Nhã Ái Thành Tính

Chương 163

Tô Lương Mạt lúc này làm gì còn có tâm tư nói chuyện khác.

"Có thể cho tôi ôm một chút không?"

Hàn tiên sinh cẩn thận giao cái hũ cho cô, cái hũ rất nặng, cô gần như ôm không nổi, Tô Lương Mạt dán mặt lên cái hũ, cảm giác lạnh buốt cũng không không làm cô lùi bước, "Nhạc Nhạc, tạm biệt, em trai của chị."

Hàn tiên sinh bảo người vừa đến khi nãy đi ra ngoài trước, "Sau khi trở về Thái Lan, tôi cũng chỉ có thể giữ thằng bé bên cạnh mình vài ngày, không thể vì nó làm được cái gì, nhưng ít nhất có thể để nó ăn thật no, chơi thật thỏa thích một vòng rồi hẵng đi."

Tô Lương Mạt gật đầu, trả cái hũ lại cho Hàn tiên sinh, sắc mặt người đàn ông bi thương, đả kích nặng nề như vậy gần như làm anh ta suy sụp, nhưng cũng coi như đã có chuẩn bị sẵn trong lòng, bàn tay anh ta từng chút từng chút phủ lên mặt ngoài cái hũ trơn bóng, "Thật may là gặp được cô, để thằng bé không phải chịu đau khổ ra đi lang bạt cô đơn, Lương Mạt, cảm ơn cô."

Đây không phải là câu cảm ơn đầu tiên của Hàn tiên sinh, anh ta không có cách nào hình dung được tâm tình lúc này, biết rõ cho dù có nói cảm ơn một vạn lần cũng không đủ, nhưng ngoại trừ hai chữ này, anh ta còn có thể nói gì đây?

Hàn tiên sinh mang theo nho nhỏ thú đi, Tô Lương Mạt vẫn luôn theo bọn họ đến sân bay, tên đường trở về, Chiêm Đông Kình trầm mặc lái xe, Tô Lương Mạt tựa ở bên cạnh một câu cũng không lên tiếng, về đến nhà, bàn thức ăn kia vẫn còn đó, một mực chưa động.

Càng thêm thấy cảnh sinh tình.

Mặc nguyên quần áo nằm trên giường, Tô Lương Mạt cảm giác thấy giường nước bị đè lõm xuống, người đàn ông ôm cô từ phía sau, "Đi tắm chút đi nhé."

Cô mệt mỏi nhắm hai mắt lại không muốn động đậy, Chiêm Đông Kình thấy vậy, đứng dậy tắt đèn đi, "Được rồi, cho phép em nhếch nhác một đêm."

Tô Lương Mạt chuyển người, vùi mặt vào trước ngực Chiêm Đông Kình, anh ôm cô, không có an ủi cũng không có nói gì nữa, cứ như vậy lẳng lặng nghe tiếng hít thở của nhau.

***

Hôm sau, lúc Chiêm Đông Kình thức dậy theo thói quen đưa cánh tay hướng sang bên cạnh kéo một cái, nhưng sờ thấy trống không, anh bật dậy, còn chưa kịp rửa mặt liền đi vào trong phòng khách, vừa vặn trông thấy Tô Lương Mạt bưng nồi cháo đi vào phòng ăn.

Chiêm Đông Kình đi tới, những thức ăn kia đã bị thu dọn hết, Tô Lương Mạt lại xoay người lấy bát đũa, "Đồ đạc trong tủ lạnh đều bị em lăn qua lăn lại đến hết rồi, nhưng mà vẫn ổn, rất nhiều thức ăn làm tối hôm trước vẫn còn ăn được, trời lạnh như vậy ăn vào cũng không đau bụng, ăn tạm một chút."

Chiêm Đông Kình cũng không quan tâm ăn cái gì đau bụng, anh đi tới đưa tay vòng quanh eo Tô Lương Mạt, "Tâm tình dễ chịu hơn rồi?"

"Vẫn ổn," Tô Lương Mạt múc cháo, "kỳ thật ngày hôm qua khó chịu, chỉ là vì không nỡ bỏ, nhưng đối với nho nhỏ thú mà nói, đây là chuyện tốt, hôm nay bình tâm nghĩ lại, thì cũng có thể chấp nhận."

