Nhã Ái Thành Tính

Chương 83

Tô Lương Mạt ôm Tô Trạch đi, Tô Trạch khẽ vùng vẫy, "Chị, em cùng đi đường với chị."

Tự biết chính mình nặng, Tô Trạch nhảy xuống rồi kéo tay Tô Lương Mạt, "Chị đừng khóc, chúng ta cùng về nhà đi."

Hai người đi bộ về phía trước, đi khoảng chừng nửa giờ mới bắt được xe taxi.

Tô Lương Mạt không có nơi nào khác để đi, cô mang theo Tô Trạch bước vào tiểu khu, không ít hàng xóm nhìn thấy đều giật mình chào hỏi, "Lương Mạt đã về rồi à."

"Vâng, bác Vương."

"Sao không thấy mẹ cháu? Đến giờ cũng mấy tháng rồi."

"Mẹ cháu đến nhà bà con một thời gian." Tô Lương Mạt dắt tay Tô Trạch, "Bác Vương, chúng cháu đi về trước, còn phải dọn dẹp một chút."

"Được, đi đi, nếu cần giúp đỡ cứ nói với bác một tiếng."

"Vâng ạ, cảm ơn bác."

Tô Lương Mạt mở cửa đi vào, căn nhà một thời gian dài không có người ở luôn có mùi vị cũ kỹ, Tô Trạch đứng chần chừ trước cửa hồi lâu, "Chị, mẹ đâu?"

"Mẹ vẫn chưa về."

"Vậy chúng ta trở về chỗ của chú đi có được không? Trong phòng thật là hôi, dì Tiểu Trần còn chuẩn bị kem ly đợi em về ăn..."

Tô Lương Mạt kéo nó vào nhà, "Sau này chúng ta không đến chỗ của chú nữa, Tô Trạch, mẹ trở về không thấy chúng ta sẽ lo lắng."

Tô Trạch cũng không phải có thể tùy tiện lừa gạt, "Nhưng mẹ có điện thoại di động mà, mẹ có thể gọi điện trước, trước đây chúng ta cũng ở lại chỗ chú mà."

Tô Lương Mạt vốn là tâm tình không tốt, cô giận tái mặt, "Nói với em em không chịu hiểu có phải không? Em muốn về phải không, bây giờ tự mình đi đi."

Cô đứng lên đi vào toilet, bưng chậu nước ra, sau đó coi như Tô Trạch không tồn tại bắt đầu quét dọn, Tô Trạch tựa trước cửa hồi lâu, cuối cùng không thể không thỏa hiệp, đóng cửa lại.

Nó thích ăn kem ly không sai, nhưng trước khi mẹ đi có nói, bảo nó nhất định phải đi theo chị, chị đi đâu thì nó phải đi theo.

Tô Lương Mạt xách nước lau sàn nhà, Tô Trạch hét một tiếng "chị" cô không thèm trả lời.

Nó tiến lên dành lau, "Chị để em làm cho."

"Không cần," Tô Lương Mạt vẫn là mềm giọng, cô ôm Tô Trạch lên trên sofa, "em ở đây xem tivi, chị lau dọn xong nhà cửa chúng ta đi ngủ được không?"

"Ừ, được."

Tô Lương Mạt mở rộng toàn bộ cửa sổ trong phòng, lại thay ga giường, bận rộn xong đưa Tô Trạch ra cửa tiệm bên ngoài tiểu khu ăn chút gì đó, về đến nhà lại tắm rửa cho nó, làm xong những thứ này đã sớm kiệt sức mệt mỏi không muốn cử động.

Tô Trạch đi ngủ sớm, Tô Lương Mạt không yên tâm, để nó ngủ với mình.

Nhóc con bên cạnh phát ra tiếng hít thở đều đặn, Tô Lương Mạt tựa vào đầu giường thế nào cũng không ngủ được, kỳ thật thời gian vẫn còn sớm, ở trong căn phòng trống không này, cô chỉ là không biết ngoại trừ ngủ còn có thể làm cái gì.

