Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Chương 118

Hai người im lặng ngồi nhìn nhau một lúc để xem ai sẽ là người thiếu kiên nhẫn trước.

Vị chỉ huy cười nhẹ lắc đầu lên tiếng: “Đúng là tuổi trẻ tài cao, ta đây bái phục! Không ngờ vị huynh đệ mang một thân tuyệt học mà phẩm chất cũng hơn người!”

Trong cuộc đọ sức lần này vị chỉ huy đã thua một bậc còn Nam Phong là người dành chiến thắng, hắn đã từng trải qua rất nhiều trường hợp như vậy rồi, thế nên khi phải đối mặt với một vị tướng quân trẻ tuổi thì hắn cũng không xúc động để lộ ra sơ hở của mình.

Còn vị chỉ huy này tỏ ra thua kém Nam Phong một chút, dù sao thì hắn cũng là người có việc cần nhờ đến chứ không phải là Nam Phong cần đến hắn, ngay từ đầu ý nghĩa của cuộc đọ sức đã khác nhau rồi.

Vị chỉ huy nhanh tay rót rượu ra hai cốc và mời Nam Phong: “Huynh đệ! Đây là rượu Whyskey tám mươi năm tuổi đời hàng thật giá thật vô cùng hiếm có, xin mời cậu thưởng thức!”

Nam Phong đặt cốc rượu xuống bàn mà không nhấp môi, đối với hắn thì 80 hay 100 năm cũng giống nhau cả thôi, vẫn chỉ là một loại nhưỡng tửu của dân gian.

Hắn đã từng thưởng thức rất nhiều loại rượu với linh khí nồng đậm mà lão cái bang ủ suốt bao năm, đấy mới gọi là linh tửu hiếm có ở thế gian, vậy nên khi nhìn thấy loại “rượu quý” này thì hắn cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên gì cả.

Nam Phong mở miệng nói: “Chắc ngài dẫn ta đến đây không phải chỉ để thưởng rượu đâu nhỉ, chúng ta vẫn nên đi vào vấn đề chính thì hơn!”

Vị chỉ huy đưa cốc rượu lên miệng và nhấp một ngụm, vị cay nồng của men rượu từng chút từng chút hòa tan vào trong khoang miệng khiến cho hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Hắn đặt cốc rượu xuống bàn rồi nói: “Cuộc đời giống như cốc rượu này, lúc uống thì rất thoải mái nhưng sau đó lại túy say, nó khiến cho chúng ta quên đi mục đích thưởng thức ban đầu của mình và trở thành một con nghiện. Ta nói như vậy huynh đệ thấy sao?”

Nam Phong lắc đầu: “Mỗi người đều có chí hướng riêng của mình, không ai ép buộc ai phải uống chén rượu này cả, đôi khi để xuống lại chính là giải pháp!”

“Giải pháp sao? Giải pháp thế nào khi đang ở trong hoàn cảnh như vậy chứ? Hai mươi năm trước ta là một con người tràn đầy nhiệt huyết muốn đóng góp một phần sức lực của mình cho đất nước, hai mươi năm sau cái lý tưởng đó dần bị mai một và nó khiến ta phải chạy theo vòng xoáy của thực quyền. Cậu nói xem, rút ra như thế nào đây?” Vị chỉ huy than thở.

Nam Phong thở dài một hơi rồi ngả người xuống ghế: “Chẳng sao hết! Ngài có thể uống chén rượu này thì cũng có thể bỏ được nó, chỉ là ngài muốn bỏ nó hay không mà thôi! Cũng có thể giải pháp chính là một chén nước lọc, nó sẽ giúp ngài xoa dịu đi cơn quay cuồng này!”

Vị chỉ huy hóm hỉnh liếc nhìn Nam Phong một cái rồi nói tiếp: “Hay lắm, vị huynh đệ đây nói rất là đúng! Đúng vậy, ta sẽ dùng cốc nước lọc đó để xoa dịu đi cơn quay cuồng này! Không biết cậu có muốn giống như cốc nước lọc này thay đổi mọi thứ và đóng góp công sức của mình cho đất nước?”