Chiêm Đông Kình chôn mặt trên cần cổ cô, "Vậy thì tốt, anh còn sợ em chui vào rồi không ra được nữa."

Nhớ thì chắc chắn vẫn sẽ nhớ, nhưng Tô Lương Mạt đã thuyết phục chính mình, bảo bản thân không cần phải thương tâm như vậy.

***

Mạc Thanh bên kia, Hách tiên sinh không bắt được nho nhỏ thú, lại nhớ tới tên tiểu quỷ này lúc trước làm một loạt hành động dọa bà ta, Mạc Thanh kinh hãi đến nỗi mấy ngày sau cũng không thấy buồn ngủ.

Hách tiên sinh ở trước cửa chính với cửa sổ đều dán bùa chú cho bà ta, Mạc Thanh còn ra giá trên trời mời thần phật đến phù hộ, nhưng trong lòng thủy chung khó yên, Tô Lương Mạt bên kia, Hàn tiên sinh quả nhiên nói được làm được, tầng quan hệ vũ khí súng ống đạn dược này, sau khi anh ta trở lại Thái Lan liền lập tức giúp cô thay Chiêm Đông Kình đả thông.

Hàn tiên sinh còn gửi đến một đoạn video, hôm đó, Hàn tiên sinh bao hết cả khu vui chơi, bên trong đều là đoạn ghi hình nho nhỏ thú tận tình chơi đùa, trước lúc sắp sửa rời đi, còn làm lễ cúng bái rất long trọng, nho nhỏ thú cuối cùng có thể ăn no nê thỏa thích một bữa, Tô Lương Mạt nhìn thằng bé huy động cả hai cánh tay nói "tạm biệt" với cô, bóng dáng Hàn tiên sinh cũng tiến đến trước máy vi tính, "Lương Mạt, tôi phải tiễn thẳng bé đi rồi."

Tô Lương Mạt vẫy vẫy tay, đã nói không ra lời nữa.

Nho nhỏ thú rất là sợ, bởi vì nó vẫn không biết đầu thai là cái gì, hai mắt thẳng bé đẫm lệ, Tô Lương Mạt gọi nó một tiếng, "Nhạc Nhạc."

Nho nhỏ thú nhào tới ôm lấy màn hình máy tính, Tô Lương Mạt chỉ nói một câu, "Sau khi đầu thai, thì em sẽ không còn đói bụng nữa, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, cũng sẽ không có người xấu đến đối phó với em nữa, em còn có thể chơi đùa cùng với các bạn nhỏ khác, em có thể ôm các bạn ấy, các bạn ấy cũng có thể nhìn thấy em."

Nho nhỏ thú mủi lòng, cũng không còn sợ nữa, "Thật sao thật sao?"

Tô Lương Mạt tiếp tục nói, "Nhạc Nhạc ngoan, chỉ cần ngủ một giấc, thì cái gì cũng đều qua cả rồi."

Nho nhỏ thú dùng sức gật đầu, nó vẫn là không hiểu, nhưng nó vẫn biết, sau khi ngủ một giấc là nó có thể giống như Tô Trạch, có thể ăn kem ly, có thể đi công viên chơi trò chơi, không cần ba ba đặt bao hết, bởi vì tự nhiên sẽ có các bạn nhỏ có thể nhìn thấy mình cùng chơi với nhau.

Tô Lương Mạt nhìn nho nhỏ thú vui vẻ đang nhảy lên thích thú, thằng bé chính là em trai của cô, giống như Tô Trạch, mặc dù nó chỉ là tiểu quỷ, nhưng Tô Lương Mạt trước nay cũng chưa bao giờ giảm bớt yêu thích đối với nó.

Hàn tiên sinh trở lại trước mặt máy tính, ánh mắt giữa hai người trao đổi với nhau vốn chưa từng nhẹ nhõm như vậy, khuôn mặt anh tuấn của Hàn tiên sinh tiều tụy không ít, trầm mặc một lúc lâu sau mới lên tiếng, "Tôi phải dẫn thằng bé đến đền thờ."

Nơi cổ họng Tô Lương Mạt đắng ngắt, vẫn cưỡng ép bản thân kéo khóe miệng, "Được."

Hàn tiên sinh gọi nho nhỏ thú lại, "Nói tạm biệt với chị đi."