Chiêm Đông Kình ngồi trong phòng khách, bên ngoài có tiếng bước chân, vừa ngầng đầu lại thấy là Tống Các.

Người đàn ông khó nén thất vọng, hắn liếc nhìn đồng hồ, Tô Lương Mạt lúc này còn không thấy bóng dáng, xem ra là thật sự sẽ không về.

Tống Các chào hỏi hắn, Chiêm Đông Kình lơ đãng, cũng hoàn toàn không nghe lọt lời nói của hắn.

"Kình thiếu?"

"Chuyện tôi bảo cậu điều tra thế nào rồi?"

"Trước mắt vẫn chưa có manh mối, có lẽ cần vài ba ngày nữa," Tống Các muốn nói lại thôi, "nếu quả thật là Tô Khang hại... ngài định làm thế nào?"

"Đương nhiên nợ máu trả bằng máu."

"Nhưng bây giờ chúng ta cũng không biết Tô Khang ở đâu."

Chiêm Đông Kình dựa trở về thành ghế, tay phải gối sau gáy, Tống Các ngồi một lúc, thấy hắn nhắm mắt lại, cũng không nói gì nữa.

***

Hôm sau, Tô Lương Mạt đưa Tô Trạch đến cổng nhà trẻ, "Tan học chị lại đến đón em, không cho phép đi cùng người khác có biết chưa?"

"Oh."

Nhìn Tô Trạch đi vào trong rồi, Tô Lương Mạt không mục đích đi khắp nơi trên đường, công ty cô cũng không thể trở lại, trong thời gian ngắn cũng không tìm được việc, may mà trong thẻ còn chút tiền tích cóp từng ít một, Tô Lương Mạt định đi siêu thị mua vài món đồ trước.

Ở siêu thị mua xong vật dụng hàng ngày, đã là giữa trưa, Tô Lương Mạt ngồi xuống cái ô che nắng ở bên ngoài, gọi một phần cơm chiên và đồ uống.

Giữa mùa hè chói chang gay gắt, cơm nghiền ngẫm trong miệng khô khốc dị thường, đột nhiên vài đạo bóng dáng áp đảo mặt bàn màu trắng, Tô Lương Mạt nghe thấy tiếng ghế bị kéo ra.

Cô ngẩng đầu, thấy là mấy tên đàn ông xa lạ.

Tô Lương Mạt vô thức nắm chặt đôi đũa, "Các người là ai?"

Tên đàn ông đối diện xem xét cô tường tận, đột nhiên áp sát người lên trước, "Cô biết nhiếp hồn?"

Sắc mặt Tô Lương Mạt như thường, "Các anh nhận lầm người rồi."

"Muốn nhờ cô giúp một chuyện, có thể chứ?"

Cô nhìn nhìn, ba tên đàn ông đứng bên cạnh hắn, mà lại đều cao to lớn mã, Tô Lương Mạt cầm đồ đạc trong tay lên, "Tôi không biết các người nghe được từ đâu, người loan truyền tin vịt này đảm bảo đã xem nhiều phim truyền hình quá rồi."

Tên đàn ông như cười như không, đưa tay đè lên mặt bàn nghiêng người dựa ra sau, "Cái đó thì không chắc chắn, cô muốn bao nhiêu tiền cũng được, chúng tôi chỉ nhờ cô giúp một chuyện nhỏ."

"Chuyện nhỏ gì?"

"Đó chỉ là phần thương lượng, còn nữa, cho cô tiền so với cầm súng đẩy cô thì tốt hơn."

Tô Lương Mạt quan sát bốn phía, ở đây nhiều người, bọn chúng chắc cũng không đến mức trắng trợn ra tay với cô, "Tôi chỉ là hiếu kỳ hai chữ "nhiếp hồn" này, nếu như các anh có ai mất ngủ cần trị liệu, tôi có thể giúp các anh giới thiệu một nhà thôi miên hoặc bác sỹ."

