Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Chương 147

“Lão đại, chúng ta cho người đi tìm đã lâu những vẫn chưa thấy thân nhân của đại tẩu, có thể dư dả thêm một đoạn thời gian nữa không?” Nắm Sáng chà sát hai bàn tay của mình, hắn dùng vẻ mặt lấy lòng nhìn Nam Phong.

Hắn vẫn còn nhớ như in sự hùng mạnh của người này, đối với một kiêu hùng như hắn thì làm tiểu đệ cho người như vậy cũng không cảm thấy thiệt thòi chút nào, cùng với việc Nam Phong cũng không quá quan tâm đến tranh quyền đoạt lợi ở nơi đây càng củng cố thêm quyết định đúng đắn của hắn, đợi khi người này đi rồi thì hắn vẫn là quân khu trưởng, dưới một người trên vạn người.

Nam Phong nhíu mày, hắn không có nhiều thời gian như vậy, mặc dù những ngày qua hắn đã có thiện cảm với Dương Dương nhưng cũng không đủ để hắn làm trễ nãi kế hoạch của mình được.

Suy nghĩ hồi lâu cuối cùng Nam Phong cũng đưa đến quyết định, hắn vẫn để cho nhóm quân đội của Nắm Sáng tiếp tục tìm kiếm còn hắn sẽ trở về miền Bắc, còn về phần Dương Dương nếu nàng muốn ở lại thì cứ theo ý nàng.

“Được rồi! Các ngươi cứ tiếp tục công việc của mình đi, nếu có tin tức gì thì hãy nói trực tiếp với nàng ấy mà không cần phải thông qua ta nữa! Đi xuống đi!” Nam Phong phất nhẹ tay tiễn khách, tên này cũng hiểu ý “vâng” một tiếng rồi nhanh chóng lui xuống.

Ngồi một mình trong phòng kín Nam Phong trầm tư suy nghĩ, cái nhiệm vụ “Chúa tể nơi tận thế” hắn vẫn chưa biết cách giải quyết, hắn chỉ biết đi đến đâu hay đến đó, dù sao muốn hoàn thành thì phải khống chế triệt để người của thế giới này mà trái đất có bao nhiêu nhân khẩu làm sao có thể đơn giản được như vậy.

***

Ngày hôm sau, tại đại bản doanh “Ánh sáng mới” lúc này đang tổ chức một lễ hội linh đình để đưa tiễn Nam Phong và quân đội của mình trở lại miền Bắc.

Lễ hội được tổ chức từ sáng sớm cho đến tối muộn, Nam Phong thì được mọi người liên tục chúc rượu đến mức say xỉn cả người.

Thực ra hắn là người tu luyện chỉ cần vận một chút chân khí là có thể xua tan nồng độ cồn trong cơ thể thế nhưng làm như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa, đây là một ngày vui và hắn thân là người đứng đầu phải làm gương cho những kẻ khác.

Vậy nên Nam Phong quyết định không sử dụng chân khí của mình để giải rượu mà hòa mình cùng không khí vui nhộn ở nơi đây.

Dương Dương mỉm cười đứng đó nhưng nội tâm của nàng đang rất hỗn loạn, từ khi nghe tin Nam Phong muốn trở về miền Bắc một phần trong nàng đã muốn buông xuôi tất cả để đi theo hắn nhưng nàng lại không thể, nàng còn nhiệm vụ của mình.

Trong một khoảnh khắc nàng cảm thấy có lỗi với ba mẹ thế nhưng nàng lại không làm chủ được con tim này.

Lúc đầu chỉ là lòng biết ơn nhưng lâu dần trở thành yêu thích từ lúc nào không hay cho đến khi nghe hắn muốn trở về để thực hiện hoài bão của mình thì nàng bỗng giật mình.

Đúng vậy! Nàng đã yêu con người thần bí này mất rồi!

Đặt nhẹ ly rượu còn dang dở trên tay xuống, Dương Dương ngồi thẫn thờ, hai ngón tay nhẹ nhàng mân mê mép ly mà trong lòng lại hỗn loạn không thôi.

Mọi người vẫn tiếp tục cuộc vui mà không hề hay biết có một bóng hồng vẫn đang ngồi thẫn thờ một mình ở đó, chỉ có Hữu Tín là cảm nhận được sự khác biệt của chị mình.

Hắn tiến lại gần đứng trước mặt mà nàng cũng không nhận ra được cho đến khi cậu nhóc phải ho nhẹ một tiếng thì nàng mới bừng tỉnh.

Hữu Tín nhẹ nhành nói: “Chị đang suy nghĩ gì mà tập trung vậy?” vừa nói hắn vừa ngồi xuống một chiếc ghế trống ở kế bên.

Khu vực Dương Dương đang ngồi không có một ai ở đó, đúng hơn là không có người nào dám lân la tiến lại gần vì bọn họ biết nàng là người của Nam Phong, vậy nên họ cũng không dám có suy nghĩ gì quá phận.

Dương Dương cười trừ nói: “Không có gì, chỉ là có một số chuyện vẫn chưa nghĩ thông!”

Hữu Tín mặc dù tuổi còn nhỏ thế nhưng lại không hề ngu ngốc chút nào, từ giọng điệu trong lời nói hắn có thể suy đoán chị của mình đang có tâm sự.

