Nhã Ái Thành Tính

Chương 66

"Ai ép em?" Chiêm Đông Kình biết rõ lúc này không thể nói chuyện phải trái với cô, trong lòng vẫn còn tức đến phát hỏa, hắn ba bước đi đến trước mặt Tô Lương Mạt tóm lấy cô kéo lên giường, "Nằm xuống cho tôi."

Cô nằm trên mặt chăn, hai vai cao thấp run rẩy.

Chiêm Đông Kình vén chăn lên nằm lên giường. Ngày hôm sau, là bị gió ngoài cửa sổ thổi vào làm tỉnh giấc, tay hắn hướng bên cạnh dò xét, lại không chạm được vào cô. Xoay người mới nhìn thấy Tô Lương Mạt nằm sấp bên mép giường ngủ thiếp đi, đầu tóc rối bời xõa trên mặt.

Hắn đứng dậy, cầm di động đi ra ngoài sân thượng.

Khi hắn quay lại Tô Lương Mạt vẫn duy trì tư thế lúc nãy còn đang ngủ, hắn đi tới đè lại bả vai cô.

Đầu cô giật giật, mắt lại không mở ra, Chiêm Đông Kình ôm cô lên trên giường, Tô Lương Mạt đưa tay ôm cổ hắn, hai tay hắn đỡ hai bên người cô, "Ngủ một giấc đi."

"Em sợ lắm." Cô ôm lấy hắn không chịu buông tay.

Chiêm Đông Kình nằm trên người cô, Tô Lương Mạt vùi mặt sâu vào cần cổ hắn, hắn vỗ nhẹ bên eo cô hai cái, "Đợi lát nữa dậy tắm rửa ăn chút gì, tôi dẫn em ra ngoài."

"Em không muốn." Tô Lương Mạt chỉ muốn làm tổ trong phòng.

"Tôi dẫn em đi gặp một người bạn."

Cho đến khi Chiêm Đông Kình mang cô đến nơi đó, Tô Lương Mạt mới biết hắn nói bạn thì ra là bác sỹ tâm lý.

Tô Lương Mạt đứng trước cửa, thậm chí muốn quay người rời đi, "Em không có bệnh, tại sao phải đến gặp bác sỹ?"

Bác sỹ Tống từ bên trong đi ra, là một phụ nữ trẻ tuổi chỉ khoảng ba mươi, trong lúc trị liệu, chị ta bảo Chiêm Đông Kình chờ bên ngoài, Tô Lương Mạt bị chị ta mang vào trong phòng làm việc, thiết kế tương đối ấm áp, có thể làm người ta buông lỏng tâm trạng một chút.

Tô Lương Mạt cũng không phối hợp, bác sỹ Tống nhìn ra bài xích trong mắt cô, "Tình hình căn bản anh ta đều nói với tôi rồi."

"Cho nên cô cho rằng giết người là đương nhiên?"

Bác sỹ Tống không ngờ cô lại nói chuyện gai góc như vậy, chị ta cười cười bỏ bút trong tay xuống, "Cô đừng khẩn trương như vậy, coi như tâm sự với tôi, làm bất cứ chuyện gì cũng không có dĩ nhiên, nhưng thời điểm khi cô nhìn thấy người kia rút súng, hắn không phải dĩ nhiên muốn mạng của Đông Kình sao?"

Tô Lương Mạt có chút hoảng thần, như đang cân nhắc ý tứ trong lời nói của người phụ nữ.

"Có đôi lúc, làm ra những chuyện trái với ý muốn của chúng ta, nhưng có cách nào khác đây? Dùng mấy câu khuôn sáo mà nói, đây chính là cuộc sống, cho phép tôi trực tiếp gọi tên của cô đi, Lương Mạt, chẳng lẽ cô định dùng mạng của mình đi chống đỡ sao? Cho dù cô muốn, Đông Kình cũng không nguyện ý."