“Mẹ nó! Nói một thôi một hồi thì ra vẫn là muốn thu mình làm tiểu đệ!”

Nam Phong cười trừ: “Ngài nói sai rồi, tôi vốn dĩ không phải là cốc nước lọc đó mà chính là một cốc rượu khác, đã uống vào rồi thì say lại càng thêm say!”

“Tốt lắm! Tên này đúng là một kẻ ngông cuồng, rất hợp với khẩu vị của ta, nếu có hắn giúp sức thì còn lo sợ gì nữa! Trong thời loạn lạc này, chỉ có vụ lực mới có thể khai thành, cắt đất, dành miếng cơm với những cường quốc khác!”

Vị chỉ huy này vỗ tay thật lớn và hào sảng nói: “Hay lắm! Đúng là ta không nhìn lầm cậu, cậu có đủ tự tin, thực lực và hơn hết là đủ cuồng! Chỉ có người như vậy mới phát huy hết được khả năng của mình trong thời kỳ loạn lạc này. Đất nước cần những con người như cậu để có thể phát triển!”

Dừng lại một chút hắn tiếp tục nói: “Dùng vũ lực bình định thiên hạ, dùng học vấn cải cách đất nước, ta nghĩ rằng chúng ta không ai là không hiểu điều đó cả!”

Vị chỉ huy chân thành nhìn vào Nam Phong và nói tiếp: “Ta biết ngồi đây nói chuyện xuông cũng chẳng có nghĩa lý gì hết, thế nhưng một người mạnh mẽ như cậu nếu không đóng góp sức mình cho tổ quốc thì quả thật là lãng phí, nếu có những người như cậu ở đây còn sợ gì bọn giặc cỏ nhăm nhe, xâm chiếm đất nước nữa!”

Thở dài một hơi, vị chỉ huy này ngồi dậy nhìn về phía xa xăm với ánh mắt tang thương không phù hợp chút nào với độ tuổi của hắn: “Chỉ vì vũ lực yếu mà chúng ta phải hạ thấp mình với những cường quốc mạnh hơn, khi loạn lạc đến lại không thể tự bảo vệ được chính bản thân mình. Thật là đáng thất vọng, đáng thất vọng a!”

Nam Phong thiếu chút nữa là bị bầu nhiệt huyết của người này thuyết phục, với một người con Việt Nam như hắn, hắn cũng muốn đóng góp một phần sức mình cho tổ quốc và đánh đuổi kẻ thù ra khỏi bờ cõi như những gì mà cha ông ta ngày xưa đã từng làm.

Nếu là trước đây hắn có tâm mà không có lực, thế nhưng bây giờ đã khác chẳng lẽ hắn lại không làm được mà phải khoanh tay đứng nhìn đất nước bị những kẻ ngoại bang chà đạp.

“Haizz! Những nhà diễn thuyết thật là đáng sợ, biết lợi dụng điểm yếu của nhân tâm con người và đánh thẳng vào nó. Nói thật ta cũng một phần nào đó bị kẻ này thuyết phục rồi, chỉ là… Nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, thôi thì đi đến đâu hay đến đó vậy!” Nam Phong thở dài.

Người chỉ huy siết chặt hai bàn tay mình lại, hắn đang đánh cuộc với những lời nói của mình sẽ đả động được chàng trai này.

Nếu là người khác thì nghĩa vụ của mỗi công dân khi đóng góp cho tổ quốc là điều hiển nhiên, thế nhưng hắn biết những kẻ như Nam Phong đã nằm ngoài quy lật đó, họ có thể thay đổi được chúng và ngự trị trên chúng.

Đây cũng chính là sự đáng sợ của sức mạnh từ bao đời nay không thể thay thế được!

Nam Phong trầm mặc một lúc rồi nói: “Chí hướng của tôi không quá vĩ đại như ngài nói đâu! Chỉ là nếu có thể đóng góp cho tổ quốc một phần nào đó thì tôi vẫn sẵn lòng!”