"Giỡn với tụi này phải không?"

"Không phải, các anh rốt cuộc là ai? Nói chuyện không rõ ràng tôi nghe không hiểu." Cô đứng dậy định đi, tên đàn ông bên cạnh đè bả vai cô bắt cô ngồi trở lại, "Ít mẹ nó ở đây giả bộ với ta đi, lần trước ở bữa công yến không ít người đều nghe thấy."

"Kẻ đó nói bậy, hơn nữa kết cục của hắn như thế nào các người chắc hẳn cũng biết."

"Uy hiếp bọn ta đấy à?"

"Lời này anh nên đi nói với Chiêm Đông Kình." Tô Lương Mạt mới đi khỏi Thanh Hồ Đường tối hôm qua, những kẻ này chắc hẳn còn không đến mức thạo tin đến như vậy.

Quả nhiên, bọn chúng đưa mắt nhìn nhau, Tô Lương Mạt thừa dịp sơ hở đẩy cái ghế co cẳng chạy.

Mấy tên kia phản ứng cực nhanh, lập tức bật dậy đuổi theo.

Chạy hơn nửa con phố, Tô Lương Mạt thực không còn khí lực, xoay người nhìn lại làm gì còn thấy bóng dáng bọn chúng.

Cô đưa tay xoa xoa trán, theo lý mà nói tốc độ này của cô mấy tên đàn ông cao to đuổi một cái liền đuổi kịp ngay. Cô đứng nguyên một chỗ thở dốc từng hơi, địa chỉ nhà cũng không khó tìm, đến lúc đó cô còn mang theo Tô Trạch, có thể trốn đi đâu?

Tô Lương Mạt gấp đến độ xoay vòng quanh, những kẻ kia không có cách nào nói không dừng sẽ lại lợi dụng Tô Trạch bắt cô đi làm chuyện cô không tình nguyện.

Cô không tìm ra được một người có thể giúp mình.

Tô Lương Mạt ngồi xổm ở đầu đường gấp đến độ muốn khóc, một chiếc xe dừng ngay bên dải phân cách lề đường, "Này."

Cô ngẩng đầu, cửa sổ xe hạ xuống lộ ra gương mặt tuấn tú ở bên trong.

Tô Lương Mạt bước nhanh tới, mở cửa xe bên kia rồi ngồi vào trong, Lưu Giản không khỏi giật mình, "Lần này lại chủ động như vậy?"

"Phiền chết mất, lái xe đi."

Lưu Giản thấy cô thở gấp gáp, trên mặt toàn là mồ hôi, khuôn mặt bởi vì chạy trốn quyết liệt mà sung huyết đỏ bừng, "Làm sao vậy?"

Tô Lương Mạt rút khăn giấy lau mồ hôi, "Nếu anh hại một người rồi, có nên chịu trách nhiệm với người ta không?"

"Lời này nói quá rồi, tôi hại ai chứ."

"Ngày mở công yên đó, nếu không phải người của anh nói bậy bạ tôi hôm nay có thể biến thành như vậy?" Tô Lương Mạt thở hổn hển, Lưu Giản buồn cười mím môi, "Nói chậm chút, đừng nóng."

"Vừa rồi có mấy kẻ ở trên quảng trường chặn tôi lại, nói muốn tôi giúp đỡ, tôi thật vất vả mới thoát thân, chuyện này chẳng lẽ không nên trách anh sao?"

Lưu Giản cố làm ra vẻ trầm tư, một lát sau nói, "Được, tôi chịu trách nhiệm với em."

"Tôi nghĩ chưa tới hai ngày bọn chúng liền có thể tìm tới nhà tôi, tôi có thể hỏi anh muốn một nơi tá túc được không?"

Lưu Giản nghiêng đầu nhìn cô, "Em ở Thanh Hồ Đường ai dám động đến em."

"Tôi chuyển ra ngoài rồi."