Nho nhỏ thú dùng tiếng Thái Lan nói "tạm biệt", sau đó còn dùng sức vẫy tay, "Bye bye, bye bye."

Tầm mắt Tô Lương Mạt càng lúc càng thêm mờ mịt, cô tắt video đi, ánh mặt trời bên ngoài thật đẹp, sau đau đớn khó chịu nhất thời, trong lòng lại cảm thây được an ủi.

Thật ra cô cũng không có gạt nho nhỏ thú, đợi đến khi thẳng bé đầu thai làm người lần nữa, nó chính là một đứa trẻ bình thường, có thể làm đầy đủ mọi chuyện nó muốn.

***

Thanh Hồ Đường.

Mạc Thanh mấy ngày nay cũng không đi ra ngoài, tất cả những thứ có liên quan đến Chiêm Tùng Niên bà ta lại cho người đến dọn dẹp hết, căn phòng được bố trí lại lần nữa, cho dù có bùa chú thần phật, nhưng bà ta luôn cảm thấy tên tiểu quỷ kia còn có thể tìm đến, nói không chừng ngày nào đó, sẽ lại chui vào trong chăn dọa bà ta.

Mạc Thanh đeo hai cái quầng mắt thâm đen ngồi trên ghế sofa, Đường Khả là tự mình trở về, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói là gặp quỷ, nhưng vốn dĩ cô ta lúc đó cũng không có nhìn thấy, lúc này thấy Mạc Thanh một bộ dáng thờ thẩn, cô ta dè dặt tiến lên, "Phu nhân?"

Mạc Thanh giống như bị kinh hãi hét to một tiếng, ngay cả chân cũng run rẩy, "Gọi cái gì mà gọi, muốn hù chết người ta có phải không?"

"Phu nhân, mấy ngày nay người làm sao vậy?"

"Ta còn có thể làm sao nữa?" Mạc Thanh hoàn hồn, "Một ngày chưa diệt trừ được bọn chúng, trong lòng ta lại bất an thêm một ngày."

Đường Khả tất nhiên là không dám hỏi, cho dù Chiêm Đông Kình không phải con trai ruột của bà ta, nhưng dù gì bà ta cũng nuôi dưỡng bên mình hai mươi mấy năm, là lý do như thế nào khiến Mạc Thanh nhất quyết phải ra đòn sát thủ với Chiêm Đông Kình đây?

Tầm mắt Mạc Thanh hướng về phía Đường Khả, vừa vặn nhìn thấy nghi hoặc trong mắt cô ta, Đường Khả vội vàng che giấu, Mạc Thanh cầm tách trà lên bàn lên khẽ miết mấy cái, "Đường Khả, chị của cô năm đó là chết trong tay Đông Kình, cô thật sự một chút cũng không oán hận nó sao?"

"Phu nhân, người biết năm đó chị tôi làm sao mà dính vào ma túy ư?"

Sắc mặt Mạc Thanh không chút thay đổi, "Cái này thì tôi cũng không rõ, tôi chỉ biết là trước khi Đông Kình nổ súng tôi còn khuyên nó, tôi nói hễ là còn một chút hy vọng, cũng đều phải thử xem sao, huống hồ ma túy cũng không phải độc dược trí mạng, nhưng nó nói không đành lòng nhìn chị của cô đau đớn như vậy..."

"Không đành lòng nhìn chị ấy đau đớn, liền giết chị ấy sao?"

Mạc Thanh đợi vừa đúng lúc liền ngậm miệng.

Đường Khả nghĩ đến cái chết của chị gái, liền bắt đầu khó chịu, "Phu nhân, người dạy tôi xem, tôi phải làm thế nào?"

"Những chuyện này còn cần tôi phải dạy cô sao? Một Chiêm Đông Kình không dễ đối phó, một Tô Lương Mạt cũng không phải đèn cạn dầu, hai người đó bây giờ lại kết hợp thành một đôi, sau này chuyện phiền phức lại càng nhiều thêm."

"Nhưng mà Đông Kình bảo vệ cô ta chặt chẽ như vậy, tôi làm sao có thể chia rẽ bọn họ?"

"Vì người đàn ông mình thích, cô ngay cả một chút thủ đoạn với tranh giành cũng không có, cũng đáng đời bị Tô Lương Mạt cướp mất."

