầu thích em.”

“Anh… không nhớ rõ. Lúc nhận ra thì đã thích rồi.”

Đồ Ngọc yên lặng ngắm nhìn anh, rồi bất ngờ nhướng mày: “Anh biết mình đang nói dối chứ?”

Mục Phương Sinh bất đắc dĩ khoanh chân ngồi dậy, đối mặt với Đồ Ngọc, đưa tay chạm nhẹ vào cậu và nói:

“Rào trước, anh sẽ nói thật. Nhưng em không được giận.”

Đồ Ngọc mỉm cười, ánh mắt đầy ý tứ: “Anh nói đi.”

“Khi Mục Thê nói thích anh, anh không có cảm giác quá đặc biệt. Chỉ cần Mục Thê vui, cô ấy muốn gì anh cũng sẵn sàng cho, kể cả chính bản thân anh.”

“Vĩ đại quá nhỉ,” Đồ Ngọc cười nhạt, giọng điệu nửa châm biếm, “Anh đúng là hết lòng chiều Mục Thê rồi.”

“Ừ,” Mục Phương Sinh nghiêm túc gật đầu, “Hết lòng chiều chuộng.”

“Về sau… cũng chẳng có gì đặc biệt, cho đến khi gặp được em.”

“Anh đưa cho em một cái thắt lưng, em nhận lấy. Lần đầu tiên em đánh anh, trong lòng anh như có nham thạch chảy tràn, trong đầu pháo hoa nổ tung.”

“Mục Phương Sinh.”

“Thật đấy,” Mục Phương Sinh vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn không đứng đắn, “Khi em giả tiếng phụ nữ để dụ anh, anh cũng chẳng thấy động lòng chút nào.”

Đồ Ngọc: “Bao giờ vậy, sao em không nhớ?”

Mục Phương Sinh tiếp tục hồi tưởng một cách rất đỗi nghiêm túc: “Lần đó, giữa đêm em gọi cho anh. Đó là lần đầu tiên em uống rượu, rồi say xỉn làm loạn, nhất quyết hỏi anh thường tự giải quyết như thế nào. Sau đó, em đột nhiên bắt đầu giả tiếng rên rỉ, làm anh giật cả mình…”

“Mục Phương Sinh!”

Mục Phương Sinh cố nhịn cười: “Ơi.”

Đồ Ngọc chỉ mất bình tĩnh trong chốc lát, rồi như đang toan tính gì đó, nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, ghé sát tai anh, thì thầm: “Bây giờ em cũng có thể giả tiếng phụ nữ rên rỉ cho anh nghe.”

Mục Phương Sinh biết mình thực sự đã chọc giận người ta. Cậu vừa giả giọng phụ nữ, vừa thì thầm những lời khiêu khích bên tai anh.

Anh cảm thấy bản thân như sắp phân liệt đến nơi. Giọng nữ ngọt ngào pha chút ngây thơ bên tai khiến anh dấy lên một cảm giác tội lỗi mãnh liệt chưa từng có.

Càng căng thẳng, cơ thể càng căng cứng lên.

Nhưng thứ đang xâm nhập vào người anh chẳng quan tâm đến điều đó, nó dập đến mềm nhũn phần thịt đang co thắt lại. Trong nhà không có chất bôi trơn, kem dưỡng da loãng quá, chảy lênh láng quanh lỗ vào, điều tệ nhất là màu sắc của nó – trắng trong mờ, trông như tinh dịch vừa phóng vào trong. Đồ Ngọc chạm ngón tay vào, cho anh thấy những sợi nhầy nhụa đang kéo ra giữa các khớp ngón.

“Anh ơi, có muốn nhanh hơn không?”

Ngay cả câu này cũng được nói bằng giọng con gái, khiến Mục Phương Sinh phát điên: “Em có thể nói chuyện bình thường được không?”

Đồ Ngoc vẫn nũng nịu: “Trước đây anh toàn khen giọng em ngọt ngào, giờ lại bảo em nói bình thường. Đàn ông các anh thật thất thường.”