"Vậy sao?"Lưu Giản thay đổi hẳn tư thế ngồi, hắn nhổm người dậy, "Cãi nhau với Chiêm Đông Kình rồi? Tôi cũng biết là sẽ có một ngày như vậy, được, tối nay em liền theo tôi về."

"Tôi không muốn ở cùng một chỗ với Tô Uyển." Tô Lương Mạt chỉ muốn tìm một chỗ ở an ổn, Lưu Giản bây giờ là lão Đại Tương Hiếu Đường, nhờ hắn giúp một chuyện luôn tốt hơn tự mình mang theo Tô Trạch trốn đông trốn tây.

Cô không dám mạo hiểm như vậy.

"Vì sao?"

Thêm một câu hỏi.

"Lưu Giản, anh không cảm thấy nên giúp tôi giải thích sao?"

"Thanh giả tự thanh có gì hay mà phải giải thích."

"Tôi nói những lời hôm ở bữa công yến đó, tôi không biết còn có bao nhiêu kẻ sẽ tìm đến, nhưng tôi thực sự không biết cái nhiếp hồn gì đó." Cô có loại năng lực đặc biệt hơn người thường này, cũng không biết đối với cô mà nói là phúc hay là họa.

"Không cần giải thích, tôi sắp xếp chỗ ở cho em, ai cũng không động đến em được."

"Tôi không thích," Tô Lương Mạt nói toạc ra, "tôi sẽ mau chóng tìm ra chỗ ở rồi rời đi, tôi sẽ rời khỏi Ngự Châu."

Lưu Giản xuyên tầm mắt qua kính chiếu hậu nhìn cô, "Em với Chiêm Đông Kình làm sao vậy?"

Tô Lương Mạt quay mặt ra ngoài cửa sổ, "Đàn ông đừng có ngồi lê đôi mách, anh hỏi tôi cũng sẽ không nói với anh."

Lưu Giản trong lòng bực bội, "Có phải em nói chuyện với ai cũng đều như vậy không?"

"Ai muốn ngồi lê đôi mách tôi liền nói chuyện với người đó như vậy."

Lưu Giản xoay đầu đi, "Vậy em muốn tôi giúp em, chỉ có thể nói thật với tôi mà thôi?"

"Cái gì?"

"Năng lực đặc biệt của em."

"Không có."

Lưu Giản bị đả kích, chỉ có thể im lặng.

Sắp xếp cho Tô Lương Mạt một chỗ ở vốn cũng không khó, Lưu Giản cùng cô đến nhà trẻ đón Tô Trạch, Tô Trạch cái đầu nhỏ này mới thoáng cái gặp phải người khác, vẫn còn chút lơ ngơ, "Chị, chú này là ai?"

"Chú chính là chú, còn có thể là ai."

Trong lòng Lưu Giản thăng bằng hơn nhiều, ít nhất bản lĩnh mắng người của Tô Lương Mạt không chỉ là nhằm vào hắn.

Chuẩn bị cho cô là một căn hộ, bên trong đã sửa sang qua cẩn thận, "Xách túi tới là ở được rồi."

Tô Trạch không sao cả, ở đâu cũng giống nhau. Tô Lương Mạt cũng rất chán ghét không có chỗ ở ổn định như vậy, mỗi ngày mở mắt đều phải phập phồng lo sợ, cô để đồ đạc lên ghế sofa, "Anh đi đi."

"Nhanh như vậy đã đuổi tôi đi?"

"Tôi không muốn anh ở dây." Tô Lương Mạt nói chuyện đến lưng cũng không khom lại, Lưu Giản thật ra lại nhìn ra được trong lòng cô khó chịu, hắn không nói tiếng nào xoay người.

"Đợi đã," Tô Lương Mạt gọi hắn lại, "Lưu Giản, cảm ơn anh."

"Không cần khách khí," Người đàn ông đứng nguyên tại chỗ, bóng bóng dáng cao lớn đè lên chân Tô Lương Mạt, "tôi là tận mắt nhìn thấy Chính ca chết trước mặt tôi, chuyện như vậy tôi đảm bảo sẽ không phát sinh lại trên người em nữa."