Giọng điệu của Mạc Thanh, Đường Khả sớm đã quen rồi, huống hồ bây giờ cô ta không có chỗ để đi, chỉ có thể phụ thuộc bà ta.

***

Nho nhỏ thú đi rồi, cuộc sống của Tô Lương Mạt lại khôi phục trở lại bình thường, cô thường xuyên nghĩ đến, đứa bé trai nho nhỏ này sau khi đầu thai, bộ dáng liệu có đáng yêu như vậy hay không, nó đầu thai vào nhất định cũng sẽ là một gia đình thật tốt.

Tháng này đặc biệt xảy ra nhiều chuyện, thời gian Tô Lương Mạt đáng lẽ có kinh nguyệt cũng đã qua, cô nghĩ thầm không có việc gì, cô đã uống thuốc rồi mà.

Bởi vì cô vẫn nhớ là cô đã mua thuốc, mà quên mất lần đó vừa đúng lúc đụng phải cảnh sát ở Ngu Nhạc Thành, trong lúc hoảng hốt cô nhét hộp thuốc vào trong thùng rác, sau đó mọi chuyện quá bận rộn, làm gì còn nhớ nữa, chỉ nhớ là có mua, vậy thì tất nhiên cũng đã uống rồi.

Có đôi khi trong người quá mệt mỏi, kinh nguyệt cũng không đều đặn, cô liền không có để trong lòng.

Cho đến khi cảm giác thân thể khó ở tìm đến, lúc này Tô Lương Mạt mới đến tiệm thuốc mua que thử thai, lần này dọa cô không nhẹ?

Lại có thai thật?

Tô Lương Mạt vẫn còn vướng mắc có phải quên uống thuốc hay không, Thụy thấy cô thần hồn tán loạn, "Lương Mạt, sao vậy?"

"Không, không sao cả." Tô Lương Mạt cầm lấy túi xách, "Cô trông chừng Ngu Nhạc Thành một chút, tôi đi về trước."

"Được rồi, chú ý nghỉ ngơi nhiều chút."

Tô Lương Mạt đi ra Ngu Nhạc Thành rồi xuống gara, cô suy nghĩ một hồi, vẫn là định đến bệnh viện xác nhận thử xem.

Cô cũng không biết, bản thân mình gần đây liên tục bị Đường Khả âm thầm bám chặt lấy, gần như là cô đi đến đâu, Đường Khả liền theo đến đó.

Tô Lương Mạt đăng kí phòng khám buổi tối, người trong bệnh viện không nhiều lắm, cô làm xong xét nghiệm nước tiểu rồi lại đi lấy máu, Đường Khả mặc bộ đồ len rộng thùng thình, trên đầu thì đội mũ áo lông, cô ta đi đến trước quầy đón tiếp phòng khám bệnh, bởi vì ít bệnh nhân, kết quả kiểm tra liền có rất nhanh. Tô Lương Mạt lúc này đưa lưng về phía cô ta đang lấy máu, Đường Khả lập tức ở bên trong lật xem báo cáo, nhìn đến chữ ký tên của Tô Lương Mạt.

Xét nghiệm nước tiểu hiện lên dương tính.

Trong lòng cô ta khẽ lộp bộp mấy tiếng, ngẩng đầu lên hỏi một y tá bên kia, muốn xác nhận, "Xin hỏi, dương tính có nghĩa là gì?"

Y tá nhìn xem, "Oh, có thai rồi."

Đường Khả vội vàng đặt phần báo cáo kia lại chỗ cũ, "Cảm ơn."

Cô ta sợ bị Tô Lương Mạt nhận ra, lại nhanh chóng đi ra đại sảnh bệnh viện.

Tô Lương Mạt lấy máu xong đi vào phòng làm việc của bác sỹ, lúc đi ra, vẻ mặt có chút phức tạp, cô không ngờ đến đứa bé này đến nhanh như vậy, cô thật sự là một chút chuẩn bị cũng không có. Huống hồ bây giờ Chiêm Đông Kình đang bận chuyện ở Thái Lan bên kia, sáng sớm hôm nay đã lên máy bay sang đó rồi.

Một đứa bé đối với người như bọn họ mà nói có ý nghĩa như thế nào, Tô Lương Mạt rất rõ, nho nhỏ thú chính là ví dụ rõ nhất.

