Khi Nam Phong chuẩn bị xuất chiêu thì dường như “Khấp Linh huyết mộc” cũng nhận ra điều gì đó, nó không điên cuồng tấn công hắn nữa mà tiếp tục chơi trò “mèo vờn chuột”.
Nam Phong thấy vậy thì cau mày suy nghĩ: “Tà mộc này thế mà lại có “linh”? Nhưng chẳng phải trong sách nói rằng chỉ khi nào đạt đến cảnh giới linh mộc thì nó mới có thể hình thành nên ý thức của riêng mình?”
Hắn chợt nghĩ: “Chẳng lẽ là do biến đổi của môi trường đã tác động đến nó, khiến cho nó sản sinh ra “linh” sớm hơn bình thường?”
Càng nghĩ Nam Phong lại càng cảm thấy đúng nếu không thì sao tà mộc này lại ra được “quả”, với lại giai đoạn đầu tiên nó không thể nào sản sinh được “quả” sớm như vậy.
Hắn rùng mình một cái, một suy nghĩ bỗng lóe lên trong đầu: “Vậy thì nước Nga đã tạo ra thứ vũ khí gì mà lại có thể giảm thời gian tăng trưởng của “Khấp Linh huyết mộc” xuống? Nếu như thứ vũ khí đó mà hoàn thành thì chẳng phải nước Nga sẽ độc chiếm trái đất và trở thành bá chủ của nhân loại hay sao?”
Càng nghĩ hắn lại càng cảm thấy sợ hãi, thứ vũ khí như thế vốn dĩ không nên tồn lại được nước Nga thành công chế tạo ra, còn may là nó thất bại vào bước cuối cùng nếu không thì…
Sau đó hắn lại cảm thấy nực cười với dòng suy nghĩ của mình, chẳng phải như thế chính hắn đã ủng hộ cho cái “Ngày Khải Huyền” đó xuất hiện hay sao.
Dù sao thì hắn cũng chỉ là một con người nên khó tránh được bất phân thị phi, khi phải đối mặt với lợi ích thì con người lại càng trở nên ích kỷ.
Mặc dù, suy nghĩ đó chỉ là một khoảnh khắc rất ngắn ngủi nhưng vẫn khiến cho Nam Phong cảm thấy xấu hổ.
Khi thấy “Khấp Linh huyết mộc” lại tiếp tục tiêu hao chiến thì hắn đã đưa ra được quyết định của mình.
Nếu chỉ là một tà mộc tấn công theo bản năng thì hắn không ngại mà tiếp tục thực hiện kế hoạch, thế nhưng con “Khấp Linh huyết mộc” này lại hoàn toàn khác, nó đã có “linh” mà hắn lại không chắc chắn 100% có thể bình yên thoát khỏi huống chi là đoạt được “quả”.
Tiếc nuối nhìn “quả” một cái Nam Phong nở nụ cười tàn nhẫn, hắn không một tiếng động lách qua tầng tầng rễ cây để tiến lại gần “Khấp Linh huyết mộc” và chuẩn bị tung ra sát chiêu của mình, địa hỏa chí dương chí cương.
“Khấp Linh huyết mộc” cảm nhận được tử vong đang đến gần, nó rùng mình một cái và điên cuồng thu hết rễ cây lại để tạo thành một lớp phòng thủ vững chắc.
Nam Phong lạnh lùng nói: “Nếu ngay từ đầu ngươi vẫn tiếp tục tấn công thì ta đâu phải dùng đến nó chứ, chỉ tiếc cho “quả” thế mà ta lại không thể có được!”
Vừa nói hắn vừa làm động tác tung đồ vật, từ trên tay hạt địa hỏa bay ra ngoài và bùng nổ một cách dữ dội.
Ở trên cao, tàn hồn vẫn luôn chờ cơ hội cứu hắn một mạng nay giật mình vội vàng lao xuống.
Hắn đoán sai có được không?
Hóa ra người cần cứu không phải là tên tiểu tử này mà lại chính là cái cây chết tiệt kia!
Hắn vẫn đang chờ thời cơ để kết một đoạn thiện duyên thì nay sắp trở thành một đoạn nghiệt duyên và hắn lại là nhân vật chính trong câu chuyện đó.
Thất bại! Lần đầu tiên trong cuộc đời vị cường giả này cảm thấy thất bại như vậy!
Dù sao thì hắn cũng từng là một nhân vật chính cơ mà, cớ sao lại lưu lạc đến nông nỗi này chứ?
Đôi khi nhân sinh quả thật rất … Vi diệu!
Khi mà Nam Phong tiếc nuối nhìn “quả” một lần cuối và chuẩn bị kết liễu thì bỗng dưng một giọng nói trầm thấp từ hư không vang lên.
“Tiểu hữu nể mặt lão phu mà tha cho nó một mạng!”
Nam Phong giật mình, kể cả có ý định dừng lại thì hắn cũng thể vì đã chót đâm theo lao, huống chi hắn cũng không có ý định như vậy.
Hạt địa hỏa khi tiến lại gần “Khấp Linh huyết mộc” thì bùng nổ dữ dỗi nhưng bị một nguồn năng lượng bí ẩn từ hư không xuất hiện và nuốt trọn.
Nam Phong kinh ngạc, hắn biết năng lượng từ địa hỏa đó mạnh như thế nào, đến cả hắn khi phải đối mặt cũng không toàn mạng.
“Là ai?” Nam Phong hét lên một tiếng rồi sau đó thủ thế.