“Ừ, bọn anh đâu có sánh được với tiên nữ như em…” Mục Phương Sinh cắn môi dưới rên lên một tiếng, điểm nhạy cảm bị chạm đến tột cùng, dòng điện lan từ bụng dưới lên trên, đùi run rẩy. Anh theo phản xạ quay đầu nhìn Đồ Ngọc, vô tình thấy vết sẹo phẫu thuật hình con rết trên vai cậu đỏ như máu. Cắn môi, Mục Phương Sinh lên tiếng: “Ừm… em nằm xuống nhé… để anh di chuyển.”

Đồ Ngọc hứng thú nhìn anh, lật người nằm xuống, cẩn thận kê gối dưới lưng, dương v*t cương cứng chờ đợi ngoan ngoãn như anh yêu cầu.

Thứ đó vừa rút ra khỏi người Mục Phương Sinh chưa được mấy giây, anh chống tay lên ga giường, ngồi lên, nâng hông lên, khe mông chưa chạm đến cây thịt đã cảm nhận được hơi nóng bốc lên từ nó.

Lỗ hậu từ từ nuốt lấy thứ to lớn kia, đường hầm lại được lấp đầy, anh ngồi trên người Đồ Ngọc, bắt đầu di chuyển chậm rãi.

Khi động tác chậm lại, tiếng da thịt vỗ vào nhau truyền đến tai thật rõ ràng.

Đồ Ngọc đưa tay qua, dùng đầu ngón tay liên tục xoa nắn vành tai anh. Nghe nói những âm thanh kiểu này có thể tạo ra cực khoái trong đầu, anh nghe thấy tiếng ngón tay Đồ Ngọc cọ xát vành tai mình là không chịu nổi.

Mục Phương Sinh không kìm được nghiêng đầu, đuổi theo ngón tay của Đồ Ngọc.

Trên đầu giường, con cá heo nhồi bông đã bạc màu thành trắng nhạt đặt trên bệ cửa sổ, bên cạnh là chậu hoa giấy đang nở rộ những bông hoa đỏ thắm. Ánh hoàng hôn xuyên qua tấm rèm màu kem mỏng manh, khiến cả căn phòng nhuộm một màu đỏ nhạt dịu dàng.

Bàn tay Đồ Ngọc lướt qua yết hầu của anh, dừng lại ở điểm nhô lên trên ngực, móng tay cào nhẹ qua đó khiến anh không kìm được rùng mình.

Vị trí này vốn nhạy cảm, sau khi bị xỏ khuyên càng thêm mẫn cảm. Nên khi bàn tay kia trượt xuống dưới, Mục Phương Sinh liền nắm lấy, đặt tay Đồ Ngọc trở lại vị trí cũ: “Gảy thêm vài cái nữa.”

Đồ Ngọc chăm chú nhìn đôi gò ngực lấp lánh mồ hôi kia.

Vị trí núm vú vừa phải, đối xứng với hai xương đòn, không quá ngoài cũng không quá giữa. Quầng vú màu nâu nhạt bị cậu bóp đến đỏ ửng. Chủ nhân của cặp vú ấy đang cưỡi lên người cậu nhấp nhô, hai điểm đỏ thắm run rẩy theo từng chuyển động.

Cậu ôm lấy eo anh, không còn nằm hoàn toàn mà ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường, ngắm nhìn người đàn ông này đang dập dềnh trên người mình.

Mục Phương Sinh vô thức vòng tay qua vai cậu để tựa. Đồ Ngọc bóp mạnh đầu v* đang nắn bóp trong tay: “Lười quá, nhấp nhanh lên.”

Mục Phương Sinh khép môi, mi mắt hạ xuống che đi phần trên đồng tử, ánh nước long lanh trong đôi mắt hắc bạch phân minh. Khi ánh mắt ấy khẽ lướt qua người, Đồ Ngọc cảm tưởng như có chiếc lông vũ phớt nhẹ qua tim mình.

Đôi chân đang quấn quanh người cậu bỗng siết chặt. Người đàn ông trên người càng ôm cậu chặt hơn, tăng tốc độ đưa hông, mỗi lần hạ xuống như đè nặng lên người cậu. Vạch thịt nóng bỏng siết chặt lấy cậu, thịt mềm co rút ma sát.