Cô nhấc bước chân nặng nề lên đi ra ngoài, mặc dù cô cảm thấy bây giờ vẫn chưa thích hợp có con, nhưng nếu nó đã đến rồi, cô nhất định sẽ không chút do dự mà giữ nó lại.

Đường Khả ngồi bên trong xe, thi thoảng nhìn ra cửa lớn bệnh viện, cô ta cởi áo lông ra, khăn quàng cổ cũng vứt bên cạnh, từ dưới tấm đệm lót lấy ra khẩu súng mang theo tùy thân, Đường Khả vén tay áo lên, cố nén đau đớn, dùng báng súng hung hăng đập xuống.

Cô ta rên lên thành tiếng, mắt thấy chỗ khuỷu tay bắt đầu ứ đọng một khối máu, cô ta thở hổn hển mấy hơi, lại nhét súng trở lại chỗ cũ.

Vừa ngước mắt, đúng lúc trông thấy bóng dáng Tô Lương Mạt đi ra ngoài, Đường Khả đẩy cửa sổ xe xuống. Tô Lương Mạt đi đến bãi đậu xe lấy xe, chợt nghe thấy đằng sau có người gọi cô, "Tô tiểu thư."

Tô Lương Mạt quay đầu lại, thấy là Đường Khả, Tô Lương Mạt đối với cô ta ấn tượng cũng không tốt, "Có chuyện gì không?"

Đường Khả nắm cánh tay cô, xem ra là đã bị thương, Tô Lương Mạt mở cửa xe muốn ngồi vào.

"Lần trước, chuyện phu nhân bảo Hách tiên sinh cúng bái nói phải bắt được tên tiểu quỷ kia, cô cứu được nó ra chưa?"

Tô Lương Mạt dừng trong tay động tác lại, lần nữa xoay người lại mang theo chút khó tin, "Cú điện thoại kia là cô gọi?"

"Phải."

"Vì sao?" Tô Lương Mạt khó hiểu.

Đường Khả cười khổ nói, "Cô cho rằng tôi nguyện ý ở lại Thanh Hồ Đường sao? Trước kia là đi theo Đông Kình, dựa vào quan hệ với chị gái tôi mà anh ấy vẫn luôn đối xử với tôi rất tốt, nhưng tôi ngoại trừ nơi này còn có thể đi đâu? Sau khi Đông Kình xảy ra chuyện, tôi cũng từng nghĩ rời đi, nhưng phu nhân không cho, bà ta là cảm thấy giữ tôi lại ít nhiều vẫn còn chút tác dụng đây. Đánh cược với cô, chính là để tôi dụ tên tiểu quỷ cô nuôi tới, tôi nghe thấy phu nhân nói muốn Hách tiên sinh bắt nó lại, không những vậy, còn muốn đánh cho nó hồn lạc phách tan không có cách nào đầu thai làm người nữa, tôi trước kia không tin có quỷ, cũng là sau lần ở trên chiếu bài đó, tôi mới không thể không tin. Tôi nghĩ, con người đều phải chết, cũng đều phải biến thành quỷ, bây giờ quá thất đức, sau khi chết đều phải trả nợ, cho nên tôi mới gọi cho cô cú điện thoại kia."

Tô Lương Mạt nhìn chằm chằm khuôn mặt Đường Khả, ấn trượng trước kia dù xấu, nhưng dù sao chuyện nho nhỏ thú hoàn toàn là dựa vào cô ta, nếu không phải như vậy, nói không chừng nho nhỏ thú lúc này đã bị bắt đi mất.

"Sao cô lại đến bệnh viện?"

Đường Khả vén áo lông lên, Tô Lương Mạt nhìn thấy trên cánh tay trắng nõn của cô ta một vệt máu bầm ứ đọng lúc này lại càng rõ ràng hơn, giống như sắp rỉ máu ra đến nơi.

"Vẫn may bác sỹ nói không có ảnh hưởng đến xương cốt, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi." Đường Khả thả tay áo xuống, "Phu nhân bà ta âm tình bất định, gần đây lại luôn sợ tên tiểu quỷ kia tới quấn lấy bà ta, có gì tức tối dĩ nhiên là hướng về phía người khác xả giận rồi."

"Cô có thể rời khỏi Thanh Hồ Đường."