“Vậy câu có thể…”

Nam Phong giơ bàn tay của mình lên chặn lại lời nói của vị chỉ huy này rồi nói tiếp: “Thế nhưng tôi cũng có một điều kiện!”

“Đó là gì vậy?”

“Những kiến thức mà tôi có được, thứ gì có thể giữ lại thì giữ lại, thứ gì mà tôi muốn công bố thì phải công bố ra toàn thể thế giới!”

Người chỉ huy hít sâu một hơi rồi nói: “Không phải cậu không biết tình cảnh của nước nhà, nếu không phải dịch bệnh Zombie này xuất hiện thì Việt Nam chúng ta đã nằm trên bản đồ của Trung Quốc từ lâu rồi!”

Nam Phong thở dài nói: “Haizz! Nếu bình thường thì những thứ này sẽ là cơ mật của quốc gia, thế nhưng thế giới sắp không còn thời gian để cho chúng ta phát triển nữa rồi!”

Sau đó, Nam Phong kể cho người này nghe về phân cấp trong Zombie hay những chủng loài Zombie mà hắn biết, hắn kể hết cả về noãn ngọc hay đến công dụng của nó.

“Theo như lời của cậu nói thì con Zombie hôm nay chúng ta gặp phải chính là một con cấp hai đỉnh phong, thiếu chút nữa là đạt thành cấp độ ba?” Người này nghi vấn hỏi.

Nam Phong gật đầu đáp lại: “Đúng vậy! Theo tính toán của tôi thì không quá nửa tháng nữa Zombie cấp ba sẽ xuất hiện và chiến lực của chúng cao đến đáng sợ. Mặc dù, đối với tôi thì nó cũng chẳng đáng sợ gì, nhưng với số lượng lớn như vậy thì vẫn có thể dễ dàng quét sạch nền văn minh của nhân loại!”

Hít một ngụm khí lạnh, nếu đúng như những gì mà người thanh niên này nói thì chỉ cần một tháng nữa thôi là con người sẽ bị biến mất hoàn toàn, còn lại thì cũng chỉ là những cả thể đơn lẻ mà thôi.

Đó chính là một tin tức gây bất lợi cho toàn thể thế giới.

Đây là một chuyện hệ trọng hắn không thể cứ như thế hồ đồ cho qua được, vị chỉ huy không dám tin vào những gì mà mình nghe thấy mà hỏi lại: “Những điều mà cậu nói có bao nhiêu phần trăm trong đó là sự thật?”

“100% tôi đảm bảo với ngài về những gì mà mình nói ra!”

“Điều này thật khó có thể tin tưởng nổi!” Vị chỉ huy như bị rút hết sức lực của mình, hắn còn rất nhiều thứ muốn hoàn thành, hắn không muốn cứ như vậy hồ đồ biến mất cùng với nền văn minh của nhân loại.

Người này nắm chặt tay của mình lại và quyết tâm nói: “Việc này rất là hệ trọng một mình tôi không thể nào đưa ra quyết định được mà phải thông báo với toàn thể hội đồng, thế nhưng tôi đảm bảo với cậu rằng tôi sẽ thuyết phục họ mang tin tức này công bố cho toàn thể thế giới!”

Đối với hưng thịnh của một quốc gia thì sự tồn vong của một nền văn minh nhân loại quan trọng hơn rất nhiều, hắn không thể chỉ vì một chút lý do ích kỷ của mình mà hủy hoại tất cả được.

Nam Phong gật đầu hài lòng, sau đó hắn hỏi: “Nói chuyện một hồi mà tôi vẫn chưa biết tên của ngài, không biết ngài tên là?”

“Đúng vậy, đúng vậy! Thật là tắc trách, tôi tên là Nguyễn Quang Khải, mang hàm thiếu tá và cũng là chỉ huy trưởng của đội biệt kích đặc biệt này!”

Nam Phong lại phải đánh giá người này lại một lần nữa, trẻ tuổi như vậy mà đã mang hàm thiếu tá rồi, tương lai người này ắt trở thành một đại tá tiếp theo của quân đội nhân dân Việt Nam.

Thật đáng là mong chờ a!
Bình Luận (0)
Comment