"Chuyện của Chu Chính, anh đừng suy nghĩ nhiều, đã có kẻ muốn động thủ, anh tự trách mình cũng vô dụng." Tô Lương Mạt không biết an ủi người khác, "Có đôi khi rất nhiều chuyện, vốn không phải anh có năng lực chạm đến được, thì nó nhất định sẽ không phát sinh, nếu không sao lại nói "thế sự vô thường" chứ?"

Lưu Giản xoay người, hắn vài bước đi trở lại trước mặt Tô Lương Mạt, hắn lấy điện thoại di động ra, đưa cho cô xem một tấm ảnh chụp, "Con trai của Chính ca, có phải rất đáng yêu hay không?"

Tô Lương Mạt tiến sát lại nhìn, là một cục cưng béo múp, đôi mắt rất lớn, đầu cũng rất to.

"Tôi nói với Chính ca con trai lớn lên giống anh ấy, không biết anh ấy có thể nghe thấy không."

"Thực sự rất đáng yêu."

Lưu Giản đưa ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, phía sau là một tấm hình được Tô Uyển ôm, lúc Tô Lương Mạt nhìn đến cũng cảm thấy kinh ngạc, trong ấn tượng Tô Uyển cũng không thích trẻ con, luôn nói ồn ào chết người, càng sẽ không chủ động đưa tay ôm, nhưng động tác với vẻ mặt như vậy, rõ ràng là nâng niu đứa nhỏ trong lòng, phảng phất giống như đây là con trai cô ta.

Lưu Giản thấy cô giật mình, vội vàng thu di động lại, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng giống như bị người ta bắt gian đang thông dâm, "Tô Uyển... sức khỏe chị dâu tôi không tốt, Tô Uyển giúp chăm sóc đứa nhỏ."

"Nhìn ra được, cô ấy rất thích trẻ con."

"Em cũng rất thích." Hắn thình lình thốt ra một câu.

Tô Lương Mạt đưa mắt nhìn hắn, "Anh biết gì chứ."

"Thấy em đối xử với em trai em tôi liền biết."

Tô Lương Mạt nhìn về phía Tô Trạch đang chơi trên sân thượng, "Vậy không giống nhau, thằng bé là em trai ruột của tôi, Lưu Giản, Tô Uyển cam tâm trả giá như vậy, là vì quan hệ với anh."

"Em nói nhiều như vậy không thấy mệt hả?" Lưu Giản lúc này lại không có ý định muốn đi, "Mời tôi ăn bữa cơm đi."

"Tôi không có tiền."

"Tô tiểu keo kiệt, em thật là đủ keo kiệt."

Lưu Giản rốt cuộc là bị Tô Lương Mạt đuổi đi, trước cửa tiểu khu có một quán ăn, Tô Lương Mạt như cũ thu dọn xong thì mang Tô Trạch xuống lầu.

Cô cảm thấy là lạ, lúc ăn cơm mới phát hiện có người không xa không gần đi theo bọn họ, Tô Lương Mạt cũng không hoảng hốt, cô ý thức được là người của Lưu Giản.

Cuộc sống giống như mất tự do, làm cái gì cũng đều cạn kiệt sức lực.

***

Hôm sau là cuối tuần, Tô Lương Mạt dẫn Tô Trạch ra ngoài, lúc đi ngang qua quảng trường đụng phải Chiêm Đông Kình.

Hoàn toàn không kịp chuẩn bị, Tô Lương Mạt giật mình đứng nguyên một chỗ không có phản ứng, Chiêm Đông Kình chắc là có việc ở quanh đây, bộ dạng vội vã, Tống Các ở bên cạnh khuôn mặt ngưng trọng thỉnh thoảng ghé vào tai hắn nói cái gì đó.