"Nói thì đơn giản, rời đi rồi tôi còn có thể đi đâu? Chạy ra nước ngoài sao? Tôi không còn người thân nào nữa, tôi cũng không dám mạo hiểm như vậy."

Đường Khả cũng không dám quá liều lĩnh, "Còn cô, sao cô lại đến bệnh viện?"

Tô Lương Mạt chỉ là suy nghĩ giây lát, "Tôi, dạ dày tôi không thoải mái, đến xem thử."

Đường Khả nhẹ cong khóe miệng, "Tô tiểu thư, chuyện trước kia tôi hy vọng cô đừng để trong lòng, rất nhiều lúc tôi cũng thân bất do kỷ."

Tô Lương Mạt gật đầu.

Đương Khả tất nhiên là thấy thu hoạch được kha khá rồi, "Tôi đi trước, tạm biệt."

"Tạm biệt."

***

Đường Khả trở lại Thanh Hồ Đường, Mạc Thanh dựa trên ghế sofa đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bà ta bây giờ có thể tránh xa phòng ngủ, thì liền tận lực tránh thật xa.

Nghe thấy tiếng bước chân, bà ta cảnh giác mở mắt, thấy là Đường Khả tiến đến, Mạc Thanh không khỏi trào phúng mở miệng, "Theo dõi lâu như vậy, cũng không thấy cô có động tĩnh gì khác, còn không bằng ở nhà nghỉ dưỡng..."

"Phu nhân," Đường Khả suy tính suốt đường về, cô ta là từng giúp Tô Lương Mạt, nhưng lúc này mạng của cô ta còn bị Mạc Thanh dắt lấy, nếu nói người không vì mình trời tru đất diệt, cô ta đương nhiên cũng biết tin tức gì có thể nịnh nọt được Mạc Thanh, "tôi vừa mới theo dõi Tô Lương Mạt đến bệnh viện, cô ta mang thai rồi."

Hai mắt Mạc Thanh nhắm chặt lại lần nữa mở ra, "Cái gì?"

"Tôi đã xác nhận qua."

"Bụng còn rất không chịu thua kém, nhanh như vậy đã có rồi." Mạc Thanh ấn hai tay lên huyệt thái dương, "Đây cũng không phải là tin tốt."

"Phu nhân, chúng ta có nên làm gì không?"

Mạc Thanh khẽ khiêu mi mắt, trên mặt lộ ra phẫn nộ cùng âm ngoan, "Chiêm Đông Kình đã đi Thái Lan, rõ ràng là Hàn tiên sinh ở bên trong hỗ trợ giúp nó một lần nữa đả thông tuyến đường vũ khí, Hàn tiên sinh này, ta đưa cho hắn một tờ chi phiếu trống, hắn lại còn nói tiền của ta có mùi, quả nhiên là cuồng vọng tự đại không để ta vào trong mắt."

"Phu nhân," Đường Khả suy nghĩ một lát rồi mở miệng, "người nói liệu Đông Kình có muốn đứa bé này không?"

"Đó là đương nhiên, nó lại thích Tô Lương Mạt, huống hồ mới một thời gian ngắn như vậy liền có thai, vậy chắc chắn là muốn đứa bé," Mạc Thanh nói đến đây, lại không khỏi cười lạnh một hồi, "đáng tiếc, mặc dù đứa bé này sinh ra, cũng không cách nào chứng minh được thân thân phận của Chiêm Đông Kình."

"Vậy đừng để nó sinh ra, chẳng phải là tốt hơn sao?" Đường Khả đi tới ngồi xuống cạnh Mạc Thanh, "Phu nhân người từng nói, tìm cách ly gián bọn họ mới hữu dụng nhất, vừa đúng lúc bây giờ Đông Kình không ở Ngự Châu, chúng ta khiến Tô Lương Mạt bỏ đứa bé kia đi, người nói sau khi Đông Kình trở lại liệu có tức điên lên không?"

"Cô nói thật đơn giản, cô nói bỏ, Tô Lương Mạt có thể nghe lời cô?"

"Cái này tất nhiên phải nghĩ cách, chỉ nói ngoài miệng tất nhiên cô ta không chịu."

Mạc Thanh vừa nghĩ, kỳ thật đây cũng là một cách, nghĩ đến chuyện Tô Lương Mạt mang thai, hận ý trong lòng bà ta lại lần nữa nồng đậm lên.