Trên mặt Tô Lương Mạt có chút hoảng hốt, cô ngẩng đầu kinh ngạc nhìn người phụ nữ đối diện, "Giết người không cần đền mạng sao?"

"Ai quy định?" Bác sỹ Tống mở hai tay, dường như cảm thấy đó là một vấn đề hoang đường, "Tôi hôm qua xem được một tin tức, xem xong rồi trong lòng rất khó chịu."

"Cô cũng sẽ khó chịu sao?"

Bác sỹ Tống bật cười, "Đương nhiên, tôi cũng là người."

Có thư ký tiến vào, đưa cho Tô Lương Mạt một ly nước lọc, bác sỹ Tống nói tiếp đề tài vừa rồi, "Một người phụ nữ chịu đựng người chồng bạo lực, có lúc bị đánh đến gãy xương, có lúc bị đâm đến tổn thương khắp người, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, cuối cùng không có cách nào, chị ta liền đâm người đàn ông kia mấy nhát. Chị ta không muốn chết trong tay chồng, cô cảm thấy cần phải đền mạng sao?"

Tô Lương Mạt trầm mặc, một hồi lâu ngẩng đầu nhìn bác sỹ Tống, "Cô với Chiêm Đông Kình là quan hệ như thế nào?"

Bác sỹ Tống cười dựa lên thành ghế sau lưng, "Cô yên tâm đi, tôi có chồng rồi, con trai cũng đã hai tuổi."

"Cô biết được tôi giết người, vì sao còn bình tĩnh như vậy?"

"Lòng của cô là buộc quá chặt," Bác sỹ Tống đứng dậy, "nhìn xem tôi vừa mới mua giường mát xa, nằm ngủ rất thoải mái, thử một chút nhé?"

Tô Lương Mạt đi đến trước chiếc giường kia, nó quay về phía cửa sổ, nằm như vậy thật tốt có thể tắm ít dương quang ấm áp.

***

Chiêm Đông Kình nghe thấy tiếng bước chân đi ra cũng không mở mắt, hắn nhắm mắt dưỡng thần, một đôi tay hướng lên bả vai hắn, sau đó dùng sức xoa bóp, ngũ quan của hắn khi trưởng thành càng thấy rõ chí tiến thủ, môi mỏng mân thành một đường cong, "Xong rồi?"

"Ừ."

Hắn mở mắt ra, nhìn thấy người phụ nữ kề sát bên mặt, Chiêm Đông Kình đẩy tay chị ta ra, "Cô ấy đâu?"

"Uống ly nước, tôi để cô ấy ở bên trong ngủ một giấc."

Lông mày Chiêm Đông Kình nhíu chặt, "Cô đã có chồng con rồi, đừng động tay động chân với người đàn ông khác."

Bác sỹ Tống ngồi vào ghế sofa đối diện hắn, "Anh là người đàn ông khác sao? Dù gì anh cũng từng là bệnh nhân của tôi."

Chiêm Đông Kình nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, Tống Hân thấy vậy thu hồi nụ cười, "Được rồi, nói chuyện về cô gái của anh đi."

"Có cần trị liệu không?"

"Cô ấy không có yếu ớt như anh nghĩ, tôi vừa rồi nói chuyện với cô ấy một tiếng đồng hồ, sẽ không có gì đáng ngại."

Chiêm Đông Kình hừ nhẹ một tiếng.

Tống Hân thấy hắn có vẻ không tin, "Anh đừng như vậy, loại chuyện như thế này nếu để trong lòng lưu lại bóng ma thì rất phiền toái, anh không thể dùng ý nghĩ của mình để xem xét chuyện này, ai giết người cũng sẽ thất kinh, trời sinh vốn không phải động vật máu lạnh, huống hồ cô ấy đã bao lớn, 23 tuổi, chân trước còn ở trong trường đại học tiếp nhận giáo dục pháp luật, chân sau đã bị anh đầu độc đến nổ súng giết người..."