Cô không có để ý Tô Trạch, Tô Trạch thả tay Tô Lương Mạt ra, đợi đến khi cô ý thức lại được, Tô Trạch đã chạy đi khá xa, "Chú, chú."

Tô Trạch xông lên trước ôm chân Chiêm Đông Kình, người đàn ông thấy là nó, tất nhiên là nghĩ đến Tô Lương Mạt, hắn ngẩng đầu lên quả nhiên nhìn thấy Tô Lương Mạt đứng đó không xa.

Chiêm Đông kình xoa xoa đầu Tô Trạch, hắn khom lưng ôm Tô Trạch lên, "Sao cháu lại ở đây?"

"Chị dẫn cháu đi mua bánh bao, chú, cháu rất nhớ chú." Tô Trạch vòng hai tay ôm chặt cổ Chiêm Đông Kình, đây là động tác đặc trưng của nó, dán mặt lên Chiêm Đông Kình dùng sức cọ cọ, người đàn ông tiến lên mấy bước, ánh mắt dán chặt Tô Lương Mạt, "Trở về với tôi đi."

Hắn nhất định không mở miệng nói một câu có lỗi vì chuyện ngày đó, Tô Lương Mạt xoay tầm mắt, nói với Tô Trạch, "Tô Trạch, xuống, chúng ta phải về."

"Bây giờ các em ở đâu?" Chiêm Đông Kình lại hỏi.

Tô Lương Mạt đưa tay ôm Tô Trạch, cô căn bản không nhìn hắn, "Không cần anh quan tâm, yên tâm đi, trong tay tôi không có thứ gì khác nữa."

Chiêm Đông Kình không có buông tay, Tô Lương Mạt cố sức, "Tô Trạch, em còn như vậy, chị không cần em nữa."

Tô Trạch mè nheo, chỉ đảnh phải buông lỏng tay.

Cô ôm Tô Trạch xoay người rời đi, Chiêm Đông Kình nhìn bóng lưng của cô, cô đi rất nhanh, giống như đằng sau có con mãnh thú đuổi theo, Tô Lương Mạt không hy vọng hắn có thể nói gì khác, Tô Trạch vung vẫy hai chân, "Chị, em tự đi, em nặng."

Chóp mũi Tô Lương Mạt bỗng nhiên chua xót, bước chân càng lúc càng rộng.

Tống Các liếc nhìn Chiêm Đông Kình, "Kình thiếu, hay để tôi đưa Tô tiểu thư trở lại."

Chiêm Đông Kình lắc lắc đầu, "Vừa nãy lúc cô ấy xoay người, tôi đột nhiên thay đổi chủ ý, Tống Các, tôi không muốn bắt cô ấy bước vào thế giới của tôi nữa, chuyện chúng tôi khắc khẩu sau này có thể sẽ càng lúc càng nhiều, cô ấy có kiên trì của cô ấy, tôi có bất đắc dĩ của tôi, luôn muốn cô ấy dung nhập tiến vào, nhưng khi nhìn thấy cô ấy chính thức cầm súng lên, trong lòng tôi cũng không chịu nổi. Bởi vì những thứ đó đều là tôi ép, cho dù tôi có thể nói là hoàn cảnh bức bách, nhưng mỗi một bước cô ấy đi cũng có bất đắc dĩ của cô ấy."

"Kình thiếu, từ khi nào ngài bắt đầu băn khoăn nhiều như vậy?"

Hai tay Chiêm Đông Kình rủ xuống bên người không khỏi khép lại, ngón út căng ứng vẫn có chút cảm thấy đau, "Có băn khoăn cũng không được, cho nên cô ấy muốn đi thì cứ đi đi."

Tống Các thấy rõ trên mặt Chiêm Đông Kình là mâu thuẫn, ánh mắt củaTống Các đuổi theo tầm mắt người đàn ông, Tô Lương Mạt qua đường cái, cũng không quay đầu lại, cảnh tượng ngày đó Chiêm Đông Kình bảo hắn thiết kế cho Tô Lương Mạt nổ súng còn rõ mồn một trước mắt, Chiêm Đông Kình khi đó quyết tuyệt, Tống Các càng không quên được.