***

Chiêm Đông Kình đi Thái Lan rồi, Tô Lương Mạt liền ở căn hộ của mình dưới lầu, lúc này Chiêm Đông Kình chắc đã gặp mặt Hàn tiên sinh, nói không chừng Hàn tiên sinh đã đưa anh đến chỗ của ông chủ lớn bên đó.

Tô Lương Mạt gọi điện thoại cho Chiêm Đông Kình, quả nhiên không có tín hiệu.

Đây là quy tắc của bên kia định ra, trong lúc bàn chuyện giao dịch cũng phải tìm địa điểm tương đối bí mật, không thể bị cảnh sát phát hiện.

Tô Lương Mạt nằm trên giường, kết quả kiểm tra cô để trên tủ đầu giường, cô đưa tay vuốt ve vùng bụng bằng phẳng, buổi tối cô gần như không ăn gì, bác sỹ kê cho cô ít vitamin B1, cô muốn đem tin này nói cho Chiêm Đông Kình trước tiên, anh là rất muốn có con, cô biết.

Tô Lương Mạt cuộn mình trong chăn xoay người một cái, ngày hôm sau, cô là bị một hồi chuông điện thoại đánh thức.

Cô tưởng là Chiêm Đông Kình, nhìn cũng không nhìn liền nhận máy, "Alo, Đông Kình."

"Chào cô, là Tô Lương Mạt phải không?"

"Xin chào, cô là?"

"Là thế này, tôi là tiếp tân của bệnh viện Hài Hòa, tối hôm qua cô đến bệnh viện của chúng tôi làm kiểm tra, nhưng mà hôm nay bác sỹ xem qua ghi chép rồi bảo cô lập tức đến đây ngay."

Tô Lương Mạt ngồi dậy, đưa tay xoa xoa trán, "Xin hỏi có gì không ổn sao?"

"Cô đến đây rồi, sẽ có chuyên gia của chúng tôi giải thích rõ cho cô."

Cơn buồn ngủ của Tô Lương Mạt lúc này hoàn toàn bị đánh tan, y tá lại tiện đà nói tiếp, "Sau khi cô đến, trước quầy tiếp tân bệnh viện sẽ có y tá trực tiếp dẫn cô đi."

"Được."

Tô Lương Mạt nhìn chằm chằm điện thoại đã ngắt máy, cô đứng dậy vội vàng rửa mặt, cả trái tim treo ngược không có cách nào an định, trong lòng thủy chung có một dự cảm xấu.

Trước khi đi, Tô Lương Mạt đều đem toàn bộ bệnh án cùng kết quả kiểm tra tối hôm qua theo.

Cô lái xe đến bệnh viện, y tá trước quầy tiếp tân nghe cô giải thích rõ tình hình sau đó trực tiếp dẫn cô đến phòng mạch chuyên gia trên tầng bốn.

Tô Lương Mạt mang theo tâm trạng thấp đi vào.

Bên trong là nữ bác sỹ ước chừng năm mươi tuổi, nụ cười hoà nhã, "Mời ngồi."

"Xin hỏi, con của tôi có vấn đề gì sao?"

"Kết quả kiểm tra tối hôm qua có thể cho tôi xem lại không?"

Tô Lương Mạt đem túi tài liệu có bệnh án đưa cho bà ta, sau khi bác sỹ nhìn xem, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng, "Tối hôm qua có vài tình huống có lẽ còn chưa kịp nói rõ với cô, con của cô phát triển cũng không tính là quá tốt, bây giờ là giai đoạn quan trọng của thai nhi, thân thể của cô có lẽ vẫn luôn trong tình trạng mệt mỏi, cũng chưa chuẩn bị kỹ để nghênh đón đứa bé này, nó liền ngoài ý muốn mà đến như vậy. Tôi cũng không quanh co với cô nữa, con của cô sinh ra khả năng bị dị dạng cực kỳ lớn, mà đề nghị của tôi, là cô nên bỏ sớm."

"Cái gì?" Tô Lương Mạt như bị sét đánh, "Tối hôm qua không phải vẫn rất ổn sao?"

"Tối hôm qua là bác sỹ trực ban, bệnh nhân cũng không nhiều, cô ấy cũng là học trò của tôi, cho nên bệnh án mà bệnh viện lưu lại sáng nay tôi cũng phải xem qua một lần."