Chợt cậu hiểu thật sự thế nào là “tiểu biệt thắng tân hôn”.

Bị ma sát đến không chịu nổi, Đồ Ngọc vươn tay đánh một cái lên mông Mục Phương Sinh: “Để em.”

Tư thế trên dưới lập tức đảo ngược. Cậu nhìn vào mắt anh, đẩy vào hết cỡ rồi còn thúc sâu thêm. Thấy gương mặt người đàn ông thoáng vẻ đau đớn, cậu chợt muốn bắn ra ngay.

Thực ra nếu không kìm nén, ngay từ lúc vừa đưa vào đã có thể bắn rồi.

Mục Phương Sinh thở dốc đến khô môi, vô thức thè lưỡi liếm môi.

Đồ Ngọc cảm thấy như có sợi dây thần kinh nào đó trong đầu bỗng đứt phựt. Cậu lao tới, ngậm lấy lưỡi anh mút mạnh, cảm thấy chưa đã, cắn thêm mấy cái lên đôi môi kia.

Giữa môi trên của Mục Phương Sinh có một điểm nhô lên nhẹ, là nét mềm mại nhất trên người đàn ông này.

Hành hạ đôi môi đến đỏ bừng, cậu chống người dậy, như đóng cọc, mỗi cú đẩy đều ghim sâu tận cùng. Tiếng va chạm thịt da vang lên dồn dập, người đàn ông bên dưới kêu lên một tiếng rồi vội lấy tay che mặt.

Đồ Ngọc biết anh thế nào – thực ra khi thoải mái Mục Phương Sinh rất thích kêu lên, nhưng vì cách âm của tòa nhà cũ không tốt nên không dám kêu to.

Cậu thích nhất khi thấy anh nhíu mày kìm nén, trong mắt lại tràn ngập van xin nhìn cậu.

Người đàn ông càng có vẻ như thế này, Đồ Ngọc càng thấy phấn khích.

Động tác ra vào bỗng trở nên mãnh liệt, thân thể này đã bị cậu chiếm hữu hoàn toàn. Cậu đã quá quen vị trí điểm nhạy cảm trong vách thịt, mỗi cú đều nhắm vào chỗ đó mà đục khoét, tay với xuống, gần như thô bạo vuốt ve dương v*t đang sung huyết của Mục Phương Sinh.

Chẳng bao lâu sau, Mục Phương Sinh đột ngột co giật, bụng dưới cùng đùi cùng co thắt, tinh dịch bắn thành từng đợt lên tay cậu.

Bản thân cậu cũng đã nhịn đến nổi gân xanh, khi anh đã phóng thích, cậu không cần kìm nén nữa, gần như lập tức rút ra, đưa “cậu nhỏ” đến bên mặt anh: “Há miệng.”

Đôi môi sưng đỏ, lưỡi hồng đỏ thẫm.

Tinh dịch không sót một giọt đều bắn vào miệng anh. Cậu thấy Mục Phương Sinh ngậm đầy tinh dịch trắng khép môi lại, hơi nghiêng người về phía cậu, ánh mắt còn hơi mơ màng, yết hầu lên xuống một cái.

Nuốt vào rồi.

Anh đã nuốt vào rồi.

Đồ Ngọc đỏ mặt ngay lập tức – sự xấu hổ bất ngờ khiến cậu không dám nhìn thẳng vào mặt Mục Phương Sinh.

Dù ngượng ngùng nhưng người anh em vừa phóng thích xong đã bắt đầu có dấu hiệu muốn trỗi dậy trở lại.

Cuối cùng, “cậu nhỏ” đã thắng thế, Đồ Ngọc áp sát định hôn môi Mục Phương Sinh, nhưng anh né tránh, rồi quay đầu lại chỉ chạm nhẹ lên môi cậu một cách qua loa.

“Sao thế anh?”

“Đừng hôn, mùi hơi lạ.”

Đồ Ngọc nắm hông ép anh quay lại: “Lạ đến mức nào?”

Người đàn ông thè lưỡi liếm nhẹ môi cậu, mùi tanh nồng đặc trưng lan tỏa, đậm đặc hơn bình thường vì nhịn hơn một tháng.