Hữu Tín cũng chưa từng yêu nếu có cũng chỉ là những tình yêu trong sáng đơn thuần, nếu không vì tận thế thì hắn lúc này vẫn chỉ là một cậu nhóc vô lo vô nghĩ mà không phải gồng mình trưởng thành sớm.

Nói xong Dương Dương lại tiếp tục im lặng, Hữu Tín cũng thành thật ngồi kế bên mà không nói chuyện.

Sau một hồi im lặng cuối cùng hắn vẫn phải lên tiếng trước để xua đi cái không khí ảm đạm này: “Chị sẽ không đi cùng bọn em sao?” vừa nói xong biết mình lỡ lời nên vội ngậm miệng lại.

Dương Dương âu yếu nhìn Hữu Tín như một người chị đang nhìn đứa em trai của mình, nàng biết Hữu Tín đang lo lắng cho mình thế nhưng có những việc cần thời gian mới có thể lãng quên.

“Ừm! Không có gì chị vẫn ổn chỉ là canh cánh trong lòng một số chuyện mà thôi, em không cần phải lo lắng đâu với lại tìm xong ba má thì chị cũng quay trở lại mà!”

Hữu Tín chân thành nhìn chị gái của mình nói: “Vậy chị cũng không được buồn đâu nhé, đợi em giúp sư phụ hoàn thành xong đại sự nếu chị còn chưa về thì em sẽ quay lại tìm chị, chị cứ yên tâm!”

“Ừm! Cảm ơn em, chị hết buồn rồi!”

Dương Dương nở nụ cười gượng để làm yên lòng Hữu Tín nhưng trong lòng nàng lại thất lạc không thôi, nàng tự nhủ phải nhanh chóng tìm lại ba mẹ mình rồi còn trở về gặp người ấy.

Dương Dương không biết rằng lần gặp mặt này lại chính là lần cuối cùng của nàng và Nam Phong, phải rất lâu về sau hai người mới có thể tái ngộ nhưng lại trong một thân phận khác.



Nam Phong mặt mũi đỏ gay, đầu óc hắn quay cuồng, hắn theo bản năng cố lết về phòng mình.

Mở cửa ra trước mắt hắn lúc này là hình bóng mờ ảo của một cô gái đang nằm trên chiếc giường xinh đẹp như một nàng công chúa ngủ trong rừng, lắc nhẹ chiếc đầu của mình thì hình bóng đó lại trở nên hiện hữu hơn nữa, hình bóng của Yu Mina thoắt ẩn thoắt hiện trong làn khói mờ ảo như một tiên nữ giáng trần.

Nam Phong bỗng thốt lên: “Yu Mina! Sao em lại ở đây?”

Yu Mina nở nụ cười quyến rũ nhìn Nam Phong ngọt ngào nói: “Em đã đến đây rồi anh không cần phải mệt mỏi nữa, đến đây đi, lại gần em nữa đi, lại đây…”

Theo bản năng hắn tiến lại gần và cởi bỏ xiêm y trên cơ thể xuống, do luyện tập cường độ thời gian dài mà bụng hắn xuất hiện từng múi cơ hoàn chỉnh, làn da của hắn trắng không tì vết đến mỹ nữ cũng phải thét lên vì ganh tỵ, hắn lúc này đúng chuẩn soái ca trong những bộ phim ngôn tình lãng mạn.

Với một cao thủ khi rơi vào ảo cảnh nếu không quá mạnh mẽ thì sẽ nhanh chóng thoát khỏi nó không đến nỗi phải thất thố giống như hắn bây giờ, thế nhưng hắn lại đang trong trạng thái an toàn vậy nên độ cảnh giác đã được hạ xuống mức thấp nhất.

Cũng một phần vì bản tính tuổi trẻ kiêu ngạo của mình, hắn cho rằng sinh vật có thể đả động đến hắn vẫn còn chưa xuất hiện, trừ vị cao nhân ở rừng Cúc Phương lần trước mới có thể đem đến cảm giác nguy hiểm còn không thì hắn không hề cảm thấy sợ hãi với bất kỳ kẻ nào.

Nam Phong vén nhẹ lớp chăn mỏng lên và âu yếu nhìn người con gái mà hắn hằng đêm mong nhớ, hắn đã rất lâu chưa được gặp lại nàng vậy nên cảm xúc tích tụ lại tạo thành ảo cảnh, cùng với nồng nặc mùi bia rượu trên cơ thể trở thành chất xúc tác mạnh nhất.

“Anh nhớ em nhiều lắm!” Vuốt nhẹ gò má ửng hồng của Yu Mina, Nam Phong thì thào từng tiếng nỗi nhớ da diết trong lòng.

“Em cũng vậy…”

Tất cả những cảm xúc được dồn nén lại cùng với chất xúc tác bên ngoài khiến cho Nam Phong can đảm hơn bao giờ hết và điều gì đến rồi cũng sẽ đến, hắn đã được thỏa mãn nguyện vọng bấy lâu bằng một đêm mặn nồng cùng với người mình yêu.

(t/g: cuối cùng main cũng mất t ring.)
Bình Luận (0)
Comment