Chiêm Đông Kình xoay người lên xe.

Trong lòng của hắn rất loạn, loạn đến không rõ đầu đuôi.

Trở lại Thanh Hồ Đường, Hàn Tăng ở trong phòng khách chờ bọn họ.

Chiêm Đông Kình đi thẳng lên lầu, "Có chuyện gì hôm khác nói sau."

"Kình thiếu." Hàn Tăng đứng dậy gọi hắn lại, "Tôi tra ra được ít thứ."

Bước chân Chiêm Đông Kình bị mắc cứng.

***

Hắn lúc này đứng trên ban công tầng hai, nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy bóng dáng Hàn Tăng với Tống Các rời đi, Chiêm Đông Kình nắm chặt bàn tay, rồi lại buông ra, lặp đi lặp lại làm phí công giãy giụa.

Tô Khang quả thực có liên quan đến cái chết của Chiêm Tùng Niên, hiện trường lúc Chiêm Tùng Niên xảy ra chuyện, Tô Khang thực có đến, viên đạn kia cũng là từ trong súng Tô Khang bắn ra, lúc đó Tô Khang chắc hẳn là cùng với kẻ khác hẹn Chiêm Tùng Niên đi ra ngoài.

Nói như vậy, giết chết Chiêm Tùng Niên đúng là Tô Khang với người thứ ba, mà người thứ ba thần thần bí bí, chỉ có Tô Khang biết được.

Chiêm Đông Kình cắn chặt răng, quanh đi quẩn lại rốt cuộc là diễn một trò hề lớn như vậy, hắn phát hiện sớm một chút mà nói, Tô Khang tuyệt đối không có khả năng dưới mí mắt hắn chạy thoát. Nói cho cùng, Chiêm Đông Kình đối với Tô Lương Mạt vẫn là dung túng.

Hắn đau đến muốn nứt đầu, đưa tay xoa huyệt thái dương, Chiêm Đông Kình lúc này là muốn đem Tô Lương Mạt xóa đi, cuộc sống sạch sẽ mà cô muốn hắn vẫn cho cô, nhưng trở lại như nguyên điểm, mới phát hiện có một số chuyện căn bản là không thể quay về.

Chiêm Đông Kình lui ra sau hai bước, chân bị ghế mây sau lưng cản hạ, ghế mây bị đụng trúng lắc lư, Chiêm Đông Kình nhìn thứ trống rỗng kia đong đưa, trước kia Tô Lương Mạt thích làm ổ trên đó, hắn nói cô lười biếng như con mèo, ở đâu cũng đều là ổ của cô.

Chiêm Đông Kình ngồi xuống, hai tay hắn chống đỡ đầu gối, sau khi tỉnh táo lại mới biết hắn nhất định phải mau chóng tìm được Tô Khang.

***

Thứ gì Tô Lương Mạt cũng không mua, về đến nhà để Tô Trạch xuống phòng khách rồi đi thẳng vào phòng.

Cô khắc chế chính mình không được nghĩ nữa, nhưng từng màn từng màn tranh cãi ngày đó vẫn là không tự giác chui vào đầu cô.

Tô Lương Mạt khó chịu trong lòng, Tô Trạch ở bên ngoài gõ cửa, "Chị, em muốn ăn mì."

Cô hoàn hồn từ trên giường đứng dậy, làm cho Tô Trạch một bát mỳ sợi, "Tô Trạch, tối nay ăn cơm xong đi ngủ sớm một chút, chị về nhà một chuyến."

"Em cũng muốn về."

"Không được, trong nhà có người xấu, chị lấy đồ xong liền trở về."

"Vậy chị không sợ người xấu sao?"

Tô Lương Mạt vuốt đầu em trai, "Chị sẽ chạy a, Tô Trạch không có chạy trốn nhanh bằng chị."