Đối thủ bí ẩn này quá mạnh mẽ, có thể dễ dàng thao túng địa hỏa bùng nổ thì ít nhất cũng phải đạt đến cảnh giới “Hóa hồn”, vì theo như mô tả trong hệ thống thì hạt địa hỏa này thế mà bằng một kích tu vi cả đời của một đại tông sư “Hóa khí kỳ”, ngay đến một vị “Hóa khí hậu kỳ” cũng không dám ngạnh kháng nó.
“Tại sao ở một thế giới đổ nát này lại có thể tồn tại một vị vượt qua “hóa khí cảnh” cơ chứ?” Nam Phong nghi vấn trong lòng nhưng hắn vẫn không lơ là cảnh giác.
Từ hư không một bóng hình vĩ đại xuất hiện, dựa theo hình thể hư ảo của người này thì hắn có thể chắc chắn rằng đây chính là thần hồn của một vị cường giả nào đó, mà để có thể hình thành lên thần hồn thì ít nhất cũng phải đạt đến “Pháp thân cảnh” hoặc là “Kim đan kỳ” trong truyền thuyết thời thượng cổ.
Nghĩ một hồi hắn lại cảm thấy không giống, dù sao thì thời đại chủ tu “linh khí” đã biến mất theo năm tháng rất lâu rồi.
“Kim đan kỳ” trên cơ bản tượng tự cảnh giới với “Pháp thân cảnh” của hệ song tu.
Vào thời thượng cổ linh vũ song tu vô cùng hiếm gặp vì yêu cầu của nó rất cao, thay vào đó hai trường phái Vũ giả và Linh giả xuất hiện.
Đầu tiên chính là vũ giả, chủ tu của họ là chân khí kết hợp với tuyệt học võ công, tiếp theo là Linh giả chủ tu linh khí kết hợp với pháp bảo tạo thành hai trường phái riêng biệt tại thời thượng cổ.
Đó là thời kỳ phồn vinh nhất của tu luyện giả khi pháp bảo xuất hiện khắp nơi, công pháp thì nhiều không đếm xuể.
Cho đến một ngày hai trường phái này bỗng dưng biến mất theo dòng chảy của lịch sử và nhường chỗ cho trường phái khó tu luyện nhất “Linh vũ song tu”.
Do thay đổi của thiên địa khiến cho trường phái khó tu luyện nhất này lại trở thành trường phái phổ thông.
Nhưng cũng chính vì thế mà những thứ như pháp bảo, binh khí, công pháp dành cho hai hệ linh vũ cũng từ đó dần biến mất.
Pháp bảo bây giờ chính là một thứ gì đó rất quý hiếm, chính lão cái bang đã xác nhận điều này.
Lão cũng có một pháp bảo thời thượng cổ nhưng được cất giữ rất cẩn thận, ngay đến cả người đệ tử là hắn cũng không đủ tư cách chạm vào nó.
“Nhưng nhìn thần hồn của người này thật là khác biệt so với thần hồn của “Pháp thân cảnh” phổ thông. Thông thường thần hồn của một vị “Pháp thân cảnh” không phải là binh khí thì cũng là linh thú, tà vật nào đó, hiếm có người nào dùng chính chân thân của mình để ngưng tụ ra thần hồn, hoặc có thể là…”
Hắn đã nghĩ đến một điều gì đó, hắn cho rằng vị cường giả này không thuộc vào thời không của “Linh vũ đại lục” thế nên sẽ không bị ảnh hưởng bởi dòng chảy của thời gian và vẫn giữ được trường phái tu linh của riêng mình.
“Không biết ngài là…” Nam Phong thận trọng nói.
Vị cường giả này chăm chú nhìn hắn mà không để ý đến câu hỏi đó.
Tàn hồn vị cường giả cất lời: “Thật giống a, càng ở gần thì ta càng cảm nhận được số vận của ngươi và kẻ đó có liên hệ mật thiết với nhau!”
“Ha ha! Vị tiểu hữu này đúng là có căn cốt hơn người, mặc dù thời gian tu luyện của ngươi kém hơn người thường rất nhiều nhưng lại đạt được những thành tựu kinh thiên, có một chút giống với bản đế hồi trước!” Biết là mình đã lỡ lời người này vội cất tiếng cười để lảng tránh đi câu nói không đầu không đuôi.
“Ngài là…” Nam Phong cố hỏi lại một lần nữa.
Lần này hắn đã thực sự tức giận.
Bỗng dưng, từ đâu xuất hiện một kẻ đến phá hoại chuyện tốt của hắn rồi còn nói mình giống với hắn ta hồi trẻ nữa chứ!
Nếu không phải người này mạnh đến quá thể đáng thì hắn đã xông vào ăn thua một trận rồi.
Tàn hồn vị cường giả này vẫn không để ý đến sắc mặt của Nam Phong mà tiếp tục nói: “Lão phu có lời xin lỗi vì đã ngăn cản cậu giết “nó”, nhưng ta không thể không làm thế được! Vì muốn đền bù cho tổn thất này mà ta sẽ cho cậu một hồi cơ duyên!”
Mục đích của người này vẫn chưa hiển lộ khiến cho Nam Phong cực kỳ e dè và thận trọng.
Theo bản năng hắn định mở lời từ chối thì nguồn năng lượng thần bí lần nữa xuất hiện và hút hắn vào trong.
Trước khi bị mất đi ý thức của mình, Nam Phong chỉ kịp chửi thầm một câu: “Mẹ nó! Đúng là đen đủi mà!”
Có ai như hắn không, tự dưng ở đâu xuất hiện một kẻ phá đám rồi không nói không rằng xuất thủ với hắn nữa chứ.
ĐM, à nhầm Định mệnh như beef!