Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Chương 114

“Xin chào mọi người! Tôi có thể gia nhập cùng với mọi người được không?” Nam Phong từ trong bóng tối bước ra ngoài và hào sảng nói.

Mọi người đều giật mình nhìn về phương hướng chàng trai lạ mặt xuất hiện.

Sau vụ việc lần này ít nhiều thì bọn họ có lòng phòng bị với người khác hơn, họ nghĩ rằng có những người không có chung lý tưởng với mình thì rất khó có thể đi chung đường.

Đa số mọi người trong nhóm đều nghĩ như vậy, nhất là những thanh thiếu niên trẻ tuổi chưa nếm trải chuyện đời lại càng đề cao cảnh giác hơn nữa.

Chỉ là những người già sống không biết bao nhiêu năm tháng thì lại có suy nghĩ khác, họ cảm thấy chàng thanh niên này đáng để kết giao, dù sao thì có thêm một đồng đội vẫn hơn là một kẻ thù và còn có thể tăng thêm tỷ lệ sống sót nữa.

Người đàn ông đứng ra phản đối lúc trước nay đã trở thành thủ lĩnh của nhóm, ông ta nhìn Nam Phong với ánh mắt nghi ngờ nhưng vẫn đứng ra chào hỏi: “Xin chào! Không biết cậu là ai và vì sao lại muốn gia nhập cùng chúng tôi?”

Nam Phong không lấy làm bất ngờ với sự cảnh giác của người này, dù sao thì với những người đã phải trải qua tình huống như vậy, bị đồng đội, bạn thân phản bội thì đều có tâm lý này.

Hắn cũng không cảm thấy khó chịu mà nở nụ cười thân thiện: “Tôi tên là Vũ Nam Phong, tôi không có ý gì xấu với mọi người, dù sao đến thời điểm này thì tất cả vẫn nên đoàn kết với nhau, cùng nhau vượt qua hoàn cảnh khó khăn!”

Hữu Đăng vẫn cảm thấy nghi ngờ về câu trả lời của Nam Phong, ông ta đặt ra nghi vấn: “Cậu ở đây thì chắc cũng đã nhìn thấy hoàn cảnh lúc nãy rồi, đừng nói với tôi là không biết, tôi không tin điều đó đâu! Nếu đã nhìn thấy vậy thì cũng rõ ràng, đội ngũ của chúng tôi kém hơn đội ngũ lúc nãy không chỉ một bậc! Vậy sao cậu lại chọn chúng tôi thay vì bọn họ?”

Một câu hỏi rất là rõ ràng, “không công bất thụ lộc”, đây cũng là suy nghĩ chung của đại đa số mọi người.

Nam Phong từ tốn nói: “Nếu chú đã biết được vậy thì cũng hiểu tính cách của đội ngũ lúc nãy rồi! Chú nghĩ sao nếu tôi đi theo bọn họ, phải chăng là cừu non dự trữ để thế mạng?”

Ông lão cha của người đàn ông nghe thấy vậy thì ha hả cười: “Đúng lắm! Hiếm có người trẻ tuổi nào lại có suy nghĩ thấu đáo như cậu! Hầu như mọi người chỉ biết đến cái lợi trước mắt mà quên đi nguy hiểm sau này!”

Nam Phong híp mắt lại nhìn ông lão rồi nói: “Không biết lão bá là…”

“Ta tên là Nguyễn Hữu Thành, một ông lão gần đất xa trời mà thôi! Chỉ là một người thanh niên như cậu lại có suy nghĩ thấu đáo không bị cám dỗ làm mờ mắt thì thật là hiếm có!”

“Quá khen, quá khen!” Nói là vậy nhưng trong đầu của hắn lúc này đang mừng thầm vì mục đích của mình sắp hoàn thành.

Hữu Đăng thấy cha của mình có ý tiếp nhận người này thì cũng không làm khó nữa, ông ta nói: “Nếu đã vậy thì nhóm chúng tôi hoan nghênh cậu ra nhập, chỉ là mong cậu không có ý đồ gì với nhóm thì chúng tôi sẽ đối đãi với cậu như một thành viên bên trong. Mọi người cảm thấy thế nào?”

Hữu Đăng quay về phía mọi người để trưng cầu ý kiến của họ, hắn không thấy ai phản đối thì mỉm cười nói: “Vậy thì hoan nghênh cậu gia nhập với chúng tôi, tôi tên là Nguyễn Hữu Đăng! Người nói chuyện hồi nãy với cậu chính là cha của tôi!”

Ông lão thấy thế thì gật đầu cười với Nam Phong.

Hữu Đăng tiếp tục nói: “Bên cạnh là vợ tôi Lưu Thị Nga và con trai Nguyễn Hữu Sơn. Còn đây là những thành viên trong nhóm của chúng tôi, tôi sẽ để cho bọn họ tự giới thiệu về mình!”

“Tôi tên là…”

Lần lượt từng người một đứng ra giới thiệu với Nam Phong, trong toàn đội ngũ nếu tính cả ông lão và gia đình của lão thì có hết thảy 23 thành viên và hầu hết bọn họ đều quen biết với nhau.