Cậu đưa tay vuốt đôi môi ẩm ướt kia, từ khóe môi đến điểm nổi ở giữa, không nỡ buông.

Khóe mắt bị ánh sáng lấp lánh thu hút, nhìn xuống, Đồ Ngọc thấy chiếc đồng hồ trên tay Mục Phương Sinh.

Là chiếc đồng hồ cậu tặng.

Mặt đồng hồ lúc này đã chuyển sang màu xanh trong vắt của bầu trời.

Trên người Mục Phương Sinh chỉ đeo mỗi chiếc đồng hồ đó.

Cần thêm chút trang trí nữa.

Đồ Ngọc vén những sợi tóc ướt dính trên má anh, tay lướt xuống, dừng lại ở đầu ngực bên trái đã được xỏ lỗ, ngón tay ve vuốt điểm nổi đã cương cứng, hỏi: “Ở đâu?”

Mục Phương Sinh thò tay ra sau, mò dưới gối lấy ra một hộp nhung nhỏ, mở nắp, kẹp hai món đồ bên trong, một cái là khuyên ngực dạng đinh, cái kia là khuyên dạng vòng tròn.

Mục Phương Sinh đặt hai món đồ chơi nhỏ đó vào lòng bàn tay giơ ra trước mặt cậu: “Thích cái nào?”

Đồ Ngọc do dự một lúc, cầm lấy cái khuyên đinh.

Người đàn ông ngồi thẳng lên, để tiện cho cậu đeo khuyên vào núm vú.

Cậu đã rất quen với việc đeo nó rồi, chỉ cần dùng đầu ngón tay xoay nhẹ ốc vít bên kia là đeo được nhanh nhất.

Đeo xong khuyên cho Mục Phương Sinh, cậu ngồi ra xa một chút, ngắm nhìn người đàn ông trước mặt, một lúc sau, đột nhiên lên tiếng: “Trường nghỉ rồi, trong ký túc chỉ có mỗi em. Anh đang ở đâu?”

Giọng không đổi thành giọng con gái, nhưng ngữ điệu trầm bổng y hệt lúc đó.

“Ở nhà. Anh đang ở nhà một mình.” Người đàn ông liếc cậu, nằm nghiêng trên giường, giơ tay vỗ vỗ chỗ đối diện trên ga giường, ra hiệu cho cậu nằm lại.

Cậu nằm đối diện Mục Phương Sinh, khẽ nói:  “Anh ơi, anh có thường thủ dâm không?”

Người đàn ông ngừng lại hồi lâu như thuở thiếu niên, đáp: “Không nhiều.”

“Anh… tự sờ chính mình cho em xem được không?”

Bàn tay Mục Phương Sinh lần theo bụng dưới lên trên, vuốt ve qua xương sườn hơi nhô ra, chạm qua ngực, nghịch chiếc khuyên vừa đeo vào.

Chiếc khuyên bạc khẽ rung lên, khiến cơ thể Đồ Ngọc phản ứng tức thì. Cậu áp sát vào người Mục Phương Sinh, vừa định đưa tay chạm vào thì bị đánh vào mu bàn tay: “Không phải bảo để anh tự sờ sao?”

“Anh cứ tiếp tục, em không làm phiền đâu.” Vừa nói, cậu nhanh chóng tách đôi chân dài của anh ra, đưa tay xuống dưới ấn đầu xuống, rồi đẩy thẳng vào đường hầm mềm mại.

Chưa thỏa mãn, cậu vớ lấy chiếc áo ngủ bên cạnh quấn quanh cổ tay Mục Phương Sinh hai vòng, thắt thành nơ bướm. Đồ Ngọc vừa cúi xuống hôn cổ anh thì Mục Phương Sinh đột ngột quay đầu đi: “Đừng chạm vào anh…”

“Hả?” Đồ Ngọc ngẩng phắt đầu lên, “Thắt chặt quá không thoải mái à?”

Mục Phương Sinh trừng mắt nhìn cậu: “Trói lại không phải là muốn chơi trò này sao?”

Đồ Ngọc gật đầu liên tục như gà mổ thóc: “Muốn muốn muốn muốn muốn.”
Bình Luận (0)
Comment