Tô Trạch nghiêng đầu suy nghĩ, có vẻ như vậy cũng có lý, "Vậy được, em ở đây xem tivi."

Tô Lương Mạt dỗ Tô Trạch ngủ sau đó mới dám đi ra ngoài, xuống thang máy đã có người cùng đi theo.

"Tô tiểu thư, cô đi đâu?"

Tô Lương Mạt nhận ra hai người hộ vệ kia, "Tôi về nhà một chuyến."

"Chúng tôi đưa cô đi."

Cô suy nghĩ một chút, gật gật đầu, "Làm phiền các anh."

Tô Lương Mạt không dám đi một mình, sợ có chuyện gì ngoài ý muốn.

Hai người kia đứng ở đầu hành lang đợi cô, Tô Lương Mạt vào cửa cũng không dám bật đèn, cô móc ra cái đèn pin nhỏ tùy thân, trong nhà mình quen thuộc, cho nên nên bắt đầu tìm từ đâu Tô Lương Mạt đã sớm suy nghĩ kỹ.

Cô đẩy cửa phòng ngủ Tô Khang, ánh sáng yếu ớt rọi vào căn phòng, Tô Lương Mạt nghĩ thầm có khả năng trong nhà vẫn còn cất giấu thứ gì đó, mặc kệ như thế nào vẫn nên tìm thử.

Thời gian tìm kiếm không ngừng trôi qua liên tục, chợt cô nghe thấy tiếng đập cửa.

Tô Lương Mạt mới định trả lời, những vẫn là đề phòng, cô tắt đèn pin từ từ di chuyển ra phía cửa, Tô Lương Mạt chống đỡ cánh cửa, bên ngoài đen nhánh một mảnh căn bản không nhìn thấy cái gì.

Cánh cửa lần nữa bị đẩy phát thành tiếng, cô nghe tiếng nói bị đè thấp bên ngoài, "Mở cửa."

Tô Lương Mạt co người lùi lại, sợ bị kẻ khác nhìn thấy.

Hình như có một đợt thì thầm, ngay sau đó liền truyền tới âm thanh khả nghi, là người phía ngoài nạy cửa ra.

Tô Lương Mạt càng thêm khẳng định bọn họ không thể nào là hộ vệ, loại cửa khóa này không chịu được bao lâu, cô bước nhanh trở lại căn phòng, lại khóa trái cửa.

Trong phòng ngủ có điện thoại bàn, Tô Lương Mạt muốn gọi điện thoại cho Lưu Giản, nhưng sờ sờ mới phát hiện không mang theo di động.

Cô chỉ nhớ số điện thoại Chiêm Đông Kình, Tô Lương Mạt ngồi xổm trước bàn đầu giường, cô nhấc ống nghe lên, lúc ngón tay ấn sô điện thoại nhấn ra số di động của Vệ Tắc.

Điện thoại rất nhanh có người nhận, "Alo?"

"Vệ Tắc, anh có thể lập tức tới đây một chuyến không? Em ở nhà gặp rắc rối."

"Lương Mạt?" Vệ Tắc gần như lập tức bật dậy, "Em ở đâu?"

"Em ở nhà của em." Tô Lương Mạt nhắc lại.

Vệ Tắc lập tức đáp lại, "Em chờ anh, đừng đi đâu cả."

Tô Lương Mạt cúp điện thoại, cũng đồng thời nghe thấy tiếng mở cửa, có tiếng bước chân đi tới đi lui, một kẻ trong đó nói, "Chỗ khác cũng không có, căn phòng này lại khóa trái, chắc chắn ở bên trong."

Nói xong, "rầm" một tiếng đạp lên cửa phòng.

Tô Lương Mạt ngồi xổm xuống, xem ra chờ Vệ Tắc chạy đến vốn cũng không kịp, cô dựng thẳng hai lỗ tai lên, chỉ thuận theo ý trời.
Bình Luận (0)
Comment