Chiêm Đông Kình nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường kiểu Âu không lên tiếng.

"Đây vẫn còn là trong lòng kiên cường, giết người a, anh cho rằng là cắt trái dưa hấu dễ dàng như vậy."

"Nói xong chưa vậy?" Chiêm Đông Kình đứng dậy.

"Để cô ấy ngủ một lúc đi, quầng mắt thâm đen như vậy, trong lòng cần phải thả lỏng mới được, từ từ cũng có thể thoát ra." Tống Hân nâng ấm trà rót một cốc, lúc nói câu này mí mắt cũng không giương lên.

***

Tô Lương Mạt chỉ cảm thấy ngủ rất ngon, giống như thật lâu không được thư thả chậm rãi nhắm mắt như vậy, cô cọ cọ mi mắt, khẽ mở mắt nhìn ra ngoài, một tán ánh sáng nhỏ vụn bị phân cách thành dải lưu quang thật dài, gió mát khẽ thổi vào cửa sổ, cô cảm thấy hình ảnh không đúng, ở đây không giống như trong phòng làm việc của Tống Hân.

Hướng ra ngoài cửa sổ nhìn lại, thấy hình ảnh cảnh vật trong mắt lùi dần, Tô Lương Mạt mới ý thức được bây giờ đang ở trong xe.

Chiêm Đông Kình ngồi bên cạnh, khuỷu tay lười biếng gác lên, hắn hạ thấp ghế ngồi của Tô Lương Mạt để cô nằm xuống, cô nhấc người ngồi dậy, đem ghế dựng lên.

"Tỉnh rồi?"

"Sao không đánh thức em?"

"Tống Hân phải tan ca em còn ngủ trong phòng làm việc của cô ấy không chịu dậy."

Tô Lương Mạt hạ kính xe xuống, thò mặt ra ngoài, "Thì ra em ngủ lâu như vậy."

"Buổi tối muốn ăn cái gì?"

Cô yên lặng một lát, Chiêm Đông Kình còn tưởng cô sẽ lại nói không muốn ăn.

"Cái gì cũng được."

"Không phải em thích ăn cay sao, dẫn em đi ăn món cay Tứ Xuyên."

Tô Lương Mạt kỳ thật không có khẩu vị, nhưng cũng không thể tiếp tục như vậy, tuyệt thực cũng không có gì khác biệt.

Xe rất nhanh đã đến nơi, Chiêm Đông Kình chọn một nhà hàng món cay Tứ Xuyên ở khu vực náo nhiệt, mùi vị nghe nói ở Ngự Châu là chính thống nhất, Tô Lương Mạt đứng trước cửa có thể nghe thấy mùi thơm từ trong tiệm truyền ra.

Hai người đi vào, có người dẫn đường đi vào phòng bao.

Tô Lương Mạt lúc này yên tĩnh cầm lấy ly trà, đôi mắt cố định ở chỗ nào đó, Chiêm Đông Kình đưa tay gọi nhân viên phục vụ đến.

Thức ăn được mang lên, có hai cô gái trẻ tuổi mặc đồng phục đi vào, đứng sau lưng Tô Lương Mạt sau đó liền nói chuyện kể mấy lời tức cười, hai người là bị quản lý tạm thời bắt tới đây, chỉ hận không thể moi ruột gan ra để khám xét.

Tô Lương Mạt mắt thấy gương mặt của bọn họ đều đỏ bừng, giống như từ lúc tiểu học đến bây giờ bị trêu chọc đều nói hết một lần, khóe mắt cô không khỏi bày ra ý cười, "Chiêm Đông Kình, anh có còn là trẻ con không?"

Chiêm Đông Kình lúc này mới mở miệng bảo bọn họ đi ra ngoài.

"Trẻ con chỗ nào, em đã cười không nổi, tôi liền cho người làm em cười."

Cửa phòng bao vì mang thức ăn lên mà mở rộng, có người đi ngang qua, tầm mắt thoáng nhìn thấy Tô Lương Mạt với Chiêm Đông Kình ngồi bên trong.