“Tôi xin tự giới thiệu một lần nữa, tôi tên là Vũ Nam Phong! Rất hân hạnh được đồng hành cùng mọi người!”

Màn chào hỏi kết thúc mọi người lại tiếp tục lên đường.

Hữu Đăng cố ý đi chậm lại cùng cha của mình và một vài người khác tụ họp để thương lượng về một vấn đề gì đó.

Hữu Đăng lên tiếng trước: “Không biết mọi người nghĩ sao về người này?”

Ông lão Hữu Thành lên tiếng đáp lại: “Ta hồi trẻ cũng đã từng ra nhập quân đội và làm một quân nhân, khi nhìn thấy dáng vẻ của người này rất giống với một người luyện võ, vô cùng rắn chắc khỏe mạnh, nếu phải địch lại thì chúng ta cũng chưa chắc có thể chế ngự được người này!”

Một người khác tầm lục tuần lên tiếng: “Vậy thì sao anh lại còn ủng hộ hắn ta chứ, chẳng phải là muốn dẫn sói về nhà hay sao?”

Ông lão cười trừ đáp lại: “Anh sai rồi! Nếu một kẻ như vậy thì sẽ chọn những đội ngũ hùng mạnh hơn, dù sao thì hắn ta cũng không sợ bọn họ lật lên được bàn cân gì. Vậy thì sao hắn lại chọn chúng ta thay vì bọn họ cơ chứ?”

“Vì sao vậy?” Cả Hữu Thành và ông lão tầm lục tuần kia đều đồng thanh hỏi.

“Vì sao ư? Tại vì hắn nhìn ra được nhân phẩm của mỗi người, nhìn ra được sự đoàn kết của chúng ta! Ở đời không sợ lũ ô hợp mà chỉ sợ bị bọn tiểu nhân hãm hại, người như anh chắc đã phải hiểu rõ điều đó rồi chứ!”

Một ông lão khác từ lúc nãy đến giờ không lên tiếng nay nói: “Vậy là… anh định lợi dụng và khống chế người này sao?”

Ông lão Hữu Thành từ tốn đáp lại: “Cũng có thể, nếu chúng ta biết dùng người thì sẽ tốt hơn rất nhiều, với lại… Tôi có một cảm giác đi cùng người này sẽ rất là an toàn, cảm giác này đã cứu tôi rất nhiều lần!”

“Thế thì tốt! Ít ra chúng ta có thể an toàn hơn một chút!”. Ông lão tầm lục tuần hoan hỷ nói nhưng sau đó lại nghiêm mặt lại: “Tôi có một chuyện muốn nói với mọi người, mong rằng mọi người đừng nên chê trách!”

“Là gì vậy? Anh cứ nói đi, chúng ta đều là người quen của nhau mà!”

Ông lão tầm lục tuần thở dài nói: “Thật ra bí mật này tôi cũng không hề muốn nói ra ngoài, nhưng chúng ta đã ở trong hoàn cảnh như vậy rồi thì tôi không thể không nói!”

Dừng lại một chút ông lão nói tiếp: “Thật ra tôi có một người con trai là thành viên trong một đội binh lính đặc biệt của chính phủ. Khi tận thế buông xuống nó đã từng nói muốn đón tôi nhưng không thể, nhưng chỉ cần tôi đến địa điểm tập kết của nó thì nó sẽ bảo vệ cho tôi!”

“Còn chuyện này nữa sao? Vậy thì tốt rồi, may mắn là bè của lũ của tên kia không biết được điều này, nếu không sẽ tức chết!”

Hữu Đăng hoan hỷ nói, ông ta cảm thấy tách ra khỏi nhóm người kia cũng không hoàn toàn là bết bát, ít nhất bọn họ còn có một tia hy vọng sống sót.

Ông lão Hữu Thành thở hắt ra một hơi: “Anh Ba, lời nói của anh lúc này đã cứu chúng tôi một mạng rồi! Mặc dù, chúng ta vẫn vẫn biết rằng quân đội sẽ bảo vệ cho nhân dân, nhưng tôi đã từng ở trong đó nên biết rất nhiều thứ. Đôi khi có những trường hợp “thân bất do kỷ”, không hoàn toàn có thể theo ý mình. May mắn thay ông lại có một người con trai như vậy, nếu không chúng ta sẽ…”

Mọi người vây quanh đều cảm kích nhìn ông lão tên Ba, mặc dù nó chỉ là một gọng cỏ hy vọng nhưng đều có thể thắp lên được ngọn lửa trong lòng họ và người thắp lên ngọn lửa đấy sẽ chính là ân nhân cứu mạng.

Nam Phong mặc dù đi phía trước rất xa nhưng những gì mà nhóm người Hữu Đăng nói hắn đều nghe thấy hết, hắn chỉ cười nhẹ một tiếng rồi nghĩ: “Muốn không chế ta ư, đúng là vọng tưởng? Nhưng mà những người này sẽ đưa ta đến chỗ có quân đội vậy thì ẩn nhẫn một chút cũng được, dù sao một ít tiểu tâm tư này ta cũng không sợ!”

Đoàn người với những tâm tư, suy nghĩ khác nhau lại tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Bình Luận (0)
Comment