Tô Lương Mạt ôm cuối cùng hi vọng, "Vậy xác xuất đứa bé được khỏe mạnh, có thể là bao nhiêu?"

"Tô tiểu thư, cô còn trẻ, tôi cảm thấy cô không cần phải mạo hiểm như vậy, bây giờ cũng kêu gọi đề xướng "sinh ít nuôi tốt", hơn nữa sinh ra đứa trẻ như vậy, cũng là hại cả đời nó."

Trái tim Tô Lương Mạt rơi vào đáy cốc, băng hàn ở tầng dưới cùng cuốn tới, nhấn chìm trái tim yếu ớt lung lay sắp đổ này của cô, cô khó chịu đưa tay níu chặt mép bàn, bác sĩ thở dài, "Tôi rất hiểu tâm trạng bây giờ của cô, nhưng con sẽ lại có nữa."

Cô nhìn tấm áp phích đề xướng kêu gọi "sinh ít nuôi tốt" treo trên tường, ánh mắt đứa bé con trong veo, đen lay láy làm cô khó có thể chống đỡ.

"Xin hỏi, khi nào thì có thể phẫu thuật?"

"Đương nhiên càng nhanh càng tốt, ngay hôm nay đi, tôi đích thân giúp cô giải phẫu được chứ? Không đau đâu."

Không đau?

Chẳng lẽ trong lòng cũng sẽ không đau sao?

Tối hôm qua cô mới biết đứa bé đã đến, cho dù cô không có mười phần chuẩn bị, nhưng cũng là muốn toàn tâm toàn ý yêu thương nó.

Tô Lương Mạt nhìn thấy nóng lòng trong mắt bác sỹ, cô tỉnh táo lại, "Để tôi suy nghĩ lại đã."

"Được rồi, nhưng mà phải nhớ càng sớm càng tốt."

Tô Lương Mạt không nói nữa, cầm lấy đồ đi ra ngoài.

Đi ra khỏi bệnh viện, đầu óc Tô Lương Mạt vẫn trống rỗng, điện thoại di động trong túi xách đột nhiên đổ chuông, cô cầm lên, ánh mắt chỉ lướt qua một cái, là số điện thoại của Chiêm Đông Kình, chỉ là không có hiển thị mã số vùng, trước số điện thoại có hai số không, Tô Lương Mạt chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lúc này tâm tư của cô tất cả đều đặt vào con. Cô nhận máy rồi đưa đến bên tai, "Đông Kình."

"Lương Mạt."

Thanh âm nghe cũng có vẻ giống Chiêm Đông Kình.

Tô Lương Mạt không thể chờ đợi được mở miệng, "Khi nào anh mới có thể trở về?"

"Còn phải thêm hai ngày nữa, sao vậy?"

"Đông Kình, em có thai rồi."

"Thật sao, đó là chuyện tốt." Cảm xúc của Chiêm Đông Kình nghe vào tựa hồ cũng không mấy vui mừng.

"Nhưng em mới từ bệnh viện ra, bác sỹ đề nghị em không nên giữ lại, nói là khả năng bị dị dạng tương đối lớn." Tô Lương Mạt gấp đến gần như sắp suy sụp, lúc này, cô chỉ muốn nghe một câu nói có thể khiến cô am tâm.

"Lương Mạt, em định làm thế nào?"

"Em muốn giữ, lỡ như không phải thì sao?"

Chiêm Đông Kình trầm mặc một hồi lâu, "Bỏ đi, lỡ như thật sự là dị dạng thì làm sao? Huống hồ bây giờ anh vẫn chưa muốn có con, qua một thời gian rồi hẵng nói đi."

Tô Lương Mạt khó có thể tin, "Nhưng mà..."

"Nếu như nó khỏe mạnh, anh có thể muốn, nhưng bây giờ như vậy..." Chiêm Đông Kình ngừng một chút rồi nói, "Bảo Thụy hay Lý Tư đi cùng em, anh không muốn lúc trở lại vẫn phải đối diện với nó, anh cũng không biết nên đối diện như thế nào."

Tô Lương Mạt nắm chặt điện thoại di động, thanh âm tan vỡ, "Đông Kình, nó là con của anh mà!"
Bình Luận (0)
Comment