Vệ Tắc nhìn cô gái đang lơ đãng ngồi đối diện, "Kiều, khó được đi ra ngoài, ăn nhiều một chút."

"Sư huynh, anh cảm thấy em như vậy sống còn có ý nghĩa sao?"

Vẻ mặt Vệ Tắc cứng rắn, "Đừng nói lung tung."

Cô gái cúi đầu, Vệ Tắc không ngừng gắp thức ăn cho cô, "Nhất định phải ăn nhiều, em gần đây đã gầy thành như vậy."

Cô cắn đũa, khóc không thành tiếng.

"Kiều, tiếp theo em định làm thế nào?"

Cô chỉ biết lắc đầu, "Không biết, em không biết."

Tô Lương Mạt miễn cưỡng nhét đầy bụng, Chiêm Đông Kình hút thuốc nhìn cô ăn, hai người không ở trong nhà hàng quá lâu, gần như Tô Lương Mạt vừa đặt đũa xuống, Chiêm Đông Kình liền đứng lên.

Vệ Tắc thấy người đối diện ăn không ngon miệng, "Thôi, đi về đi, em xuống đại sảnh chờ anh, anh đi thanh toán."

Triệu Kiều đi xuống dưới lầu, cô ta vừa nãy đã nhìn thấy Chiêm Đông Kình, cô ta quay đầu thấy Vệ Tắc đang thanh toán, biết rõ quan hệ lúc trước của Vệ Tắc với Tô Lương Mạt, Triệu Kiều sải bước đuổi theo, lúc hai người sắp bước ra khỏi cửa, đột nhiên có người mất kiểm soát xông lên trước, "Chiêm Đông Kình, tôi sẽ giết anh!"

Hắn ôm Tô Lương Mạt tránh sang một bên, Triệu Kiều bổ nhào vô ích, suýt chút nữa đâm vào hồ cá khổng lồ.

Tô Lương Mạt liếc nhanh một cái, là nữ cảnh sát lúc trước thiếu chút nữa thì mất mạng.

Cô ta lại nhào tới lần nữa, Chiêm Đông Kình đưa tay dễ dàng bắt lấy cổ tay cô ta, nửa người trên Triệu Kiều bị vặn ngược, đau đến thét chói tai, "Tôi sẽ giết anh."

Vệ Tắc nghe thấy ồn ào, tiền thừa cũng không cầm liền vội vàng chạy tới, "Triệu Kiều!"

Tô Lương Mạt nghe thấy một hồi âm thanh quen thuộc, ánh mắt lướt qua bên người Chiêm Đông Kình nhìn thấy Vệ Tắc.

Người vây xem càng lúc càng đông, Chiêm Đông Kình hôm nay không mang theo người, hắn một tay đẩy Triệu Kiều ra, Vệ Tắc đỡ lấy cô ta.

Chiêm Đông Kình ôm vai Tô Lương Mạt đưa cô ra ngoài, Triệu Kiều đẩy Vệ Tắc đuổi theo.

Hai người bị Triều Kiều ngăn cản ở bãi đậu xe, vừa vặn Lưu Giản cùng Tô Uyển cũng đi đến, có vẻ như hôm nay cùng hẹn nhau đến ăn cơm.

"Cảnh sát Vệ, xem ra thương thế tốt lên nhiều lắm?"

Đôi mắt Vệ Tắc hận không thể phát ra lửa, "Chiêm Đông Kình, anh chớ đắc ý, tôi biết rõ không tránh được liên can với anh."

Lưu Giản đứng lại xem náo nhiệt, Tô Lương Mạt nhìn sang tên đầu sỏ gây chuyện, cũng không nói gì, Chiêm Đông Kình bây giờ gánh tội oan trên lưng cũng đành vậy, cô không muốn lại đắc tội với Lưu Giản.
Bình Luận (0)
Comment